Chương 31: Trí tuệ của thị trưởng

Gió thổi rì rào.

Diệp Hi ánh mắt ngơ ngác nhìn thiếu phụ trước mắt đang xụi lơ vô lực co rúc ở trên cỏ, trang phục nửa kín nửa hở làm trong lòng hắn bỗng nhiên chứa đầy cảm giác chinh phục! Tựa hồ, mới vừa ở trên người nàng phát tiết căn bản là không đủ để hắn hưởng thụ!

Mà cục trưởng phu nhân vẫn còn lưu lại dư vị của cuộc chiến, cả người đỏ ửng, gương mặt thoạt nhìn thật kiều diễm mỹ lệ, làm cho người ta không nhịn được muốn hảo hảo mà hôn một cái!

Hơi ngồi chồm hổm xuống, Diệp Hi bỗng nhiên hướng thân thể Lam Thục Nghi đưa ra một đôi ma trảo!

Chẳng qua là, tay của hắn đưa tới giữa không trung lại bỗng nhiên dừng lại!

Bởi vì, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên một cái nụ cười hiền lành!

"Mẹ?"

Diệp Hi tận lực để cho thanh âm của mình trở nên bình tĩnh, nhưng là cổ tay của hắn lại đang run rẩy! Nếu để cho mẫu thân luôn luôn thương yêu mình biết mình làm ra chuyện tình cầm thú như thế, nàng nhất định sẽ rất tức giận!

Hắn không muốn như vậy!

Hắn không muốn phải nhìn mẫu thân của mình thương tâm!

Một cảm giác áy náy khiến cho tà niệm trong lòng hắn từ từ tiêu tán! Mẫu thân rất kỳ vọng vào mình! nàng từng nói với mình: "Chờ con sau này trưởng thành a, mang cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp hiền lành, sinh mấy tiểu mập mạp để cho mẹ giúp các con bồng bế! Tương lai a, hài tử của ta phải tuyệt đối là nhân trung long phượng! Những kẻ xem thường con, bọn họ sớm muộn sẽ nhìn đến rụng mắt kiếng! Bởi vì rồi bọn họ sẽ biết, ánh mắt của bọn họ, là kém như thế nào!"

Hiện tạ nhớ lại mẫu thân ngay lúc đó nở nụ cười, Diệp Hi trong lòng liền dâng lên một cảm giác vô lực!

"Ân?"

Mà lúc này, Diệp Hi ở trong lòng lại mơ hồ có một loại dự cảm bất an. Cảm giác có thể tối nay sẽ gặp chuyện không bình thường. Cảm giác như thế, không có chút thực tế nhưng lại khiến Diệp Hi càng thêm bồng chồn!

"Nhanh! A di mau dậy đi! Chúng ta lập tức trở lại Hân Hoa tửu điếm!"

"Nơi này..."

Lúc này, ở Hân Hoa tửu điếm, Hàn Tuyết hai tay khoanh trước ngực, không chớp mắt ngó đoạn phim đã được lập lại vô số lần, trong lòng thật giống như bắt được dấu vết gì đó, nhưng là vừa bắt được lại để vuột mất.

"Cảm giác, cảm giác có cái gì không đúng."

Nàng xem đến đoạn tên quản lý mập mạp kia sau khi đi vào, trong lòng trầm tư. Người chết, tại sao lại muốn tới nơi này, rốt cuộc thật sự là tự sát? Hay là bị mưu sát?

"Tựa hồ... Thật sự là... mưu sát!"

Hàn Tuyết hơi nâng cằm của mình, lộ ra vùng cổ cao thẳng mà trắng. Hai tay vẫn ôm ở trước ngực, lại vô tình đem bộ ngực căng tròn càng thêm cao vút! Đang tập trung tinh thần suy nghĩ, Hàn Tuyết cũng không có phát giác, tên quản lý chẳng biết lúc nào đã di động đến phía sau của nàng! Hai mắt của hắn đều là hung quang kinh người!

Tựa hồ, hắn cũng không có bị sắc đẹp của mỹ phụ thị trưởng mê hoặc, thật muốn đem vưu vật của tạo hóa nghiền nát ngay lập tức! Hai tay của hắn, từ từ đưa lên, ánh mắt lại ngó cổ của Hàn Tuyết! Lúc này, chỉ cần hắn dùng lực nắm được cổ của nàng, như vậy mập mạp quản lý tuyệt đối tin tưởng, bằng vào sức lực của mình có thể làm cho nàng không phát ra động tĩnh mà bị bóp chết!

"Ực ực..."

Hắn bỗng nhiên phát ra âm thanh làm cho Hàn Tuyết tỉnh lại!

"Chuyện gì?"

Hàn Tuyết hơi quay đầu, lại thấy nam nhân phía sau lộ ra một đầu đầy mồ hôi, này thân thể to béo đang run rẩy không ngừng.

"Không có, không có gì."

Nam nhân vội vàng khoát tay. Mà Hàn Tuyết, đôi mắt hạnh lại bỗng nhiên phát sáng, não hải vốn mơ hồ không rõ ý niệm trong đầu bỗng nhiên trở nên có chút rõ ràng! Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, để truyenyy.vnputer một lần nữa phát video, nàng tựa hồ thật sự đã tìm được dấu vết! Mà phía sau nàng, mập mạp vốn có chút khẩn trương bỗng nhiên trở nên trấn định lên! Hắn hít sâu, không tiếng động tiến về phía Hàn Tuyết một bước.

"Phanh, phanh..."

Ngoài cửa lại bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cho mập mạp suýt chút nữa đứng tim mà chết!

"Răng rắc " một tiếng, người tiến vào là công an cục trưởng Lưu An.

"Tra được cái gì sao?" Hàn Tuyết đột nhiên hỏi.

Lưu An lộ ra một tia khổ sở: "Đúng, mới vừa xét nghiệm tử thi. Người giúp việc trong nhà hắn nói, nạn nhân trước khi đi ra ngoài luôn ngồi ngây ngốc trong thư phòng. Sau đó có một người giúp việc ở ngoài cửa đi qua, lại nghe được tiếng điện thoại vang lên. Sau, nạn nhân liền đến Hân Hoa tửu điếm thuê một "phòng cho tổng thống'. Nhưng là căn cứ điều tra của chúng ta, điện thoại di động nguyên vốn phải nằm trong túi áo của hắn lại không thấy! Thực kỳ quái!"

"Ngươi là nói..."

Hàn Tuyết cả người run lên, ánh mắt thoáng cái rơi vào người Lưu An: "Nhanh, ngươi đi điều tra xem nạn nhân trước khi tới đây, cùng người nào tiếp xúc qua!"

"Được!" Lưu An gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

"Phanh." Cửa phòng nhẹ nhàng mà đóng kín.

Trong phòng quan sát chỉ còn lại nữ thị trưởng Hàn Tuyết cùng mập mạp quản lý đang có chút khẩn trương! Mà lúc này, Hàn Tuyết lại bỗng nhiên xoay người, tiếp tục xem video. Mập mạp bỗng nhiên cắn răng, thân thể mập mạp thoáng cái nhào tới!

"Phanh."

Nhưng để cho hắn kinh ngạc là, Hàn Tuyết vốn còn đang hết sức chăm chú nhìn video lại linh xảo tung mình, tránh thoát một cái bổ nhào! Thân thể mập mạp thoáng cái đụng phải máy vi tính, phát ra tiếng vang trầm muộn! Lui về phía sau, Hàn Tuyết vẫn duy trì trấn định: "Quả nhiên là ngươi!"

"Thật không nghĩ tới, nhanh như vậy tựu đã phát giác a?"

Mập mạp đang bị ngã trên bàn máy tính lại đứng thẳng thân thể, thế nhưng không có một tia kinh hoảng!

"Cái điện thoại di động kia còn đang trên người của ngươi sao?" Hàn Tuyết trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười, tựa như có lẽ đã thấy được thắng lợi.

Nghe vậy, cái tên mập mạp này lại cũng cười, bàn tay to dò vào trong túi áo, đem cái điện thoại di động móc ra ném xuống đất."Ngươi phát hiện khi nào?"

Trong lòng Hàn Tuyết thấy đối phương có thể bình tĩnh như vậy bỗng nhiên có một loại dự cảm bất tường. Chẳng qua tình thế vào lúc này lại không cho phép nàng lùi bước!

"Là trực giác."

Hàn Tuyết cố ổn định tâm thân, bình tĩnh nói: "Nếu người chết ở trong mật thất tử vong, như vậy trừ tự sát cũng không có nguyên nhân khác đi? Nhưng là, vừa bắt đầu ta lại suy nghĩ một chút, ngươi là người thứ nhất xông vào người, vậy là người thứ nhất tiếp xúc người chết, hơn nữa là người đầu tiên hô to người khách đã tử vong! "

"Ha ha!"

Mập mạp bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: "Hảo! Hảo! Tốt! Ha ha! Bất quá, cho ngươi phát hiện, thật ra thì cũng không sao."

Trên mặt hắn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười dữ tợn! Hơn nữa, hai tay thế nhưng thoáng cái đem y phục của hắn mở ra!

"A!"

Hàn Tuyết kìm lòng không được mà la lên một tiếng! Bởi vì, trên người tên mập mạp...Trên người của hắn lại mang một quả bom đếm ngược!

"Ngươi..."

Hàn Tuyết lần đầu tiên thấy một quả bom sắp nổ trong khoảng cách gần như vậy, tâm tình của nàng vô cùng hoảng hốt nhưng vẫn cố bình tĩnh nói:"Ngươi tại sao muốn làm như vậy?"

"Ngươi biết cái gì!"

Mập mạp bỗng nhiên hô to: "Đây coi như là ta báo đáp đại ân của hắn! Ha ha! Nghĩ tới mập mạp ta không có làm gì sai, sau khi giết một người, không nghĩ tới cuối cùng trước khi chết còn có thể giết thêm một nữ thị trưởng!"

Lộp bộp! Nghe lời của mập mạp, Hàn Tuyết trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một cái vấn đề: cái tên mập mạp này nói báo ân, chẳng lẽ là có người sai khiến hắn giết người?

"Hắc hắc, đây là bom thủy ngân!"

Trên mặt mập mạp hung hăng mà co quắp, "Phịch một tiếng, ta dám cam đoan cả tửu điếm nổi danh nhất thành phố Hoa Hải tuyệt đối có thể bị tàn phá hơn một nửa! Đến lúc đó, tất cả mọi người nơi này đừng nghĩ có thể chạy trốn!"

"Kẻ điên!" Hàn Tuyết tức giận mắng.

"Bất quá, trước khi chết bên cạnh còn có một mỹ nữ thị trưởng, lão thiên thật quá con mẹ nó quyến luyến ta!" Mập mạp lúc này giống như là một đầu ngạ lang hướng Hàn Tuyết đánh tới!

"Cút ngay!" Thấy hắn tiến về phía mình, hai chân Hàn Tuyết vội vàng di chuyển, nhưng áo khoác của mình lại bị hắn kéo lại, trực tiếp kéo xuống!

"Phanh!"

Mập mạp đang muốn nhào tới lần nữa, lại chỉ thấy phía sau truyền đến một âm thanh đinh tai nhức óc!

"Mập mạp chết bầm!"

Tiếng gầm lên giận dữ, hắn thậm chí còn chưa kịp quay đầu đã cảm giác được cái ót đau nhói, thoáng cái mất đi tri giác!

"Hỗn đản! Lão tử giết chết ngươi!"

Diệp Hi giống như là một con sói điên cuồng, cầm cái ghế hung hăng mà dùng sức đập xuống người mập mạp! Mỗi một nhát đều dùng toàn lực, khuôn mặt mập mạp trong phút chốc đã be bét máu. Quả nhiên linh tính của hắn không sai, vừa chạy đến tửu điếm đã lập tức gặp tình cảnh này.

"Đừng, tiểu Hi, nhanh dừng tay!"

Sau khi qua cơn kinh sợ phục hồi lại tinh thần, Hàn Tuyết vội vàng đi tới kéo cánh tay hắn: "Dừng tay, ngươi đánh nữa hắn sẽ chết!"

"..."

Nhưng Diệp Hi lúc này hai mắt đầy máu, giống như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của Hàn Tuyết, cánh tay dùng sức đập vỡ cả cái ghế cồng kềnh! Lúc này, cặp mắt Diệp Hi rất kinh khủng, hiện đầy tia máu, giống như là một đầu dã thú điên dại mất hết lí trí.

"Được rồi! Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Tiểu Hi mau dừng tay lại!"

Nhưng là Diệp Hi đối với lời của nàng vẫn làm như không nghe thấy.

"Tiểu Hi, đừng như vậy! Đừng làm mẹ sợ!"

Chỉ thấy Hàn Tuyết bỗng nhiên mở hai cánh tay, từ phía ôm thật chặt nhi tử, thì thào khẽ nói với nhi tử.

Thời gian thật giống như dừng lại.

Cảm giác được hai nhục cầu mềm mại mà tràn đầy co dãn dán vào lưng, cái chân ghế trong tay Diệp Hi bỗng nhiên rơi xuống.