Trong sương phòng, Đường Phong uể oải đẩy mình ngồi dậy.
Hệ miễn dịch của cơ thể này đã yếu do sinh non thì chớ, lúc sinh còn bị kẹt trong cơ thể mẹ quá lâu, không thành ngu dại đã may mắn lắm rồi.
Hắn chầm chậm hít thở, chờ cơn choáng váng tản đi mới duỗi ra bàn tay gầy guộc cầm cuốn sách đã bị lật mòn bên gối lên xem.
Nơi này là Thánh Ngọc vương triều, dân phong thuần phác, quân vương anh minh, là thời đại thái bình thịnh thế.
Đường Phong đến đây đã ba tháng, tuy phải dưỡng bệnh ít ra ngoài nhưng cũng nghe ngóng được một ít chuyện lặt vặt, mấy hôm trước tam cữu của hắn đến thăm lại kể thêm nhiều chuyện nữa.
Lão đại chết trẻ, Đường a sao là lão nhị, nên Đường Phong chỉ có một vị tam cữu.
Vị tam cữu này có tài, năm hai sáu tuổi thi đỗ tú tài, hồi hương làm tiên sinh dạy học đã được mười năm, cuộc sống sung túc hơn nhà nông bình thường nhiều.
Từ những thông tin nghe được từ tam cữu thì triều đại này trọng văn. Một thị trấn bình thường mười người thì có đến ba người là tú tài nhưng muốn thi lên cao hơn thì rất khó.
Chữ trong sách Đường Phong đang xem là dạng phồn thể, nhờ nhiều năm nghiên cứu thư pháp, hắn cũng đọc được dễ dàng.
Đường Phong nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà bếp thì đặt sách xuống, khoác thêm áo chậm rãi xuống giường.
Bây giờ là tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, cơ thể này của hắn không chịu nổi thương hàn, Hắn hiểu cách dưỡng thân, tới nơi này ba tháng thỉnh thoảng vẫn ra sân tản bộ. Trong trí nhớ của nguyên thân, đến cả việc này cũng là một kiểu xa xỉ.
Đường Phong mở cửa phòng, gió lạnh thổi phật lên mặt làm hắn khẽ run.
Trời đã tối sầm, khoảng giờ dậu.
Đường Phong kéo chặt quần áo, sải bước ra khỏi phòng.
Nếu nói cơ thể này có điều gì khiến Đường Phong bất mãn, thì một là quá yếu, hai là chiều cao và gương mặt quá thanh tú.
Kiếp trước Đường Phong cao một mét chín tám, bề ngoài đẹp trai, mặc áo blouse, vóc người thuộc dạng mặc áo thì gầy, cởi áo có cơ bụng. Mà Đường Phong hiện tại thì…
Cao khoảng một mét bảy, mét tám, cơ thể gầy gò yếu ớt, da thịt trắng trẻo, thêm vào gương mặt xinh xắn kia thì đúng chuẩn thụ luôn!
Đường Phong là nam, thích nam. Hắn có bệnh thích sạch sẽ nên dù trong sinh hoạt hay cảm tình vẫn luôn lẻ bóng, hắn đến chết vẫn chưa có người yêu.
Nghĩ đến lúc chiều đột nhiên Đường a sao nói hắn sắp cưới chồng.
Đường Phong nhăn mày, ca nhi ở đây.... từ mấy người hắn đã gặp mà đoán, đều là kiểu tướng mạo thanh tú ngoan ngoãn, dáng người nhỏ gầy, mà hắn lại không thích kiểu này.
Nhưng nguyên thân cũng coi như tặng hắn một mạng, Đường gia chỉ có một mình hắn, hắn không thể có lỗi với Đường gia. Nghĩ đến đây, Đường Phong đã thấy nhức cả đầu.
“Sao vậy? Con khó chịu ở đâu à?”
Đường phụ mang một mớ rau xanh về liền thấy Đường Phong khoác áo khoác đứng dưới mái hiên đang xoa đầu, vội vàng hỏi.
Đường Phong ngẩn ra, tay trên mi tâm rũ xuống, quay sang đối mặt với Đường phụ đang lo lắng khẽ cười.
“Con không sao, chỉ là muốn bàn lại chuyện lúc chiều với a sao…”
Đường phụ cẩn thận quan sát Đường Phong, thấy hắn vẫn ổn mới thở phào một hơi.
“Chuyện này không vội, ăn tối xong hai cha con chúng ta tâm sự, vào nhà đi, ở ngoài lạnh.”
Đường phụ thúc giục.
“A phụ, để con cầm cho.”
Đường Phong chìa tay, muốn nhận lấy mớ rau xanh của Đường phụ.
Đường phụ vội vàng lùi lại vài bước.
Đường Phong:...
“Hôm qua trời mưa, trên rau dính nước mưa, cẩn thận lạnh.”
Nói xong, ông như sợ Đường Phong quấn lấy mình đòi cầm bèn vội vã ôm rau xanh vào bếp.
Đường Phong cạn lời.
Nhất định phải chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, không thể yếu đến mức mớ rau cũng không cầm được.
Đường Phong vào bếp, Đường a sao đang nấu cháo thuốc cho hắn trên bếp nhỏ, Đường phụ thì đang ngồi thẳng lưng nhặt rau.
Đường Phong nhìn hai người trung niên hơn bốn mươi tuổi mà trong lòng ấm áp. Đường gia kiếp trước là y dược thế gia, phải gồng gánh cả giới trung y. Cha mẹ hắn vì thế luôn bận đến mức chẳng ngó ngàng gì đến hắn.
Xuyên đến nơi này, Đường Phong có được gia đình ấm áp hắn hằng mong muốn, một cặp phụ sao yêu hắn như mạng.
“A Phong, chuyện trưa nay con nghĩ thế nào?”
Câu nói này của Đường a sao liền kéo Đường Phong khỏi cảm giác thỏa mãn.
Đường Phong:...
Nếu không bao gồm việc phải cưới một ca nhi xinh đẹp như hoa thì hay rồi.
Chỉ là nhìn gương mặt mong đợi của Đường a sao, Đường Phong không nỡ từ chối.
“Con vẫn đang suy nghĩ.”
Thấy không phải từ chối thẳng như lúc trưa, Đường a sao mỉm cười, múc một bát cháo thuốc đưa cho Đường Phong.
“Từ từ cân nhắc, không vội.”
Bắt đầu cân nhắc? Thế thì vẫn có hi vọng! Đường a sao vui vẻ rửa sạch nồi để chuẩn bị xào rau.
Đường Phong bê bát cháo thuốc, khứu giác nhanh nhạy nhận ra mùi thuốc tản mát. Viền mắt hắn nóng lên, đây là Đường gia phu phu dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi mua cho hắn.
Đường Phong nhẹ nhàng múc một muỗng bỏ vào miệng, thuốc cháo đăng đắng, mà lòng Đường Phong thì ngọt.
Ăn xong cơm tối, Đường Phong ngồi ngâm chân nước nóng để cơ thể thư giãn toát bớt mồ hôi.
Cơ thể hắn vốn lạnh, nếu mỗi tối không ngâm chân đến đêm chân sẽ lạnh làm ngủ không ngon giấc.
Đường a sao dọn dẹp phòng bếp, ông nháy mắt với Đường phụ ra hiệu cho lão đi tâm sự với Đường Phong.
Đường phụ nhìn Đường Phong vừa ngâm chân xong đang đi giày rồi gật đầu.
Nhìn bóng lưng Đường phụ đi theo Đường Phong, Đường a sao hé miệng cười.
“A Phong, cha con chúng ta tâm sự đi.”
Đường phụ theo bước Đường Phong vào phòng, bây giờ đã là giờ mão một khắc, bên ngoài đã tối đen lại yên tĩnh.
Đường Phong biết Đường phụ muốn nói gì, hắn kê chiếc ghế cạnh ngăn tủ ra cho mình ngồi, nhường Đường phụ ngồi lên giường.
Ánh mắt Đường phụ lóe ý cười thoải mái ngồi lên, trước đây lão đã cùng Đường Phong tranh chỗ, còn thua cho nó đấy.
“A sao của con chỉ muốn có người bên cạnh chăm sóc con, cùng con tâm sự, con đừng trách hắn không nói trước cho con biết.”
Giọng nói của Đường phụ rất ôn hòa, hoàn toàn không giống ông trưởng thôn nghiêm khắc trong mắt thôn dân.
Đường Phong gật đầu.
“Con biết, con hiểu ý a sao, cũng hiểu ý a phụ.”
Nghe vậy Đường phụ càng vui mừng ra mặt.
“Lâm gia là nhà tốt, tuy là hộ ngoại lai, nhưng cả nhà đều là người trung thực, ca nhi hẳn được giáo dục đàng hoàng.”
Lão nói xong thì ngừng lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Phong.
Đường Phong gật đầu.
“Vâng, ca nhi do phụ sao chọn ra nhất định nhân phẩm tốt đẹp.”
Đường phụ cười híp cả mắt, nói tiếp.
“Con ít ra ngoài, chắc không biết nhà họ thế nào. Lâm gia ở bên cạnh cây hòe lớn phía đông thôn…”
Đường gia ở giữa thôn, phía đông thôn là một rừng hòe nên bên ấy còn được gọi là Đông Đại Hòe. Trong thôn có tám mươi sáu hộ gồm cả những nhà chưa tách ra ở riêng, cả thôn có bốn họ lớn là Đường, Trần, Ngô, Văn.
Cách thôn một dặm về phía đông là núi lớn, mùa xuân có thể thấy nhiều cây dại đang nở hoa, quả của nó là đồ ăn vặt của đám trẻ trong thôn.
Ngọn núi này tuy không phải rừng sâu núi thẳm nhưng cũng có ít thu hoa, sơn mạch nằm gần phía đông thôn nên ở đằng ấy đa số là nhà thợ săn, các thôn dân thỉnh thoảng sẽ theo nhóm thợ săn lên núi nhặt củi.
Phía nam thôn có một con sông, tiện việc gánh nước.
“Tình huống đại khái của gia đình họ là như vậy. Ca nhi kia tuy hơn con ba tuổi nhưng là đứa trẻ ngoan. Còn chuyện vì sao đến giờ nó vẫn chưa xuất giá, ta cũng sẽ nói với con.”
Đường phụ có chút lưỡng lự, tuy phu phu họ không để ý nhan sắc đối phương, nhưng Đường Phong là một hán tử bình thường nên nói rõ từ đầu vẫn hơn.
Đường Phong khó hiểu nhìn Đường phụ.
“Hắn bị bệnh sao?”
Đường phụ lắc đầu, hắn không những không có bệnh mà còn khỏe mạnh hơn con nhiều!
Đường Phong nhìn Đường phụ vẫn thấy khó hiểu. Nếu không bị bệnh thì hẳn cũng không phải người lười biếng, phu phu Đường gia sẽ không chọn cho hắn một ca nhi chỉ biết ăn lại nằm, vậy thì chỉ còn một khả năng.
“Mặt mũi hắn khó nhìn?”
Đường Phong nhíu mày, cố nói giảm nói tránh từ xấu đi một chút.
Đường phụ ho nhẹ vào nắm tay.
“Cũng không đến mức xấu, chỉ là…”
Lão làm sao giải thích cho con mình biết, phu phu họ chọn cho hắn một phu lang còn giống hán tử hơn cả hắn bây giờ.
Đường a sao thấp thỏm đứng ngoài nghe. Lúc trước gặp mới chỉ suy xét đến nhân phẩm của đối phương, còn chưa tính đến con mình có chấp nhận không.
“Chỉ là sao ạ?’
Tò mò trong lòng Đường Phong bị kéo lên, hắn hỏi dồn.
Đường phụ cười khan, nhìn gương mặt tuấn tú trắng trẻo của nhi tử lại nhớ đến gương mặt cương nghị của Lâm Vũ thì chỉ thấy lúng túng.
“Là trông hơi cường tráng.”
Đường phụ thấy mình nói không hẳn là sai, người ta đúng là cao hơn ca nhi bình thường thật.
“Dung mạo rất được, không xấu.”
Đường phụ thấy sắc mặt Đường Phong không thay đổi liền bổ sung.
Cái này cũng không sai, dùng ánh mắt của ca nhi mà nói, ca nhi của Lâm gia có dung mạo chuẩn hán tử, Đường a sao đang nghe trộm gật đầu.
Đường Phong theo lời Đường phụ mà tưởng tượng, chẳng lẽ ca nhi này quá mập nên không ai thèm lấy?