Gia Cát Minh Nguyệt còn đang mải nhớ lại chú ngữ, nàng hồn nhiên chưa phát hiện ra đám người chung quanh bỗng nhiên bắt đầu nhao nhao lên.
Nguyên do của sự náo loạn này là vì trên khán đài bỗng nhiên xuất hiện hai người. Là hai nam tử trẻ tuổi. Hiệu trưởng và mấy vị lão sư đang ân cần bắt chuyện.
Hai người kia, cũng không phải người bình thường. Bọn họ đều là đệ tử nhà quý tộc trong kinh thành, gia tộc của bọn hắn một cái là Lăng gia thanh danh lan rộng, một cái là Lạc gia *quyền khuynh triều dã. : đại khái là quyền thế nghiêng ngả triều đình.
Lăng Phi Dương bây giờ là một Kiếm Sĩ thực lực cực kỳ mạnh mẽ, tuổi còn trẻ đã tấn thăng làm Đại Địa kiếm sĩ. Danh tiếng lập tức tăng mạnh. Mà dung mạo của hắn lại làm cho vô số thiếu nữ ái mộ si mê. Dung nhan tinh xảo vô song, mắt màu băng lam, tóc dài như mực, tươi cười mị hoặc, đối với phụ nữ thái độ luôn nho nhã lễ phép. Bạn tốt của hắn, Lạc Kinh Phong tính cách lại hoàn toàn trái ngược với hắn. Lãnh khốc, thực lực cao cường, đối với nữ tử không hề để ý. Cũng giống với Lăng Phi Dương, dung mạo, phong độ cùng tư thái, thực lực của hắn, còn có bối cảnh của hắn, đều khiến cho đám nữ tử đổ rạp.
Giờ phút này, rất nhiều người đều kích động nhìn về phía hai người ở trên khán đài. Lăng thiếu gia và Lạc thiếu gia, ở trong đám người đồng lứa của bọn hắn, chính là tiếng tăm lừng lẫy, bị người người vây quanh. Hiện tại lại xuất hiện ở tòa thành nhỏ của bọn họ như vậy, là vì nguyên nhân gì nha?
Gia Cát Minh Nguyệt đưa lưng về phía khán đài, hoàn toàn không biết tình huống lúc này, nàng đang hết sức chăm chú hồi tưởng lại chú ngữ.
Ở trên khán đài, Lăng Phi Dương và Lạc Kinh Phong đang thưởng thức trà cùng điểm tâm mà học viện chuẩn bị cho bọn họ, tùy tiện bình phẩm các học viên bên dưới.
"Đúng rồi, hiệu trưởng, ta nhớ tới, cái Gia Cát gì gì đó, hình như cũng học ở đây phải không ?" Lăng Phi Dương ưu nhã nâng chung trà lên, nhàn nhạt nhìn lướt qua bên dưới.
"Lăng thiếu gia, nàng gọi là Gia Cát Minh Nguyệt, chính là cái người đầu tổ quạ kia. . . Ồ, sao hôm nay lại không thấy nhỉ?" Bên cạnh có một lão sư nịnh nọt xen vào, nhưng mà mới nói được một nửa, nhìn xuống phía dưới xong lại trợn tròn mắt. Không liếc thấy cái người bình thường tóc loạn như tổ quạ kia. Vốn dĩ một đầu tóc rối tung đó của Gia Cát Minh Nguyệt là dấu hiệu tốt nhất để cho người ta chỉ cần liếc mắt liền nhận ra nàng trong đám người. Nhưng mà, hôm nay lão sư lại không phát hiện sự tồn tại của “đầu tổ quạ”.
"A, không tới tham gia nghi lễ triệu hoán sao? Không phải mỗi lần tổ chức nghi lễ triệu hoán, tất cả mọi người ở trong học viện đều phải đến sao? Đây là quy định của đế quốc đó. Chẳng lẽ Bạch Vũ học viện các ngươi lại làm trái với quy định của đế quốc?" Lăng Phi Dương lười biếng nhả ra mấy câu, thành công khiến cho hiệu trưởng và lão sư đang ngồi trên khán đài đều thay đổi sắc mặt.
Lạc Kinh Phong liếc nhìn vẻ mặt lười biếng của Lăng Phi Dương, trong lòng khinh thường, tên chết tiệt này, lại đang dọa người rồi. Không thấy hiệu trưởng đã lớn tuổi, sắc mặt cũng xanh mét rồi sao. Nếu dọa người xảy ra vấn đề thì phải xử lý sao đây?
"Điều này, không có khả năng đâu, nàng không dám không tới tham gia đâu. Ta tự mình bảo người lập tức đi tìm, có lẽ nàng còn ở trong phòng học." Hiệu trưởng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, lo sợ bất an trả lời.
"Thế thì không cần." Lăng Phi Dương miễn cưỡng trả lời, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Cái Gia Cát gì gì đó, tư chất như thế nào ? Là Triệu Hoán Sư, Kiếm Sĩ, hay là Cung Thủ vậy?"
Hiệu trưởng mới lau xong, mồ hôi lạnh lại toát ra, yếu ớt trả lời: "Đều, đều không phải."
"Có ý tứ gì?" Lăng Phi Dương quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng vẻ mặt phấp phỏng không yên.
"Nàng, hôm nay là tới tham gia nghi lễ triệu hoán lần thứ ba. Nàng cũng không có tư chất của Kiếm Sĩ hoặc là Cung Thủ." Hiệu trưởng cân nhắc, cẩn thận từng li từng tí trả lời. Trong kinh thành, quan hệ giữa các đại thế gia rắc rối phức tạp, bên ngoài nhìn có vẻ tốt, không chừng sau lưng lại đấu đá đến ngươi chết ta sống. Hiệu trưởng không nắm chắc quan hệ giữa Lăng gia và Gia Cát gia đến cùng là như thế nào, cũng không biết được Lăng Phi Dương hỏi như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì, cho nên suy tư một phen mới trả lời.
Ai biết, Lăng Phi Dương nghe xong lời này, vốn là sững sờ, tiếp theo rất không có hình tượng bật cười. Chỉ là, hắn cười như vậy, không khiến cho người ta cảm thấy vô lễ, ngược lại có cảm giác mị hoặc phóng khoáng.
Hiệu trưởng vừa thấy Lăng Phi Dương là thái độ này, lại thêm trước đó Lăng Phi Dương cũng không kêu lên danh tự của Gia Cát Minh Nguyệt, mà là Gia Cát gì gì đó, hiệu trưởng liền khẳng định rằng, Lăng gia và Gia Cát gia, tất nhiên là mặt ngoài hòa khí, sau lưng bất mãn. Cho nên, hắn có chút trắng trợn không kiêng dè, dùng giọng điệu nịnh nọt nói ra: "Lăng thiếu gia, ngươi không biết, Gia Cát Minh Nguyệt a, thật là làm cho người rất không bớt lo đấy. Bình thường nàng để một đầu tóc rối bời, ảnh hưởng đến hình tượng của học viện liền không nói. Chỉ nói riêng tư chất của nàng, thật là làm cho người ta xấu hổ. Ngay cả chú ngữ trụ cột đơn giản nhất, đều lắp bắp đấy. Đã tham gia nghi lễ triệu hoán hai lần rồi, đều thất bại. Không phải nói chứ, lần này nàng khẳng định cũng sẽ thất bại. Nếu nàng như vậy mà còn có thể trở thành Triệu Hoán Sư, hừ, ta sẽ đem tên của ta đọc ngược." Hiệu trưởng nói chắc như đinh đóng cột.
"Hiệu trưởng, lời này của ngươi, là thật? !" Đến lúc này, Lăng Phi Dương biểu lộ ngưng trọng, đôi lông mày đẹp nhíu lại, giọng điệu biến thành hết sức bất mãn, có chút phiền muộn xấu hổ nói, "Làm sao sẽ như thế? Gia Cát sư bá chẳng phải là sẽ rất thương tâm sao. Ai, việc này nên làm thế nào cho phải? Ta được Gia Cát sư bá gửi gắm đến đây trông nom Gia Cát muội muội đấy. Hiệu trưởng, Gia Cát gia vậy mà là đại tộc truyền thừa trăm năm. Hiện tại Gia Cát muội muội rõ ràng lại rơi xuống hoàn cảnh như vậy, có phải là ...do các ngươi dạy bảo có vấn đề hay không?" Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu đã có ý tứ chất vấn.
Hiệu trưởng nhăn cái trán đầy mồ hôi lạnh, đầu cũng khởi bão tố rồi. . . Hắn xoa xoa trán, trong lòng vô cùng rối rắm. Lăng thiếu gia à, ngươi rốt cuộc là có ý gì đây? Rốt cuộc là quan tâm Gia Cát Minh Nguyệt? Hay là mỉa mai nàng à? Đây rốt cuộc là ý tứ gì a a a? Ai đó có thể nói cho hắn biết hay không? Mới vừa rồi còn tỏ vẻ khinh thường, nhưng sao bây giờ lại ân cần và đau lòng như thế này. Chuyển biến này, khiến cho hiệu trưởng hoàn toàn mơ hồ rồi.
Mấy vị lão sư bên cạnh cũng trợn tròn mắt, bọn hắn cũng không hiểu nổi rốt cuộc trong hồ lô của Lăng Phi Dương bán thuốc gì.
Lạc Kinh Phong hơi liếc mắt nhìn thấy tia vui vẻ không dễ phát hiện bên khóe miệng Lăng Phi Dương, thầm mắng trong lòng, tên hư hỏng này! Còn trêu chọc nữa, hiệu trưởng sẽ nổi điên đó.
"A, Lăng thiếu gia, ngươi nhìn xem, Gia Cát Minh Nguyệt đang ở chỗ kia. Chính là cái người mặc áo màu xám." Bỗng nhiên, lão sư lúc nãy kinh ngạc hô lên, như thể phát hiện ra cái gì cực kỳ khủng khiếp, đưa tay chỉ vào Gia Cát Minh Nguyệt đang đưa lưng về phía quảng trường chỗ bọn hắn.
"Sao?Ở kia sao?" Lăng Phi Dương bị thu hút sự chú ý.
Hiệu trưởng lại xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, lần này xác định lau sạch sẽ, quay đầu quăng cho lão sư kia nụ cười cảm kích thêm thưởng thức. Làm tốt, tháng này tiền thưởng phong phú.
Cám ơn hiệu trưởng, phải vậy đấy. Lão sư kia cũng đưa qua một ánh mắt.
"Đúng đúng, chính là nàng. Y phục của nàng hầu hết đều là màu xám và màu đen đấy." Lão sư kia mạnh mẽ gật đầu, xác định, "Cái bóng lưng kia, chính là nàng."
"A, bóng lưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm nha. Tóc cũng không có loạn như các ngươi vừa nói." Lăng Phi Dương tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói, "Lần này, nàng cũng không triệu hoán ra ma sủng đi?"
"Cái này, cái này. . ." Đã có giáo huấn lúc trước, hiệu trưởng ấp úng cả buổi cũng không nói ra lời.
"Cái này, phải xem cơ duyên thôi. Có lẽ có thể, có lẽ không thể." Lại là lão sư kia nhanh nhạy nói tiếp. Lời này, nói thật dễ nghe, có nói cũng bằng chưa nói. Nhưng là, không đắc tội người.
"A, ta thấy nàng như vậy, đời này cũng đừng hi vọng trở thành Triệu Hoán Sư nữa." Lăng Phi Dương khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.
Hiệu trưởng cùng lão sư kia liếc nhau, hiện tại xác định, Lăng Phi Dương không chào đón người nhà Gia Cát! Bởi vì, lời nói ra nặng nề như vậy, đời này!
"Đúng vậy, Lăng thiếu gia nói rất đúng, người như vậy sao có khả năng trở thành Triệu Hoán Sư?" Hiệu trưởng vội vàng vỗ mông ngựa.
"Lăng thiếu gia mắt sáng như đuốc, nàng tuyệt đối không có khả năng trở thành Triệu Hoán Sư đâu." Lão sư kia cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau, nói một câu nịnh bợ.
Lăng Phi Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng.
"Không nên nói lời tuyệt đối như thế. Nếu như nàng có thể trở thành Triệu Hoán Sư thì sao?" Lạc Kinh Phong một mực im lặng không lên tiếng, cuối cùng lạnh lùng mở miệng nói ra một câu.