Chương 3: Đá Huyền Ảnh

Xin chào Tướng công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh(phần 1)

Cây Trường đao bán nguyệt trong tay của Khải Tuấn là binh khí gia truyền từ ông nội của Khải Tuấn là Dương Trí lão tướng quân truyền lại.Nó ban đầu chỉ là cây đao được nung bằng sắt bình thường không phải thần binh lợi khí nhưng đã cùng lão tướng Dương Trí chiến đấu rất nhiều năm,giết nhiều mạng người,âm khí cũng tích tụ rất nhiều,âm khí này tạo ra lực sát thương cực mạnh khi giao chiến nhưng cũng có thể khống chế tâm tính của người cầm nó làm cho người này trở nên hung hãn hiếu chiến.Vì biết sự nguy hại này của thanh đao nên lão tướng đã cất giữ nó trong mật thất không sử dụng nữa.Nhưng qua một khoảng thời gian ,giặc ngoại bang xâm nhập lãnh thổ ,ông lại mang thanh đao ra chiến đấu,quả nhiên cây đao gặp máu là phát huy tối đa uy lực chém giết điên cuồng.Khi Dương Trí dẫn quân về đi ngang qua một U Cốc bỗng bị một màng sương bao phủ cả đoàn quân,ông liền thúc ngựa chạy về trước để thoát ra màng sương kỳ lạ ,thế nhưng khi ra khỏi màng sương thì trước mặt ông lại là một khung cảnh huyền ảo xinh đẹp.Nơi đây có những sinh vật,cây cỏ rất dị thường,những chú chim bay lượn lại có bốn chân,hươu nai thì có cánh,đến mấy con thỏ hiền lành cũng có móng vuốt sắc bén để săn mồi,hoa thì to lớn nhưng cái lu nước,còn cỏ thì đủ màu sắc.Trong lúc ông đang hoang mang không biết đây là nơi nào thì có những tiếng nổ vang lên,ông len lén đi sâu hơn để tìm hiểu thì thấy phía sau khu rừng núi là một thôn làng,những người ở đây đều mặc y phục như người dân bá tính bình thường,chỉ khác nhau là họ đang dùng yêu thuật đánh nhau.

Một vị cô nương xinh đẹp mặc y phục màu tím nhạt lên tiếng.

_Hứa Lâm mau hồi trả mãnh Huyền Thạch để Tộc Trưởng khôi phục lại Kính Huyền Ảnh.

_Hừ...Cái con nhãi Như Mộng đó chỉ mới tu thuật chưa được năm năm hà cớ gì lại truyền vị trí Tộc Trưởng cho nó chứ...Kính Huyền Ảnh đã vỡ rồi ,Huyền Ảnh Cốc cũng sẽ tan biến thôi...Đào Nga ta khuyên cô cũng nên tìm đường sinh tồn cho mình đi ...trung thành mù quáng chỉ chuốc khổ mà thôi.

_Hừ...đồ phản Tộc ,đá Huyền Ảnh là vật Linh Thiêng dùng để duy trì Huyền Ảnh Cốc sao có thể để lọt vào bàn tay dơ bẩn dục vọng như ngươi để luyện tà thuật chứ?...mau trả lại đây ...yaa...

_Ngu muội ....chết đi...yaa...

Cả hai bên xông vào nhau dùng nhiều đạo bùa ,trí lực tạo ra vũ khí ảo ảnh tấn công đánh đối phương,những kẻ trúng bùa chú tức thì biến hoá ,người bị hoá đá nổ tung,người tan thành nước,người bị thiêu cháy ,người bị đao kiếm bằng ánh sáng chém chết.

_Bọn chúng là ai tại sao lại có loại võ công tà quái đến như vậy?

Đào Nga bị trúng một đạo bùa mà Hứa Lâm đánh ra ,toàn thân cô bị đóng băng đứng cứng đờ ra.

_Á...

_Ha haha....tan vỡ đi nhé....

Lúc này Dương Trí nhảy ra phóng cây trường đao bay đi cản lại lực đánh của Hứa Lâm,nhờ đó Đào Nga có thời giờ giải bùa chú trở lại bình thường.

_Véo...keng...

_Hừ...ngươi là ai?ngươi không phải người của Huyền Ảnh Cốc.

_Ta là Dương Trí Đô Thống Lĩnh tướng quân thành Châu Linh.

_Hừm Đào Nga không ngờ ngươi có nhân tình là người ngoại Tộc đó....

_Đừng nói bậy,ta không biết hắn....

_Hừm đừng nói nhiều nữa đi chết cả đi...yaa...

Hứa Lâm thả lên không trung một viên đá hình thoi màu xanh lam ,ánh sáng chói loà của nó khiến mọi người trông thấy đều nhức mắt.

_Á....chói quá...mọi người nhắm mắt lại nếu không sẽ bị mù đó...

Hứa Lâm liền độ thêm khí lực vào viên đá ,khiến nó bắn ra hàng trăm mãnh đá nhọn về phía bọn người của Đào Nga ,nhiều người bị bắn trúng chết ngay.

_Á....á....

_Ư...

Đào Nga vặn lực tạo ra một màng chắn đỡ lại các phiến đá đang bắn tới.

_Mọi người chạy đi...mau...

Mọi người túa nhau bỏ chạy,nhưng Đào Nga dần đuối sức không chống đỡ nổi nữa,Dương Trí thấy thế lại phóng cây đao bay lên ,nhắm vào viên đá Huyền Ảnh .

_Choang....

Kỳ lạ thay âm khí của cây đao bị đá Huyền Ảnh thanh tẩy ,nhưng linh khí của đao lại hút viên đá dính sâu vào lưỡi đao,trong nháy mắt viên đá đã hoà vào thanh đao thành một.Thanh đao phát ra ánh sáng xanh lam đánh tan đạo bùa của Hứa Lâm làm hắn bị độc chú dội lại vào người.

_Á....

Hứa Lâm hiện ra nguyên hình là một ông lão trung niên với gương mặt đầy sẹo.

_Grừ....Dương Trí ta sẽ ghi nhớ thù này...đi....

Hứa Lâm biến mất các thuộc hạ cũng biến đi theo,Đào Nga đuối sức ngồi hẳn xuống phiến đá tịnh tâm định thần.Dương Trí thu lại thanh đao ,ông cảm nhận được linh khí của đao đã phát huy tột bậc.

_Đào hộ pháp ...Cấm địa bị rung chuyển rồi Tộc Trưởng gọi người trở về giúp sức...

Đào Nga vội đứng lên biến hình thành một con chim bồ câu bay đi.

_Các ngươi giữ tên tướng quân đó lại,ta phải đến Cấm địa....

Thế nhưng Dương Trí đâu để bị bọn người Huyền Ảnh Cốc giữ chân mình lại,ông đánh trả và bỏ chạy.Nhờ có cây đao ông đã vén màng sương ra và thấy một con đường ,ông lên ngựa phi đi ,một lúc đã trở lại khu rừng ban đầu và thấy đoàn quân vẫn còn đang lay hoay tìm kiếm ông.

Từ đó về sau Dương Trí không trở lại khu rừng đó nữa,cây trường đao cũng được đặt tên gọi là Huyền Ảnh Đao.

_Yaaa....

_Ầm....

Khải Tuấn dùng Huyền Ảnh Đao chém tan các đạo bùa mà Hứa Lâm đánh đến,khiến cho hắn càng lúc càng tức điên lên và tấn công chàng dữ dội hơn.

_Tên nhãi ranh dám dùng đá Huyền Ảnh của ta đánh trả ta....thật là tức chết mà...chết đi....

_Cái tên yêu nhân này càng lúc càng đánh mạnh hơn ,mình tiêu hao quá nhiều công lực rồi,không thể kéo dài mãi....

Gia Nhi đỡ Khải Thành đứng lên

_Đệ sao rồi hả?

_Đệ vẫn còn chịu đựng được...aa...

_Để ta dìu đệ ra ngoài ,ở đây bụi bặm quá ,họ đánh nhau sắp sập cả hang động rồi...ra ngoài cho thoáng....đi...

_A...dạ...a...

Gia Nhi dìu Khải Thành đi ra ngoái đầu nói với Khải Tuấn.

_Thiếp với Thành đệ ra ngoài trước...chàng tự lo đi nha....

_Hừ....nàng chạy cho xa một chút....

Khải Tuấn vừa đánh vừa lùi ra hướng cửa động .

_Yaaa....yêu nhân ta sẽ chôn sống ngươi....yaaaa...

_Keng....eng...

_Ầm...ầm...

Khải Tuấn chém nhiều đao vào hai bên vách hang khiến cho đất đá của hang vỡ ra tuông xuống như thác đổ làm cho Hứa Lâm hoảng hồn lùi vào sâu hơn để tránh né.Một lúc sau hang động bị đá phong toả ,Khải Tuấn cũng kịp bay ra ngoài thoát thân.

_Cũng may là khí lực của Huyền Ảnh có thể giúp mình tạo lực đẩy lùi ra ngoài....

Khải Tuấn chống cán đao xuống đất dò dẫm đi xuống núi.

_Mỹ Nhân,Khải Thành....hừ...nói là chạy ra khỏi động thôi ...vậy mà bỏ mặc ta ở lại chạy xuống núi luôn...tình nghĩa phu thê,huynh đệ gì đây hả?Con chuột tinh nhát gan....

Sau đêm đó thì màng sương tà quái bao quanh thôn Hà Gia tan biến ,mê trận cũng bị Khải Tuấn phá giải ,con đường rời thôn trở nên rõ ràng hơn.Mấy ngày tiếp theo bọn yêu nhân cũng không xuất hiện nữa nên mọi người cho rằng chúng đã chết trong hang động rồi,để chắc chắn bọn chúng không trở lại quấy phá thôn,Khải Tuấn cùng dân thôn xây lên bức tường bịt kín cửa động.

Vì thuộc hạ đã chết hết chỉ còn lại tên xa phu nên Khải Tuấn ngồi chung trong thùng xe ngựa với Gia Nhi,Khải Thành ngồi chung chỗ với tên đánh xe mà tiếp tục lên đường.Đến Kê Hoàng cả ba trú lại Nha Môn của trấn để Khải Tuấn nghiên cứu thêm về vụ án Tộc Yêu.

Gia Nhi cảm thấy mình đã có siêu năng lực nên hay chạy ra sân sau của Nha Môn bày đủ trò thử thách bản thân.Có lúc cô đặt một tảng đá trước mặt rồi dùng mắt ngó nó lẩm bẩm.

_Bay lên,bay lên...nào hãy bên lên....

Thế nhưng dù cho Gia Nhi có nhìn nó đến chảy nước mắt giàn gịua hay lé luôn thì nó cũng không động đậy.Có lúc cô nhảy tưng tưng khắp sân để phóng cao lên như lúc cô đạp tên yêu nhân để cứu Khải Thành trong hang động nhưng vẫn không có gì thay đổi.

_Grừ...sao lại như vậy chứ ...lúc đó mình làm được mà....?

Nhìn thấy Gia Nhi ngày nào cũng làm hành động kỳ quái bọn gia đinh và quan sai trong Nha Môn túm tụm nhau bàn tán.

_Bà ta bị sao thế nhỉ ,ngày nào cũng ra sân chạy nhảy múa may...

_Nghe nói bà ấy sinh ra chẳng những xấu xí mà đầu còn bị ngờ nghệch nữa...

_Có phải bà ta đang bị phát bệnh không....

Khải Tuấn đi qua nghe thấy liền quát

_Các ngươi đang nói gì thế hả?

_Á..Dương tướng quân...

_Cút đi..

_Dạ..dạ...

Khải Tuấn ngó ra sân thì thấy Gia Nhi đang đứng gần một cái cây ,cô cứ liên tục đẩy chưởng về hướng cái cây .

_Hê...ya...nổ đi....hê ya...nổ đi...

_Hừm...lại dở chứng gì nữa đây?...Mỹ Nhân nàng đang làm cái trò gì vậy hả?

Gia Nhi dừng lại nói.

_Lão gia...thiếp đang chưởng cái cây...thiếp nói cho chàng biết khi ở trong hang động Du Quỳ thiếp đã có siêu năng lực...

_Siêu năng lực là cái gì?

_Ừm...là giống như chàng có thể bay vèo vèo,có thể chưởng ầm ầm đó ...

_Chặc...đó là nội công....ta dùng nội công thi triển kinh công và đánh ra chưởng lực....cái này là thứ phải luyện tập nhiều năm...

_Thiếp có đấy....thiếp đã tập võ từ khi mười tuổi đến giờ...

_Hừ...võ công kỳ quái của nàng chỉ có chiêu thức mà thôi...

_Nhưng lúc trong hang động thiếp đã đánh tên yêu nhân bay đi xa luôn đó...bây giờ thì lại làm không được kỳ quá à...

_Tại nàng không biết cách vận công lực,nàng xem ta đây...

Nói xong Khải Tuấn dùng một tay vận khí sau đó phát ra đánh một chưởng vào cái cây khiến nó phát nổ và gãy ngang.

_Bùm...rắc....ầm...

_Woa...chàng lợi hại quá....để thiếp thử...

Gia Nhi cũng làm theo động tác vận công như Khải Tuấn,nhưng không có khí lực nào tích tụ trên bàn tay của cô,Khải Tuấn nhìn qua là biết ngay .Gia Nhi đẩy tay ra phía trước hô to

_Yaaaa...giáng long thập bát chưởng....

_Ầm...ầm....ầm....

Khải Tuấn há hốc mồm kinh ngạc vì cái chưởng lực không một chút nội công của Gia Nhi đã đánh ngã hơn năm sáu cái cây .

_Yaaaa....ta thành công rồi...ta là cao thủ võ lâm ha ha ha....ồ le ô lé ồ le....

_Kỳ...kỳ...quái ....nàng đúng là kỳ quái....

Nghe tiếng nổ viên quan tri phủ và mấy nha sai chạy đến xem.

_Ối vườn cây của ta...hu hu hu...vườn cây gỗ quý của ta....hu hu....

_Đại nhân đại nhân...xin đừng đau lòng...

Khải Tuấn lên tiếng.

_Trần đại nhân sau khi ta gặp Hoàng Thượng xong sẽ gửi ngân lượng đền bù cho ngài mà...

_Vo ve..u .u..

_Ủa tiếng gì vậy?

_Á là ong đó chạy mau đi....

_Á tướng công chạy mau....

Một tổ ong nằm trên cây đã bị Gia Nhi đánh rơi xuống,chúng vỡ tổ bay ra đốt chích mọi người,Khải Tuấn bị đốt đầy mặt khiến mặt chàng càng sưng phù hơn.

Khải Thành vừa sứt thuốc cho Khải Tuấn vừa nói.

_Biểu ca ngày mai đã phải đi Kinh Thành mà hôm nay huynh còn đi nghịch tổ ong làm gì vậy hả?

_Ta nghịch tổ ong ư?là ngũ tẩu của đệ đã đánh nát tổ bọn nó đấy....ui...

_Xem ra phải mất hơn ba, bốn ngày mới lành lặn đó...

_Hừ...đồ chuột phá hoại....

_Chàng mắng đủ chưa?thiếp cũng bị ong đốt sưng mỏ đây nè...ui...da...hết ăn cơm luôn nè...hic....

_Mặt của nàng vốn đã xấu rồi có xấu hơn cũng chẳng ai để ý đâu....

_Đủ rồi nha....chàng tưởng chàng đẹp lắm hả....đồ Heo Tinh...cái mặt vốn đã bự chảng rồi giờ còn sưng to hơn như cái đầu voi ấy...ha ha ha....

_Còn cười được sao....Chuột mỏ nhọn....

_Thôi thôi hai người đừng cãi nhau nữa mau đi ngủ sớm đi mai còn đi Kinh Thành.

_Hừ...ta về phòng đây....

Gia Nhi mở cửa đi ra ,Khải Thành mới nói

_Ngũ tẩu tại sao tự dưng lại có nội công thâm hậu như vậy?để đánh ngã sáu cái cây to đó công lực phải luyện hơn ba mươi năm.

_Ta nghe nàng ấy bảo là tên yêu nhân Hứa Lâm đã yểm chú gì đó trên người nàng ta.

_Tà Chú ?

Xin chào Tướng Công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh (phần 2)

Lý Phàm Vương Phủ là phủ đệ của Nhị Vương Gia Lý Bất Phàm nhị Hoàng huynh của Hoàng Thượng,ông ta có người con gái vốn là sư muội cùng học võ công với Dương Khải Tuấn tên là Lý Oanh Oanh,Oanh Oanh danh phận cao quý là quận chúa Vương Phủ ,nhan sắc kiêu kỳ lại giỏi thơ ca,cầm nghệ xuất chúng , năm nay đã hai mươi bốn tuổi,đáng lý ra vào năm nàng mười bảy tuổi đã nguyện gả cho Khải Tuấn làm vợ không ngờ cha của Khải Tuấn lại chỉ phúc giao hôn chàng cho Tú Hão ,khiến cho Oanh Oanh bẽ mặt ,nàng nói thà sống đơn độc cả đời chứ không chịu làm thê thiếp,nàng bắt Khải Tuấn viết thư từ thê thì mới chịu theo chàng bước vào Dương phủ,thế nhưng Khải Tuấn không đồng ý vì Tú Hão chẳng những là một thê tử tốt mà còn là con gái của người tri kỷ lâu năm của cha,về nghĩa về hiếu không thể từ thê.Lý Oanh Oanh vì bảo vệ sĩ diện của mình mà đành cắt đứt tình duyên giữa hai người,nhưng bao nhiêu năm trôi qua nàng vẫn không thể quên Khải Tuấn,đến mỗi khi trăng tròn nàng biết Khải Tuấn sẽ đến Nguyệt Đài uống rượu đối thơ với các danh môn công tử khác ở thành Châu Linh nên thường đi mã xa từ Kinh Thành đến gặp chàng,vẫn mong muốn chàng bỏ hết thê tử mà lấy nàng về làm chính thất.Nhưng Khải Tuấn từ lâu đã buông bỏ tình cảm thời thiếu niên với nàng rồi,chàng nghĩ tình cảm mà Oanh Oanh đối với chàng chỉ là thứ tình yêu chiếm hữu ,đối với nàng sĩ diện bản thân còn quan trọng hơn tình cảm mà cả hai gầy dựng bao nhiêu năm nên chàng đã không còn cảm giác yêu thương với nàng nữa.Chuyện này Khải Tuấn đã nói rõ với Oanh Oanh nhưng do tính tình nàng cố chấp nên vẫn nuôi ý định chiếm hữu Khải Tuấn.

A hoàn Tiểu Bình vừa quạt cho Oanh Oanh đang ngồi đánh đàn vừa nói.

_Thưa Quận Chúa khi nãy thị vệ giám sát cổng thành đã quay về báo lại,Dương tướng quân cùng với Ngũ phu nhân của mình đã vào Kinh Thành bây giờ họ về phủ Dương Tổng Binh rồi.

Oanh Oanh dừng tay ngạc nhiên hỏi.

_Ngũ phu nhân?Sao chàng lại dẫn theo cái ả xấu xí ấy đến dự yến Cung Đình chứ?Còn ả Ngọc Trân mỏng manh sương khói đó đâu rồi.?

_Dạ ,chuyện đó nô tỳ không rõ nữa...

_Hừm....mấy lần trước ả Ngọc Trân còn biết đàn tấu giúp vui ,lần này ả Xấu xí sẽ làm cho Khải Tuấn mất mặt cho xem...

_Đêm nay dự yến không còn ai dám tranh tài tranh sắc với Quận chúa nữa rồi...

_Hừ...không có ai tranh tài ta lại cảm thấy nhàm chán...

Theo như ý của Hoàng Đế Khải Tuấn phải dẫn theo phu nhân của mình vào Cung dự yến cho nên chàng sai nô tài trong phủ đưa Gia Nhi ra ngoài thị phố mua y phục ,phấn son để trang hoàng cho lộng lẫy hơn.

Gia Nhi vừa bước ra khỏi phòng thì có hai tên gia đinh đi đến cúi đầu.

_Ngũ phu nhân Lão gia ra lệnh cho hai nô tài đưa phu nhân đi mua y phục dự yến ạ.

_Ố...hai đứa bây không phải là Phan Phú và Lập Thất đây sao?Tụi bây cũng nhập mộng luôn rồi à?

Hai tên gia đinh ngơ ngác gãi đầu.

_Dạ thưa phu nhân nô tài tên Phan Thất.

_Còn nô tài tên Lập Phú...ạ...

_Xì...thì ra là đổi chéo tên thôi mà...giấc mơ càng lúc càng dị rồi...không biết tiếp theo có gặp được mẹ Gấu không.?

_Dạ,dạ...chúng ta đi thị phố mua đồ chứ không có đi vào rừng nên phu nhân yên tâm không gặp Gấu đâu.

_Đúng đó...mời phu nhân..

_Hừ...Gấu không có nhưng có hai con bò đây...đi nào...

Gia Nhi đi ra thị phố chạy nhảy khắp nơi thấy gì cũng mua,cũng ăn khiến cho Phan Thất và Lập Phú xách đồ chạy theo mệt bở hơi tai.

_Phu nhân à chúng ta về thôi trời ngã bóng là bà phải vào Cung đó...

_Phu nhân à Lão gia chắc đang đợi bà ở phủ đó,chúng ta về thôi....

_Hừm...mấy khi được đi shopping mua sắm ,hai ngươi không thích thì về trước đi...ế bên kia có mãi võ kìa qua xem nào...

_Phu nhân...

Gia Nhi chen vào đám đông xem biểu diễn.

_Beng...beng...

Một người đàn ông vạm vỡ xách cái kẻng gõ liên hồi rồi nói.

_Thưa các huynh đệ tỷ muội,lão bá lão nương chúng tôi là người Viễn Sơn đến Kinh Thành thăm người thân chẳng may tiêu hết lộ phí nay xin biểu diễn mấy trò vui để các vị thưởng thức nếu hay xin các vị giúp cho vài đồng không hay xin thông cảm bỏ qua cho....

Sau đó từng người ra múa võ,múa kiếm,Phun lửa rất vui mắt ,mọi người vỗ tay tán thưởng và cho tiền ,đến lượt một cô nương ra biểu diễn song đao thì có một tốp người xông vào phá rối.

_Dẹp hết,dẹp hết...cút đi hết đi....

_Á...làm gì vậy hả...

_Tránh đường cho Bành Lễ công tử đi...

Gia Nhi vừa nghe đã trố mắt nhìn.

_Hừ đi đến Kinh Thành rồi mà vẫn gặp tên dâm tặc này ư?

Bành Lễ hống hách đi đến nắm cổ áo của người đàn ông gõ kẻng khi nãy.

_Hồ Bát Thúc ai cho ngươi ở đây mãi võ kiếm tiền hả?không phải ta đã nói người họ Hồ các ngươi không được biểu diễn nữa hay sao?

_Dạ,dạ xin Bành công tử tha cho,mấy đời nhà họ Hồ chúng tôi sống nhờ vào gánh hát,nay gánh hát đã bị Bành công tử mua lại,chúng tôi không nhà không cửa phải ngủ nơi miếu hoang,cả nhà hơn mười miệng ăn nếu không biểu diễn kiếm tiền sẽ chết đói hết.

_Hừ trong bản giao ước đã có ghi rõ,sau khi bán gánh hát ngươi không được biểu diễn nữa mà...

_Là công tử gạt tôi ...tôi ngỡ là không biểu diễn ở trên khán đài trong gánh hát thôi ai có ngờ là không được diễn tài nghệ nữa....hu hu hu...

_Là do ngươi ngu thôi....nếu từ lúc đầu ngươi bán A Nhạn cho ta thì ta đâu có làm khó họ Hồ ngươi...

_A Nhạn là con gái tôi sao có có thể bán chứ...

_Hừ không nói nhiều ,bây đâu đánh cho ta...

_Dạ....

Đám thuộc hạ của hắn xông vào đánh Hồ Bát Thúc mặc cho những người thân can ngăn..

_Ai cản thì đánh luôn...

Trong đó có cả một bà lão ,và một đứa bé gái bảy tuổi cũng bị bọn thuộc hạ của Bành Lễ đánh.Vị cô nương A Nhạn vội quỳ dập đầu van xin hắn tha cho người nhà của cô.

_Xin Bành công tử tha cho cha mẹ của ta...á....bà nội à....tiểu Đẩu...hu hu...dừng tay đi mà ..cha..mẹ...ca ca...thúc thúc...hu hu...

Tên Bành Lễ ôm chật lấy A Nhạn

_Ôi Mỹ Nhân đừng khóc mà,nàng hãy ngoan ngoãn theo ta về Bành Phủ đi...nha..ha ha...

_Á...buông ta ra,công tử xin tự trọng...buông ra...hu hu....

_Bộp!

_Nè,Bành Lễ....

Một cái vỗ lên vai đau điếng khiến cho Bành Lễ quay đầu ngó ra sau lưng,hắn thất kinh hét lên.

_Á...con chuột...

_Hừ ,ngươi lại mới gọi tên Mỹ Nhân này còn bảo ta ngoan ngoãn theo ngươi về Bành Phủ nữa,chắc lần trước ta đánh ngươi hơi nhẹ nên hôm nay ngươi lại chọc ghẹo ta.

_Ta chọc bà khi nào....?

_Hừ còn chối hả,tất cả mọi người ở đây đều nghe hết nhé,ngươi đã gọi tên ta Mỹ Nhân.

_Kẻ nào,kẻ nào nghe hả?

Mọi người lảng tránh quay mặt đi

_Hừ ,yêu phụ lần này bà tiêu rồi,bây đâu đánh ả xấu xí này đi...

_Grừ đồ vô cảm các người điếc hết rồi hay sao...không dám đứng ra làm chứng sao?Yaa...đánh bà hả....bà chấp hết...

_Á phu nhân đừng đánh nhau Lão gia mà biết nô tài chết mất...

_Đúng đó phu nhân...

_Bốp.

_Á...

Phan Thất chưa dứt lời đã bị một tên thuộc hạ của Bành Lễ đá cho một cú vào bụng.

_Mày dám đánh lén gia đinh nhà bà hả,đi chết đi nè...yaaa...cú đấm sấm sét....aaa...

_Bốp.

Gia Nhi nhảy lên cao rồi giáng một cú đấm vào mặt tên đó khiến hắn bay vèo qua một bên ngất ngư.Bành Lễ ra lệnh.

_Tập trung đánh con mụ xấu xí này đi.

_Hừ bà cốc sợ ...yaaa....Như Lai thần chưởng nè,Cửu âm bạch cốt trảo nè...grừ ...

_Á....chết tôi...

_Úi da...

Chẳng bao lâu bọn thuộc hạ hơn hai mươi tên của Bành Lễ đều bị Gia Nhi đánh gục.Gia Nhi liếc sang nhìn Bành Lễ khiến hắn xanh mặt rừng lẩy bẩy..

_Bành Lễ....

_A..a...cứu với....

_Bốp.bốp,binh binh....

Đối với Bành Lễ Gia Nhi chỉ cần sử dụng quyền anh cận chiến là đủ đập cho hắn sưng mặt.

_Tư Mỹ Nhân ta sẽ kiện ngươi....hú hú....ta sẽ kiện ngươi lên Hoàng Thượng...

Xin chào Tướng Công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh(phần3)

Trời tối trăng lên cao ,Khải Tuấn cũng đã lấy lại dung mạo của mình,chàng chọn bộ y phục màu đen thêu hoa văn chỉ bạc hình đầu hổ lấp lánh,chàng bước ra khỏi phòng thì gặp ngay Khải Thành đứng chờ ,Khải Thành nhìn thấy Khải Tuấn thì cười gượng.

_Biểu ca mặt của huynh vẫn chưa bớt sưng đó,so với ngày thường vẫn không có gì thay đổi.

Khải Tuấn nhắm mắt một cái nén đau lòng rồi nói.

_Cả một tháng ròng ta chỉ chờ có ngày trăng tròn này thôi mà lại bị ả Chuột Tinh đó phá nát luôn...hừ...thôi đi nào.

Gia Nhi đã làm tóc cài trâm đeo trang sức quý giá và mặc y phục lộng lẫy đứng chờ Khải Tuấn ,Phan Thất nhìn cô nói.

_Ngũ phu nhân đêm nay nhìn bà đẹp và sang trọng quá.

_Hi hi cám ơn...

Lập Phú cũng nói

_Chuyện chúng ta đánh nhau với Bành công tử ở ngoài thị phố Lão gia vẫn chưa biết,có lẽ Bành công tử đã biết sợ nên không tìm đến phủ của chúng ta. gây chuyện.....

_Hừ hắn dám đến đây ta sẽ lột da hắn ra....

Mấy tên gia đinh thấy Khải Tuấn liền cúi chào.

_Lão gia...

Khải Tuấn đi đến làm cho Gia Nhi ngạc nhiên,cô đi quanh chàng sờ mó tay chân ,và cả bụng của chàng,khiến cho Khải Tuấn lúng túng ngượng đỏ mặt..

_Ố...chàng ...sao chàng ốm nhanh vậy?sao thân thể của chàng thon gọn quá vậy?tay này,chân này,còn cái bụng mỡ xệ nữa này...chàng uống thuốc giảm cân cấp tốc hả?hay đi hút mỡ toàn thân vậy?

_Nàng sờ gì vậy hả?đừng sờ soạng lung tung....

Gia Nhi sờ cằm mình chau mài nói.

_Ngoài cái mặt to như đầu heo của chàng thì dáng hình này cũng đạt chuẩn siêu mẫu đó...

_Ăn nói lung tung...này đeo lên đi...

Khải Tuấn đưa cho Gia Nhi một cái mặt nạ cười

_Gì đây ?chúng ta dự tiệc hoá trang à?

_Ta không muốn nhan sắc của nàng dọa cho Hoàng Thượng ngất ,ai thì không sao nhưng làm cho Hoàng Đế hoảng sợ sẽ mang tội chém đầu đó.

_Hừ thế làm sao thiếp ăn chứ hả?

_Khi nào ăn thì nàng dùng tay áo che mặt lại..

_Ui trời đi ăn tiệc mà khổ như thế sao không để thiếp ở lại phủ cho rồi.

_Nàng tưởng rằng ta muốn đưa nàng theo lắm à,vì đây là lệnh của Hoàng Thượng đấy...đi nào...

_Ui trời....uổng công mình trang điểm xinh như cô dâu...hứ...

Nơi thiết yến là hoa viên ở một hành cung của Hoàng Đế ,các đại thần văn võ được thiết đãi đêm nay toàn là quan tam phẩm trở lên và có quan hệ hoàng thân với Hoàng Đế,Mẹ của Khải Tuấn vốn là biểu cô của Hoàng Đế.

Khi Gia Nhi và Khải Tuấn,Khải Thành theo chân của vị công công dẫn đường đi đến hành cung đãi tiệc thì Gia Nhi muốn đi nhà xí.

_Sao nàng lại lôi thôi như vậy chứ?

_Chàng tưởng ta muốn hả,chuyện này làm sao ta khống chế được chứ...a...mắc quá ,mắc quá...

_Ôi...trời...

Vị công công điềm tĩnh nói..

_Yến tiệc được đãi ở Cung Lãm Tấu hai vị đại nhân cứ đến đó trước,ta đưa Tổng Binh phu nhân đi nhà xí xong sẽ dẫn bà đến sau.

_Vậy...phiền công công đây....

_Dạ...

Gia Nhi đi theo vị công công đi lanh quanh một hồi thì cũng đến được nhà xí,trong khi đứng chờ Gia Nhi thì có một công công khác đến tìm vị công công .

_Tiểu Đán Tử có ngươi ở đây thì tốt quá,ngươi mau qua giúp ta một tay khiên cái chậu hoa đến Cung Lãm Tấu đi,một mình ta khiêng hai chậu không nổi...nhanh đi sắp khai yến rồi...

_À...à...ngươi chờ chút...

Đán công công đến gần nhà xí nói với Gia Nhi.

_Dương phu nhân bà đi xong thì ở đây chờ nô tài một chút,ta đi một chút sẽ quay lại ngay...

_Ừm...

Gia Nhi đứng chờ một lúc thì nghe tiếng cụp cụp gần đó ,tò mò cô đi đến xem xét,thấy một nơi sát vách tường thành có một bụi cây , vài tảng đá và chậu hoa kiểng ,tạo thành một tiểu cảnh,có một chậu hoa đang dần dịch chuyển ,Gia Nhi đứng quan sát một hồi thì thấy có một bàn tay thò ra,đẩy cái chậu hoa sang một bên,ở phía sau lộ ra một cái lỗ vừa bằng kích thước một người chui qua.

_Hừ...ăn trộm chui lỗ chó ư?gặp bà là mày tiêu rồi...

Gia Nhi nép sát vào tường chờ cho tên trộm đó chui qua vừa đến nửa người thì cô đạp một chân lên đầu của hắn đè xuống.

_Ha ha bắt dính ngươi rồi nhá,bới người ta có trộm,có ăn trộm này đến bắt nó đi....

Tên đó mất cả hồn hét lên.

_Á ..ai chơi kỳ vậy...muốn chết sao hả...buông bổn vương ra...buông ra...ta sẽ chặt chân ngươi cẩu nô tài ..á....quân lính đâu rồi....aa...

Người này nghiêng đầu qua,lại bị Gia Nhi đạp lên mặt chật hơn.

_Tên trộm ngu si kia câm mồm lại đi...bà đây la là đủ rồi...bới người ta bắt trộm....

_Trộm cái gì hả...cái ả điên này ...nhắc cái chân thối của ngươi lên mau...aaa...

Nghe tiếng kêu của Gia Nhi một tốp lính ngự lâm chạy đến,nhìn thấy Gia Nhi đeo mặt nạ họ giật mình.

_Á...ngươi là ai hả?

_Ta là người đến dự yến các ngươi nên bắt trộm đây này....

Mấy tên lính nghi ngờ ngó nhau.

_Dự yến sao?

_Có lẽ nàng ta ở trong vũ đoàn giúp vui...

Gia Nhi nhảy sang một bên.

_Bắt hắn đi ta thấy hắn đào lỗ chui qua định ăn trộm đó...

Người đó ngốc đầu lên.

_Grừ...soi đèn nhìn cho kỹ mặt ta đây này ...là ta đây....Lý Mẫn Di ...yaa... kéo ta ra mau...

Mấy tên lính sửng sốt vội kéo Mẫn Di ra ngoài.

_Ối là Tam Vương Gia ...mau mau kéo Ngài ấy ra mau....

Gia Nhi há hốc mồm

_Là Vương Gia hả?mình tiêu rồi...chuồn thôi....í da....

Gia Nhi vừa chạy đi một lúc thì gặp Đán công công.

_A Dương phu nhân...

_A công công đi mau...đi nhanh nào....

_Ơ...dạ...

Lý Mẫn Di sau khi phủi sạch bụi trên người thì hùng hổ nhìn quanh tìm kiếm cái người dám đạp lên đầu mình.

_Ả đâu rồi...cái ả đó đâu rồi?hừ dám đạp lên đầu ta...ta phải chặt chân ả....

_Dạ ả đã chạy mất rồi thưa Vương Gia...

_Dung mạo ả thế nào hả?

_Dạ,dạ...không biết,ả đeo mặt nạ ạ....

_Cái gì đeo mặt nạ sao?

_Dạ,có thể ả là người của vũ đoàn ca múa giúp vui cho yến tiệc...

_Hừ...ta phải truy lùng ả...vũ đoàn ở đâu?

_Dạ ở biệt viện nghỉ chân của hành Cung gia nhân.

_Hừm...ta đi du ngoạn cả năm vừa mới về đến định tạo bất ngờ cho Hoàng Thượng đã bị ả điên này phá hết rồi...có tức hay không chứ...

Cùng lúc đó mọi chuyện cũng được đại nội mật thám truyền đến tai của Hoàng Đế Lý Hiểu .

_Hi hi...Tam Hoàng Huynh về đến rồi sao...vừa về đã gây ra chuyện nực cười rồi...

Gia Nhi đi đến gần bàn yến thấp thỏm suy nghĩ

_Với đặc điểm của mình không khó để hắn nhận ra,làm sao đây,đạp lên đầu của Vương Gia đó ....không bị chặt chân thì cũng bẻ gãy cẳng...làm sao đây...hay là...

Gia Nhi nảy ra một kế khi nhìn thấy mấy nô tỳ đang bưng trà bánh đến bàn tiệc,nàng vờ vui mừng chạy đến bên Khải Tuấn vấp té vào một cô nô tỳ bưng trà,làm cả hai ngã ra đất ,trà cũng đổ lên người cô.

_Tướng công...á...

_Ối...phu nhân không sao chứ....nô tỳ xin lỗi...

_Không gì không gì...không sao đâu...

Khải Tuấn ngượng ngùng khi mọi ánh mắt của đồng liêu nhìn về phía chàng.

_Nàng làm cái gì vậy hả...thật lôi thôi quá mà...

_Hic là lỗi của nô tỳ xin Tướng quân tha tội...

Gia Nhi điềm tĩnh nói.

_Không sao đâu, hay ngươi đưa ta đi thay y phục đi...

_Sắp khai yến rồi nàng còn muốn đi đâu?

_Đi thay xiêm y,không lẽ y phục dơ như vậy chàng vẫn muốn thiếp mặc cho Hoàng Thượng xem sao?

_Hừ...đi nhanh về nhanh...

_Muội muội đưa ta đi đi...

_Nô tỳ tên là Tiểu Xảo.

Lúc này Mẫn Di cũng đi đến ,các viên quan liền đứng lên cúi chào.

_Tam Vương Gia đến.

_Tam Vương Gia....

Gia Nhi hoảng vía núp sau Tiểu Xảo.

_Đi nào Tiểu Xảo..

_Dạ...

Gia Nhi theo Tiểu Xảo đến biệt viện của nô tỳ

_Phu nhân à đây là thường phục của nô tỳ,nó đơn giản bình dị lắm ,không đẹp như y phục mà phu nhân đang mặc đâu.

_Không sao...vẫn đẹp mà...Tiểu Xảo em mang y phục dơ này của ta ra xe kiệu phủ Dương Tổng Bình đưa cho gia đinh của ta bảo quản đi,vòng ngọc này tặng cho em,xem như mua lại bộ y phục của em.

_Ơ...đa tạ phu nhân...

Gia Nhi thay xong y phục cởi bỏ mặt nạ lấy khăn tay bịt mặt lại đi ra bàn yến ngồi với Khải Tuấn ,nàng nghĩ bụng.

_Hì hì...đố ngươi nhận ra ta....

Một lúc sau thì Lý Hiểu đến

_Hoàng Thượng giá lâm.

_Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế.

_Ừm ,tất cả đứng lên đi...chúng ta đều là hoàng thân cả mà.

Gia Nhi hiếu kỳ ngước mắt nhìn Hoàng Đế,cô như bị điểm huyệt không tin vào mắt của mình.

_Anh...Anh..Tài sao?

Dung mạo của Lý Hiểu giống hệt như Chúng Anh Tài khiến Gia Nhi kinh ngạc,Khải Tuấn kéo áo Gia Nhi ngồi xuống.

_Nàng làm gì vậy?ngồi xuống mau.

_Ơ...ừ...

Lý Hiểu nhìn Khải Tuấn nói.

_Khải Tuấn đêm nay là ngày trăng tròn sao gương mặt của Khanh lại không thay đổi vậy?

Gia Nhi cười khẽ nói .

_Có mà chặt cái đầu xuống thay cái đầu khác vô...hi hi...

Khải Tuấn nghe được liếc xéo Gia Nhi.

_Nàng...im lặng đi...Dạ bẩm Hoàng Thượng bởi vào ba ngày trước thần bị ong đốt,đến nay vẫn chưa khỏi nên mặt vẫn còn sưng phù.

_Ừm,lát nữa ta sẽ cho Thái Y.đến phủ của Khanh xem thử...

_Đa tạ Hoàng Thượng.

Lý Hiểu nghĩ thầm.

"_Nếu không phải vì đỡ đạo bùa cho ta thì Khanh vẫn là một trong tứ đại mỹ nam của nước An Lý rồi."

_Nào bắt đầu ca vũ đi....

_Dạ...

Một tốp mỹ nữ cầm quạt lông vũ đi ra nhảy múa trong đó có một nàng múa chính mặc y phục lộng lẫy ,che mạng trên mặt ,đôi mắt của nàng gợi tình vô cùng cuốn hút đã khiến cho nam nhân có mặt đều si mê,mặc dù trong số họ vẫn có các phu nhân ngồi cạnh bên.Nàng ấy chủ ý đứng múa trước bàn yến của Khải Tuấn nhưng hình như Khải Tuấn đã biết nàng ta là ai nên không chú tâm nhìn nàng mà chỉ nâng ly chúc tụng với các đồng liêu bên cạnh.Còn Gia Nhi thì miễn bàn,cô nàng nhìn thấy món ngon Cung Đình đã không còn để tâm gì xung quanh mình nữa,cứ cắm cúi một tay kéo khăn che khỏi miệng,một tay gấp thức ăn,uống rượu một cách say mê ,liền tù tì .

_Nham...nham...Miam....chụt....à....ngon....ngon...

Thế nhưng một lúc sau nàng có cảm giác như mình đang bị ai đó theo dõi,bất chợt nàng nhìn lên ,hoảng vía làm rơi cả đũa xuống bàn.

_Á...mẹ ơi...

Đôi mắt chứa đầy sự hiềm nghi nhìn chằm chằm vào mình của Lý Mẫn Di ở bàn đối diện đã làm cho Gia Nhi giật bấn người.

Mẫn Di nghĩ thầm.

_Hừ...ta đã đi truy lùng khắp vũ đoàn chẳng có ai đeo mặt nạ cả,mà trong yến tiệc này chỉ có Oanh Nhi đang che mạng múa quạt, thì chỉ còn lại ả Ngũ phu nhân phủ Dương Tổng Binh ngươi là che mặt....quá nghi vấn mà....

Gia Nhi vội cầm đũa lên tự chấn an.

_Hắn chỉ nhìn thôi,không có bằng chứng đâu,đừng sợ....

_Hay ,hay....

Bài vũ khúc đã hết mọi người vỗ tay tán thưởng ,lúc này Lý Oanh Oanh cởi mạng che mặt xuống,càng khiến mọi người trầm trồ.

_Oanh Nhi tham kiến Hoàng Thượng.

_Ừm,cháu múa đẹp lắm vào bàn tiệc đi....

_Dạ ...đa tạ Hoàng Thượng khen tặng...

_Hoàng Thượng để giúp vui cho yến tiệc đêm nay thần thiếp cũng xin đàn một cầm khúc .

_Ừm...Ngũ Vương Phi hãy đàn ....

__Dạ...

Sau khi Ngũ Vương Phi đàn xong mọi người cũng vỗ tay tán thưởng,Oanh Oanh lên tiếng.

_Tiếc là đêm nay không có mặt của Tứ phu nhân Dương Tổng Binh phủ,nếu không có thể cùng song tấu với Ngũ Vương Phi rồi.

Lý Hiểu bấy giờ mới để ý đến Gia Nhi.

_À...đêm nay Khanh dẫn theo vị phu nhân nào vậy Khải Tuấn.?

_Ơ...dạ là Ngũ phu nhân của thần...

Rồi chàng kéo nhẹ áo Gia Nhi nói khẽ

_Nàng đứng lên hành lễ với Hoàng Thượng mau...

Gia Nhi vội đứng lên lúng túng chỉnh tư thế hết nhún xuống một cái lại chấp tay chào theo kiểu đại hiệp giang hồ.

_Thần thiếp tên là Tư Mỹ Nhân xin chào Hoàng Thượng...chúc ngài thiên phúc vĩnh cửu thọ ngang trời đất,con đàn cháu đống...phát tài phát lộc....

_Phụt...haha ha...

_Bà ta đang nói gì vậy chứ...

_Cả lễ nghi đơn giản cũng không biết...hihi...

Mọi người cười nhạo Gia Nhi,còn Khải Tuấn chỉ nhắm mắt thở dài,trong khi Oanh Oanh lại nhếch mép đắc ý.

Mẫn Di thì chớp mắt liên tục.

_Khải Tuấn chắc khổ tâm lắm đây....

Lý Hiểu lên tiếng

_Dương phu nhân sao bà lại che mặt?

Xin chào Tướng Công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh(phần 4)

Chị Cà Na vừa cân đường ,cân bột vừa nhìn lén Như Mộng khi cô cứ chỉ đủ món cho chị cân đong,mà chẳng thèm hỏi giá tiền hay nhìn qua mặt hàng,cứ đưa mắt nhìn sâu vào trong nhà của chị tìm tìm kiếm kiếm gì đó.

"_Mới mở cửa đã gặp con búp bê đầu núm này ám rồi,xem kìa ai đời mặc kimono màu xanh đọt chuối dạ quang mà phối băng đô cài tóc hồng cánh sen thế kia.Hỏi mua đã hơn ba chục món rồi,nếu mày không trả tiền mà bỏ chạy là tao rượt theo đến ổ luôn đấy con nhé.."

Như Mộng đưa mắt nhìn lên trên trần nhà.

_"Đá Huyền Ảnh chắc chắn đang ở chỗ của Gia Nhi... đêm qua ánh sáng Huyền Ảnh đã xuất hiện ở khu này,Gia Nhi chắc đã xuất thần về An Lý rồi...mình có nên ngăn cản cô ấy không?"

_Ê đầu núm,đầu núm...hừ...Đầu Núm...

_Á...hú hồn...

Chị Cà Na thấy Như Mộng cứ ngó lên trần nhà nên đã đi đến gọi cô,làm cô giật nảy mình.

_Xong cả rồi tổng cộng Sáu trăm ba mươi ngàn ,cám ơn...

_Dạ...dạ...tiền đây ạ...

_Cầm lấy...đợi tiền thừa...

Lúc này Anh Tài xách cá đem qua.

_Dì Cà Na....cháu giao cá...

_Anh Tài hả...để đại đó đi cháu,nghe nói cháu nhập học Đại Học hả?

_Dạ...cháu muốn học tiếp để lấy bằng đi làm kiếm tiền...phụ giúp bố cháu và còn ....

_Ha ha...và còn cưới vợ chứ gì?

Anh Tài ngượng ngùng gãi đầu.

_Dạ...à mà Gia Nhi đâu dì?

_Hừ,nó còn ngủ nướng trên gác ...Gia Mẫn à lên gọi chị hai xuống đi ...có nhiều hàng phải giao này...

_Dạ....

_Vậy cháu đi nha dì...

_Ừm...

Anh Tài quay ra thì va trúng Như Mộng

_Úi ..xin lỗi nhé...

_À...không..gì...Á....Lý Hiểu....aaaaa....

Như Mộng hoảng hồn xách túi đồ chạy bay biến khi nhìn thấy mặt của Anh Tài,khiến cho chị Cà Na và Anh Tài sững sờ .

_Cô,cô ta bị sao vậy dì...?

_Ầy mấy đứa dị thường hành vi như thế đấy...ủa mà nó quên lấy tiền thừa rồi...cái con nhỏ này....thật khó hiểu mà..

Gia Mẫn chạy lên gác thì thấy Gia Nhi vẫn ngáy o o,cô vỗ mông Gia Nhi gọi lớn.

_Chị hai dậy đi...soái ca tổng tài đến tìm chị kìa...chị hai...

....Trong giấc mộng....

Nghe Lý Hiểu hỏi đến việc mình tại sao phải che mặt Gia Nhi suy nghĩ.

"_Hừm là tại ngươi hỏi đó nhé...."

_Dạ bẩm Hoàng Thượng dung mạo của Thần thiếp có chút hơn người Thần thiếp sợ làm ảnh hưởng khẩu vị của Hoàng Thượng cho nên đã lấy khăn che lại ạ.

_Hả?dung mạo hơn người sao?còn khiến cho trẫm mất khẩu vị luôn à?

Lý Hiểu mỉm cười

_Vậy ta rất muốn xem dung mạo của Dương phu nhân trông như thế nào mà hơn người đây.

Khải Tuấn chau mài nhìn Gia Nhi nói khẽ.

_Nàng đang nói bậy gì vậy?không được đùa cợt Hoàng Đế đâu...

_Không lẽ chàng muốn ở trước mặt bao nhiêu người bắt thiếp tự nhận mình xấu xí à?

_Nàng...

Gia Nhi điềm tĩnh tháo khăn che mặt ra,mọi người nhìn thấy dung mạo của Gia Nhi thì giật bấn người,có người nhăn mặt,có người cười cợt.

_Ối sao mà xấu thế...

_Sao lại có người xấu đến như vậy chứ...

_Làm thiếp sợ run luôn này...

_Tại sao Dương Tướng quân có thể cưới ả làm thiếp chứ?

Giữa khi mọi người xì xầm to nhỏ thì Mẫn Di lại cười sằng sặc nói lớn,khiến mọi người quay sang nhìn chàng.

_Ha ha ha Con Chuột ...ha ha...con chuột lớn..

Haha...

Lý Hiểu lên tiếng.

_Tam Hoàng Huynh.

_Uựm...ừm...ta... ta hơi ngạc nhiên thôi...chỉ là ngạc nhiên...

Lúc này Oanh Oanh đứng lên nói.

_Hừm Dương Ngũ Phu Nhân bà dám đùa cợt Hoàng Đế...có biết là tội chết hay không.?

Khải Tuấn vội bước ra thi lễ cúi đầu.

_Xin Hoàng Thượng bớt giận,tiện nội chỉ là nghĩ sao nói vậy,xưa nay nàng ấy thần trí ngờ nghệch không hiểu biết phép tắc Cung Đình xin Hoàng Thượng niệm tình tha cho nàng.

Mẫn Di lên tiếng

_Oanh Oanh cháu quá lời rồi,ta thấy Dương phu nhân không có ý cợt nhã gì đâu...

Gia Nhi liền nói.

_Hoàng Thượng thần thiếp không có nói đùa,ngài nhìn xem...có phải là đôi mắt của thần thiếp nhỏ hơn người hay không?mỏ nhọn hơn hay không?răng cũng dài hơn hay không?

Lý Hiểu nhìn vào mặt của Gia Nhi xong chợt hiểu ý ,buột miệng cười lớn.

_Ha haha...Dương phu nhân bà dùng câu chữ chọc cười người khác....hay ,có ý nghĩa...thôi mọi người ngồi xuống đi....

Lý Hiểu nhìn Gia Nhi nghĩ thầm.

"_Thần trí ngờ nghệch sao?"

Khải Tuấn kéo tay Gia Nhi ngồi xuống

_Nàng làm ơn đừng nói lung tung nữa...

_Hừ...không phải đã làm cho Hoàng Thượng vui hay sao?chàng đừng xem thiếp như người đần có được hay không?ăn đi nè...

Gia Nhi nhanh tay gắp miếng thịt đút vào miệng Khải Tuấn.

_Nàng ...ưm...

_Hi hi...món này ngon há...

Khải Tuấn đành nhai nhóp nhép

_Ừm...

Oanh Oanh nhìn thấy Gia Nhi gấp thức ăn đút cho Khải Tuấn trong lòng ganh tị ,không cam tâm lại nói.

_Bẩm Hoàng Thượng hôm nay hiếm khi hoàng thất của chúng ta vui vẻ như vậy hay chúng ta hãy chơi một trò chơi đi.

_Trò chơi ?cháu muốn chơi trò gì đây?

_Đêm nay ánh trăng trên trời đẹp quá hay mỗi người làm một bài thơ nói về ánh trăng đi,người làm trước thì có quyền chỉ định người tiếp theo,ai làm được nhiều bài hay thì thưởng ai làm ít bài thơ thì bị phạt.

Mẫn Di nói.

_Phạt,phạt gì chứ?

_Phạt...ăn hết cái chậu hoa trang trí trên bàn tiệc đi.

Mọi người nhìn nhau

_Ăn hoa à?Quận chúa Oanh Oanh ra hình phạt hơi lạ đó.

Lý Hiểu mỉm cười

_Được,ta chấp thuận.

Gia Nhi lại nói.

_Nếu như thắng cuộc thì được thưởng gì ạ thưa Hoàng Thượng?

_À...thích gì thưởng đó...nếu không phải là chuyện quá đáng...

Oanh Oanh lại nói.

_Mà...Hoàng Thượng và các Hoàng Thúc với các vị đại nhân đây ai cũng văn võ song toàn thơ ca đương nhiên là xuất chúng, không cho tham gia,cuộc thi này chỉ cho nữ nhân trong yến tiệc đêm nay thi thôi...như vậy đi nhé Hoàng Thượng ..

_Ha ha ha...được được...theo ý của cháu ...

Khải Tuấn thở dài nhìn Gia Nhi

_Nàng biết ăn hoa lan không?

Gia Nhi phùng má trợn mắt nhìn Khải Tuấn nói.

_Chàng đang xem thường thiếp hả...hừm...nếu như thiếp thua thiếp sẽ ăn luôn thịt của chàng...đồ Heo Mập ...

Lần lượt các vị phu nhân ,vương phi làm thơ rồi chỉ định Gia Nhi vì họ nghĩ Gia Nhi ngờ nghệch,tập trung nhau đối phó nàng là dễ nhất.

_Hừm,ai biểu ngươi xấu xí nhất chứ ,chỉ định ngươi cho ngươi ăn hoa làm trò cười...

_Chỉ định ngươi để ngươi lần sau không dám đi dự yến..

_Ngươi.xấu như chuột vậy ăn hoa là đúng rồi...

Oanh Oanh thì đắc ý mỉm cười,chờ nhìn Gia Nhi bị bẽ mặt để Khải Tuấn chán ghét mà từ hôn Gia Nhi.

_Dương phu nhân đến lượt bà..

_Ừm...

Xin Chào Tướng Công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh (phần 5)

Gia Nhi chậm rãi đứng lên rồi đọc

-“Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu

Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ

Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt

Như đoán từ xa một ý thơ.”(*1)

Gia Nhi đọc xong khiến cho Khải Tuấn kinh ngạc.

-Nàng ta đến chữ cũng không biết viết,tại sao lại có thể làm ra bài thơ hay như vậy?thật khó hiểu...

Gia Nhi đọc xong chỉ định lại vị phu nhân đó.

-Phu nhân đến bà...

-Ơ...ơ...

Oanh Oanh liền ra dấu nhắc nhở,vị phu nhân đó hiểu ý liền nghĩ ra bài thơ đọc ra ,sau đó lại chỉ định Gia Nhi.

-Dương Phu nhân đến bà...

Gia Nhi suy nghĩ.

-“Hừ liên kết nhau đối phối với bà hả,bà chấp hết.”

Ừm...Ờ bẩm Hoàng Thượng thần thiếp có ý này,đêm nay có trên mười vị Vương Phi ,phu nhân tham gia thi thơ như vậy thời gian đến lượt sẽ kéo dài lắm,hay là như thế này nếu người chỉ định tiếp theo trong vòng ba tiếng đếm không đọc ra thơ thì bị loại ,được không Hoàng Thượng.

Lý Hiểu mỉm cười vừa nói vừa nhìn Oanh Oanh.

-Cũng được,theo lời Dương phu nhân đi.

Gia Nhi tiếp lời

-Vậy đến lượt thần thiếp

“Đêm ấy lại đêm thức với trăng

Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng

Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ

Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!”(*2)

-Đồng Tri phu nhân đến bà...

-Ơ...ơ...

-Một,hai,ba....loại...

Kế tiếp từng vị Vương Phi lẫn Phu nhân đều bị loại hết chỉ còn Oanh Oanh và Gia Nhi tranh thưởng.

-Dương phu nhân đến bà...

-“Lều tranh lạnh lẽo mấy canh thâu,

Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu...

Hé cửa nhìn trăng, trăng tái mặt,

Gài then thắp nến, nến rơi châu.”(*3)

Mẫn Di gật gù khen.

_Hay ,”Nến rơi châu”.

-Quận chúa đến cô....

-Hừ...nghe đây.....

Dương phu nhân đến bà....

-“Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,

Có chở trăng về kịp tối nay?”(*4)

-Quận Chúa đến lượt cô...

-Ơ...ơ....

-Một,hai,ba....loại....ha ha ha ta thắng rồi...ha haha...Tướng Công thiếp thắng rồi....

“Hừm ,tưởng thi thố cái gì còn sợ chứ thi làm thơ về ánh trăng thì mình chỉ cần mượn vài bài thơ của Thi Hào Hàn Mặc Tử là đã ăn đứt bọn họ rồi,hihihi...”

(*Trích những bài thơ của Thi Sĩ Hàn Mặc Tử:1:Đà Lạt trăng mờ,2:Một cõi quên,3:Đêm khuya ở nhà quê,4:Đây thôn Vĩ Dạ)

Mọi người vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ một người có gương mặt xấu xí như Gia Nhi lại có thể làm được nhiều bài thơ về trăng đến như vậy,cả Khải Tuấn cũng thay đổi cách nhìn về cô.

-“Không ngờ nàng ấy lại thông tuệ đến như vậy...”

Còn Oanh Oanh thì đỏ mặt tía tai vì tức và ngượng.

-“Không ngờ mình lại để thua ả xấu xí đó,thật mất mặt mà...”

Lý Hiểu lên tiếng.

-Dương phu nhân bà đã thắng rồi,vậy bà muốn ta ban thưởng gì?

Gia Nhi liền nói.

-Bẩm Hoàng Thượng khi xưa thần thiếp là khuê nữ chân không bước ra khỏi cửa phòng,nay đã gả vào Dương môn lại càng ít khi rời Phủ cho nên thần thiếp không muốn thưởng cho châu báu hay vàng bạc mà chỉ xin một đặc ân đó là có thể dùng miệng của mình trong mọi tình huống mà không bị ai cản ngăn.

Mọi người nghe qua lời xin ban thưởng của Gia Nhi ngạc nhiên nhìn nhau rồi dè bĩu.

-Bà ta đúng là đầu óc ngờ nghệch,đi xin ban thưởng chuyện không đâu..

-Đúng là ngu ngốc...

-Thật kỳ quái...

Lý Hiểu cũng thắc mắc hỏi Gia Nhi.

-Tại sao bà lại muốn ban thương đặc ân đó?

Gia Nhi giải thích.

-Bẩm Hoàng Thượng thần thiếp muốn xin được thưởng đặc ân đó là vì từ xưa đến nay tiếng nói của nữ nhân trong cuộc sống gia môn không có cân lượng,những người đã gả đi làm thê thiếp lại càng không thể cất tiếng nói để nói lên quan điểm riêng của mình,thần thiếp trong lúc trên đường theo Tướng Công đi đến Kinh Thành dự yến đã gặp nhiều trường hợp nữ nhân không thể lên tiếng bảo vệ mình khi bị kẻ khác ức hiếp vì thế không muốn mình sau này bị mang tiếng oan mà không thể nói.

Lý Hiểu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

-Nghe bà giải thích cũng rất hợp lý...được ta ban thưởng cho Tư Mỹ Nhân từ hôm nay về sau có thể dùng miệng của mình trong mọi tình cảnh không ai được phép ngăn cản....Ban cho Cát Tường ngọc bội làm vật tượng trưng cho đặc ân này.

-Thần Thiếp đa tạ Hoàng Thượng...

Gia Nhi đưa mắt nhìn Khải Tuấn ,ánh mắt chứa đầy những mưu mô toan tính sâu xa.

-“Khè khè....Khải Tuấn từ nay ta không sợ cả nhà Dương phủ của chàng nữa rồi...hi hihi....”

Nụ cười bí hiểm và ánh mắt có phần kỳ quái của Gia Nhi khiến cho Khải Tuấn lạnh cả gáy,chớp chớp mắt suy nghĩ.

-“Mặt của nàng ấy trông ghê quá....lẽ nào nàng ấy muốn dùng miệng cưỡng hôn mình....?”

Gia Nhi mỉm cười ngồi xuống vô tình nhìn qua bàn đối diện,cô giật bấn người khi thấy ánh mắt hình viên đạn mà Mẫn Di nhìn cô.

-Ôi mẹ ơi...mất cả hồn...

-“Hừ...thần trí bà ta linh hoạt như vậy nhất định bà ta chính là cái ả chân thối đó....ta sẽ thu thập chứng cứ bắt bà ...đợi đi hừm...Chuột thành tinh....”

Sau khi tan yến ,Khải Tuấn và Khải Thành đến Ngự Thư phòng bàn chuyện cùng Hoàng Đế còn Gia Nhi thì ra đứng chờ nơi để xe ngựa.

Lý Hiểu hỏi.

-Các khanh đã gặp tên Yêu nhân tác quái ở Hà Gia thôn chính là người của Yêu Tộc?

-Dạ ,thần đã giao đấu với hắn,hắn tự xưng là Hứa Lâm người ở Huyền Ảnh Cốc,hắn sử dụng yêu thuật tu Huyết Linh để kéo dài tuổi thọ và dung mạo thanh xuân.

-Dạ,Tướng Quân đã chôn hắn ở động Du Quỳ có lẽ hắn đã chết rồi.

-Chết rồi sao?Nhưng hôm qua ở phía Đông Kinh Thành lại xảy ra án mạng,những cái xác cũng bị hút cạn máu,chuyện này ta đã giao cho Nha Phủ Đông Kinh Thành điều tra,các khanh hãy cùng phối hợp với Tri phủ ở đó truy tìm hung thủ đi,Trẫm đang hoài nghi bọn tộc yêu không chỉ có mỗi Hứa Lâm là sống sót.

-Dạ ,thần tuân lệnh.

-Đêm cũng khuya rồi các khanh rời cung đi.

-Dạ ,thần xin cáo lui....

Gia Nhi đứng ngắm ánh trăng vàng vành vạch trên cao ,chốc chốc lại mỉm cười.

-Lâu lắm rồi mới nhận được quà thưởng giá trị như vậy,hí hí ngọc bội này đúng là đẹp quá,vừa là kim bài miễn tử vừa là vật trang sức đeo cổ xinh đẹp,Gia Nhi ,Gia Nhi sau này mày nên dự thi nhiều một chút để tích cóp tiền dưỡng già,mở quán cà phê,mở tiệm kim hoàn...hí hí...Ớ mà đây là giấc mơ mà mình có mang được vàng bạc rời khỏi đây đâu chứ,ôi trời chỉ là giấc mơ xuân ...hic trang sức,châu báu chỉ để ngắm....

Lúc này Oanh Oanh và Ngũ Vương Phi đi đến.

-Dương Tổng Binh phu nhân.

Gia Nhi nhìn thấy liền nói.

-Ờ chào....

Oanh oanh hét lên.

-To gan bà thấy Ngũ Vương Phi mà không biết hành lễ hả,người đâu tát mặt.

Gia Nhi còn đang bỡ ngỡ thì có một ả nô tỳ đi đến vung tay tát cô,theo phản xạ Gia Nhi né tránh,làm cho Oanh Oanh có cớ ra tay đánh cô.

-Ơ làm gì vậy?

-Hừm dám chống trả hả...yaaa...

Oanh Oanh có võ công lợi hại ngang tầm với Khải Tuấn,nhanh chóng đánh cho Gia Nhi đỡ không kịp.

-Tốc độ ra đòn của ả ta nhanh quá....Á.

Oanh Oanh tung một chưởng lực đánh vào lưng Gia Nhi khiến cô bay văng vào cột đá thành bồn hoa trang trí ở giữa sân ,Gia Nhi đau đớn đứng lên loạn choạng ,cô nổi nóng nắm chật hai tay lại,khiến toàn thân tích khí ,Oanh Oanh được đà lao đến đánh thêm một chưởng ,Gia Nhi hét lên tung một đấm đỡ đòn,không ngờ lại phát ra một chưởng lực,cản lại chưởng lực của Oanh Oanh gây ra một tiếng nổ ,dội lực đẩy Oanh Oanh bay ngược ra sau.

-Ầm!

-Á....

Đúng lúc Khải Tuấn và Khải Thành đi đến,vừa nghe tiếng nổ bọn họ chạy đến,thấy Oanh Oanh bị đánh văng ,Khải Tuấn liền nhảy lên đỡ lấy nàng,Khải Thành thấy thế liền chạy đến xem Gia Nhi.

-Ôi biểu ca huynh đỡ nhầm người rồi....ngũ tẩu...tẩu không sao chứ?

Oanh Oanh đưa mắt nhìn Khải Tuấn, mặc dầu bây giờ gương mặt của chàng vẫn còn sưng phù nhưng trong lòng của Oanh Oanh hình ảnh tuấn lãng mỹ nam của Khải Tuấn lúc xưa không hề phai nhạt.

-Khải Tuấn!

-Quận Chúa không sao chứ?

-Ừm,muội không sao?

Khải Thành nói lớn.

-Ngũ tẫu,ngũ tẫu,tẫu sao vậy?Biểu ca ngũ tẫu chảy máu mũi ngất rồi này...

Khải Tuấn vội đến xem Gia Nhi

-Mỹ Nhân,Mỹ Nhân nàng sao vậy?

Mẫn Di ngồi trong kiệu xa đi đến vạch tấm màng che cửa sổ ra xem.

-Khải Tuấn có chuyện gì vậy?

Mọi người có mặt liền thi lễ

-Tam Vương Gia.

Khải Tuấn nói.

-Phu nhân của ta bị ngất rồi.

-Mau đưa bà ấy đến Thái Y Phòng đi...có ta hậu thuẫn bọn họ sẽ chuẩn mạch cho bà ấy...đi mau...

Oanh Oanh lên tiếng.

-Tam Hoàng Thúc Cổng Hoàng Cung đã sắp đóng các quan viên không được ở lại trong cung đâu.

-Hừm có ta chịu trách nhiệm rồi,Hoàng Đế không xử tội bọn ngươi đâu,đi mau.

Khải Tuấn liền theo chân của Mẫn Di bế Gia Nhi đi.

-Khải Thành đệ hồi phủ trước đi,sáng mai hãy mang xe ngựa đến đón ta.

-Dạ...

...Trong Đời Thực....

Gia Mẫn gọi hoài không thấy Gia Nhi phản ứng ,nên cô ngồi xuống giường,lại ngồi trúng cái mặt đồng hồ.

-Ui...cái gì vậy?

Cô đưa tay xuống cái chăn mò mẫm lấy ra.

-À thì ra là cái mặt đồng hồ,nhìn cũng khá đặc biệt nhỉ...úi..

Gia Mẫn lỡ tay đánh rơi nó xuống sàn,khi cô lượm lên thì cái mặt đồng hồ đã vỡ kính còn chết đứng.

-Í...hư rồi...

Lúc này Gia Nhi chuyển mình vươn vai.

-Ngoáp....ôi....sáng rồi hả?A THảo?Vú....?

Gia Mẫn giấu cái mặt đồng hồ vào túi quần.

-A Thảo cái gì chứ?Mẹ gọi chị xuống giao hàng kìa,khi nãy anh Anh Tài sang tìm chị đó,nhưng chị lại ngủ khò chưa dậy.

“Đem nó sửa cho lành rồi trả lại chị ấy,nếu không chị lại ăn vạ bắt mình đền mỹ phẩm bù lại nữa....mình không có ngốc như lần trước đâu...”.

Gia Nhi bật ngồi dậy .

-Gia Mẫn hả?chị tỉnh mộng rồi hả?

_Hừm,chị lại mơ làm bà chủ tịch nữa hả?đã gặp chồng Tổng Tài nam thần chưa?

-Xì...gặp ác mộng còn bị người ta đánh cho xịt máu mũi luôn...thôi xuống ăn sáng đã..

-Ui...chị dơ bẩn quá...đi đánh răng đi rồi hãy ăn sáng....í ẹ...

-Í ẹ hả...khà...

-Ối thối quá...mẹ à chị hai hà hơi vô mặt con...

Gia Mẫn chạy nhanh xuống gác,Gia Nhi cười ha ha đuổi theo sau.

-Đứng lại,chạy đi đâu con nhỏ kia...

Như Mộng chạy về nhà mình,đóng kín cửa lại ,thở hỗn hễnh.

-Ôi trời...mặc dầu biết là người giống người nhưng sao mỗi lần mình thấy gương mặt đó mình lại nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng thuở trước vậy chứ,sợ quá,sợ quá...

Nhà của Như Mộng là một căn phòng trọ trong một khu chung cư dành cho người có thu nhập trung bình,nơi đây vừa là nhà ở vừa là nơi để cô làm thầy bói coi tướng ,cầu an,cầu siêu kiếm thu nhập.

Như Mộng đi vào một phòng nhỏ nơi mà cô bày trí các dụng cụ để xem bói,cô ngồi vào cái bàn có đặt một quả cầu thủy tinh,sau một hồi niệm chú,quả cầu chuyển màu xanh lam.

-Huyền Ảnh ,Huyền Ảnh hãy tiếp tục tìm kiếm Đào Nga...

Quả cầu thủy tinh liền hiện lên một hình ảnh khu rừng,nơi phủ sương mờ ảo căn nhà gỗ bán quà lưu niệm lúc ẩn lúc hiện lộ ra .

-Tìm kiếm hơn hai mươi năm bây giờ mới tìm được Đào Nga,vậy mà cô ấy lại sắp viên tịch rồi sao?....cô ấy lúc đó đã mang đi một mảnh Huyền Ảnh ..mình phải đi tìm cô ấy...thu lại mãnh đá đó ,chuyện của Gia Nhi chắc phải đợi một thời gian ,chờ cho cô ấy thích ứng rồi mình hãy cho cô ấy biết bí mật về thân thế của cô ấy....ừm...

Như Mộng đứng lên đi lại gần bên cửa sổ ,cô đưa tay vén màng che cửa ra một chút rồi cầm cái ống nhòm đeo trên cổ đưa lên mắt nhìn sang bên khu chung cư cao cấp nơi đối diện.

-Hừm ...đã về nhà rồi à...hôm nay không có mang theo cô gái nào về sao?thật là đáng nghi quá...Hạo Xuyên ,anh đừng để tôi bắt được thóp của anh,nếu không tôi sẽ không tha cho anh...thật đáng ngờ quá...khi đó Huyền Ảnh Cốc rung chuyển Mỹ Nhân và Khải Tuấn bị cuốn đi vào Ảo Cảnh còn tên Hứa Lâm lại không nhìn thấy xác...mình có phải đa nghi quá không đây?Hạo Xuyên sao có thể là Hứa Lâm chứ?Ố...đừng cởi chứ...hì hì,cởi nốt cái cút đó luôn đi...hì hì....mỹ nam đúng là mỹ nam....ôi sao lại sập màng ,ai thay đồ mà đi đóng kín màng cửa như thế,cái tên này....

Gia Nhi giao gạo ,rau cải đến khu bếp của trường Đại Học Hoàn Mỹ,cô nhìn thấy từng tốp sinh viên tựu nhau học nhóm,chơi đùa,cảm thấy hối tiếc.

-Chặc ,chặc...nếu như lúc đó bố Mập không bị bệnh có lẽ bây giờ mình đã trở thành y tá rồi...

-Bộp!

-Úi da...

Một cục giấy chọi vào đầu Gia Nhi khiến cô tỉnh lại

-Làm gì mà ngớ người ra vậy?giao hàng hả?

Anh Tài xuất hiện trước mặt Gia Nhi trong y phục quần âu áo sơ mi trắng,tóc chải gọn còn đeo theo ba lô sau lưng với gương mặt sáng, chuẩn nam thần học đường khiến Gia Nhi há hốc miệng.

-Ồ ,nhìn đẹp trai quá ta,sinh viên Đại Học có khác nha.

Anh Tài gãi gãi đầu.

-Ừm thì cũng phải ra dáng có học thức chứ!

-Sao rồi hả?Đã làm đầu gấu nắm trùm khoa kinh tế chưa?

-Xừ...anh đến đây là để đi học chứ không phải đi làm xã hội đen...

-Em nghe nói bọn sinh viên cũ thường hay thấy ma mới là ăn hiếp,anh không bị ăn hiếp đó chứ?

-Tên nào dám hả?Anh dù sao cũng là đàn anh ở Tâm Hiệp nhé.

-Hì hì...

Đúng lúc có một nhóm người ở đằng xa nhốn nháo ,gây nên sự chú ý.

-Thầy Hạo xuyên...

Gia Nhi nhìn Hạo xuyên lại nhớ đến Hứa Lâm

-Hừ bên ngoài soái ca thôi chưa chắc là trong tâm thuần khiết.

Anh Tài nhìn Gia Nhi mỉm cười,

-Em cũng sáng suốt đó,không bị vẻ đẹp của anh ta làm mờ mắt,đó là thầy Hạo Xuyên dạy môn piano của trường đó,rất được các cô gái yêu mến.

-Vậy à,cũng thường thôi...”Nếu như trong giấc mơ không bị anh ta dọng cho một đấm thì mình cũng chạy đến tặng hoa tặng quà rồi...hic nhớ đến còn thấy đau má..”

-Anh Anh Tài...

Gia Nhi và Anh Tài nhìn sang thì thấy một cô gái mặc váy ngắn đi boot tóc dài chải chuốt mướt rượt,gương mặt baby đáng yêu như hot girl ,tay ôm mấy quyển tập đã đứng cạnh khi nào.

-Diệp Hằng?

-Đây là ai vậy,sao em chưa gặp chị ấy bao giờ?bạn của anh hả?

Gia Nhi mỉm cười nhìn Anh Tài.

-A...ghê nha đi học chưa bao lâu đã có bạn gái rồi ha!

-Nói bậy,bạn gái khi nào,đây là Diệp Hằng là hậu bối khóa dưới thôi.

Diệp Hằng đưa tay vuốt đuôi tóc của mình cười mỉm tạo dáng đáng yêu.

-Bây giờ em chưa phải,nhưng sau này thì chưa chắc...anh Anh Tài là của em...chị đừng tranh với em nha..hi hi...

Gia Nhi câu tay kéo cổ Anh Tài xuống sát vào người mình.

-Bọn chị là anh em chí cốt...không phải để yêu nhau...

Anh Tài gỡ tay của Gia Nhi ra.

-Nói bậy,hừ...anh đi về lớp...

-Ơ...giận gì chứ....không phải sao mà giận...

Diệp Hằng chạy theo câu tay Anh Tài,ngoái đầu cười với Gia Nhi,Anh Tài rút tay ra đi nhanh hơn,Diệp Hằng chạy theo loắt choắt bên cạnh..

-Chào chị nha.

-Ừ...

-Anh anh Tài chờ em với....

Gia Nhi nhìn theo thở phào

-Xừ...giả vờ mắc cỡ...

Gia Nhi cũng đi về phía nhà để xe,cô không chú ý,có một người từ đầu đã luôn dõi theo cô,đó là Hạo Xuyên.

-“Chỉ cần hút cạn máu của ngươi là ta có thể trở về An Lý rồi...Tư Mỹ Nhân ...”

Xin Chào Tướng Công

Chương 3:Đá Huyền Ảnh (phần 6)

.....Khuôn viên sân trường Đại Học Hoàn Mỹ....

Một nữ sinh viên có khuôn mặt trắng bệch tiều tụy ,tinh thần kém ,đi từng bước đến một ghế đá,cô ta chưa kịp ngồi xuống đã ngã lăn ra đất,khiến các sinh viên khác ở gần đó hốt hoảng,xôn xao.

-Ế...có người ngất xỉu rồi...

-Là ai vậy?

-Đưa đi phòng y tế mau...

-Là Bội Linh khoa âm nhạc đó.

....Trong lớp học nhạc...

-Ê bồ biết tin gì chưa Bội Linh mất rồi..

-Sao lại như thế?

-Bội Linh mất rồi sao?sao lại mất?

-Nghe nói là bị bệnh thiếu máu...

-Ghê vậy,mấy hôm trước còn khoe được đi chơi cùng thầy Hạo Xuyên mà...

-Xì...chỉ đeo theo thầy ấy thôi chứ đâu phải bạn gái đâu...

-Ê nghe nói My My cũng đang đi chơi với thầy đó...

-Đâu có tao thấy Lan Quỳnh thường đi với thầy mà...

-Suỵt !thầy đến kìa...

Hạo Xuyên bước vào mỉm cười.

-Chào cả lớp....chúng ta tiếp tục học nhé...

-Thầy ơi,Bội Linh mất rồi đó thầy...

-Vậy à?thầy không biết...thôi tập trung học đi...

Các nữ sinh viên tụm lại bàn tán

-Thấy chưa tao nói nó không phải là bạn gái của thầy mà..

-Ừm,vậy thì tao vẫn còn có cơ hội,hihi...

Tan trường Hạo Xuyên lái một chiếc xe hơi màu trắng đến ngã tư đường đón một cô gái lên xe.

-Chờ thầy có lâu không Hải Yến?

-Dạ không,nếu để em phải chờ thầy đến ngàn năm em vẫn chờ,hi hi...

-Đi nào...

Hạo Xuyên đưa Hải Yến về nhà mình ,sau màn vuốt ve thả thính thông thường ,Hạo Xuyên mạnh dạng hôn môi của Hải Yến,Hải Yến đắm chìm trong tình yêu nên nhắm mắt lại tận hưởng sự dịu dàng của Hạo Xuyên,nhưng cô không hề biết hai mắt của Hạo Xuyên đã chuyển hóa hoàn toàn thành màu đỏ,hắn ta không phải hôn cô mà đang hút đi sinh khí của cô.

-Ting tong...ting tong...ting tong...

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi làm cho Hải Yến bối rối mở mắt ra,Hạo Xuyên cũng dừng lại buông Hải Yến ra.

-Giờ này rồi mà còn ai đến thế nhỉ?

-Thầy ra mở cửa xem thử đi...

Hạo Xuyên đi ra nhìn về nơi cánh cửa nhà ,hắn ta dùng yêu thuật nhìn thấu qua cánh cửa,bỗng dưng một luồn ánh sáng chói lòa từ ngoài cửa dội đến khiến hai mắt của Hạo Xuyên nhức nhói nhắm tịt lại,khi hắn mở ra thì đã không còn nhìn rõ nữa,mà chỉ thấy mờ ảo.

-Xoet....

-Choang....

-Á....hừ chết tiệt..là gì vậy...hừm...mắt của mình ...

Hải Yến đi ra

-Sao rồi Hạo Xuyên?là ai vậy...ơ anh sao vậy?

-À...à anh hơi bị choáng ...

-Anh không sao chứ ,anh ngồi xuống ghế đi , để em ra xem thử...

-Ừm...

Hải Yến mở cửa ra thì thấy ngay một người mặc bộ Kimono cách tân đội đầu con búp bê Nhật Bản nhồi bông .

-Hi,xin chào...cửa hàng su shi của chúng tôi đang khuyến mãi mời quý khách ăn thử,nếu ngon xin mua ủng hộ...

-Hả?tiếp thị à?...ừm đưa tôi xem thử...trông cũng ngon nhỉ...mà này lần sau đi tiếp thị làm ơn đừng đội cái đầu búp bê đó nữa nhìn quê mùa quá đi...

-Quê...quê cái khỉ gì chứ,chẳng biết gì về phong cách búp bê Nhật Bản thì đừng có nói bừa nha....

-Cái giọng nói này...cái giọng này...không phải là bà chị già Như Mộng đó hả?

Như Mộng hoảng vía

-Không phải,không phải....

Hải Yến liền chụp hai tay vào cái đầu búp bê nhồi bông tháo xuống .

-Ôi...đúng là chị rồi...

-Ừm...là tôi đó thì sao,không cho tôi đi làm thêm kiếm thu nhập sao?Này sắc mặt của em nám đen xem chừng phạm thái tuế rồi về nhà trùm chăn ngủ đi,ngủ bên ngoài mất mạng đấy.

-Cái miệng quạ,chị đi chỗ khác đi.

_Tôi khuyên em nên nhanh chóng rời khỏi đây đi,nếu không...

-Nếu không thì sao?

-Tôi đồn tin này lên phát thanh của trường đấy,nói cho em biết Hạo Xuyên là của tôi,em biết khó mà rút lui đi...

-Hừ chị đi soi gương đi,chị có chỗ nào đẹp mà đòi tranh Hạo Xuyên với tôi chứ?

-Hừm tôi đã chụp nhiều hình thân mật của em và Hạo Xuyên đó,muốn tôi up lên trang mạng của trường không hả?

-Chị!...đồ gàn dỡ,đồ điên...

-Biến về nhà hay muốn bị thôi học,tùy em chọn...

-Hừ...

-Ai vậy Hải Yến?

Hạo Xuyên đi đến gần cửa,nhìn ra bên ngoài xem xét nhưng Như Mộng đã chạy mất rồi ,Hải Yến quay người lại nói

-Dạ chỉ là tiếp thị thôi...ừm cũng muộn rồi em xin về trước....

-Em không ngủ lại với anh sao?

-Em có việc gấp hay để khi khác...

-Vậy để anh đưa em về....

-Không cần đâu em gọi taxi rồi,chào anh.

Hải Yến khoác áo vào và lấy túi xách mở cửa đi ra, vì mắt của Hạo Xuyên vẫn còn đau nên hắn không dám truy tìm kẻ đứng bên ngoài khi nãy và cũng không cố giữ Hải Yến.

-Hừ...đây là lần thứ ba rồi...kẻ phá đám chết tiệt này ...nếu không phải vì ta bị nội thương chưa khôi phục thì ngươi đã tan xác từ lâu rồi...xem ra mình phải tiếp cận Tư Mỹ Nhân càng sớm càng tốt...

...Trong công viên khu phố Tâm Hiệp...

Phan Phú ngáp dài nói

-Ngoáp...dạo này không có cùng bọn của Anh Tài đánh nhau ,xương cốt của em cứng cả rồi Đại Tỷ.

Lập Thất nói tiếp.

-Thằng Anh Tài đúng là khùng đã bỏ học cả năm rồi tự dưng lại đi học lại,rãnh hơi thật.

Gia Nhi nhai bánh nhóp nhép,dựa lưng vào cái cầu tuột nói.

-Người ta đã trưởng thành nên muốn học lấy bằng để sau này củng cố tài chính mua nhà cưới vợ,ai như hai đứa bây tối ngày chỉ có game,chọc gái chẳng có tiền đồ gì.

-Đại Tỷ nếu chờ ngày tốt nghiệp chắc cũng già khù luôn rồi ,lấy cái bằng Đại Học ra chưa chắc là xin được việc.

Phan Phú liền nói.

-Ai thì em không biết chứ Anh Tài thì em đảm bảo nó ra trường là có việc làm ngay...để em kể cho hai người nghe...chuyện mà em đã nhìn thấy trước khi thằng Anh Tài nhập học nha...

Gia Nhi hiếu kỳ.

-Chuyện gì chuyện gì kể tao nghe đi ?

-Hôm đó là một đêm không trăng không sao...thằng Anh Tài đã đi chơi game ,ở tiệm nhà chỉ còn lại chú Huy ,đang lúc chú dọn hàng thì có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ lại trước cửa tiệm,một người đàn bà ăn mặc như mệnh phụ phu nhân bước xuống....đó chính là..dì Chi...dì Chi bây giờ là bà Chủ Tịch tập đoàn Cảnh Nam...ghê chưa.?

Gia Nhi mở to mắt.

-Chủ...chủ Tịch tập đoàn lớn á...ế nói vậy Anh Tài là thiếu gia tài phiệt rồi....

-Lúc đó em đem tiền qua trả cho chú Huy nên chỉ nghe loáng thoáng là dì Chi muốn đưa thằng Anh Tài về biệt thự của mình nuôi dạy để trở thành người thừa kế tập đoàn....

Lập Thất lên tiếng

-Ế...stop ....khúc này mày ngưng lại đi vì tao có một thắc mắc...tao nghe nói Chủ Tịch tập đoàn Cảnh Nam chính là ông Tạ Cảnh Nam mà...ông này đã có vợ và hai đứa con riêng ...sau này mới lấy dì Chi...nếu nói về việc thừa kế thì phải là hai đứa con của ông chứ ,có dính dán gì đến thằng Anh Tài?

-Mày ngu thì im để tao nói...báo chí đưa tin không biết là vì chuyện gì mà ông Cảnh Nam trước khi chầu trời đã chia gia tài giao hết cổ phần của mình cho dì Chi nên dì hiển nhiên trở thành Chủ Tịch kế nhiệm...hai đứa con riêng bị đày đi nước ngoài làm giám đốc chi nhánh rồi...còn bà chính thất thê thảm hơn ,khùng khùng điên điên bị tống vô bệnh viện tâm thần rồi chết ở trong đó luôn...

Gia Nhi lại ồ lên.

-Ồ...như drama phim hồng kong giành gia sản nhỉ...nhưng nói đi nói lại thì Anh Tài vẫn tốt số chán...ừm...tao phải o bế anh ấy mới được....

-Hả?chị muốn làm vợ thiếu gia hào môn à?

-chị đã yêu Anh Tài sao?

-Bốp!

-Á...đau..

-Hai đứa bây khùng à...tao với anh ấy không làm anh em kết nghĩa được hả,khì khì...lúc đó xin một chân vào công ty làm phó giám đốc ....hihi...

-Đại Tỷ...chị đang mơ hả?em nhớ chị thi vào ngành y mà...lại là ngành y học cổ truyền nữa chứ...còn tập đoàn của người ta toàn đầu tư bất động sản,thiết bị y tế ,khách sạn nhà hàng....chị vào làm phó giám đốc gì đây?

-Hừm...thì làm trưởng phòng,chủ nhiệm,hay tổ trưởng gì gì cũng được...lương tháng hơn năm mươi triệu là ok.

-Ha ha ha...năm triệu không biết được không ở đó mà năm mươi triệu ,có mà mơ đi nhé....

-Im đi....

Giữa khi đám người của Gia Nhi đang cười nói thì có tiếng đỗ vỡ gần chỗ của họ vang lên.

-Xoảng...

-Ê ông già,muốn buôn bán ở đây phải nạp tiền thuế,biết điều một chút đi để lần sau khỏi phải chịu ăn đòn như vậy nghe chưa...

Nghe tiếng quát mắng Gia Nhi đứng lên đi tìm,cô nhìn thấy người bán kẹo bông đang bị một nhóm thanh niên lạ mặt vây đánh,đạp ngã xe làm kẹo ,đồ nghề vỡ tứ tung.

-Dừng tay....cái bọn khốn này,bọn mày là ai thế hả?ố..là chúng mày!

Bọn chúng chính là bọn người đã đánh Anh Tài vào thời gian trước.

Lập Thất và Phan Phú vội đỡ người đàn ông bán kẹo bông lên

-Bác Dương ,bác không sao chứ?

-Đồ hèn năm sáu đứa khỏe mạnh lại đi ăn hiếp một ông bác đáng tuổi cha mình...

Tên cầm cười nham hiểm

-Ba của tụi bây sao hả,dù là ba của bọn mày thì Tùng Nhất tao cũng đánh luôn...khôn hồn thì cút đi không thì bọn tao...

-Bốp!

_Á...cái con nhỏ này...

Gia Nhi phóng lên đạp một cái vô ngực tên đó khiến hắn lùi ra sau vài bước

-Á tao chưa nói...

-Bốp...

Gia Nhi lại đấm cho hắn một cú vào mặt như trời giáng khiến hắn xiển niểng

-Á ..á....tao chưa nói xong...

-Bốp!

_A ....đánh nó tụi bây...

Cả hai nhóm xông vào đánh nhau túi bụi,Gia Nhi vừa đánh vừa hét lên

-Công viên khu phố Tâm Hiệp là Kim Gia Nhi này nắm trùm ,biết chưa yaaa...tao là đầu gấu ở đây...yaaa...

Bọn Tùng Nhất bị đánh tơi bời,đầu cổ trầy trụa,giữa lúc đó hắn móc từ trong túi ra một cây dao bấm,nhân lúc Gia Nhi không để ý liền đâm sau lưng cô.

-Yaaa con khốn chết đi này...

Gia Nhi nghe thấy liền quay lưng lại,chỉ kịp nhìn thấy ông bác bán kẹo đã chạy đến che chắn cho mình.

-Á.

-Bác Dương...bác Dương...yaaa...

-Bốp...

-Á...

Gia Nhi thấy bác Dương bị Tùng Nhất đâm dao vào vai thì tung một đá vào mặt hắn,khiến hắn ngã về sau bất tỉnh.

-Đại ca,đại ca....chạy mau,khiên đại ca chạy mau tụi bây...

Gia Nhi hốt hoảng vội xé cái áo sơ mi khoác ngoài của mình ra băng nhanh vết thương trên vai của bác Dương,cô nói như sắp khóc.

-Bác à ,bác không sao chứ?sao bác lại đỡ cho cháu..?

Bác Dương vẫn đội mũ lưỡi trai sụp xuống,và đeo khẩu trang che đi ánh mắt của mình.

-Bác không sao...

Gia Nhi sững sờ vì giọng nói trong trẻo hơn ngày thường của bác Dương

-Giọng của bác....

-À..à...bởi mọi khi bác hay bị viêm họng nên phải ngậm kẹo thông cổ ,hôm nay bác quên ngậm rồi...

-Đại Tỷ à tâm sự hàn quyên để sau đi,bác ấy chảy nhiều máu lắm rồi...đưa bác đến phòng khám xem vết thương đi...

-Ở đây để hai đứa em dọn dẹp cho,chị mau đưa bác đi đi..

-Ừm...mình đi thôi bác..

Gia Nhi đỡ bác Dương rời khỏi công viên.

Sau khi được bác sĩ chữa trị vết thương bác Dương và Gia Nhi đi về lại công viên khu phố,cả hai bước bên cạnh nhau đi trên vỉa hè qua các con đường,Gia Nhi lo lắng hỏi.

-Bác có đau lắm không ?

Bác Dương nhẹ đưa ánh mắt nhìn sang Gia Nhi.

-Không ,bác không sao đâu cháu đừng lo.

-Cái đám khốn nạn đó bị cháu đánh tơi tả rồi ,bọn nó không dám quay lại công viên đâu,bác đừng sợ...khu phố này là do cháu quản nếu lần sau bác có gặp chuyện tương tự cứ nói tên của cháu ra,bọn chúng sẽ không dám quấy rầy bác đâu.

Bác Dương cười nhẹ.

-Ừm...nhưng cháu là con gái cũng không nên đánh đấm nhiều,chuyện gì cũng nên dĩ hòa di quý.

-Khi xưa bố cháu cũng đã từng nói như thế ,nhưng chẳng có mấy người chịu ngồi lại uống trà ăn bánh mà từ từ nói chuyện với nhau,họ chỉ sử dụng hết nộ khí tích tụ trong đầu mà đánh chúng ta thôi,bởi vì cháu sợ trở tay không kịp với bọn người như thế cho nên chỉ cần họ nói một hai câu là cháu đã đấm cho bọn họ vỡ mồm ra.

-Ha ha ha....vẫn không thay đổi...

-Thay đổi gì ạ...?

-À...ý của bác là từ lúc bác biết cháu đến giờ thì tính tình của cháu vẫn chẳng nhu mì chút nào.

-Bác cười cháu thô lỗ sao?

Bác Dương vẫn cười nhạt bước đi

-Ừm...bác Dương này..khi nãy bác suy nghĩ gì mà lại đứng ra đỡ giúp cháu một dao như vậy ạ,điều đó rất nguy hiểm,có khi tên khốn đó đâm trượt qua một chút thì đã cắm vào tim bác rồi...có phải bác thấy cháu rất giống con gái của bác không?

-Bác không có con gái...bác chỉ không muốn vì chuyện của mình mà khiến cho người khác phải bị thương..cháu đừng nghĩ nhiều.

Khi cả hai về đến nơi thì Phan Phú và Lập Thất cũng đã thu dọn xong đống đỗ nát,lúc này cũng có một thanh niên đang đứng cùng họ.

-Đại Tỷ về rồi...bác Dương vết thương của bác sao rồi ạ?

-Bác Dương ơi xe của bác bị bọn nó đập cong veo bánh rồi phải đi thay cái bánh khác.?

-Gia Nhi!

Người đó chính là Anh Tài,hôm nay anh ta cố tình đến gặp Gia Nhi .

-Bác không sao,vết thương không sâu,đã băng lại rồi .

Gia Nhi ngạc nhiên khi thấy hôm nay Anh Tài mặc đồ đẹp hơn thường khi.

-Anh Tài!đi đâu vậy?...ừ Phú,Thất hai đứa bây mau mang xe của bác Dương đến chỗ sửa xe làm lại đi,làm xong dẫn về nhà của bác Dương luôn.

-Không cần phiền mấy đứa đâu,để bác tự dẫn đi sửa...

-Không sao đâu bác,bác cứ xem như là cháu đền ơn cứu mạng của bác nhé.

-Chuyện này...

Anh Tài vịn vào hai vai của Gia Nhi

-Em không sao chứ?anh nghe kể lại mà muốn phát nóng đây,để anh dẫn thêm mấy đứa đến khu phố Tâm Thời tìm bọn nó tính sổ.

-Không cần đâu em đã đánh bọn chúng bò lết cả rồi...bác Dương à nhà của bác ở đâu vậy để cháu đưa bác về...

-Không cần đâu cháu ,bác có thể tự về...

-Không được cháu phải đưa bác về tận nhà,để còn tới lui thăm hỏi bác nữa...đây là đạo nghĩa giang hồ mà bố cháu đã dạy,mang ơn phải biết trả ơn...

-Gia Nhi để anh đưa bác ấy về,anh có lái xe đến..

-Lái xe tải ấy à?

-Nhìn bên kia...

Gia Nhi nhìn theo hướng tay của Anh Tài chỉ thì thấy một chiếc xe hơi màu đỏ sáng bóng đang đậu bên vỉa hè.

-Woa...xe đời mới hả?anh phát tài rồi à?

-Ừm...chỉ là phương tiện đi học thôi...nào ra xe đi...

-Bác Dương mình đi thôi bác...

Bác Dương miễn cưỡng chầm chậm đi theo sau Gia Nhi,cả ba lên xe ngồi,Gia Nhi ngồi ở ghế trước sờ mó mấy thứ trong xe,luôn miệng khen đẹp,Anh Tài thì cứ nhoẻn miệng cười.

-Nhà bác ở đâu vậy bác Dương?

Bác Dương từ lúc ngồi vào xe luôn im lặng ,nghe Anh Tài hỏi nên nhìn sang trả lời

-Khu phố phía Tây,núi Chùa.

-Ơ bác ở xa như thế sao?

-Ừm...vì mưu sinh nên bác phải bán rong khắp nơi...

-Gia Nhi này sẵng đây anh đưa em đến núi Chùa ngắm cảnh luôn ha...

-Không được...em phải về nhà còn trông tiệm cho mẹ.

-Chỉ đi một tiếng thôi mà...

-Ừm ...cũng được....

Ánh mắt của bác Dương đượm buồn,nhưng vì chiếc mũ lưỡi trai đã che lại cho nên chẳng có ai nhìn thấy,xe đến khu phố bác Dương xuống xe.

-Bác xuống ở đây,nhà bác trong khu chung cư Hỷ Minh bác sẽ tự đi vào đó,hai cháu về đi.

-Nhưng cháu chưa biết nhà bác mà....

-Lần sau đi nhé cháu,bởi nhà bác bừa bộn lắm,bác dọn dẹp lại rồi hãy đến...thôi bác đi..

-Bác đi nhé....mình đi thôi Gia Nhi....

Anh Tài liền lái xe đi,Gia Nhi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bác Dương

-Bác ấy trầm tính quá ha...nhưng lại có chút dịu dàng...khoảnh khắc bác ấy đỡ cho em nhát dao đó giống như bố Mập của em vậy...

-Ừm,để lần sau anh đưa em đến thăm bác ấy...

Bác Dương quay lại đưa mắt nhìn chiếc xe hơi đã chạy xa.

-Bởi vì khi xưa ta không biết trân trọng những khoảnh khắc ở bên nàng cho nên bây giờ ông trời mới trừng phạt ta như vậy...Mỹ Nhân nàng hãy sống thật vui vẻ...