Chương 15: THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (15)

Diệp Minh phản xạ có điều kiện mà mạnh tay đẩy Hà Thiệu Thần ra, gương mặt hiện rõ vẻ hốt hoảng.

Hà Thiệu Thần sửng sốt một chút, ngay lập tức trông thấy Tần Dịch đứng trước mặt mình, nghĩ tới chuyện Diệp Minh không chút do dự mà vạch rõ ranh giới quan hệ giữa hai người, trong mắt hắn toát lên nỗi ưu thương.

Nếu như Tần Dịch đối xử tốt với Diệp Minh thì thôi đi, dù sao hắn cũng là người đến sau, không có tư cách gì để nói.. Nhưng rõ ràng Tần Dịch không hề đối tốt với Diệp Minh! Dựa vào đâu mà Diệp Minh vẫn cứ một lòng một dạ với Tần Dịch như vậy!

Trong lòng Hà Thiệu Thần thấy không cam tâm, tình cảm bao năm giờ không thể khống chế được nữa, hắn kéo cổ tay Diệp Minh, không cho anh bỏ đi, quay đầu lạnh lùng nói với Tần Dịch: “Cậu tới rồi.”

Tần Dịch nhìn xoáy sâu vào hai người họ, lúc này đôi mắt lạnh lùng không chút che giấu sự hận thù! Đúng vậy.. nếu không phải chứng cứ năm đó vô cùng xác thực, sao hắn có thể tin, người anh em tốt của mình lại có tình cảm với người yêu mình chứ? Thậm chí còn giúp anh xuất ngoại rời xa mình.

Hắn tin tưởng hai người họ như vậy, mà bọn họ lại thông đồng sau lưng hắn.. Dù đã cách xa ba năm, chỉ cần cho bọn họ một chút cơ hội, tro sẽ lại cháy bừng.

Nếu không phải tận mắt hắn chứng kiến, sao có thể tin tưởng được chứ?!

Ánh mắt Hà Thiệu Thần cũng lạnh lùng như vậy, hắn tin rằng Diệp Minh có nỗi khổ tâm gì đó nên mới bỏ đi như vậy, Tần Dịch là người yêu, là người gần gũi với Diệp Minh nhất, nhưng chưa biết rõ lý do đã ra tay trả thù như vậy, vốn không xứng với tình cảm Diệp Minh dành cho hắn.

Sóng não hai người không bắt cùng một kênh, điểm tụ duy nhất là cùng cảm thấy chướng mắt đối phương.

Đường nhìn của Tần Dịch dời xuống dưới, dừng trên bàn tay Hà Thiệu Thần nắm lấy Diệp Minh, hắn cảm thấy vô cùng gai mắt, giọng lạnh tanh: “Buông ra.”

Nhưng Hà Thiệu Thần lại chẳng có ý muốn buông tay, hắn còn nhướn mày nói: “Giờ cậu đã ngứa mắt với cậu ấy như vậy, việc gì phải giữ cậu ấy bên người nữa, không bằng nhường cậu ấy cho tôi đi.”

Hắn cười ồ lên, bổ sung thêm một câu: “Lại nói… cho ai mà chẳng là cho, cậu không cần phải để ý tới chỗ của Hoàng thiếu gia nữa, tôi sẽ nói với cậu ta một tiếng, cậu ta không dám nhiều lời đâu.”

Hà Thiệu Thần nói lời này, cũng có chút tâm tư riêng, hắn không muốn Diệp Minh lại ngu ngốc giao trái tim mình cho Tần Dịch nữa, nên nói vậy để anh thấy rõ sự thực này.

Quả nhiên, ánh mắt Diệp Minh tối sầm lại, dường như đã thôi giãy giụa.

Tần Dịch nắm chặt bàn tay, đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đột nhiên trong mắt hắn toát lên vẻ dữ dằn, chợt lao nhanh tới đá một cước vào bụng Hà Thiệu Thần! Rồi lại giơ nắm đấm về phía mặt hắn ta.

Mặt Hà Thiệu Thần xanh mét, hắn không ngờ Tần Dịch nói ra tay là ra tay, phản ứng chậm hơn một bước, nhất thời bị rơi vào thế hạ phong.

Hai người tây trang thẳng thớm lại đánh nhau ngay trước phòng vệ sinh, không có một chút phong độ nào.

Diệp Minh bị gạt sang một bên, thấy vậy thì vô cùng lo âu, anh vội vàng từ phía sau đi tới túm lấy cánh tay Tần Dịch, “Mọi người dừng tay đi mà!”

Động tác Tần Dịch thoáng dừng lại, hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ au, vung tay ra đẩy Diệp Minh ngã nhào xuống đất, sau đó tiếp tục đánh Hà Thiệu Thần.

Diệp Minh đau đến mức mặt mũi tái nhợt, nhưng không tiến lên nữa, dường như đã ngẩn ra.

【888: Chẹp chẹp chẹp… hồng nhan họa thủy đây mà.】

【Diệp Minh: Vô-tội.jpg】

【888: Không phải con người có câu “Anh em như thể tay chân, nữ nhân như y phục” sao? Cơ mà tôi thấy đàn ông bây giờ đúng là nóng tính quá nhở, vì người nào đó mà cũng đánh nhau được, đúng là không có mắt nhìn.】

【Diệp Minh: …. Anh đang khinh thường em đấy à?】

【888: Tôi có nói cậu đâu? Cậu hỏi làm cái gì? Chột dạ à?】

【Diệp Minh: ………….】

【Diệp Minh: Em nói anh nghe, cái câu kia cổ lỗ sĩ từ lâu rồi nhé! Giờ là thời đại gì cơ chứ, toàn “vì gái bỏ bạn, tình yêu không có lỗi lỗi ở bạn thân”, thoát kiếp FA mới là nhiệm vụ thiết yếu, cún FA không có tôn nghiêm!】

【888: Ờ, hiểu rồi, hóa ra cậu là gái.】

【Diệp Minh: Anh bắt nhầm ý chính rồi thì phải???】

Bên kia, trận chiến giữa Tần Dịch và Hà Thiệu Thần đã tới hồi kết, Tần Dịch thắng thế hơn một chút, một tay hắn túm cổ áo Hà Thiệu Thần, đè hắn xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, cách xa người của tôi ra một chút, nếu không lần này tôi sẽ không nương tay nữa đâu, đừng trách tôi không nể tình bạn năm ấy.”

Hà Thiệu Thần lau vệt máu bên khóe môi, không cam lòng tỏ ra yếu thế mà nhìn Tần Dịch, cười nhạt: “Uầy, nói như tôi sợ cậu lắm ấy, không phải cậu muốn tặng cậu ta đi sao? Sao giờ bộ dạng như không nỡ bỏ vậy?”

“Không nỡ á?” Tần Dịch hơi nheo mắt lại, bật cười đầy khinh miệt, “Thật nực cười, đợi đến khi tôi không cần cậu ta nữa, đưa cho ai mà chẳng được, nhưng nếu đưa cho cậu.. tôi sợ cậu không trả nổi cái giá ấy đâu!”

Ánh mắt Hà Thiệu Thần thoáng trở nên thâm sâu.

Tần Dịch buông tay ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, xoay người kéo Diệp Minh đi ra ngoài.

Diệp Minh lảo đảo bị ép đi ra cùng, anh không kiềm chế được mà ngoái đầu lại nhìn về phía Hà Thiệu Thần, trong mắt ngập tràn nỗi áy náy.

Hà Thiệu Thần cũng biết hôm nay không thể cản Tần Dịch đưa Diệp Minh đi, nhưng hắn sợ dưới sự kích động, Tần Dịch sẽ làm tổn thương tới Diệp Minh, bèn cất giọng gọi: “Tần Dịch!”

Bước chân Tần Dịch ngừng lại, hắn quay đầu nhìn lại.

Hà Thiệu Thần nhìn ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận.”

Khóe môi Tần Dịch cong lên, nở nụ cười nhạt đầy coi thường, lạnh lùng kéo Diệp Minh bỏ đi.