Chương 132: Đệ Tử Cầm Ma Đại Chiến Đồ Đệ Họa Thánh 2

Họa Thánh nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt sâu thẳm. Cầm Ma mang theo đệ tử tới Đông Hải thành, xem ra không phải chỉ muốn an hưởng tuổi già.

"Lui xuống đi."

Lạc Vương gia thấy Hứa Thanh vẫn còn đứng im tại chỗ, liền lên tiếng. Hứa Thanh sắc mặt khó coi, đành phải lui xuống. Lúc xoay người, hắn cảm thấy hai chân như nhũn ra, không còn chút sức lực nào. Hắn thầm nghĩ, nếu như lúc nãy mình từ bỏ việc câu thông linh khí, thi triển pháp thuật, mà trực tiếp lao lên tấn công đối phương thì sao? Hắn hối hận vì đã không thử làm như vậy.

Diệp Phục Thiên ngồi thêm một lúc, thấy không còn ai lên đài, liền đứng dậy, chắp tay thi lễ với Lạc Vương gia, nói:

"Vãn bối nhất thời xúc động vì có kẻ dám buông lời bất kính với sư tôn, làm ảnh hưởng đến bữa tiệc của Vương gia. Mong Vương gia thứ lỗi. Vãn bối xin phép cáo lui trước."

"Đã ra oai như vậy rồi, giờ lại muốn chuồn êm sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn về phía thiếu niên đang đứng bên cạnh Họa Thánh, ánh mắt kinh ngạc.

Năm đó, Họa Thánh đã đánh bại Cầm Ma. Hôm nay, đệ tử của Cầm Ma lại kiêu ngạo như vậy. Chẳng lẽ đệ tử của Họa Thánh muốn ra tay giáo huấn hắn?

Ánh mắt những thiếu niên kia sáng rực. Xem ra, chỉ có Chu Mục mới có thể giúp bọn họ xả được cơn tức giận này. Cầm âm pháp thuật của Diệp Phục Thiên, cho dù là Pháp sư hay là người tu hành võ đạo đều bị khắc chế.

"Ngươi muốn chiến?"

Diệp Phục Thiên nhìn Chu Mục.

"Chu Mục, Ngũ tinh Vinh Quang cảnh. Cảnh giới của ta cao hơn ngươi, vốn dĩ không nên ra tay. Nhưng ngươi quá mức kiêu ngạo, ta đành phải ra tay giáo huấn ngươi một phen. Đừng trách ta khi dễ ngươi."

Chu Mục nói xong, liền đứng dậy, đi tới đối diện Diệp Phục Thiên.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn. Sau đó, bọn họ cười lạnh nhìn Diệp Phục Thiên. Nếu hắn cứ thế mà bỏ đi, không nói đến việc những lời kia là vũ nhục Cầm Ma, mà ngay cả đám thiếu niên bọn họ cũng cảm thấy mất mặt.

Nhưng nếu Chu Mục ra tay, vậy thì kết cục đã được định sẵn.

Lâm Tịch Nguyệt nhìn hai người, ánh mắt phức tạp. Diệp Phục Thiên khiến nàng kinh diễm. Nhưng đối thủ của hắn lúc này là Chu Mục. Nàng thầm mong Diệp Phục Thiên không cần phải ứng chiến.

Cảnh giới của Chu Mục cao hơn Diệp Phục Thiên, không chiến cũng không có gì là mất mặt.

"Vậy thì chiến."

Ngay khi Lâm Tịch Nguyệt còn đang suy nghĩ, Diệp Phục Thiên đã lên tiếng. Sau đó, hắn lại ngồi xuống. Năm đó, sư phụ hắn bại bởi Họa Thánh. Với thực lực hiện tại, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của Họa Thánh. Nhưng đối phó với Chu Mục, hắn vẫn có thể đánh một trận.

Diệp Phục Thiên vừa ngồi xuống, tiếng đàn lại vang lên. Chu Mục ngồi xổm xuống, lấy tay làm bút, linh khí hội tụ trên đầu ngón tay, trực tiếp dùng linh khí để vẽ tranh. Hắn vẽ một con chim ưng, vô cùng sống động. Tiếng đàn lọt vào tai, nhưng với thực lực Ngũ tinh Vinh Quang cảnh, tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục hoàn thành bức tranh.

Rất nhanh, chim ưng hoàn thành, từ dưới đất bay lên, lao thẳng về phía Diệp Phục Thiên.

Mọi người nhìn thấy một màn này, đều thán phục. Đây chính là sự lợi hại của Triệu hoán sư.

Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập. Mười ngón tay Diệp Phục Thiên nhanh chóng lướt trên dây đàn. Từng đạo âm luật đánh thẳng vào người chim ưng, khiến cơ thể nó dần vỡ vụn. Nhưng chim ưng không biết đau đớn, cũng không có tinh thần lực, cho nên nó sẽ không dừng lại. Cuối cùng, tuy chỉ còn lại nửa thân thể, chim ưng vẫn lao tới trước mặt Diệp Phục Thiên, móng vuốt sắc bén xé gió, chụp xuống.

Diệp Phục Thiên hai tay khua nhẹ, chim ưng nổ tung. Nhưng cùng lúc đó, cây đàn trong tay hắn cũng vỡ vụn. Một luồng cuồng phong thổi qua, thổi tung mái tóc dài của hắn.

"Không chịu nổi một kích."

Mọi người nhìn thấy một màn này, đầu tiên là ngây người, sau đó liền lộ ra vẻ hưng phấn. Chu Mục quả nhiên là Chu Mục, vừa ra tay đã đánh bại đối thủ.

Diệp Phục Thiên là Cầm âm Pháp sư, không có đàn, hắn lấy gì để chiến đấu?

Lâm Tịch Nguyệt âm thầm thở dài. Quả nhiên, Diệp Phục Thiên tuy mạnh, nhưng đối thủ của hắn là đệ tử thiên tài của Họa Thánh.

Diệp Phục Thiên vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Lúc này, hắn đã mơ hồ hiểu được vì sao năm đó sư phụ lại bại bởi Họa Thánh. Yêu thú do Chu Mục vẽ ra không bị tiếng đàn ảnh hưởng. Cho dù đánh nát thân thể của nó, nó vẫn sẽ tiếp tục tấn công. Bởi vì nó không phải sinh vật sống, mà là do Triệu hoán sư khống chế.

Cầm âm pháp thuật có thể khắc chế Pháp sư và người tu hành võ đạo bình thường, nhưng lại bị Triệu hoán sư khắc chế.

Hơn nữa, cảnh giới của Chu Mục cao hơn hắn hai bậc, cho nên mới có thể dễ dàng đánh nát cây đàn của hắn.

"Chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?"

Chu Mục mỉa mai, lặp lại câu nói của Diệp Phục Thiên. Hắn đứng thẳng người, trên mặt là vẻ kiêu ngạo.

"Tuy được sư phụ truyền thụ, nhưng đáng tiếc, ta thiên tư ngu dốt, không thể nào lĩnh hội được tinh túy của Cầm âm pháp thuật."

Diệp Phục Thiên nhìn Chu Mục, thản nhiên nói:

"Cho nên, Cầm âm pháp thuật chỉ là sở trường yếu nhất của ta."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt những người có mặt tại đây lập tức cứng đờ.

Lúc nãy, Chu Mục ra tay đánh nát cây đàn của Diệp Phục Thiên. Bọn họ còn định nhân cơ hội này, mỉa mai hắn vài câu, để gỡ gạc lại chút mặt mũi.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng, một câu nói của Diệp Phục Thiên đã khiến bọn họ phải ngậm ngùi nuốt ngược những lời định nói vào bụng.

Cầm âm pháp thuật chỉ là sở trường yếu nhất của hắn?

Bọn họ từng gặp qua không ít kẻ kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo đến mức độ này, thậm chí có thể nói là vô sỉ như vậy, bọn họ thật sự chưa từng gặp qua.

Diệp Phục Thiên dùng Cầm âm pháp thuật đánh bại hai vị thiếu niên thiên tài, khiến những người khác không dám lên đài khiêu chiến. Vậy mà hắn lại nói, đó là sở trường yếu nhất của hắn? Vậy hai người bị hắn đánh bại kia là cái gì? Còn đám thiếu niên bọn họ thì sao?