Chương 5: Tiểu Sở Thật Không Tệ

Hai ngày qua đi, mấy bên môi giới sắp xếp hẹn xong đến Công ty Dệt May Hãn Hải chính thức khởi động dự án. Chu Hãn Hải mang theo quản lý cấp cao của công ty, Nhâm Viêm mang theo Tần Khiêm Vũ cùng ba thành viên tham gia dự án, Trương Đằng mang theo Sở Thiên Miểu, còn có đội ngũ kiểm tóan cao cấp và đội ngũ thẩm định viên, tất cả đều tập trung đầy đủ tại phòng họp của Công ty Dệt May Hãn Hải.

Sau khi quyết định giữ tâm lý “Mình cũng quên mất anh ta” vào buổi tối hôm trước, hôm nay gặp lại Nhâm Viêm lúc, Sở Thiên Miểu thiếu chút không nhịn được cầm tay anh nói: “Nhâm Tổng xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Luật sư Sở Thiên Miểu chưa từng gặp qua anh bao giờ”. Nghĩ vậy cô không nhịn được cười, cảm thấy mình rất buồn cười.

Hội nghị giao cho Nhâm Viêm làm chủ tọa. Trước tiên anh giới thiệu qua tình hình cơ bản của công ty và từng cái phương hướng hợp tác, sau đó cùng mọi người xác định tiến độ thực hiện dự án. Một ngày để thiết lập lại cơ cấu tiêu chuẩn, công ty bước vào giai đoạn tư vấn chào bán cổ phần, từng bên môi giới mất bao lâu để chuẩn bị hồ sơ, về phía sàn chứng khoán bọn họ sẽ triệu tập nội bộ, quan trọng là vào lúc nào, có thể tham khảo qua Ủy ban Giám quản chứng khoán (CSRC)...

Anh kiểm soát được tiết tấu buổi hội nghị, cũng kiểm soát được tiến trình và thời gian trọng điểm của dự án, mọi chính sách anh đưa ra đều quyết đoán và dứt khoát.

Sở Thiên Miểu rốt cuộc cũng cũng thấy được, thời gian không phải lúc nào cũng lưu lại những dấu án tàn khốc trên mỗi người. Thời gian cũng sẽ ưu đãi một số người, đưa bọn họ ngày một ưu tú và hấp dẫn hơn. Sở Thiên Miểu nghĩ Nhâm Viêm chính là người được thời gian ưu ái.

Cô tự động viên trong lòng, hi vọng tương lai mình cũng có thể được thời gian ưu ái, ngày một ưu tú và hấp dẫn.

Mọi phương hướng và chính sách của Dự án đã xác định xong, Nhâm Viêm nói với Chu Hãn Hải: “Chu Tổng, trước tiên anh cần phải xác định tái cơ cấu, anh xem công ty cũng nên bàn đến việc cổ phần hóa cũng như cần được giới thiệu phát hành chứng khoán riêng rẻ. Những điều này liên quan trực tiếp đến việc biến động cổ phiếu, tốt nhất đều phải tái cơ cấu lại hết”.

Chu Hãn Hải suy nghĩ một chút nói: “Tôi có vài người bạn, trước kia tôi thành lập công ty đã giúp tôi rất nhiều, tôi muốn chuyển chút cổ phần cho bọn họ để cảm ơn. Ngoài ra cũng muốn chia ít cổ phiếu ưu đãi cho các thành viên cốt cán của công ty”.

Nghe được điều này Sở Thiên Miểu không nhịn được ngước nhìn Chu Hãn Hải. Đây thật sự là một ông chủ có khí phách. Đi theo Trương Đằng cũng cả năm làm dự án, khi thực hiện các dự án cô cũng gặp qua một vài ông chủ lớn, nhưng đến nay chưa từng thấy ai giống Chu Hãn Hải, ông chủ đối với cổ phần vô cùng hào phóng.

Cô đã gặp không ít các ông chủ đối lập hoàn toàn —— muốn công ty chào bán cổ phần, nhưng lại không muốn bán hay chia cổ phần mình đang nắm giữ cho bất kỳ ai, chỉ hận không thể đem cổ phần chào bán ra lại muốn đem chuyển lại trong tay mình. Người giải thích cho họ hiểu muốn chào bán cổ phần ra công chúng thì số lượng cổ phần lưu thông trong thị trường phải đạt một con số tối thiểu, nếu không đạt được số lượng cổ phần đó sẽ không đạt yêu cầu chào bán, họ lại vì điều đó mà đổ lỗi cho Ủy ban Giám quản chứng khoán (CSRC) “quá cứng nhắc, quá bất hợp lý”.

So sánh như vậy, Chu Hãn Hải quả thực là báu vật.

Sau đó Chu Hãn Hải ngừng một chút, lại tiếp tục nói với Nhâm Viêm: “Về phần muốn hay không phát hành chứng khoán riêng lẻ, tôi chưa quyết định chắc chắn được. Nhâm Tổng, tôi muốn nghe ý kiến của anh, việc phát hành chứng khoán riêng lẻ này có thật sự cần thiết hay không”.

Sở Thiên Miểu nghe Chu Hãn Hải đặt vấn đề xong, nhìn ông ta, lại lướt mắt qua nhìn Nhâm Viêm. Cô muốn xem ý kiến của Nhâm Viêm về vấn đề này ra sao.

Nhưng đúng lúc cô đưa mắt nhìn Nhâm Viêm, vừa vặn, anh cũng đang nhìn cô, đối mặt...

“Vừa hay” Nhâm Viêm bắt gặp ánh mắt của cô: “Liên quan tới vấn đề nên hay không nên phát hành chứng khoán riêng lẻ, có thể để tiểu Luật sư Sở giải đáp giúp anh trên góc độ pháp luật”.

Sở Thiên Miểu trong lòng tính toán nhanh một chút —— anh ta nhân đây muốn kiểm tra cô, rốt cục là có tiến hành được dự án này hay không?

Mặc dù cô có ít kinh nghiệm, nhưng cô thật sự không sợ.

Sở Thiên Miểu điều chỉnh trạng thái ổn định. Mặc dù người trong phòng họp rất nhiều, ai so với cô cũng đều có kinh nghiệm hơn, đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực, nên nếu có nói sai cái gì chỉ một chút xíu, bọn họ sẽ ngay lập tức nhận ra. Nhưng cô không cảm thấy hồi hộp chút nào. Ngay cả mộng xuân cô còn dám thì còn có gì cô không dám đây? Cô dứt khoát mở miệng: “Chu Tổng, thật ra vấn đề giới thiệu phát hành chứng khoán riêng lẻ rất đơn giản, ngài có thể thấy trong lúc chuẩn bị chào bán cổ phần ra công chúng công ty có thể sẽ phát sinh nhu cầu về tài chính. Vừa rồi chúng ta cũng thấy rõ tiến trình chào bán cổ phần ra công chúng, công ty phải trải qua việc tái cơ cấu, tư vấn chào bán ra công chúng, khai báo hồ sơ, đến khi thành công chào bán ra công chúng, nếu như thuận lợi quá trình này cần khoảng một năm”.

Cô phát biểu bình tĩnh, rõ ràng, mạch lạc: “Căn cứ quy định, thời điểm chào bán cổ phần, tỷ lệ cổ phần không được biến động trong vòng một năm kể từ khi tái cơ cấu, cũng có nghĩa sau khi tái cơ cấu và trước khi chào bán cổ phần, ngài không thể huy động vốn thông qua cổ phần, ngài chỉ có thể huy động vốn thay đổi tỷ lệ cổ phần trước khi tái cơ cấu”.

Cô dừng một chút, nhanh chóng nhìn qua Nhâm Viêm. Khuôn mặt anh không ai có thể nhìn thấu được.

Cô bình tĩnh, nói tiếp: “Đề nghị của chúng tôi là, nếu như trong lúc chuẩn bị chào bán cổ phần ra công chúng ngài cảm thấy công ty không thiếu tiền, vậy không cần giới thiệu phát hành chứng khoán riêng lẻ; nhưng nếu như ngài cảm thấy công ty trong năm ấy có thể phát sinh nhu cầu tiền bạc, vậy chúng tôi đề nghị ngài trước khi tái cơ cấu nên giới thiệu phát hành chứng khoán riêng lẻ. Nếu ngài phát hành chứng khoán riêng lẻ với một đối tác có độ tin cậy lớn, nó còn có tác dụng chứng nhận cho công ty ngài, loại hình này không chỉ tăng hình ảnh của công ty, có nâng tỷ lệ thanh công của IPO (lần đầu chào bán chứng khoán ra công chúng)”.

Cô nói xong nhìn Chu Hãn Hải, lại nhìn Nhâm Viêm. Đây là công việc đầu tiên của cô đối với dự án này kể từ khi bắt đầu. Cô cảm thấy mình trả lời cũng tạm được, rất trôi chảy, không hồi hộp gì.

Nhâm Viêm cũng nhìn cô một cái, cũng bất ngờ gật đầu với cô: “Luật sư Sở nói rất rõ ràng”.

Sở Thiên Miểu mừng rỡ phát hiện Nhâm Viêm đối với mình xưng hô thay đổi, từ “Tiểu Luật sư Sở” biến thành “Luật sư Sở”. Cô nghĩ bớt một chữ phía trước, có lẽ nào màn biểu hiện vừa rồi của cô được khẳng định.

Cô có chút đắc chí.

“Ngoài ra, Chu Tổng, tôi bổ sung thêm một điểm” Nhâm Viêm nói: “Sau khi công ty mở bán cổ phần ra công chúng, căn cứ vào hạn mức và giá niêm yết của cổ phiếu, cũng có thể tính toán ra lượng vốn huy động được sau khi chào bán ra công chúng. Căn cứ theo quy định IPO muốn thu hồi vốn từ việc chào bán cổ phần ra công chúng phải chờ mười tám tháng sau, cho nên nếu công ty chào bán cổ phần ra công chúng, sau mười tám tháng, dòng vốn thu hồi không thể đáp ứng được toàn bộ nhu cầu tài chính của công ty, như vậy tôi đề nghị anh nên giới thiệu phát hành chứng khoán riêng lẻ ngay bây giờ, dùng khoản tiền này làm khoản vốn làm bù đắp lỗ hổng tài chính trong tương lai”.

Sở Thiên Miểu phát hiện sau khi Nhâm Viêm bổ sung, câu hỏi này mới được giải thích toàn diện hơn.

Cô yên lặng thu hồi đắc chí.

Được rồi, cô thừa nhận mình còn chưa là một nhánh tỏi, mà anh đã là một củ gừng.

Chu Hãi Hải nghe Nhâm Viêm bổ sung xong, chậm rãi gật đầu. Một lát sau ông ta nói: “Rốt cục có nên phát hành cổ phiếu riêng lẻ hay không, hiện tại tôi không đưa ra quyết định được, tôi cần trở lại phân tích, tính toán với các thành viên cốt cán một chút, sẽ nhanh chóng đưa kết quả cho anh”.

Hội nghị kết thúc tại đây, vang lên tiếng chân ghế cọ sát với sàn nhà. Mọi người đều tự rời khỏi hội nghị.

Tần Khiêm Vũ bất ngờ lên tiếng: “Xin mọi người dừng lại chờ chút! Hôm nay lãnh đạo cùng cộng sự nào không mang theo danh thiếp, làm phiền các vị một chút để lại cho tôi phương thức liên hệ và địa chỉ email, trở về tôi đem biên bản nội dung cuộc họp hôm nay gửi cho mọi người, thuận tiện về sau mọi người liên hệ với nhau tiến hành Dự án”.

Anh ta vừa dứt lời, mấy kiểm toán viên cao cấp đi tới chỗ Tần Khiêm Vũ để lại phương thức liên lạc của mình

Chu Hãn Hải cười nói với Nhâm Viêm: “Lính của Nhâm Tổng thật không tầm thường, làm việc cẩn thận có quy tắc!”

Nhâm Viêm nâng khóe miệng cười một tiếng: “Cần phải vậy, mang theo lính làm dự án thì nhất định phải là lính tốt”.

Anh nói xong không biết cố ý hay vô tình nhìn xuống Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu lập tức có chút lo lắng.

Anh ta có ý gì? Anh ta nhìn cô làm gì? Cô chẳng lẽ cô không phải lính tốt?

Cô rất muốn châm ngòi cho Trương Đằng đấu với anh ta một trận, lấy danh nghĩa bảo vệ người nhà...

Chu Hãn Hải lại trò chuyện hai câu, nói: “Tôi lập tức đưa những lãnh đạo cấp cao hôm nay về công ty mở cuộc họp, chúng tôi đi trước, hôm nào lại tiếp đón mời mọi người dùng cơm”.

Chu Hãn Hải cũng chào hỏi những người khác rồi đưa những lãnh đạo cấp cao rời đi.

Sở Thiên Miểu nhất thời chìm vào suy nghĩ. Trương Đằng dùng bút gõ xuống đầu cô, hỏi: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi”.

Sở Thiên Miểu hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: “Luật sư Trương, anh nói em hôm nay biểu hiện thế nào? Có phải không hề luống cuống?”

Trương Đằng cười: “Ồ, thì ra trở nên như vậy để được khen đây!”

Sở Thiên Miểu chân thành hỏi: “Sếp nói xem, em cũng xem như là một đại tướng không thể thiếu dưới cánh tay anh?”

Nhâm Viêm nói Tần Khiêm Vũ là lính tốt của anh ta, cô muốn thăng cấp, làm một đại tướng dưới tay Trương Đằng, cô không thể thua!

Trương Đằng cười: “Cái này là chắc chắn”.

Sở Thiên Miểu vui vẻ.

Nhưng ngừng một chút, Trương Đằng lại bổ sung: “Dù sao hiện tại dưới tay tôi, ngoại trừ em cũng không có người khác, xác thực không thể thiếu”.

Sở Thiên Miểu: “...”

Cô rất đau lòng. Cô chỉ muốn nghe một chút khen ngợi, sao lại khó thế.

Trương Đằng một bên sắp xếp tài liệu một bên nói: “Thiên Miểu, trở về em đem nội dung hội nghị hôm nay chỉnh sửa rồi gửi cho tôi một bản”.

Sở Thiên Miểu “Dạ” một tiếng.

“Tiện thể cũng gửi cho bên tôi một bản sao đi” giọng nói của Nhâm Viêm bỗng dưng từ đâu truyền tới.

Sở Thiên Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy Nhâm Viêm không biết đi gần tới từ khi nào.

Trương Đằng vội vàng nói không có vấn đề, căn dặn Sở Thiên Miểu ghi nhớ cho tốt, lại nói với Nhâm Viêm về sau Tiểu Sở nếu làm Dự án có gì sai sót xin Nhâm Tổng anh chiếu cố nhiều.

Nhâm Viêm cười, nói với Trương Đằng: “Luật sư Trương quá khách sáo, vị trợ thủ này của anh rất không tệ, mặc dù trẻ tuổi ít kinh nghiệm, nhưng phát biểu trong cuộc họp cũng rất trấn tĩnh, rất hiếm có”.

Sở Thiên Miểu vốn đang nhăn mặt nhíu mày, bất ngờ nghe Nhâm Viêm nói lời này, cô lập tức sửng sốt. Trong lòng lập tức tràn đầy đắc ý.

Sao cô lại thích nghe lời khen ngợi nhiều như vậy! Nhất là lời khen này đến từ một soái ca chất lượng cao (bắt đầu mắt sáng lên) giống như đã từng quen biết (ánh sáng vụt tắt).

Cô ngẩng đầu nhìn Nhâm Viêm. Nhâm Viêm lại không nhìn cô, chỉ nói chuyện với Trương Đằng.

Trương Đằng liền nói đâu có đâu có, Nhâm Tổng nói quá rồi, trợ thủ này của tôi còn phải mài giũa nhiều.

Nhâm Viêm lại lên tiếng. Lúc này nghe sao trong giọng nói của anh lại có mùi vị trêu trọc: “Không quá khen, trợ thủ này của anh là một tiểu tướng, tiếp tục rèn luyện, đợi một thời gian nữa nhất định có thể trở thành đại tướng không thể thiếu của anh”.

Trương Đằng cười ha ha, nói Nhâm Tổng thật hài hước.

Đối với việc Trương Đằng đáp lại lời khen này của Nhâm Viêm, Sở Thiên Miểu biểu thị: “...”

Hài hước cái gì! Cái này còn không phải đang trêu ghẹo cô?

Nhìn xem bóng lưng Nhâm Viêm hai tay để trong trong túi quần kiêu ngạo đi ra khỏi phòng họp, Sở Thiên Miểu cảm thấy miệng rất ngứa... lập tức, rất muốn tìm anh ầm ĩ ầm ĩ một trận!

Qua vài ngày sau Sở Thiên Miểu nhận được điện thoại của Tần Khiêm Vũ, Tần Khiêm Vũ nói cho Sở Thiên Miểu, Chu Hãi Hải đã quyết định phát hành cổ phiếu riêng lẻ.

Hai ngày sau, bọn họ tổ chức một cuộc họp điều phối các bên môi giới tại Công ty Dệt May Hãn Hải, Nhâm Viêm căn cứ nhu cầu của Chu Hãi Hải giúp anh ta một lần nữa thiết lập lại quyền sở hữu cổ phần. Một số cổ phần chuyển cho bạn bè, một số cổ phần dùng là cổ phần ưu đãi,còn một số cổ phần dùng để phát hành chứng khoán riêng lẻ.

Nhâm Viêm nhìn vào cơ cấu cổ phần, hỏi Chu Hãi Hải: “Chu Tổng, cơ cấu này có phần phân tán cổ phần?”

Chu Hãi Hải thoải mái nói: “Không sao, anh xem, tôi vẫn là cổ đông lớn nhất, có quyền kiểm soát công ty”.

Sở Thiên Miểu thật sự bội phục đối với sự hào phóng của Chu Hãi Hải. Cô luôn sẵn lòng làm dự án cho những người như thế này, bán sức lực mà làm, bởi vì cô biết kiểu người giống Chu Hãi Hải thế này, ngươi bán sức lực cho ông ta, ông ta đều thấy, đều để ở trong lòng, ông ta sẽ không để ngươi uổng phí sức lực. Nhìn cách ông ta đối xử với mấy người bạn đã giúp đỡ ông ta lúc lập nghiệp là hiểu.

Sau khi xác định rõ sẽ phát hành chứng khoán riêng lẻ, các phương diện khác cũng bắt đầu đi vào hoạt động. Phương diện tái thiết lập cơ cấu có rất nhiều việc, các bên môi giới lại hẹn một cuộc họp nữa. Lúc chưa tốt nghiệp, Sở Thiên Miểu ấn tượng rằng ngân hàng rất nhiều tiền. Sau này đi làm, Sở Thiên Miểu hiểu được ngân hàng còn nhiều tiền hơn cô nghĩ.

Mà lần này thông báo hội nghị này như một quả bom.

Khi đó vừa trùng hợp, Sở Thiên Miểu vừa bị hai cuộc điện thoại quấy rầy, mỗi cuộc điện thoại đều nghe thấy một giọng nói lớn hỏi cô: “Mỹ nữ, hôm nay có muốn vay tiền không, lãi suất bên chúng tôi thấp nhất luôn”.

Vì vậy, lần này chuông điện thoại di động vang lên, cô nhìn thấy số máy lạ, đồng thời các số ở giữa lại giống nhau, cô lập tức nhịn không được bắt máy phun: “Người anh em, anh nghe cho rõ ràng nha, mỹ nữ tôi không vay tiền, các người giảm lãi suất cỡ nào tôi cũng không vay! Các người còn gọi điện quấy rầy tôi, có tin không tôi đi mua phần mềm “Call you” gọi chết các người nha!”

Cô nói xong thật lâu, trong tai nghe mới có thanh âm.

Cô nghe xong liền choáng váng.

“Phiền luật sư chuyển thông báo đến Luật sư Trương, ngày mai đến Chứng Khoán Lực Thông họp”, thanh âm của Nhâm Viêm nhàn nhạt truyền tới.

Sở Thiên Miểu cảm thấy muốn vỡ vụn.