Xin chào Tướng Công
Chương 11:Tương phùng hay kết thúc(phần 1)
Tên Báo nghe điện thoại xong vội chạy ngay đến khu công viên,hắn đi sâu vào một nơi khuất của công viên chỗ có mấy tán cây lớn nằm cạnh bờ hồ,bởi vì nơi đây vắng vẻ lại có nhiều vụ tự sát xảy ra nên chẳng ai dám đến gần.
Tên Báo nhìn dáo dát một lúc rồi cất tiếng gọi khẽ.
_Đại ca....lão đại....em đến rồi...
Từ phía sau cái cây lớn xuất hiện một người mặc bộ đồ màu đen ,đầu đội nói lưỡi trai,mặt che khẩu trang.
_Làm xong chưa,có mang theo không?
Đó là Anh Tài,hai ngày nay anh không về nhà hay đến công ty vì sợ Hứa Lâm truy sát,lần trước anh lái xe đi tìm Khải Tuấn nhưng thấy có Như Mộng ở cùng nên không mạo muội đơn mã độc đấu với Khải Tuấn,bèn trở lại biệt thự Cảnh Nam của chị Chi định nghĩ cách đối phó,ai ngờ lại thấy Hứa Lâm từ nhà đi ra,đoán biết Hứa Lâm đã phát hiện ra anh chính là Lý Hiểu,thù mới hận cũ đến tìm anh tính sổ,nên Anh Tài lái xe đi tìm một khách sạn tá túc,liên hệ với tên Báo nhờ giúp chút việc.
Tên Báo đưa cho Anh Tài một túi đen,giọng hơi run nói.
_Lão đại à,anh bây giờ là ông chủ của một tập đoàn lớn,có nhà có xe có tiền,có danh tiếng,có biết bao thiên kim tiểu thư,hoa hậu người mẫu xếp hàng chờ anh ngó đến...Hà cớ gì vì một Kim Gia Nhi mà chọn đi con đường khổ sở này...bác Dương và Gia Nhi cũng đã gạo nấu thành cơm rồi mà...
Anh Tài nghe xong mắt hằn những vệt đỏ ,nhíu mài nói
_Tao vì Gia Nhi đã bỏ hết kiêu ngạo,cúi đầu về làm một cậu ấm ngoan hiền trong hào môn ,chịu nhiều chỉ trích,sống như con rối...đã chờ đợi bao nhiêu năm mới có thể chờ cho Gia Nhi tỉnh lại ,sắp có một cái kết ngọt ngào hạnh phúc thì tên khốn Dương Khải Tuấn đó lại xuất hiện cướp em ấy đi...hắn là cái thá gì?đã làm cho Gia Nhi được những gì mà có quyền dẫn em ấy đi?tao không cam tâm...
Tên Báo thấy Anh Tài kích động,nhưng cũng không thể không nói đúng sự tình.
_Nhưng ...nhưng ...tình yêu không thể miễn cưỡng mà...Gia Nhi thật sự rất vui khi ở cạnh bác Dương đó...
Anh Tài hét lên đầy căm tức nắm lấy cổ áo tên Báo mà phát tiết.
_Mày im đi...mày và những người kia cùng một giuộc sao ?tao hỏi mày là ai ,ai đã đưa Gia Nhi đến bệnh viện kịp thời để giữ mạng,là ai ai đã kiên trì đóng viện phí để các bác sĩ không bỏ cuộc vẫn túc trực chữa trị cho Gia Nhi...là ai,ai đã vì em ấy chuẩn bị một hôn lễ như chuyện cổ tích...hả?
Tên Báo đớ cả lưỡi,một lúc chờ Anh Tài hạ hỏa mới nói.
_Nhưng,nhưng lão đại...anh cũng không nên tự mình ra tay chứ...giết người...phải ở tù đó...chú Huy sẽ rất đau lòng...
Anh Tài buông cổ áo của tên Báo ra
_Tao đã nhượng hết tài sản của mình cho ông ấy...với khối tài sản đó ông ấy sẽ sống an nhàn hết tuổi già...mày hãy luôn để mắt đến ông ấy giúp tao...
_Lão đại...hay là...
_Đừng nói nữa....tao sẽ tự giải quyết chuyện của mình...mày nhớ mà giữ miệng không được nói với ba tao...
_Em..em biết rồi...
Anh Tài cầm cái túi đen ,móc ra một khẩu súng sau đó anh giắc nó vào bên hông ,quay lưng bỏ đi.Tên Báo gọi với theo.
_Lão đại...anh đi đâu...lão đại....
Tên Báo không dám đuổi theo,chỉ đứng nhìn bóng lưng của Anh Tài đi khuất dạng.
Một lúc sau hắn định rời đi thì nghe tiếng loạt soạt phía sau.
_Á...hú hồn....tụi mày làm gì vậy?
Phan Phú và Lập Thất nhảy ra bất thình lình làm cho tên Báo hồn phi phách tán.
_Mày và Anh Tài đang có âm mưu gì hả?
_Nói mau,không bọn tao sẽ lôi mày lên công an...dám buôn bán vũ khí trái phép,bóc lịch dài dài con nhé.
_Hừm....xàm quá đi,tránh ra cho tao đi...
Phan Phú nắm áo tên Báo lại
_Mày không nói hả....Lập Thất đập nó...
_Á...đau...hai đánh một hả,đồ hèn..
_Yaa...nói không...bẻ tay nó ra sau....á...dám thụi mắt tao hả....
_Grừ....buông ra đi hai thằng điên....
Lập Thất,Phan Phú đứa ôm chân,đứa ôm cổ của tên Báo,cả ba vật lộn trên đất không chịu buông.
_Buông ra ....không Đại Tỷ của bọn bây thành goá phụ đó....aaa...
Nghe đến đây bọn Phan Phú buông ra lòm còm bò dậy.
_Mày nói vậy là ý gì...
_Hừ...Anh Tài...anh ấy muốn giết bác Dương.
Gia Nhi đã được sự đồng ý của chị Cà Na nên dọn đến căn nhà gỗ của Khải Tuấn sống như vợ chồng,chỉ chờ đến ngày đãi một bữa tiệc ra mắt mà thôi.
Bên ngoài mưa bay lất phất ,hoa mười giờ vẫn chưa nở,những bụi lớn bụi nhỏ đã đẫm ướt vì mưa .Như Mộng không có ở nhà cho nên đêm qua Gia Nhi và Khải Tuấn không ngại mà hâm nóng tình xưa.
Cả đêm dây dưa triền miên khiến cho Gia Nhi vẫn chưa dậy nổi,nhưng theo thói quen thức sớm Khải Tuấn đã tỉnh ngủ,chàng ngồi dậy bỏ hai chân xuống giường ,một phần tấm chăn che ngang chỗ nhạy cảm trên người ,chàng chưa kịp đảo mắt tìm quần áo của mình thì Gia Nhi đã bỏ một chân câu vào ngang eo của Khải Tuấn ,giọng của cô nhừa nhựa vẫn còn ngáy ngủ.
_Ưmm...đi đâu đấy...
Khải Tuấn nhếch mép cười.
_Trời sáng rồi...ta phải chuẩn bị để dọn hàng buôn bán....
_Ưm...mưa mà bán cái gì....ngủ chút nữa đi....không bán một ngày không chết đói đâu mà...
Nói vừa dứt câu Gia Nhi đã ngồi bật dậy dựa mặt vào lưng của Khải Tuấn ,một tay câu vào cổ chàng ,một tay ôm eo chàng.
_Hừm...thì ra là nàng mặc áo của ta...hèn gì tìm mãi không thấy...
_Ừm...đêm qua chàng xé hết quần áo trên người của thiếp rồi...còn mỗi cái quần lót là mặc được thôi...với cái thói cuồng bạo của chàng như vậy... thiếp nghĩ không quá một tuần thiếp chẳng còn gì để mặc.
Khải Tuấn mặt đỏ bừng
_Nàng còn nói...đêm qua là ai nằng nặc đòi uống rượu hả?cố tình chuốc cho ta say còn giả vờ ...nàng đó nàng đó..mặt thật là dày...là nàng ôm mặt ta giữ chật không buông ,hôn đến môi ta sưng đỏ cả lên...hừm...ta mới là người bị hại đây....
_Khì khì ...thế cơ à....vậy mà có người đêm qua không kiên nhẫn xé đồ người ta...
Khải Tuấn mặt nóng bừng bừng:(+_+)...ta ta ta đi chuẩn bị bữa sáng....
Khải Tuấn không tìm được quần lót lẫn quần dài, cứ mát mẻ toàn thân mà bước xuống giường .
Gia Nhi mặt dày vẫn nhìn chầm chầm theo chàng cười khì khì, đến khi chàng đi vào nhà vệ sinh .
_Quần lớn quần nhỏ của chàng này...có muốn lấy lại áo không?hihihi...√(^o^)√..
Khải Tuấn quay ra chộp lấy hai cái quần của mình từ tay Gia Nhi rồi nhanh xoay người
_Nàng...nàng nàng cố ý giấu quần của ta....
_Ha ha ha....
Sau khi dùng xong bữa sáng thì trời cũng vừa tạnh mưa,ánh mặt trời ló dạng ,nắng sớm chiếu xuống mọi vật khiến cho cả khu phố như bừng tỉnh .
_Woa....nắng đẹp quá...Tướng công,tướng công ra xem này ...hoa mười giờ nở rồi...
Khải Tuấn mặc áo sơ mi trắng quần âu đen chầm chậm đi ra sân ,dù đã có tuổi nhưng thân hình vẫn chuẩn cool ngầu,soái lão .
_Đừng ngắm nữa đi thôi...hôm nay mua nhiều một chút để dự trữ...không biết Như Mộng đi đâu rồi...phải mua luôn phần của cô ấy...
_Ừm...chúng ta đến Bách Hoá trước ngõ nhé...
_Không...ở đó ít đồ lắm...đến siêu thị gần núi Chùa đi....
_Dạ...
Đến siêu thị Gia Nhi như cún sứt dây,hết chạy bên này đến chạy bên kia,mua lắm thứ lặt vặt
_Tướng công mua bánh này,Tướng công mua kẹo nha...a tướng công cái này hay nè....tướng công...
_Nàng mua vừa vừa thôi,chúng ta dự trữ ba ngày mưa thôi chứ có đi tị nạn cả tháng đâu mà mua nhiều thế...
_Hihihi....vỗ béo chàng....như lúc chàng là Heo Tinh...hihi....
_Hừm...háo ăn...
Đến khi đợi thanh toán tiền Gia Nhi nói
_Tướng công thiếp ra ngoài chờ chàng nha....
_Ừm...
Khải Tuấn thanh toán tiền xong tay xách hai túi lớn đi ra ,nhìn quanh không thấy Gia Nhi
_Chạy đâu rồi không biết...
Chàng lấy điện thoại ra điện cho cô,nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy,Khải Tuấn trong lòng bắt đầu lo lắng,chàng gọi thêm vài cuộc,mỗi lần chỉ nghe thấy tiếng chuông đỗ.
_Ring,ring......
_soạt...
_Gia Nhi nàng đang ở đâu,sao bây giờ mới chịu nhấc máy,ta lo cho nàng lắm đấy...
Đầu dây bên kia không phải tiếng của Gia Nhi mà là tiếng của Anh Tài.
_Vậy hả?vợ của tao ,tao sẽ tự biết lo không cần mày quan tâm ...
Khải Tuấn bỡ ngỡ ,lo lắng dâng cao
_Chúng Anh Tài...cậu muốn làm gì?Gia Nhi đâu...cậu đã làm gì Gia Nhi hả?
_Tít tít...
Điện thoại tắt máy ,làm cho Khải Tuấn tay hơi run ,chàng bỏ cả chiếc xe đạp và hai túi thức ăn lại ,không ngừng gọi điện thoại và tìm loạn khắp nơi bên trong và ngoài siêu thị ,nhưng không tìm thấy Gia Nhi hay Anh Tài.
Đang không biết phải làm gì thì điện thoại của chàng nhận được một tin nhấn,là hình chụp Gia Nhi đang ngất nằm tựa đầu trên vai của ai đó,dòng chữ viết.
"_Muốn gặp lại Gia Nhi,lên đỉnh núi Chùa"
Khải Tuấn hoả tốc chạy đến núi Chùa và lên núi.
Trên đỉnh núi có một khoảng đất rộng cây cối thưa thớt và gần vực thẩm bên dưới có con suối chảy qua ,quanh co khúc khuỷu .
Khải Tuấn lên tiếng gọi
_Gia Nhi....Gia Nhi....nàng đang ở đâu?Anh Tài ta đã đến rồi....ra mặt đi...
Anh Tài đã đợi rất lâu ở đỉnh núi,vì biết Khải Tuấn vẫn còn linh lực chiến đấu,còn mình thì không có thân thể của Lý Hiểu nên linh lực không còn, cho nên anh không dám đứng gần chỗ hẹn mà đứng ở xa quan sát Khải Tuấn.Nhìn thấy Khải Tuấn tìm kiếm Gia Nhi không tập trung phòng bị ,Anh Tài liền giơ súng ra bắn.
_Chíu....Ầm..ầm...
Một loạt đạn ánh sáng xanh lam bắn ra hướng về phía Khải Tuấn ,chàng nghe tiếng gió rít không ổn liền phản xạ né tránh ,nhưng loạt đạn ánh sáng bắn ra liên tục vừa nhanh lại vừa mang lực sát thương cao giống như Cung Bách Tiễn ,những viên đạn bắn lệch hướng va vô đá núi phát nổ như sấm rền.
Khải Tuấn triệu hồi Huyền Ảnh Đao đỡ đạn bắn tới ,nhưng vẫn bị trúng đạn vào vai,vào đùi ,máu phun ra ướt cả tay ,chân chàng,chàng khụy một chân quỳ trên đất,tay chống cây Đao giữ mình không ngã xuống.
_Đá Huyền Ảnh?
Anh Tài thấy Khải Tuấn bị thương ,khả năng chiến đấu giảm xuống,đắc ý đi ra.
_Dương Khải Tuấn...lần trước ở Huyền Ảnh Cốc không giết được ngươi ....ta vô cùng hối hận....bây giờ thì ai có thể cứu ngươi....
Khải Tuấn người mướt mồ hôi,tay chân toàn máu,đưa mắt nghi ngờ nhìn Anh Tài nói.
_Lý Hiểu...ngươi là Lý Hiểu?
Anh Tài cong khoé môi lên như cười nói
_Ta không phải là Lý Hiểu...nhưng người luôn truy sát ngươi và Như Mộng ở An Lý quả thật là ta...
_Hừ....lẽ nào ngươi dùng cách giống như Gia Nhi để đến An Lý làm loạn?Mẫn Di là do ngươi giết?
_Hừm...ngươi cũng không ngốc lắm...
Khải Tuấn cắn chật răng,tay bám chắc vào cán Đao từ từ đứng lên
_Thật độc ác...chính ngươi mới là hung thủ tiêu diệt Tộc nhân Huyền Ảnh,giết con trai ta Dương Khải Quân,đệ ta Dương Khải Thành ,ta sẽ không tha cho ngươi...yaaa..
Khải Tuấn vung Đao đánh tới ,Anh Tài nhanh bắn ra một loạt đạn ánh sáng ,Khải Tuấn liền chuyển thế gạt đạn ánh sáng văng đi.
_Đá Huyền Ảnh....ngươi khảm đá huyền Ảnh vào súng?
_Ha ha....đã hiểu ra rồi sao?...nhưng có tác dụng gì...chết đi...
_Chíu...
_Keng...
_Á...
Quả đúng như lời Anh Tài suy đoán ,Khải Tuấn giảm đi sức chiến đấu,thân pháp chậm hơn một chút,nên lại trúng đạn.Lần này là ở bụng,khiến chàng đau buốt ,buông cả Đao rơi khỏi tay,máu ọc ra khỏi miệng,không đứng vững nữa lại quỳ một chân xuống đất.
Anh Tài chiếm ưu thế giơ súng chỉa thẳng hướng đầu của Khải Tuấn.
_Ta tiễn ngươi.
_Ặc...ặc...Gia Nhi đâu..ngươi đã làm gì nàng....
_Hừm...không nói cho ngươi biết....chết đi...
Phan Phú,Lập Thất và Báo chạy chối chết đến chân núi Chùa tìm thấy Gia Nhi đang ngồi dựa lưng vào cây cột mái đình nghỉ chân cho du khách.
_Đây nè,đây nè...tìm thấy đại tỷ rồi...
_Á...đại tỷ sao vậy?có phải đã bị Anh Tài giết người bịt miệng rồi không?
Báo vỗ đầu Phan Phú nói
_Đồ ngu ,nếu lão đại giết Gia Nhi thì nhấn tin cho tao đến đây đưa cô ấy về nhà làm gì?
_Ờ ờ...đại tỷ tỉnh lại đi,đại tỷ....
Gia Nhi mơ màng tỉnh lại ,đầu cô phát đau nhớ lại vài chi tiết trong giấc mộng đã quên lãng.
_Á...đau đầu quá....
Những hình ảnh chấp nối hiện ra khi Gia Nhi ở Lạc Vũ phòng cùng với Lý Hiểu trò chuyện.
"_Chủ Nhân à sao chủ nhân cứ quên mà gọi ta là Gia Nhi hoài vậy? Ta tên Kim Mỹ Nhân mà.
_Ừm...tại vì ta nhìn nàng lại nhớ đến vị hôn thê của ta...người mà ta yêu say đắm gần mười năm ...ta thật hối tiếc vì không cưới nàng ấy thật sớm,bây giờ đã để nàng vuột khỏi tay mình...nhưng không lâu nữa thôi ta sẽ khiến cái tên Dương Khải Tuấn biến mất mãi mãi khỏi tâm trí Gia Nhi...
Nói đoạn Lý Hiểu lại ôm Gia Nhi vào lòng
_Về Hiện Đại anh nhất định cưới em ngay Kim Gia Nhi ."
_Anh Tài...là Anh Tài..Lý Hiểu là Anh Tài...
Lập Thất nói
_Đại Tỷ ...anh rể đâu rồi...
Phan Phú nói
_Là bác Dương ....
Báo nói
_Lão đại muốn giết bác Dương nên đã nhờ tôi đi tìm người chế tạo ra một khẩu súng ,là mẫu súng đồ chơi như trong game thôi,nhưng lại lắp vào bên trong một mãnh đá rất kỳ lạ.
Gia Nhi trợn mắt sửng sốt
_Có phải là mãnh đá hình giọt lệ phát ra ánh sáng xanh lam không?
_À,à...đúng đúng...
_Đá Huyền Ảnh...Tướng Công gặp nguy rồi...
Lúc này xa xa lại vang lên tiếng nổ,nghe không rõ ràng lắm,như tiếng sấm sét.
_Ầm....ầm...
Phan Phú nói
_Sắp mưa nữa sao,sấm chớp liên hồi này...
Lập Thất nói
_Không đâu nghe như tiếng súng tập bắn ấy...
Báo nói
_Dường như từ trên núi vọng xuống ấy...
Gia Nhi chạy đi xuống con đường lớn
_Ấy đại tỷ chạy đi đâu vậy chờ bọn em...
_Tìm Khải Tuấn....nhất định là Anh Tài đã dùng chị làm mồi nhử dụ Khải Tuấn đến đâu đó gần đây thôi...
Nếu không sẽ không để chị nằm ở đây....chia nhau tìm đi...
_Dạ dạ....
Cả bọn chưa chạy xuống tới lộ lớn đã gặp ngay Hứa Lâm
_Hừm Kim Gia Nhi còn không tìm được ngươi sao.
Gia Nhi nắm chật tay thành quyền
_Hứa Lâm lại là ngươi đúng là âm hồn bất tán...
_Trả linh lực cho ta....yaa
Hứa Lâm phát công đánh vào Gia Nhi ,Gia Nhi cũng đánh chưởng chặn lại,hai chưởng lực chạm nhau phát nổ
_Uỳnh.
Khiến bọn Lập Thất đơ cứng người sợ điếng
_Siêu,siêu nhân sao? Đại tỷ....hic...
_Không ,không ...là siêu năng lực...
_Người ngoài hành tinh....
Gia Nhi hét lên
_Hắn là ác quỷ đó,chạy đi....yaa...
Cô giao đấu với Hứa Lâm,còn bọn Lập Thất né né tránh tránh tìm đường chạy xuống mà không được, đành chạy trở lên núi,Gia Nhi vừa đánh vừa lùi cũng vô thức chạy lên núi.
Xin chào Tướng Công
Chương 11:Tương phùng hay kết thúc(phần 2)
Một làn gió thổi qua cuốn theo bụi mù mang Khải Tuấn đứng tránh sang một bên,Anh Tài nhếch mép cười nói
_Đợi ngươi lâu rồi....Như Mộng.
Làn khói bụi lắng xuống quả nhiên là Như Mộng xuất hiện ,nhưng Anh Tài cũng đồng thời bắn liên tục một loạt đạn về phía của cô.
Như Mộng một tay đẩy Khải Tuấn ra xa một tay tung linh lực bảo vệ mình,thế nhưng vì bản thân Như Mộng bị mất đi một phần linh lực và cơ thể đã suy yếu vì tuổi già nên độ linh hoạt giảm xuống,cô bị trúng đạn vào vai và chân,đau đớn ngã xuống đất.
_Á...
Anh Tài ánh mắt sáng lên ,đắc ý lại ngắm bắn Khải Tuấn.
_Giờ thì chịu chết đi...Khải Tuấn tao tiễn mày trước...
Nhóm của Lập Thất hồng hộc thở, bủn rủn ngồi xuống dừng chân nghỉ một chút.
_Trời ơi tao chưa từng chạy maraton nước rút lâu như vậy bao giờ...hộc hộc...
_Hờ hờ....chạy hơn một giờ đồng hồ rồi đó má ơi...
_Đây...hộc hộc...đây là đỉnh núi rồi hả...?
Lúc này gần chỗ họ lại vang lên tiếng nổ ầm ầm.
_Á,sấm sét hả...
_Không,hình như có quân đội đang tập bắn bên kia đó...chạy qua đó nhờ họ giúp đi....
_Á...tên điên đó đánh tới rồi kìa...Đại tỷ bên này....chạy mau...chạy mau...
Hứa Lâm đuổi theo đánh Gia Nhi vừa đánh vừa chạy lên đỉnh núi ,cây cối xung quanh bị đánh gẫy đỗ trông rất thê thảm.
Phan Phú chạy trước vừa hay chạy đến chỗ của Anh Tài,nhìn thấy cảnh tượng Khải Tuấn lẫn Như Mộng bị bắn thương tích ,máu nhuộm đỏ quần áo ,một người nửa quỳ nửa ngồi,một người nằm nghiêng trên đất ôm vai ,còn Anh Tài lại đang ngắm bắn Khải Tuấn .Không nghĩ ngợi nhiều Phan Phú vội nhảy lao lên ôm lấy Anh Tài ngã xuống đất,khiến cho súng lệch đạn bắn nổ mấy tảng đáng xung quanh.
_Mày làm gì vậy hả...yaaa...
_Hừ...cút đi...
Anh Tài thụi chỏ vào mặt Phan Phú khiến cậu tối tăm ,xay xẩm,đưa tay ôm lấy mặt ,mũi cậu cũng đã chảy máu.
Anh Tài nhanh chóng cầm lại súng ,tiếp tục giơ lên nhưng Báo cũng vừa chạy đến ,liền đá bay khẩu súng của Anh Tài văng ra xa.
_Lão đại đừng....
_Bốp...
_Hừ...mày phản tao...yaaa...
Anh Tài liền đánh Báo túi bụi,khiến cậu trúng đòn bất tỉnh nằm im ,Lập Thất chạy đến đỡ Khải Tuấn.
_Bác Dương,bác sao rồi...trời ơi bị thương nặng quá...
Khải Tuấn không đứng lên nổi lại khụy xuống quỳ một chân.
_Gia Nhi...ư ...cậu có gặp Gia Nhi không...?
_Đại tỷ đang bị một tên điên đuổi đánh ...nào cháu đỡ bác ...chúng ta xuống núi đi...
_Hừ ...chạy đâu...
Anh Tài cầm dao bấm đã chạy đến bên cạnh hai người.
__Á...Anh Tài...
_Bốp...
_Úi...đau quá...thằng khốn....a....
Anh Tài đá một cú mạnh bạo vào bụng Lập Thất,khiến cậu ôm bụng quỳ cả hai chân,ho khan mấy cái,không đứng lên nổi.
Anh Tài một tay nắm tóc Khải Tuấn giật ngửa cổ ra sau,khiến yết hầu của chàng lộ ra nhấp nhô,một tay cầm dao giơ cao hướng mũi xuống
__Giờ ai cứu được mày....chết đi...
_Ầm...
Gia Nhi và Hứa Lâm đánh tới ,Gia Nhi nhìn thấy Khải Tuấn sắp bị Anh Tài giết hại ,kinh hãi hét lên.
_Đừng mà ....Tướng công....
Anh Tài và Khải Tuấn cùng lúc quay mặt sang nhìn Gia Nhi,Hứa Lâm nhân lúc Gia Nhi sơ ý liền phát một chưởng lực đánh cô,Anh Tài hét lên cảnh báo cho Gia Nhi.
_Cẩn thận.
Gia Nhi chỉ kịp nhìn lại thì đã trúng đòn văng đi xa,thổ cả huyết.
_Á...ụa...
Hứa Lâm nheo mắt nhìn Anh Tài
_Lý Hiểu...hừ...ta giải quyết con bé này trước rồi sẽ đến lượt ngươi...
Thế nhưng Như Mộng bật ngồi dậy dùng hết linh lực còn lại phát công đánh Hứa Lâm một chưởng trúng vào lưng hắn,Hứa Lâm phun máu ngã sấp xuống đất bất tỉnh.
_Yaa...
_Á...
Như Mộng hết lực cũng ngất luôn sau đó.
Khải Tuấn lo lắng gọi Gia Nhi.
_Gia Nhi,Gia Nhi...nàng sao rồi....
Gia Nhi loạng choạng đứng lên ,cô cầm cây Huyền Ảnh Đao gần đó đi đến phía Anh Tài.
_Anh Tài ...anh đang làm gì vậy hả....mau thả chàng ấy ra....
Anh Tài nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Gia Nhi cầm cây đao như muốn tấn công anh để giải cứu cho nhân tình lại càng sôi máu.
_Làm gì?cô hỏi tôi muốn làm gì à....nó cướp vợ của tôi,phá hạnh phúc của tôi,tôi căm thù nó muốn ăn thịt uống máu nó ,giờ nó nằm trong tay tôi...cô hỏi tôi muốn làm gì..?
Gia Nhi cầm đao lên nhanh như chớp chạy đến hướng mũi đao ngay ngực của Anh Tài.
_Thả Khải Tuấn ra.
Anh Tài vẫn một tay nắm tóc Khải Tuấn một tay kề lưỡi dao ghí sát cổ chàng,sát đến độ cổ Khải Tuấn bị trầy ,máu chảy xuống.
_Đâm đi...dù sao thì trái tim của tôi cũng đã bị cô dẫm nát rồi,đâm một cái nữa cũng chẳng sao,chẳng còn cảm giác gì nữa ...nhưng có nó cùng theo lót đường xuống âm ty ,tôi vui lắm hahaha....thật là vui...
Dứt câu Anh Tài lại cứa mạnh hơn,khiến máu trên cổ Khải Tuấn chảy ra nhiều hơn.Khải Tuấn cắn răng chịu đau để Gia Nhi không lo lắng,nhưng chàng đau đến không chịu nổi phải phát ra giọng trong cổ họng.
_Ưm..
Gia Nhi hoảng loạn ,nước mắt cô tuông rơi,khoé mắt đỏ ửng.
_Đừng mà....đừng mà....anh muốn gì hả....
Anh Tài mặt vô biểu cảm ,lạnh lùng nói.
_Cái mạng nhỏ của cô là do tôi cứu về....bao năm qua trong khi cô nằm liệt trên giường, tôi đã bôn ba vừa kiếm tiền trả viện phí,vừa bảo bọc mẹ và em gái cô....chỉ vì một tia hy vọng ,chờ cô tỉnh lại sẽ cùng nhau kết hôn....ha ha ha....Gia Nhi...Kim Gia Nhi....cô trả ơn tôi bằng một câu lạnh lùng đến tàn nhẫn...tôi thà bị cô đâm cho vài nhát thấu tim còn hơn nghe cô nói cô yêu người khác....muốn gì...tôi muốn gì hả?Cô còn có tư cách hỏi tôi muốn sao?
Gia Nhi khóc nức nở
_Anh Tài em xin lỗi ,tất cả đều là lỗi của em,em phản bội anh,em không xứng với tình yêu của anh...nhưng Khải Tuấn ....hức ...hức ...chàng ấy là trái tim của em...xin anh ,em quỳ xuống xin anh....làm ơn thả anh ấy ra đi....làm ơn....
Nếu như có người nhất định phải chết thì đó là em,chứ không phải chàng ấy,càng không phải là anh....hức hức....
Gia Nhi buông thanh đao quỳ xuống cầu xin Anh Tài,Khải Tuấn đau lòng tuông nước mắt nhưng chàng bất lực,không thể cử động nổi nữa,máu từ những vết thương vẫn không ngừng chảy,chàng không còn nhìn rõ khung cảnh nữa rồi,lòng không muốn Gia Nhi chịu khổ nhưng không thể che chở được cô.
Anh Tài đỏ mắt nhoẻn miệng cười,nụ cười vặn vẹo nhìn như đắc chí lại mang nỗi thống khổ tột cùng.
_Ha ha ha....ha ha...trái tim của cô....nó là tim của cô....haha ha....vậy Còn Tôi Là Cái Gì?
Anh Tài vun dao đâm một nhát vào vai Khải Tuấn.
_Sựt.
_Á.
Gia Nhi hoảng loạn
_Đừng....
Anh Tài trợn mắt,ánh mắt lạnh lẽo như kẻ điên biến thái mất hết kiểm soát.
_Đừng sao...thì đừng...
_Sựt.
_Á.
Anh Tài lại đâm một nhát nữa vào vai Khải Tuấn.
Gia Nhi nhìn thấy người mình yêu đau đớn ,cô bần thần không kiểm soát hành động của mình được nữa lảm nhảm nói.
_Anh Tài...là em nợ anh một mạng....em nợ anh một mạng....em trả lại cho anh đây....trả cho anh....đừng như vậy nữa.....kết thúc chuyện này đi....chúng ta kết thúc đi....
Nói đoạn Gia Nhi với tay cầm lấy sống Đao ,đưa lưỡi Đao lên cổ mình,kéo ngang một cách dứt khoác.
_Sựt.
_Xoảng.
Thanh Đao rơi khỏi tay Gia Nhi ,lưỡi đao nhuốm máu,Gia Nhi ngã nằm nghiêng trên đất,cổ của cô chảy máu không ngừng.
_Á....Đại tỷ....
Phan Thất cố gắng lắm mới gượng dậy nổi để đi vài bước ,không kịp ngăn Gia Nhi lại thì bủn rủn cả chân tay khi thấy Gia Nhi tự kết liễu mình.
Anh Tài trợn mắt hét lên
_Gia Nhi...không không....Gia Nhi.....
Anh Tài buông tay ,buông dao chạy đến bên Gia Nhi chưa kịp ôm lấy cô đã bị Phan Thất kéo ra,đánh đấm ,một cái lại một cái,mỗi cái đánh vào Anh Tài ,là Phan Thất và Anh Tài cùng té xuống đất,lại giằng co đứng lên .
_Mày hài lòng chưa,thằng khốn nạn...thằng chó...hức hức...mày giết chị ấy rồi...mày khốn nạn ..yaaa....đừng đến gần chị tao.... tránh ra đi....hức hức....
Anh Tài như mất cả hồn vía ,tay chân buông thỏng mặc kệ Phan Thất đá rồi lại đá,anh ngồi bệt trên đất ,đưa mắt đỏ rực đẫm lệ nhìn Gia Nhi không còn cử động nằm bên vũng máu.
Khải Tuấn cố bò đến bên Gia Nhi ,đỡ cô lên ôm vào lòng ,nước mắt hoà máu trên mặt chàng chảy xuống,nhỏ lên gương mặt trắng bệch của Gia Nhi.
_Hức,hức....là ta không tốt....ta không bảo vệ được nàng...hức hức....Gia Nhi....Ở An Lý chúng ta đã chia cắt một lần,ở Hiện Đại chúng ta lại bỏ qua nhau nhiều năm lãng phí....hức hức....Đi,đi ....ta đưa nàng đi...chúng ta cùng đi đến một nơi thuộc về chúng ta....không ai còn có thể chia cắt chúng ta nữa...đi ....
Khải Tuấn một tay ôm eo Gia Nhi ,để cô tựa đầu vào vai cổ của chàng ,một tay cầm cây Huyền Ảnh Đao,chống trên đất,cố sức đứng lên thật vững .
_Đi.!
Thanh Đao Huyền Ảnh phát sáng kéo Khải Tuấn và Gia Nhi bay thẳng xuống vực,Anh Tài kinh hãi bò đến bên vực thẳm gọi lớn như muốn nổ cả thanh quản của mình.
_Không.....Gia Nhi....Không....
Báo cũng vừa tỉnh lại thấy Anh Tài muốn lao xuống vực,thì chạy đến kéo lại.
_Lão đại,lão đại...bình tĩnh...bình tĩnh...
_Bốp.
_Á.
Báo hết cách ,đành đánh một cái thật mạnh sau gáy của Anh Tài khiến anh ngất lịm.
Chưa biết phải làm gì thì có một thứ ánh sáng xanh lam chói lóa mắt phát ra bao trùm cả khu vực cả bọn đang đứng.
Khói sương mù mịt khiến Lập Thất lẫn Báo cũng ngất luôn.
Một người đàn ông xuất hiện .