Chương 25: THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (25)

Lần này không còn là nghi vấn nữa, mà là một câu khẳng định chắc nịch.

“Anh đừng đoán nữa…” Dường như Diệp Minh rất sợ Tần Dịch sẽ quay về, anh lo lắng cất tiếng ngăn cản.

Hà Thiệu Thần thấy vậy thì lại càng bực mình hơn, hắn tức giận nói: “Em nghĩ cho cậu ta như vậy, nhưng cậu ta đã từng nghĩ cho em chưa? Em sắp chết rồi, mà vẫn còn nghĩ cho cậu ta như vậy! Em cho rằng em chết rồi, cậu ta còn nhớ đến em sao?!”

Cuối cùng Diệp Minh cũng biến sắc, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: “Đủ rồi, nếu anh tới đây chỉ để nói mấy lời này, thì xin lỗi, mời anh đi cho.”

Nhất thời gương mặt Hà Thiệu Thần lộ vẻ đau lòng.

Diệp Minh nhìn thấy mà mềm lòng, muốn nói mấy câu để an ủi Hà Thiệu Thần, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng, dù sao thì anh cũng đã phụ lòng hắn như vậy. Trong lúc anh do dự, cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Cánh cửa đập mạnh vào tường mà “rầm” lên một tiếng.

Một người đàn ông đi vào, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ quạch, chính là Tần Dịch! Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu rồi!

Thực ra Tần Dịch đã đứng bên ngoài được một lúc, Hà Thiệu Thần tới không bao lâu thì hắn đến, vốn là hắn định xông thẳng vào, nhưng đến khi nghe thấy tiếng nói trong phòng, không hiểu vì sao hắn lại chần chừ dừng bước…

Đến khi nghe thấy câu nói kia… hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Vậy nên, không phải là sau khi xuất ngoại mới biết, mà anh đã biết từ trước rồi sao? Diệp Minh đã biết mình sắp chết.. cho nên mới rời xa hắn?! Đây mới chính là nguyên nhân anh rời xa hắn sao?!

Giả thiết này như một chiếc chùy nặng trịch, gần như đập nát bấy mọi hận thù và nỗ lực của hắn, ngay cả thể xác lẫn linh hồn hắn cũng đều bị đập tan thành vụn.

Hắn không tin!

Tần Dịch không nhìn Hà Thiệu Thần, hắn đi tới trước mặt Diệp Minh, giọng khản đặc: “Cậu ta nói, là thật sao?”

Bờ môi Diệp Minh run run, nhưng không đợi anh cất tiếng, Tần Dịch đột nhiên vươn tay ra che miệng anh lại, hắn nói: “Quên đi, em không cần trả lời, em sẽ không nói thật với tôi.”

Giọng Tần Dịch rất bình tĩnh, mang theo chút rã rời, những tưởng đã thành thói quen, nhưng đột nhiên Diệp Minh lại thấy khó chịu.

Không… Em vốn không muốn lừa dối anh.

Em không muốn khiến anh phải thất vọng, không muốn anh phải đau lòng, không muốn anh chịu đau khổ.. Nhưng xin lỗi, em vẫn luôn lừa dối anh.

Hà Thiệu Thần sửng sốt một lúc, cười lạnh nhìn Tần Dịch, “Cậu nghe thấy hết rồi sao?”

Nhưng dường như Tần Dịch không nhìn thấy hắn, hắn vẫn nhìn chòng chọc về phía Diệp Minh.

Lúc mới hay tin này, hắn rất giận Hà Thiệu Thần, hận không thể giết chết hai kẻ phản bội tiểu nhân hèn hạ này! Nhưng đến giờ phút này đây, trong lòng hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, cũng chẳng nhìn thấy gì khác cả..

Đó là, thực ra Diệp Minh không muốn rời khỏi hắn? Bởi vì anh sắp chết, cho nên mới bỏ đi..

Ánh mắt Hà Thiệu Thần trở nên buốt lạnh, một tay túm lấy Tần Dịch mà đẩy mạnh, hắn lạnh lùng nói: “Cậu làm cái gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy, cậu là người gần gũi với em ấy nhất mà lại không phát hiện ra à?! Giờ mới thấy hối hận, cậu không thấy nực cười à?!”

Đúng vậy.. nực cười thật đấy, chuyện quan trọng như vậy, sao hắn không hề phát hiện ra? Rõ ràng họ mới là người gần gũi với nhau nhất.

Dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, hắn đều không phát hiện ra.

Gương mặt Tần Dịch tái nhợt, gần mất hết huyết sắc.

Hà Thiệu Thần nhìn đáng vẻ gầy yếu của Diệp Minh, hết sức đau lòng, hắn gào lên với Tần Dịch: “Sao cậu không phát hiện ra? Vì sao hả?! Nếu cậu phát hiện ra sớm hơn một chút, nói không chừng còn cứu được em ấy.”

Tần Dịch lảo đảo lui về phía sau, ánh mắt chợt trở nên hốt hoảng.

Nếu hắn phát hiện sớm hơn một chút, có lẽ vẫn còn cứu được Diệp Minh.. Nếu hắn không dằn vặt anh như vậy, có lẽ bệnh tình của anh đã không chuyển xấu rồi..

Bởi vậy nên… vì hắn hết sao?

Chính hắn đã hại chết anh.

Tần Dịch ngước mắt lên, ánh mắt đen thăm thẳm giống như con thú bị đẩy vào đường cùng, đột nhiên hắn giơ tay đấm về phía Hà Thiệu Thần, giận dữ nói: “Cậu nói bậy! Tôi không tin! Cái đồ tiểu nhân hèn hạ! Phương Hiểu là người của tôi, cậu cứ bám mãi không buông là có ý gì hả?! Trước đây tôi coi cậu như anh em, dẫn cậu đi gặp em ấy, nhưng cậu thì sao?!”

Dường như trong giọng Tần Dịch mang theo vị máu tanh, ánh mắt hắn trở nên hung tàn: “Đáng lẽ ra tôi phải giết cậu, vì sao cậu cứ xen vào chuyện của tôi, cậu là cái thá gì hả?!”

Hà Thiệu Thần lau vệt máu ở khóe môi, không chút do dự mà đánh trả lại!

Tần Dịch bị đánh nghiêng mặt sang một bên, không phải là hắn không thể trốn tránh, nhưng không biết vì sao hắn lại chẳng thể động đậy, cả người như hóa đá.

Thế rồi hắn nghe thấy Hà Thiệu Thần nói: “Đúng là tôi không nên xen vào chuyện của cậu, không nên động lòng với Phương Hiểu, cậu muốn trách tôi cũng được. Nhưng cậu phải biết rõ, Phương Hiểu chưa từng phản bội cậu! Còn cậu thì sao, cậu đã từng quan tâm tới em ấy chưa? Ngay cả em ấy bị bệnh cậu cũng không biết!”

Hà Thiệu Thần nở nụ cười tự giễu, “Cậu có biết năm đó trước khi hai người cùng nhau bỏ đi, tôi từng tỏ tình với em ấy không? Nhưng mà em ấy từ chối tôi, thà cùng cậu xa hương tay trắng lập nghiệp. Cậu có biết ba năm trước lúc em ấy tới tìm tôi hỗ trợ, tôi ngạc nhiên tới nhường nào không? Tôi nói em ấy có thể ở lại, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, tôi sẽ đối tốt với em ấy không thua kém gì cậu.. Nhưng em ấy vẫn ra đi không chút do dự! Dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, em ấy chưa từng chấp nhận tôi, chỉ một mình tôi đơn phương!”

“Tôi xin lỗi cậu, cậu muốn làm gì thì cứ nhằm về phía tôi đây này, cậu trả thù em ấy làm gì chứ?”

Cơ thể Tần Dịch khẽ run lên, dường như mất hết sức lực, giọng khàn khàn, ánh mắt vô cùng bi thương, “Cậu lừa tôi..”

Hà Thiệu Thần lạnh lùng nói: “Tôi lừa cậu thì được cái gì?”

Trong miệng Tần Dịch tanh nồng vị máu, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mông lung, những lời hắn nghe thấy dường như bị bóp méo, thật hoang đường.

Không thể.. không thể có chuyện ấy.

Đây không phải sự thực.

Việc gì Diệp Minh phải trốn tránh như vậy chứ? Bọn họ yêu nhau tới vậy, tin tưởng nhau tới vậy, có lý gì mà không thể cùng nhau đối mặt chứ? Cớ sao anh phải rời xa hắn chứ?

Lý do này thật hoang đường, hắn không tin!