Chương 1: Thiên kim giả

"Súc sinh! Nếu không phải năm xưa nhầm ngươi với Minh Châu, thì ngươi được làm tiểu thư Trình phủ sao? Giờ chỉ là đón Minh Châu về, ngươi đã không bao dung được nàng! Ta thật hối hận vì đã không đuổi ngươi ra khỏi phủ!"

"Ý nha đầu, ban đầu ta còn tưởng con là đứa tốt, không ngờ lại không biết điều như vậy... Thôi, dù sao cũng không phải huyết mạch của Trình gia chúng ta, ngày mai cứ sai người đưa nó về nhà cha mẹ ruột của nó đi."

"Mẫu thân, lão gia... đừng nói vậy nữa, Ý nhi tuy không phải do con sinh ra, nhưng dù sao con cũng đã thương yêu nó bao nhiêu năm. Chỉ thương cho Minh Châu của con, ở ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy..."

Bên tai ồn ào náo nhiệt, nhưng không phải là tiếng vó ngựa hí vang, tiếng giặc Man Di xâm lược biên cương.

Trần Tùng Ý chính là trong hoàn cảnh ồn ào hỗn độn này mà khôi phục ý thức.

Nàng mở mắt ra, nhìn về phía những bóng người trước mặt.

Chuyện gì đang xảy ra? Nơi này không phải là biên quan Mạc Bắc, mà là một gian phòng khách mang đậm phong cách Giang Nam.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là một lão phu nhân tóc mai điểm bạc.

Bà ta ăn vận sang trọng, nhưng ánh mắt lạnh lùng quá mức đã phá hỏng vẻ hiền từ mà người ở tuổi này nên có.

Đứng bên cạnh bà ta là một nam nhân trung niên, cằm để râu ngắn, mặc trường bào cổ tròn màu thạch anh.

Lông mày và đôi mắt của ông ta rất giống với lão phu nhân đang ngồi, đường nét trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ tuấn tú thời trẻ.

Kế bên trái là một phu nhân xinh đẹp chừng ba mươi tuổi.

Bà ta đang ôm một thiếu nữ thanh thuần, trong sáng như hoa sen, lấy khăn tay che mặt thút thít nức nở.

Ánh mắt Trần Tùng Ý lần lượt lướt qua từng người bọn họ, cuối cùng cũng đối chiếu được thân phận của họ với ký ức tưởng chừng như đã thuộc về kiếp trước.

Trình lão phu nhân, Trình lão gia, Trình Lưu thị.

Chẳng trách lại có cảm giác như cách một đời, đây chẳng phải là người và việc của kiếp trước hay sao.

Trần Tùng Ý nghĩ vậy, ánh mắt lại quay về người thiếu nữ được Lưu thị ôm trong lòng.

Khuôn mặt của kẻ đã giết chết nàng, nàng còn tưởng rằng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.

Nhận thấy ánh mắt của nàng, Trình Minh Châu nhìn về phía nàng.

Thế nhưng Trần Tùng Ý lại không đáp lại ánh mắt ngây thơ vô tội kia, mà cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Đây là bàn tay của một tiểu thư khuê các, chưa từng tập võ, chưa từng cầm binh khí, mười ngón tay thon dài chỉ có thể cầm kim chỉ.

Cơ thể này càng thêm yếu đuối, ngay cả một chút chân khí cũng không thể vận lên.

Đây không phải là nàng.

Hoặc là nói, đây không phải là nàng của hiện tại.

Ngay trước khi nhắm mắt, thành trì mà nàng cùng phụ thân trấn giữ vừa bị công phá.

Đại quân Man Di từ ngoài thành tràn vào, nàng dẫn theo thuộc hạ liều chết chém giết, nhưng chung quy vẫn khó có thể xoay chuyển tình thế.

Cuối cùng, đội quân trấn thủ cứ điểm biên cương này đều tử trận trong thành, trong đó cũng bao gồm cả nàng.

Ánh tà dương đỏ như máu chiếu lên người, không giữ được chút ấm áp cuối cùng, nhiệt độ trong máu Trần Tùng Ý rốt cuộc cũng dần dần tiêu tan.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng chết đi, đối với cảm giác chìm vào bóng tối này cũng không còn xa lạ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, điều nàng nghĩ đến chỉ có một người, một việc.

Nếu như thần thoại của Đại Tề vẫn còn, nếu như có thể ngăn cản tất cả những điều này, vậy thì tốt biết bao?

Ý nghĩ này vừa nảy lên, nàng liền mất đi ý thức, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, thì đã ở chỗ này.

Cho dù là người hai đời, Trần Tùng Ý cũng không ngờ rằng mình còn có thể quay trở về.

Vừa nghĩ đến việc kiếp trước Trình gia đã cướp đoạt tất cả những gì thuộc về mình như thế nào, ngọn lửa trong lòng Trần Tùng Ý lại bùng cháy.

Kiếp trước nàng cũng sinh ra ở Đại Tề, sinh ra trong một trấn nhỏ ở Giang Nam.

Ngày nàng chào đời đúng lúc gặp cơn dông, mẫu thân đi bốc thuốc cho phụ thân không kịp trở về thì chuyển dạ giữa đường, sinh nàng ra trong một ngôi miếu đổ nát.

Lúc đó, cùng sinh con với mẫu thân nàng còn có một vị phu nhân khác.

Khác với Trần nương tử xuất thân nông hộ, vị phu nhân kia xuất thân giàu có, chỉ riêng nha hoàn đi theo đã có đến mấy người.

Có lẽ là động lòng trắc ẩn khi thấy Trần nương tử cũng sinh con mà chỉ có một mình, bên đó cũng phái hai người tới giúp đỡ, nhưng không lâu sau, cả hai người đều hạ sinh con gái.

Sau đó, có lẽ là do bận rộn nên đã xảy ra sai sót, hai bên đã bế nhầm con của nhau.

Cứ như vậy, thiên kim tiểu thư nhà quan lại trở thành con gái nhà nông ở vùng sông nước Giang Nam, còn Trần Tùng Ý vốn là con gái nhà nông lại trở thành thiên kim tiểu thư nhà quan lại.

Mặc dù là con gái, nhưng bởi vì nàng vừa chào đời, Trình Trác Chi liền được điều về kinh thành thuận lợi, Lưu thị cũng liên tiếp sinh hạ hai người con trai, cho nên đối với trưởng nữ sinh ra mang theo phúc khí này cực kỳ yêu thương.