Lam Tịch cùng lão gia tử hàn huyên một lúc, đứng dậy về phòng, vừa đi đến cửa đã bị bóng đen trước mặt ôm chặt lấy.
“Lam Tịch, con không sao chứ?”
“Cha, con ổn, cha đừng lo!”
Lam Tịch rúc vào trong lòng cha nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ lưng cha. Việc này Lam Tịch đã dặn vệ sĩ không nói cho Hàn Vân Long để cha không phải lo lắng quá. Không biết sao cha lại biết được. Lúc này Hàn Vân Long thật sự rất hận bản thân, mỗi lần Lam Tịch xảy ra việc mình đều không ở bên cạnh, không thể bảo hộ con trai. Về phòng rồi Hàn Vân Long vẫn ôm Lam Tịch không chịu buông tay, tim đập thình thịch dưới lồng ngực mãi sau mới bắt đầu bình tĩnh lại
Sáng hôm sau, Hàn Vân Long nhẹ nhàng rời giường mặc quần áo chỉn chu rồi ra ngoài.
“Vân Long.”
Hàn Vân Long dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua, vợ-trên-danh-nghĩa đang vui vẻ nhìn mình, “À… cô đã đến!”
“Vân Long, anh định đi đâu?”
“Công ty có việc, tôi đang vội!”
Lý tiểu thư vừa nói vừa đến gần “Ăn cơm xong rồi đi cũng được mà!”
“Không cần! Mà luật sư của tôi cũng lo liệu thủ tục sắp xong rồi, chúng ta sẽ sớm ly hôn!”
Lý tiểu thư kinh ngạc hỏi lại: “Vì sao? Sao anh lại muốn ly hôn với em?”
“Chúng ta không có tình cảm gì với nhau, cần gì phải lãng phí thời gian bên nhau? Ly hôn sớm một chút là tốt!.”
Hàn Vân Long nói xong xoay người muốn đi, Lý tiểu thư lại giữ chặt cánh tay của hắn “Vân Long, anh lạnh nhạt với em nhiều năm như vậy (ba năm mà bày đặt, anh yêu Lam Tịch cả bảy năm kia) em cũng không hề trách anh một lời, đơn giản vì em yêu anh. Cuối cùng thì em làm sai việc gì khiến anh không hài lòng sao?”
“Cô không có gì không tốt, chỉ là tôi đã có người trong lòng.”
Lý tiểu thư nhẹ nhàng buông tay, cúi đầu hỏi: “Là Lam Tịch sao?”
“Ừm… là Lam Tịch.”
“Nó là con trai, còn là con trai của anh, thứ tình cảm ấy có thể chấp nhận sao?”
“Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Vậy anh không sợ cha biết à?”
“Cha đã đồng ý quan hệ của chúng tôi. Mấy ngày nữa chúng ta ly hôn đi.”
Lý tiểu thư đột nhiên bật cười “Ha hả, mấy người Hàn gia thật là có ý tứ, quên đi, anh muốn tôi ly hôn, tôi kí là xong chứ gì?” Nói xong rời đi không chút do dự.
Khi Lam Tịch tỉnh lại cha đã rời đi một lúc lâu, hôm nay có mấy chuyện cần mình đi xử lý, Lam Tịch đứng dậy sửa soạn xong xuôi xuống phòng khách.
“Ông nội! Chào buổi sáng.”
“Lam Tịch nha! Người đâu? Dọn cơm!”
“Vâng! Lão gia.”
Một người giúp việc mặc kimono lui xuống, lát sau chuẩn bị một bữa sang ngon lành cho hai người.
“Ông nội, hôm nay cháu có việc ra ngoài, có thể về muộn một chút.”
“Ừ, cứ đi! Nhớ mang nhiều vệ sĩ theo!”
“Vâng!”
Dùng cơm xong, Lam Tịch sửa sang quần áo dẫn theo mười mấy vệ sĩ lái xe ra ngoài. Hôm nay sẽ đi đàm phán với thế lực phía đông, địa điểm ước chừng ở một biệt thự tư nhân, đường xá cũng khá xa, xe rất nhanh rời nội thành, đi vào đường núi vắng vẻ. Từ phía sau đột nhiên vọt đến một chiếc xe hơi đen dừng chặn giữa đường, lái xe phanh gấp suýt tông vào chiếc ô tô kia. Lam Tịch nhăn mày, vội vàng lấy súng ra, vệ sĩ trong hai chiếc xe theo sau cũng phát hiện mọi việc không bình thường, chiếc ô tô đen trước mặt chỉ đỗ nguyên tại chỗ, Lam Tịch đánh mắt kêu vệ sĩ xuống xe xem xét tình hình.
Nhìn thấy vễ sĩ mở cửa xuống xe, thân hình lảo đảo lại ngất lịm đi, Lam Tịch trong lòng ngạc nhiên, đầu cũng bắt đầu choáng váng, quay ra nhìn lái xe và vệ sĩ cũng thấy cùng bệnh trạng từ từ tất cả đều hôn mê bất tỉnh. Lam Tịch cảm thấy càng ngày càng hoa mắt chóng mặt, toàn thân vô lực, trước khi hôn mê cố hết chút sức lực còn sót lại lấy hết độc dược trong người bỏ xuống ngăn kép ở ghế ngồi. Cậu cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, chỉ là một linh cảm, những người này đều biết lai lịch của cậu, người đi theo đều trúng thuốc mê chắc chắn là do Hàn gia có gian tế, cậu cũng không muốn mấy người này dùng chính độc dược của mình để đối phó bản thân. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối thấy mấy kẻ mặc đồ đen bước xuống từ xe phía trước, sau đó chỉ là một mảnh hỗn loạn.
Khi Lam Tịch tỉnh lại từ hôn mê, nâng mí mắt nặng trĩu, cậu thấy bốn người đứng cách đó không xa, lại nhìn xung quanh: đây là một căn phòng cũ nát, cửa sổ đều đã che kín lại, một chút thanh âm từ ngoài truyền vào cũng không có. Cậu thử nhúc nhích, hai chân cùng hai tay đều bị trói chặt vô cùng, lại còn trói vào giường, toàn thân mềm nhũn một chút khí lực cũng không có. Những người kia quay đầu lại phát hiện cậu tỉnh, kéo nhau lại gần
“Mấy người là ai?”
“%&*$##^# “
Lam Tịch chau mày, lại là tiếng Philippines, xem ra những người này cũng cùng hai lần trước đều do một người thuê, một người trong đó thấy cậu thì nhíu mày, vỗ vai người bên cạnh.
“Nhĩ. Thị. Hàn. Lam. Tịch.”(*) Những từ ngữ Trung Quốc rời rạc và đông cứng phun ra từ miệng một người trong số chúng
(*)cậu/anh/mày/… là Hàn Lam Tịch
“Không sai, ai sai mấy người đến?”
Lam Tịch dùng tiếng Trung Quốc hỏi lại, người kia chỉ cười khà khà dùng chiếc roi nâng cằm Lam Tịch “Có người, muốn chúng ta “chăm sóc” cậu em thật tốt!”
Một người trong số chúng xì xồ nói mấy câu, mấy người đối diện cười to rồi bắt đầu lục soát người cậu, toàn bộ túi tiền quần áo trong ngoài tìm hết một lượt nhưng không thấy gì, một người quay sang hỏi tên bên cạnh gì đó, mấy người còn lại đều lắc đầu. Lam Tịch trong lòng kinh ngạc, quả nhiên mấy người này biết trong người mình hay mang độc dược, may là đã chuẩn bị trước.
Mấy người dùng tiếng Philippines trao đổi vài câu, khi xoay người ánh mắt nhìn Lam Tịch đều hết sức kỳ quái, liếc nhau gật gật đầu cùng nhau lại gần xé rách quần áo cậu.
“MD, dừng tay cho ta.”
(*)đã chú thích rồi, sợ mọi người quên: MD=mẹ nó
Mấy người không để ý đến tiếng quát của Lam Tịch, lát sau đã cởi sạch quần áo cậu, trong mắt những tên này đều nhiễm tầng đói khát, như sói đói nhìn thấy con mồi khiến Lam Tịch phi thường chán ghét.
“Không muốn chết thì dừng tay cho ta.”
“Chủ thuê muốn cậu em thương tích đầy mình, còn muốn cái mặt đẹp này bị hủy, để cậu em sống không bằng chết!”
Lam Tịch dần dần tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi “Chủ thuê của mấy ngài là ai?”
“Không biết, chúng ta lấy tiền mà làm việc thôi.”
“tôi nhắc trước mấy người, nếu dám đụng đến tôi các người sẽ chết vô cùng thảm.”
Mấy người trao đổi với nhau mấy câu rồi cười lên ha hả.”Chúng ta đều là những kẻ không sợ chết!”
“#$%^&* “
Kẻ kia nói gì đó xong thấy một tên lấy ra một con dao găm lại gần Lam Tịch. Ánh dao lóe lên, lạnh lẽo, cậu chỉ cảm thấy má phải bị rạch một đường dài, thậm chí có thể cảm thấy máu đang chảy dài xuống cổ. Lam Tịch tức giận tăng vọt, trong mắt có thể phun ra lửa. Một tên cười hắc hắc, cầm roi quất lên thân thể cậu, Lam Tịch nhanh nhắm mắt lại, lần nữa thử vận dụng nội lực của bản thân, nhưng không rõ thuốc nào mà quá lợi hại, đến giờ nhưng vẫn toàn thân vô lực. Cùng lúc đó…
Một vệ sĩ khác khôi phục tỉnh táo thấy thiếu gia mất tích, lập tức gọi điện thoại báo cho lão gia và Hàn Vân Long, Hàn Vân Long phẫn nộ ngập trời, trong mười phút điều động toàn bộ thế lực hắc đạo toàn Tokyo tìm kiếm Lam Tịch, thế lực ngầm quả nhiên lợi hại, không đến nửa giờ liền tra được manh mối của chiếc xe kia, Hàn Vân Long nhanh nhanh chóng chóng lái xe đuổi tới.
Nơi đó là một khu nhà xây bên vách núi đã lâu bị bỏ hoang. Bởi vì gần đó có người vô ý thấy biển số xe kia, giới hạn phạm vi tìm kiếm chúng không tệ, Hàn Vân Long sai người tìm kiếm ven đường chốc lát phát hiện khu nhà kia, tuy rằng ô tô đã bị vải bạt che kín lại, nhưng Hàn Vân Long liếc mắt một cái nhận ra ngay. Xe chưa ổn định Hàn Vân Long đã vọt khỏi ô tô, một cước đá văng cửa thẳng tiến tầng hai, tầng hai có bốn năm gian phòng, trong đó chỉ một phòng giam giữ Lam Tịch.
Khi Hàn Vân Long đá xông vào thấy một tên sát thủ kê súng lên thái dương Lam Tịch, hiển nhiên là nghe thấy tiếng động dưới lầu, trên mặt Lam Tịch có một vết rạch, toàn thân trắng nõn chồng chéo vết roi. Giờ Hàn Vân Long đã giận đến đỏ mắt, đoàng một tiếng, viên đạn bắn vào giữa cò súng tên kia, viên thứ hai găm giữa đầu tên này, ba phát súng tiếp thao phế hoàn toàn tay của ba tên đồng bọn, mọi việc chỉ kéo dài chưa đầy ba bốn giây, không ai kịp phản ứng, chúng nghĩ nắm con tin trong tay thì Hàn Vân Long sẽ chú ý một chút. Khi vệ sĩ xông vào phòng Hàn Vân Long đã xử xong tất cả.
Lam Tịch thấy hai tròng mắt cha đã đỏ lòm lên, lửa giận đầy mặt. Ba người kia cầm tay bị thương ngã trên mặt đất, Hàn Vân Long tiến về phía họ, nắm tóc một tên hung hăng đập vào tường, phịch một tiếng vang giòn, giống như quả dưa hấu nát bươm, óc văng tung tóe, mấy vệ sĩ nhìn cảnh này kinh ngạc vô cùng. Bỏ đầu vơ vụn ra, Hàn Vân Long cầm lấy chiếc búa bên cạnh.
“#¥%. . . —* “
Người này bị màn giết người dã man của Hàn Vân Long dọa đến choáng váng, há miệng kêu những tiếng mẹ đẻ cuối cùng, liên tục lui về phía sau, Hàn Vân Long dùng sức vung búa đập tên này, búa này trúng mặt tên này, khuôn mặt biến dạng nát một nửa, tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài, bỏ mạng chưa kịp rên la. Trong phòng lúc này im lặng đến dọa người, tên cuối cùng thấy đồng lõa bị giết mà nửa ngày mới phản ứng, kéo áo muốn uống thuốc độc tự vẫn, Hàn Vân Long một cước đá tay ngăn tên này tự tử, vung búa lên đập vào lưng người này.
“A. . . .” Tiếng xương cốt gãy vang giòn, nghe mà lông tóc dựng đứng, lần này người không chết ngay lập tức, búa thứ hai lại tiếp tục hạ xuống, Hàn Vân Long đập búa như phát điên, mặc cho tên này đã bỏ mạng tự thuở nào. Thấy đại thiếu gia như phát điên, không vệ sĩ nào dám lên tiếng khuyên can, thậm chí thở cũng không dám lớn tiếng, rất sợ hắn giết đỏ cả mắt rồi ngay cả người mình cũng giết.
Lam Tịch trợn mắt há miệng nhìn cha, chưa bao giờ bộ dáng cha như vậy, cha chưa bao giờ tự tay giết người, càng không dùng phương pháp giết người dã man như thế này, dù mình kiếp trước có nhìn thấy nhiều cách giết người cũng có chút dựng tóc gáy.
Hàn Vân Long đem người kia nát thành thịt vụn mới ngừng tay, bỏ chiếc búa trong tay ra thở dốc một chút, lửa giận trong mắt dần lui xuống. Chậm rãi xoay người đi đến trước mặt Lam Tịch, vươn tay run rẩy lại ngừng giữa chừng, nửa ngày cũng không tiếp tục, Lam Tịch nhìn theo đôi mắt cha, trong ánh mắt đó mang theo nồng đậm xin lỗi, dần dần nhòe nhoẹt, giọt nước nóng hổi cứ vậy trào ra khỏi khóe mắt, mạnh mẽ kéo Lam Tịch vào trong lòng, cả người Hàn Vân Long run rẩy không dứt.
Vệ sĩ giờ mới vội vàng chạy tới cởi trói cho Lam Tịch, Hàn Vân Long luôn ôm chặt cậu, suýt chút nữa khiến Lam Tịch ngạt thở, hai người một câu chưa nói, cứ như vậy ôm nhau. Hàn Vân Long cởi áo khoác của mình khoác cho Lam Tịch, ôm cậu đi xuống lầu, ra xe cũng không buông tay.