Chương 99: Đâu là cảm xúc thật

Toàn bộ huynh đệ Phong Vân đoàn có mặt trong sân đều choáng váng nhìn Liễu Thanh Nghi. Nàng ta chỉ trừng mắt rồi lại đi khuất vào phòng.

Mặc lão định lực tốt nhất, hoặc do già rồi, nhanh chóng tiến sát Lăng Phong, hỏi thầm :

- Công tử, ai vậy?

Lăng Phong vẫn đang ngồi quay lưng lại, coi như không có gì xảy ra, gác tay sau gáy ngả lưng hồ đồ nói :

- Ta cũng không biết.

- Ngươi ... không biết? - Tần Quyền bật ngửa.

Tần Quyền là kẻ thứ hai tỉnh táo, chửi thầm Lăng Phong đang nói láo.

Rõ ràng người ta ở trong phòng mình hai ngày trời, còn bảo không biết là ai, ai tin cho nổi. Người Tứ ca này, không biết bao lần như vậy rồi, những tưởng chui ra cái xó này sẽ không có mỹ nữ nào dính đến, hóa ra không thoát được. Chạy tới Bão Độc trại thì gặp Công Tôn Dao, bây giờ không dưng trong phòng có cả một mỹ nữ thần bí.

Lăng Phong nói :

- Nàng ấy nói mình là người Thần Cung, ta cũng chỉ biết thế. Vừa rồi hỏi các ngươi chả ai biết, còn kêu thanh lâu.

Tần Quyền như biết gì đó, hơi run lên :

- Ài, đệ chỉ đùa thôi. Ai mà biết thực sự ... có cái cung này chứ.

"Anh dĩ nhiên biết chú đùa. Có cái thanh lâu như vậy chứa nàng ta, anh đây bỏ nghề đào vàng chạy tới đó xin làm tạp dịch." Lăng Phong liếc Tần Quyền nhếch mép nghĩ.

Tần Quyền nhớ ra vì sao hai tối nay Lăng Phong chạy đi khắp nơi xin chỗ ngủ, hỏi dồn :

- Tại sao nàng ta ở trong phòng huynh?

- Nàng ấy nhảy vào chiếm, ta làm thế nào được.

Lăng Phong bỗng ngáp dài, hôm qua ngủ với Cao Diệp hắn suýt mất ngủ. Tên Diệp kia ngủ thói quen không tốt lắm, ôm ấp rên rỉ loạn xạ, làm Phong ca phải co ro trong góc vì sợ.

Tần Quyền biết Lăng Phong giấu diếm không muốn nói thêm, nói :

- Tiếc thật, không nhìn được mặt, chắc chắn rất đẹp.

"M* dĩ nhiên rồi." Lăng Phong cười thầm, có chút đắc ý, hiện tại chỉ có hắn từng ngắm qua khuôn mặt, cũng từng ăn qua cả người. Càng nghĩ càng thèm lần hai. Hóa ra cái cảm giác đại gia bao gái đẹp là thế này, rất sướng.

Tần Quyền vỗ vai Lăng Phong :

- Phong ca, cái khác đệ không phục huynh ...

- Gì? - Lăng Phong trợn mắt.

- ... nhưng vụ mỹ nữ, tiểu đệ bái phục.

- Thế còn được. - Lăng Phong hả hê.

Mấy huynh đệ khác đều quay lại, lần đầu tiên thấy hình như lão đại có tí bản lĩnh thật, trước kia chả thấy gì.

Tần Quyền nói tiếp :

- Huynh có bí quyết nào, chia sẻ cho bọn tiểu đệ với. Chứ cứ thế này, huynh đi đến đâu mỹ nữ bám đến đó. Thiên hạ nam nhân đều tức chết mất.

- Ăn chay niệm Phật. - Lăng Phong đáp.

Huynh đệ ngã ngửa, như thế chẳng hóa đẩy mỹ nữ ra xa mới đúng. Biết lão đại chuẩn bị bốc phét, đều quay đi bàn tán về mỹ nữ vừa rồi.

Thấy huynh đệ vài đứa ra vẻ nuối tiếc, Lăng Phong nhắc :

- Này, đừng nói lung tung. Nàng ta nghe được cả đấy, bực lên ra lại chết cả đám bây giờ.

Bên trong lời nói kèm theo cả ghen, dù sao ai chứ nàng ta không thể để huynh đệ "nuối tiếc" thế được.

Lăng Hổ bỗng mở miệng :

- Hừm ... rất mạnh.

Lăng Hổ thậm chí như vừa thở ra. Từ đầu hắn cũng không bị chấn trụ, nhưng cả người cúi thấp, tay còn cầm sẵn côn gỗ, cơ bắp đều vận hết lên. Lăng Hổ rất nhạy cảm với người mạnh hơn mình. Đây là một loại linh cảm đặc biệt của hắn.

Lăng Phong cũng thấy thú vị, hỏi Lăng Hổ :

- Làm sao đệ biết?

- Ánh mắt, khinh thường tất cả. Đệ từng gặp qua.

- Mạnh cỡ nào? - Lăng Phong rất hứng thú hỏi, Thất đệ này giống như cái máy đo sức mạnh, rất có ích.

- Không biết, chỉ biết rất mạnh.

"Nói cũng như không. Thế ta cũng biết." Lăng Phong thất vọng.

Mặc lão dưa trên kinh nghiệm cũng nhận ra, nhắc :

- Tất cả giải tán đi luyện tập đi.

...

Chiều hôm đó.

Liễu Thanh Nghi tìm đầu mối trả thù cho sư phụ, lần đến Ma Môn. Sau đó nàng bị vây công, từ Bắc Ngụy chạy sang tận Nam Tống. Nàng không đi một mình, còn có vài đệ tử khác. Thiếu chủ áo vàng của Ma Môn ép nàng tách riêng khỏi đoàn, gã muốn bắt sống Liễu Thanh Nghi.

Liễu Thanh Nghi biết mình yếu thế, nàng thông minh thoát về phía Chung Nam sơn của Toàn Chân, hy vọng có cao thủ Toàn Chân xuất hiện. Dù Thần Cung và Toàn Chân không có tương giao, nhưng Ma Môn tiếng xấu khá nhiều, nàng tin tưởng Toàn Chân sẽ ra tay, chỉ tiếc người đến là Đỗ Thanh Xương cũng không mạnh lắm. Bản thân gã tuy nằm trong Thất tử Toàn Chân, cũng chỉ nhận ra sự có mặt của một trưởng lão Ma Môn.

Hôm đó thực sự đáng sợ không phải thiếu chủ kia, càng không phải tên Doãn Vân Phương tầm thường. Doãn Vân Phương được phép xông ra, chẳng qua vì hắn là phản đồ Toàn Chân, Ma Môn đem gã ra đánh với Đỗ Thanh Xương, đây là trò mà người trong Ma Môn thích dùng nhất.

Ẩn đằng sau, không phải một, mà tận hai trưởng lão khác của Ma Môn bọc hậu cho tên thiếu chủ, trong đó một tên dùng độc ám khí, một tên dùng thần pháp. Chính thần pháp là thứ khiến Liễu Thanh Nghi không kiểm soát được bản thân, Lăng Phong nhầm thành "xuân dược". Ngoài ra cách đó không xa còn một nhóm khác của Ma Môn đuổi đến. Cho nên việc Lăng Phong ra vào như chỗ không người, không những thoát chết còn thoải mái sống đến giờ là điều "rất kỳ diệu".

Người làm Doãn Vân Phương khiếp sợ đúng là Lăng Phong, nhưng làm cho Liễu Thanh Nghi "đa tạ" rất tiếc không phải hắn. Liễu Thanh Nghi ngã xuống, trưởng lão Ma Môn gì đó lại rút lui không làm gì khác, thực ra vì còn một nhóm "cao thủ" khác xuất hiện. Chung Nam ngay phía nam Trường An, không loại trừ khả năng một "vị nào đó" bảo hộ cho Hoàng tộc nhà Tống cũng phát hiện ra đã bay đến.

Có một khoảnh khắc Lăng Phong mơ màng nhìn Liễu Thanh Nghi, dẫn tới bỏ mất đoạn quan trọng, sư thúc kia đang chiếm thượng phong thì trúng độc, Liễu Thanh Nghi cũng bị thương. Thực ra "mơ màng" là vì thần thức của hắn đã bị ảnh hưởng, chính là lúc hai thế lực khủng bố đằng sau ra chiêu.

Còn vì sao bọn họ vẫn để Lăng Phong "múa rìu qua mắt thợ", trước mặt "các ông lớn" thể hiện choáng thuật lên người Đỗ Thanh Xương, hiện tại chưa biết được.

Nói chung, còn rất nhiều chuyện Lăng Phong gà mờ không biết. Nhưng không biết thì không biết, "trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", vớ vớ vẩn vẩn lại ôm được mỹ nữ trong tay.

Lại nói đến lúc hắn và Liễu Thanh Nghi hợp thể.

Thần pháp của Thần Cung không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng tâm pháp không số một cũng số hai. Bởi vậy nàng bị kẻ kia khống chế tâm thần chỉ được một lúc. Ngay lúc Lăng Phong "tiến vào" cơ thể nàng, đau đớn khiến Liễu Thanh Nghi bừng tỉnh.

Ngay lúc nàng nhận ra chuyện gì xảy ra, chuẩn bị vận khí thì biến cố phát sinh.

Ngay nơi bí ẩn nhất của cả hai người, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, hai luồng khí nóng lạnh giao thoa. Luồng khí đó cũng không màu mè hương sắc gì, "nóng lạnh" là cảm nhận của Liễu Thanh Nghi. Còn Lăng Phong không biết, có lẽ trình độ hắn chưa đủ, hắn chỉ chú tâm "hưởng lạc". Đáng lý ra Lăng Phong một điểm "chân khí" cũng chưa luyện ra, nhưng kỳ quái là lúc đó không biết từ đâu xuất hiện, nhưng vô cùng ít.

Ngay sau đó nàng rơi vào trạng thái rất giống tẩu hỏa nhập ma.

Cảm giác kỳ diệu xen lẫn vào nhau, không chỉ chân khí, mà bắt đầu cả cảm giác thân thể phản ứng, khiến Liễu Thanh Nghi chấp nhận "tiếp tục".

Liễu Thanh Nghi chần chừ không ra tay ngay, đã đẩy chính nàng vào bể "tội lỗi".

Cho đến cuối cùng, lúc Lăng Phong phát "tinh hoa" vào người nàng, thì Liễu Thanh Nghi cũng đạt đỉnh điểm mấy lần. Nàng hoàn toàn hiểu được thế nào là "hoan lạc", cảm giác của nàng thậm chí so với bất kỳ nữ nhân nào đều hơn hẳn một bậc, bởi nó không chỉ thân thể giao hòa, mà cả chân khí"cũng giao hòa, không từ ngữ nào nói được. Chỉ thiếu một thứ, đó là tình cảm. Nếu hai người có tình yêu, chắc chắn sự thăng hoa còn kỳ diệu hơn.

Nhưng điều đáng nói nhất, khi mọi chuyện kết thúc, Liễu Thanh Nghi phát hiện chân khí của mình biến đổi, giống như mạnh hơn, tinh thuần hơn, nàng đến giờ vẫn chưa giải thích được rõ. Bởi vậy, ngay trong đêm, nàng lấy lại sức lực, đuổi về chỗ các đệ tử, rất tiếc đều không còn dấu vết. Trái lại, Ma Môn lại sắp sẵn mai phục, vây công nàng lần hai, dẫn tới Liễu Thanh Nghĩ đại chiến lần nữa, bị thương như bây giờ. Cũng may nàng trốn được, tìm đến chỗ Lăng Phong. Nàng không rõ tại sao lúc trọng thương lại tìm đến chỗ này.

Đạo lý "lần đầu là tất cả" của nữ nhân lại lần nữa có vẻ đúng. Vấn đề nằm ở Lăng Phong, "lần đầu tiên" ở kiếp này hắn làm "rất tốt", khiến Liễu Thanh Nghi thực sự hãm vào. Bởi nếu lóng ngóng như xử nam khác, hắn sẽ không sống qua đêm đó được.

Nhiều lý do và cảm giác phức tạp khiến Liễu Thanh Nghi tha cho hắn, thay vào đó muốn tra hỏi thân thế.

Thực ra, Liễu Thanh Nghi việc gì phải tìm lời giải đáp, những gì Lăng Phong gây ra cho nàng, không thể tha thứ. Hắn đáng ra phải bị đem ra tòa. Nàng không phải nữ nhân yếu ớt, bị ức hiếp xong thì ngậm ngùi chấp nhận. Nàng muốn giết hắn rất dễ dàng, thậm chí dễ đến mức không đáng quan tâm. Vả lại, tìm ra bí mật thì đã sao, chẳng lẽ nàng và hắn sẽ tiếp tục làm chuyện xấu hổ kia?

Liễu Thanh Nghi giống như đang tự tìm đại một cái lý do để "hợp lý hóa" cho hành động của mình.

Liễu Thanh Nghi trở lại phòng, nàng vô lực nằm lên giường, chưa bao giờ nàng dễ kích động như bây giờ, nàng thấy sợ hãi chính mình.

Nàng tò mò về kẻ kia, bị hắn làm tức giận, bị hắn làm phì cười. Những cảm xúc này với người khác là bình thường, với nàng là kỳ quái. Không giải thích được, không bỏ nó ra được, không sợ mới lạ.

28 năm, nàng chưa bao giờ nở nụ cười, cũng chưa bao giờ rơi nước mắt. Trong đời nàng, mười năm trước sư phụ bị hại mới khiến nàng sinh tức giận. Lần thứ hai là đêm đó.

Nàng tu luyện một môn Tâm Kinh thượng thừa, nén tâm hồn xuống nơi sâu nhất. Có lẽ lúc bình thường tâm pháp kia mạnh mẽ áp chế tất cả. Nhưng mấy hôm nay trọng thương không khỏi, chân khí bị rút cạn kiệt, tinh thần mệt mỏi, tâm pháp không phát huy tác dụng nữa, Liễu Thanh Nghi trở lại như một người bình thường, thất tình lục dục lần đầu có cơ hội hiện ra, khiến nàng không hiểu ra sao.

Liễu Thanh Nghi không còn ngăn cản được đầu óc mình nhớ lại cảnh tượng lần đó. Nó khiến nàng run rẩy, muốn khóc, muốn giết hắn, đủ thứ cảm xúc. Nhưng kỳ lạ nhất, đôi lúc nàng muốn tha thứ cho hắn, thậm chí muốn buông tất cả xuống, mặc kệ Thần Cung, mối thù gì đó, chấp nhận sự thật.

"Ta bị làm sao vậy? Sư phụ, con bị làm sao thế này?" Liễu Thanh Nghi nhìn trời.

Liễu Cung chủ bị cảm xúc chính mình làm cho hoảng loạn, lại một lần nữa ngủ thiếp đi.