Chương 17: Tụ linh thối thể thuật ( 4 )

An Tĩnh không thể tin tưởng trừng lớn hai mắt của mình, thật sự không thể tin được cái kết quả phán đoán của mình.

“Ngươi nhanh lên, mau nói là chuyện gì!”

Mộ Dung Dục quả thực muốn vội muốn chết, toàn bộ linh khí của hắn đều dùng che chở cho tâm mạch của Mặc Lan, căn bản không dám phân ra linh lực đi điều tra rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

“Hắc hắc,” An Tĩnh đê tiện cười, tật xấu lảm nhảm lại lần nữa phát tác, “Mộ Dung, ngươi có phải hay không cho tẩu tử ăn tám viên tử giai đan dược trị liệu nội thương?”

“Ân, cho nên hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, ngươi lại không nói rõ ràng, bổn vương liền đem ngươi ném cho ca ca ngươi!”

Mộ Dung Dục mất hết cả kiên nhẫn, hắn thật sự thực lo lắng tình huống của Mặc Lan, không có tâm tình cùng An Tĩnh nói lời vô nghĩa. Nếu không phải đang bảo vệ tâm mạch Mặc Lan, thật muốn lập tức đứng dậy đem An Tĩnh hung hăng đánh một trận.

“Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đừng lo lắng.Bảy tám cái đan dược trị nội thương kia của ngươi đối với tẩu tử xác thực vô dụng, nhưng có gây hại gì không ta thực sự không nhìn ra được, bởi vì mấy viên đan dược kia tất cả dược khí đều bị phong ấn trong đan điền rồi. Như thế nào phân biệt được dược khí đối chính mình có vô ích, lại còn có có thể tự phong ấn đám dược khí đó, thật là tinh diệu a, rốt cuộc là như thế nào làm được……”

Nửa tin nửa ngờ, Mộ Dung Dục thật cẩn thận phân ra một tia linh khí tìm kiếm

.Quả nhiên, một đám đan dược mang dược khí bàng bạc bị phong ấn thành một đoàn, ngoan ngoãn nằm ở trong dan điền, không có một tia dược khí nào chạy loạn ra bên ngoài.

Thấy tình huống như vậy, Mộ Dung Dục hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đã đổ ướt cả người.

“Mộ Dung, ngươi là quan tâm quá sẽ bị loạn, kỳ thật nhìn xem sắc mặt tẩu tử, liền biết không có việc gì.”

An tĩnh nhìn sắc mặt hắn, liền biết cái tên Mộ Dung Dục luôn không gần nữ sắc kia lần này thật sự đã động tình.

“Hắc hắc, tuy rằng tẩu tử lớn lên……, nhưng hai người các ngươi đều mang bí thuật thượng cổ đã thất truyền tụ linh thối thể, thật là trời cho lương duyên.”

Lấy thẩm mĩ của An Tĩnh mà đánh giá, Mộ Dung Dục tuyển tức phụ ánh mắt thật là kém đến thái quá. Nhưng là huynh đệ lớn lên từ nhỏ, hắn thật tình tôn trọng lựa chọn của Mộ Dung Dục, cũng thành tâm chúc phúc bọn họ.

Mộ Dung Dục làm sao lại không biết được ý nghĩ của tên nhãi ranh này, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy nha đầu mà bổn vương coi trọng lớn lên khó coi?”

“Ta không có nói như vậy a, Mộ Dung, đây là chính ngươi nói!”

An tĩnh lập tức phản bác, nói giỡn, liền tính là trong lòng nghĩ như vậy, cũng quyết không thể thừa nhận. Bằng không cái tên Mộ Dung Dục thích bao che khuyết điểm này nhất định sẽ cầm kiếm đuổi giết hắn bảy con phố, lại không chút lưu tình nào đem hắn ném tới Bắc Hoang.

“A, nhưng là trong lòng ngươi đang nghĩ như vậy, không bằng chúng ta tới đánh cuộc, liền cược xem nha đầu của bổn vương lớn lên đẹp hay không đẹp. Ngươi dám không?”

Mộ Dung Dục trong lòng hiện lên một cái chủ ý, An Tĩnh, dám nói nha đầu của bổn vương khó coi, lần này không rút máu của ngươi là không được.

“Hảo a, đánh cuộc gì?”

An tĩnh hồ nghi nhìn Mộ Dung Dục liếc mắt một cái, lấy hiểu biết của hắn đối với Mộ Dung Dục, người này trước nay đều không làm mua bán lỗ vốn. Bất quá, diện mạo là do thiên định, cho dù có thần dược nghịch thiên cũng không thể thay đổi vẻ ngoài của một người. Ha ha, Mộ Dung lần này thua chắc rồi, An Tĩnh trong lòng nghĩ vậy, vì thế không chút do dự liền đáp ứng.

“Nếu bổn vương thắng, đồ vật ngươi cất giấu tùy tẩu tử ngươi chọn; nếu bổn vương thua, đồ tốt bổn vương cất giấu tùy ý ngươi lấy, như thế nào?”

“Hảo hảo, liền tính như vậy.”

Đồ mà Mộ Dung Dục cất giữ tất cả đều là cực phẩm, chính mình lần này thật là nhặt đại tiện nghi. An Tĩnh hưng phấn xoa xoa tay, đối mặt với vận mệnh bi thảm sắp tới của mình không hề hay biết.

“Chuyện này trước không vội, thương thế của nha đầu còn chưa tốt lên. Ám Thất đâu.”

Vừa dứt lời, Ám Thất liền mang theo Tử Điệp đang hôn mê lập tức xuất hiện, không đợi Mộ Dung Dục phân phó, lập tức đánh thức Tử Điệp.

Tử Điệp ôm bình gốm nhỏ, mê mang nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, đợi đến khi nàng quét mắt nhìn thấy Mặc Lan đang hôn mê, lập tức đỏ hốc mắt, hướng Mặc Lan chạy đến.

Mở ra bình gốm nhỏ trong ngực, còn chưa kịp đưa tới bên miệng Mặc Lan, chiếc bình trong tay đột nhiên không cánh mà bay.

Tử Điệp phẫn nộ quay đầu, lại thấy An Tĩnh thần sắc kích động ôm chiếc bình: “Nước thuốc này từ đâu ra?”

“Là chính tay tiểu thư làm, ngươi mau trả lại cho ta!”

Nói xong Tử Điệp lập tức vươn tay tính đoạt lại.

An Tĩnh lắc mình một cái, tránh đi Tử Điệp, chạy vội tới trước mặt Mộ Dung Dục, kích động lôi kéo ống tay áo hắn: “Mộ Dung, ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn bái tẩu tử làm sư phụ, ngươi không được cản ta!”