Chương 3: Nữ Nhân Hung Hãn

"Tiểu tử! An phận một chút!". Lâm Vãn Tình cảm thấy bộ ngực của mình truyền đến một trận tê dại, vội vàng dung một tay tranh thủ đẩy Diệp Hi ra! Chẳng qua ánh mắt của nàng vẫn liếc gương chiếu hậu, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng: "Ngươi rốt cuộc đắc tội người nào!".

Diệp Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Ta, ách cái kia, là như vậy, đang ở mới vừa rồi...". Hắn đem câu chuyện mình nghe được nói ra, nhưng vẻ mặt Lâm Vãn Tình vẫn ngưng trọng như cũ.

"Cái kia... Ta nói, hiệu trưởng!". Diệp Hi bỗng nhiên kéo kéo tay áo của mỹ thiếu phụ.

"Chuyện gì?". Ý nghĩ của mình bị cắt đứt, Lâm Vãn Tình nhất thời không vui liếc Diệp Hi. Mà Diệp Hi lại chỉ chỉ sau xe: "Ngươi nhanh một chút! Chúng ta sắp bị trúng đuổi kịp rồi!". Đằng sau có năm sáu chiếc xe con đang điên cuồng mà đuổi theo hai người.

Khóe miệng Lâm Vãn Tình bỗng lộ ra nụ cười thản nhiên: "Muốn tăng tốc sao?". Diệp Hi thậm chí còn không kịp phản ứng, Lâm Vãn Tình cũng đã mãnh liệt đạp chân ga!

"A!"

Diệp Hi thiếu chút mất đi thăng bằng, may là hắn kịp nắm chặt chỗ ngồi!

Lần sau, nhất định không ngồi xe của nữ nhân này!

Trên đường quốc lộ, hơn mười chiếc xe con đang điên cuồng đuổi theo chiếc Mercedes-Benz.

"Sao ngươi đi chậm lại a!". Đang hết sức chăm chú nhìn phía sau, Diệp Hi lại bỗng nhiên cảm nhận được tốc độ xe bỗng nhiên chậm lại, không khỏi có chút tức giận hỏi.

Mà Lâm Vãn Tình lại bĩu môi, hừ nói: "Tự nhìn đi! Phía trước đang sửa đường!"

"Không cần quản nó! Đâm thẳng qua!". Diệp Hi bỗng nhiên quát: "Nhanh lên một chút!".

"Ngươi nói cũng dễ nghe nhỉ, vậy chiếc Mercedes-Benz làm sao bây giờ?".

"Đừng nói là Mercedes-Benz, đợi an toàn sau, Ferrari ta cũng bồi thường cho ngươi!". Diệp Hi vội la lên.

"Khách khách, vậy ngươi nắm chắc đi!".

"..."

Ở khu vực sống của cán bộ chính phủ nằm giữa trung tâm thành phố, Hàn Tuyết lúc này đã thay một bộ quần áo ở nhà có chút lo lắng mà cầm lấy điện thoại, tự nhủ nói: "Hôm nay có chuyện gì mà trễ như vậy vẫn chưa về! Hơn nữa, còn không nhận điện thoại của ta!". Nàng mới vừa tắm rửa xong, cả người tản ra một loại mệt mỏi nhưng tràn ngập phong tình, mái tóc ướt nhẹp xõa phía sau, trên khuôn mặt tuyết bạch nhỏ nhắn hơi pha chút ửng hồng.

"Tiểu tử này!". Hàn Tuyết có chút không nhịn được đứng lên, đi về phía sân thượng, hai tay bỗng nhiên hướng về phía sau, đem mái tóc dài vén lên. Động tác nhẹ nhàng làm hé lộ gương mặt xinh đẹp như hoa phù dung phong tình vạn chủng.

Mái tóc dài mềm mại được búi cao càng tôn thêm vẻ đoan trang xinh đẹp của mỹ phụ! Nhũ phong trước ngực không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao khẽ rung động theo từng bước chân!

Vóc dáng hoàn mỹ được che chở bởi áo ngủ màu tuyết trắng, những đường cong ẩn hiện càng thêm hấp dẫn dụ hoặc, bờ vai nhỏ xinh kết hợp một đôi tay bạch ngọc thỉnh thoảng đung đưa làm tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo không tỳ vết của nữ thần. Mông ngọc no tròn đầy đặn kết hợp bờ eo thon nhỏ, mỗi khi xoay người cất bước giống như liễu múa hoa cười làm cho nhân gian điên đảo, một đôi đùi đẹp thon dài duyên dáng yêu kiều, đẫy đà yểu điệu, tất cả như tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ nhất!

Khí chất của thiếu phụ thành thục mỹ diễm luôn tạo ra một loại mị lực kinh người, cơ hồ tất cả mọi nam nhân nếu nhìn thấy đều không thoát khỏi ảnh hưởng từ vẻ đẹp của nàng, sẽ bất giác bị vẻ đẹp phong tình vạn chủng ấy mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo.

Có thể có được tuyệt sắc vưu vật như vậy, chẳng phải là mộng tưởng của tất cả nam nhân sao?

Chẳng qua, từng động tác cử chỉ của Hàn Tuyết đều tràn đầy một loại uy nghiêm, cảm giác như không giận mà uy, làm cho người ta không dám nhích tới gần.

"Píp píp... Píp píp...".

Vào lúc này, điện thoại rốt cục vang lên!

"Mụ mụ, cứu mạng a!". Vừa nghe điện thoại, Hàn Tuyết thậm chí chưa kịp nói gì, điện thoại bên kia liền vang lên thanh âm của con trai!

"Con nói gì? Con bây giờ đang ở nơi nào?". Trong lòng Hàn Tuyết máy động, nhưng nàng vốn lăn lộn trong quan trường nhiều năm giúp cho nàng duy trì được sự trấn tĩnh.

"Trong khoảng thời gian ngắn không nói rõ được! Mẹ bây giờ lập tức cử người tới công trường ở ngoại ô thành phố!". Diệp Hi thanh âm có chút lo lắng.

"Biết rồi! Con hiện tại đừng bối rối!". Hàn Tuyết cũng không có hỏi nguyên nhân, nhưng là nàng vẫn nghe được giọng khẩn trương của nhi tử. Chẳng qua là, vào lúc này, Diệp Hi lại bỗng nhiên tắt điện thoại!

"Này...". Trong lòng Hàn Tuyết vừa nhảy, lập tức nhấn vào điện thoại một số khác.

"Uy, là Lưu cục trưởng sao?".

Mà lúc này, đang cảm thụ được cái gọi là"Tốc độ sinh tử ", tinh thần Diệp Hi lại bỗng nhiên có chút hoảng hốt! Hắn tắt điện thoại di động, chỉ cảm thấy từng làn hương thơm ùa vào trong mũi!

Thơm quá!

Diệp Hi theo bản năng hít sâu một cái! Hắn ngửi được từng đợt hương thơm như u tựa như lan từ cơ thể thiếu phụ truyền sang! Khứu giác bị kích thích mãnh liệt để cho cả người hắn cũng trở nên nóng rực!

"Cái đuôi phía sau thật là quấn người!"

Lâm Vãn Tình để cho Diệp Hi có chút da đầu tê dại, bởi vì lúc này nàng đang cười lạnh giống như một đầu đại lang đang nhìn chú sơn dương nhỏ! Hai chân thon dài hơi tách ra cong lên, trên người nhẹ nhàng cúi xuống! Lúc này nàng đang hết sức chuyên chú lái xe, không có chú ý tới học sinh bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt say mê nhìn nàng!

Theo cổ áo của nàng trũng xuống, Diệp Hi chỉ thấy một chút da thịt trắng bóc như trứng gà. Nhìn qua, Diệp Hi có cảm giác đầu tiên chính là trắng! Giống như tuyết đọng vạn năm trên đỉnh Himalaya! Một đôi mỹ nhũ bị trói buộc bởi áo ngực ẩn hiện dưới cổ áo, từng đạo sóng ngực đung đưa kích thích mạnh mẽ thị giác của Diệp Hi!

Ực ực! Diệp Hi len lén nuốt một chút nước miếng, liền tranh thủ thu hồi ánh mắt của mình! Lâm Vãn Tình đối với Diệp Hi rất hấp dẫn. Không thể không nói mỹ thiếu phụ này thật để cho Diệp Hi có chút thần hồn chao đảo!

Cái mông vểnh lên tạo thành một đường cong tròn trĩnh, đầy đặn gợi cảm đến nỗi hắn không nhịn được muốn xông lên hung hăng sờ một chút.

Còn vòng eo thon nhỏ như cành liễu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, vóc dáng gợi cảm phong vận, thật đúng là câu hồn đoạt phách! Diệp Hi thậm chí rất muốn tiến lên, đem thiếu phụ thành thục mỹ diễm đẩy ngã, sau đó hung hăng mà chà đạp!

Nhưng là, hắn lại không dám. Hoặc là nói, bây giờ còn không có lá gan đó!

"Không có đường!". Lâm Vãn Tình thanh âm bỗng nhiên run lên, nhưng là ngay sau đó, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ra ngoài!". Nàng vừa dứt lời, chiếc Mercedes-Benz đang chạy như bay bỗng nhiên dừng lại, lê chiếc xe di động hơn 10m, dấu vết bánh xe in trên mặt đất kéo dài đậm đặc!

"Ngươi, ngươi muốn...". Ánh mắt của Diệp Hi nhìn mỹ thiếu phụ bên cạnh, cả người hắn lại lập tức trở nên nóng rực! Bởi vì, lúc này Lâm Vãn Tình đã đem ống tay áo của mình kéo lên, lộ ra một đôi tay trắng như ngọc, mái tóc dài bị nàng dùng một sợi dây tùy tiện mà buộc lên.

"Chậc chậc, nữ nhân này thật là cực phẩm a!"

Ở trong đầu Diệp Hi, một thanh âm thập phần tà ác bỗng nhiên vang lên: "Tiểu tử, xem đi, ngươi động tâm nga! Có phải hay không muốn đem mỹ thiếu phụ áp dưới thân thể hung hăng mà giày xéo nàng?"

Lâm Vãn Tình đẩy cửa xe ra, lông mày liền nhíu lại!"Ngươi định ngồi ngu ngốc ở trên xe làm gì thế!". Ngữ khí của nàng rất thản nhiên, nhưng trên mặt cũng lộ ra biểu tình thập phần tức giận!

Bởi vì, có năm sáu chiếc xe con đã đuổi đến! Bọn họ chỉ cách Lâm Vãn Tình tầm 50 thước rồi ngừng lại, một đám tráng hán nhìn có vẻ hung thần ác sát tráng hán liền nhảy xuống đuổi theo!

"Nữ nhân này...". Diệp Hi đang ngẩn ngơ vì suy nghĩ trong đầu liền bị nàng đánh tỉnh lại, một lúc sau hắn liền trợn mắt há hốc mồm lên. Bởi vì, những nam nhân kia sắp đi tới trước mặt Lâm Vãn Tình, nàng lại bỗng nhiên cử động, thân thủ gợi cảm duyên dáng trở nên thập phần linh hoạt phiêu dật!

Để cho Diệp Hi cảm thấy da đầu tê dại chính là, nữ nhân này chỉ dùng một đôi bàn tay mềm mại không xương để chiến đấu với đám tráng hán vai u thịt bắp!

"Thật con mẹ nó lợi hại!". Diệp Hi nhìn nàng một quyền đánh trúng ngực một người đàn ông, thế nhưng liền làm hắn hôn mê! Hơn nữa cho dù mặc quần bó, nàng lại như không chịu bất kỳ trói buộc nào. Hơn mười tên tráng hán, không ngờ bị nàng xử lý toàn bộ!

Quả đấm của nàng, cũng không phải là đùa giỡn! Chẳng qua là, ánh mắt của Diệp Hi rơi vào nàng đôi chân đẹp cân xứng, dâm tà dục niệm lại bỗng nhiên xuất hiện! Đôi chân này, nếu như có thể bị mình cầm, hoặc là kẹp lấy bờ eo của mình, thật là là tiêu hồn cỡ nào a!