Phương Lục Nghi cùng các bác sĩ tới phòng bệnh số 08 của bệnh nhân tên Kiều Thiên Thiên, là một bé gái đáng yêu chỉ mới một tuổi nhưng mang trong mình nhiều căn bệnh đó là mạch vành và suy thận.
Phương Lục Nghi nhìn đứa trẻ một lúc, nhíu mày nói:
- Đứa trẻ này đêm nay là giới hạn, nếu không tự mình vượt qua, ca phẫu thuật ngày mai cho dù là thần thánh cũng không thể cứu chữa được.
Sau đó cô quay sang hỏi vị bác sĩ bên cạnh:
- Đã có người hiến tim và thận rồi sao? Người nhà của họ đều đồng ý hết chứ?
Phương Lục Nghi sống bên Nhật từ nhỏ nên việc cô nói trơn tru tiếng Nhật không có gì lạ, hơn nữa cô còn thông thạo rất nhiều thứ tiếng khác. Phương Lục Nghi đặt mục tiêu phải trở thành một người toàn vẹn, có năng lực trí tuệ, có võ nghệ cao cường, có quan hệ rộng rãi, như vậy mới có thể đứng ra bảo vệ người khác.
Bác sĩ Yoshida Orochi, ba mươi sáu tuổi, đại diện cho các bác sĩ phía Nhật Bản, cũng là bác sĩ của bệnh viện Kiyo, nói:
- Cũng là nhờ quan hệ của cô, trong thời gian ngắn như vậy mà cũng tìm ra người có nhóm máu hợp với đứa trẻ đồng ý hiến tặng nội tạng. Người nhà của họ cũng không phản đối gì.
Phương Lục Nghi vẫn nhìn chằm chằm đứa trẻ, hỏi:
- Lí do là gì?
- Bệnh nhân hiến tặng có tên là Shimizu Hoshi, là bé gái mười lăm tuổi, bị u não nguyên phát, chỉ có thể sống không quá một tuần.
Bà Hoài Bích Xuyên, bốn mươi bảy tuổi, người Việt-Trung, mẹ của Kiều Thiên Thiên, nhận được tin Phương Lục Nghi tới bệnh viện liền vội vã đến gặp cô, vừa kịp lúc biết được sự tình.
Mấy tháng trước bà đến khẩn khoản cầu xin cô cứu giúp lấy con gái mình, cho dù phải chi trả bao nhiêu bà cũng đồng ý nhưng cô đã từ chối. Vậy mà cách đây nửa tháng bà liều một chuyến cuối cùng đến tìm cô, nói rằng cho dù quá trình phẫu thuật có xảy ra điều gì ngoài ý muốn gia đình bà cũng cam lòng, Phương Lục Nghi lúc ấy đã nhận lời ngay, trong thoáng chốc bà đã khinh thường một vị bác sĩ như cô, nhưng thật không ngờ rằng trong thời gian ấy, Phương Lục Nghi đã dùng danh tiếng của mình nhờ tất cả bác bệnh viện để tìm bệnh nhân hiến nội tạng cho con gái mình, chờ mọi thứ xong xuôi mới dám nhận lời bà.
Bà còn nhớ, nói với cô cũng chỉ là bệnh tim, tuyệt không hề nhắc đến việc con bé bị suy thận, vậy mà Phương Lục Nghi đã điều tra ra mọi thứ. Nhìn người phụ nữ kiều diễm lại muôn phần cao quý đứng trước mặt, xem ra bà có thể đặt tính mạng của con gái mình vào tay cô ta, sống hay chết âu cũng là duyên phận.
Phương Lục Nghi từ chối lời mời tới khách sạn nghỉ ngơi, cô trực tiếp ăn ở tại bệnh viện, nhân viên đã sắp xếp cho cô một phòng riêng thuận tiện cho việc đi lại.
Mặc dù chỉ phải chăm sóc Kiều Thiên Thiên nhưng cô đã kiểm tra và điều trị cũng như đưa ra lời khuyên tới các bệnh nhân tại bệnh viện. Đối với bệnh nhân, cô đúng là giống như một vị bồ tát sống, chắc chỉ riêng với Lâm Khang thì cô chẳng khác nào ác quỷ!
Bệnh nhân rất nhiều tới nỗi đến 9 giờ tối Phương Lục Nghi mới quay về phòng, đã thấy đồ ăn từ bệnh viện chuẩn bị đặt trên bàn, vừa ăn vừa gọi điện cho Mộc Nhiên.
" Mộc Nhiên, ngày mai tôi có ca phẫu thuật ở Nagoya, sau khi xong việc sẽ lập tức về căn cứ. Cô đừng lo!"
" Được rồi! Cự Nhiên không làm khó dễ cô chứ?"
" Cô nói xem?"
Mộc Nhiên bật cười: "À không, là tôi nhầm. Cô không làm khó dễ bọn họ đấy chứ?"
Phương Lục Nghi khẽ cười: "Không đâu, tôi quan tâm bọn họ còn không hết. Đúng rồi, tôi vừa gặp lại Viêm!"
"Tôi cũng nghĩ người đó chắc chắn là Viêm, chỉ là không ngờ anh ta nhanh nhạy thông tin đến như vậy. Lâu rồi không gặp còn tưởng anh ta chết rồi chứ?"
Mộc Nhiên nói tiếp: "Phải rồi, ngày mai cô phải làm việc, mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai về căn cứ sẽ nói chuyện sau!"
Phương Lục Nghi ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy. Vừa mới cầm đũa lên định gắp thức ăn thì nghe tiếng báo động từ phòng 08, là bệnh nhân Kiều Thiên Thiên. Cô lập tức mặc áo blouse rồi chạy tới phòng bệnh. Khi đến nơi đã thấy mọi người đứng ở trước cửa nhưng không ai dám xông vào, tất cả đều đợi cô.
Khi thấy Phương Lục Nghi, bác sĩ Orochi đến báo cáo lại tình hình:
- Bác sĩ Phương, hiện giờ tình hình của cô bé đang rất nguy kịch, suốt năm phút đồng hồ liên tục thấy co giật, tần suất cơn đau ngày càng tăng.
Phương Lục Nghi bặm môi không nói năng gì, bác sĩ và y tá đều sốt ruột lo lắng, liên tục hỏi ý kiến của cô để điều trị cho cô bé nhưng Lục Nghi vẫn im lặng.
- Tình trạng của đứa trẻ hiện đang rất nguy cấp, cô còn chần chừ gì mà chưa đưa ra quyết định? Mạng sống của cô bé lí nào lại phụ thuộc vào cô?
Phương Lục Nghi hướng ánh mắt về người vừa lên tiếng, dung mạo anh tuấn khí chất cao nhã, có điều tính khí nóng vội không phù hợp với một người bác sĩ.
Nhưng hiện giờ cô cũng không quan tâm nhiều, mặc cho người khác nói gì, cô vẫn giữ đúng lập trường của mình.
Mọi người xung quanh sốt sắng liên tục hỏi cô, mặc dù có là bác sĩ giỏi, nhưng vào lúc cấp bách như thế này ai cũng sẽ nghi ngờ thực lực cũng như phán đoán của cô, hiện tại Kiều Thiên Thiên đã vào giai đoạn nguy kịch, nếu không kịp chữa trị e rằng không thể qua khỏi.
Người đàn ông tiếp tục lên tiếng, cánh tay định đẩy cửa bước vào:
- Phương Lục Nghi, nếu cô không ra lệnh cho họ vào khám thì tôi sẽ vào! Cho dù cô bé có xảy ra chuyện gì một mình tôi gánh chịu hết!
Phương Lục Nghi gằn lên từng chữ:
- Im – lặng!!!
Phương Lục Nghi không phải không sốt ruột, hơn ai hết trong thoáng chốc cô cũng tự nghi ngờ thực lực của bản thân, đây giống như là một ván cược lớn, nếu phán đoán của cô đúng, Kiều Thiên Thiên sẽ sống, sự nghiệp, danh tiếng của cô sẽ nổi trội. Còn nếu quyết định của cô sai, Kiều Thiên Thiên sẽ bỏ mạng, sự nghiệp của cô sẽ tiêu tan, có khi còn phải ngồi tù. Nhưng cho dù có lo lắng như thế nào, cô cũng không thể hiện ra bên ngoài, trong đầu cô lúc này chia làm hai thái cực gào thét lẫn nhau, một nửa thúc giục cô mau mau xông vào phòng cứu lấy cô bé, nửa còn lại nói rằng cô hãy giữ lập trường như ban đầu.
Phương Lục Nghi liên tục nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía cô bé, điệu bộ lo lắng khẩn trương. Phương Lục Nghi nghĩ, chỉ cần cô bé chịu đựng cơn đau được mười lăm phút, ca phẫu thuật ngày mai chắc chắn thành công. Bởi thể trạng Kiều Thiên Thiên rất yếu, nếu hiện tại không cố gắng vượt qua cơn đau này thì ca phẫu thuật ngày mai làm sao có thể chống chịu nổi?
Phương Lục Nghi nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi rỉ máu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
" Một chút nữa thôi! Một chút nữa thôi! Cố lên! "
Thời gian càng lúc càng chậm chạp khiến con người ta cảm thấy mệt nhọc.
Mười lăm phút trôi qua, Kiều Thiên Thiên vẫn giữ nguyên tình trạng ban đầu, không hề biến chuyển. Phương Lục Nghi ra hiệu cho các bác sĩ vào kiểm tra tình hình sức khỏe của cô bé. Mọi người gấp gáp ùa vào, không cần chỉ đạo, ai nấy tự biết mình cần phải làm gì để hỗ trợ cho nhau.
Năm phút trước, chiếc máy điện tim vang lên liên hồi, khiến người ta khẩn trương, lo sợ. Nhưng bây giờ mọi người đã trợn trừng mắt vì không tin vào sự thật, tiếng vang từ máy càng ngày càng nhỏ dần, sau đó biến mất, để lại một khoảng không im lặng. Trên màn hình máy điện tim xuất hiện một đường kẻ màu xanh nhấp nhô nhấp nhô đều đặn.
Các bác sĩ nín thinh không ai dám lên tiếng, nhất loạt quay ra nhìn Phương Lục Nghi, ai nấy đều không giấu nổi vui mừng, miệng cười rạng rỡ, cả người run lên vì sung sướng, hiện giờ huyết áp của cô bé đã ổn định, nhịp tim đều đặn, hơi thở cũng không còn gấp gáp, sắc mặt đã trở nên hồng hào, giống như là một người bình thường.
Chịu đựng cơn đau suốt mười lăm phút đồng hồ, không phải dài, cũng không phải ngắn, với người lớn còn chưa chắc đã chịu được nhưng cô bé Kiều Thiên Thiên đã vượt qua, xem như là số mệnh an bài.
Phương Lục Nghi vẫn đứng ở ngoài quan sát, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Chuẩn bị mọi thứ ngày mai tiến hành phẫu thuật.
Sau đó quay lưng đi, thản nhiên như đó là chuyện vốn dĩ sẽ xảy ra!