Chương 71: Ta sẽ chịu trách nhiệm

Lăng Phong đứng ngoài cửa.

Tên Nhạc Thành này mặt lúc nào cũng như cục sắt. Chào hỏi không đáp, mời trà bánh không dùng, khô chán hơn tên Trương Bảo kia nhiều.

"Ài, đừng nói lão Nhị hứng lên chơi gái luôn tại phòng khách nha." Lăng Phong thầm nghĩ mà méo mặt. Hắn cũng chả thích thú gì đứng canh cho người khác khoái lạc, chẳng qua đang có việc cần mới mặt dày đứng đây chờ.

Lát sau Nhị hoàng tử mặt nhăn nhó đi ra.

"Chuyện gì? Lão nhị kém vậy? Chỉ được một lúc như thế đã xong." Lăng Phong không khỏi khinh thường nghĩ.

Triệu Khánh đi qua chỉ bỏ lại cho Lăng Phong một câu rồi mất hút :

- Ngươi tốt nhất chăm sóc nàng cho tốt, đừng gây chuyện nữa.

Lăng Phong chữ hiểu chữ không.

Triệu Khánh ý tứ đại loại "bản điện hạ đã biết chuyện của ngươi, nhưng cũng không buồn quan tâm, gái của ta không sao là được".

Mặc dù Lăng Phong là chủ nhà, nhưng nếu Triệu Khánh muốn tới làm "công chuyện", gã hoàn toàn có thể đem cận vệ cứ thế xông vào chỗ Tô Đóa Nhi, chả ai cản được, xong việc cứ thế ra về. Triệu Khánh không cần thiêt phải thông báo gì cho Lăng Phong như vừa rồi.

Triệu Khánh gọi Lăng Phong ra trước, chủ yếu để hắn xem sắc mặt của hoàng tử không được tốt, khôn hồn thì lần sau tỏ điểm bản lĩnh, làm không xong không cần sát thủ xử lý Triệu Khánh cũng xử lý Lăng Phong thôi.

Lăng Phong vô cùng bực tức, ông lớn lại đem con bỏ chợ mặc kệ, khiến hắn rất đau đầu.

Đi vào phòng thấy Tô Đóa Nhi ngồi suy tư. Lăng Phong không biết bây giờ nên xưng hô biểu muội gì nữa không, gà con không khéo vừa thành phượng hoàng rồi cũng nên.

- Tô ... cô nương?

- Lăng đại ca. Huynh bị thương sao còn chưa về nghỉ, không sao chứ? - Tô Đóa Nhi ngước lên nhìn hắn, cười nói.

- Ta? Không có gì, thương ngoài da thôi mà. - Lăng Phong thở ra, thái độ nàng ta vẫn khá tốt.

- Chuyện tối qua ... Chẳng phải huynh nói không lúc nào được buông xuôi sao? Nhưng tối qua, muội thấy huynh có vẻ như muốn buông xuôi? - Tô Đóa Nhi bỗng nói.

- Ta có sao?

Lăng Phong cố làm ra vẻ. Nhưng khuôn mặt hắn cũng nghiêm túc lại, ngồi xuống phía bên kia bàn.

- Lúc đó ta chấp nhận, vì ta đã cố gắng hết sức của mình, không phải hối hận.

Tô Đóa Nhi trầm ngâm một lúc.

- Huynh sống vì điều gì?

- Tùy lúc. Tối qua ta chỉ muốn mẫu thân và ta được sống yên ổn. Bây giờ, ta muốn giải quyết sạch sẽ chuyện này. Nếu qua chuyện này, ta sẽ mạnh mẽ hơn, để không bị uy hiếp như vậy nữa.

Tô Đóa Nhi nhìn Lăng Phong một lát.

- Huynh nói xem, muội nên vì điều gì để cố gắng đây?

- Muội? Cái này ... chính muội phải tự quyết định thôi. Nếu ta là muội, có thể là đi tìm hạnh phúc của mình.

- Tìm hạnh phúc? Muội có thể sao? - Tô Đóa Nhi hơi thất vọng nói nhỏ.

- Đừng nghĩ hạnh phúc chỉ có chuyện nam nữ thôi. Muội còn trẻ, lại yêu thích múa như vậy, vậy có thể luyện tập thành thiên hạ đệ nhất gì đó đi. Theo đuổi ước mơ cũng là một kiểu hạnh phúc. Giống như ta có nhiều tiền là hạnh phúc, haha.

Tô Đóa Nhi ánh mắt thay đổi, nhưng vẫn trầm tư một lát.

- Nói chung dù muội chọn điều gì, ta luôn ủng hộ. Múa ta không biết, nhưng trang phục múa ta có thể giúp đấy.

- Hihi. Cám ơn huynh. Muội đi nghỉ trước đây.

Lăng Phong gật đầu đứng dậy. Hắn thực ra rất tò mò vừa rồi vị Tô mỹ nữ này và hoàng tử có làm gì không? Không hiểu sao mỹ nữ hôm nay tự nhiên đa sầu đa cảm vậy. Biết đâu vừa rồi Triệu Khánh làm gì quá thô bạo, làm ảnh hưởng tinh thần người đẹp rồi.

Tô Đóa Nhi bỗng hỏi :

- A. Nếu ... có thời gian, muội có thể trò chuyện tiếp với huynh chứ?

- Dĩ nhiên. Ta là biểu huynh mà.

Vừa rồi Tô Đóa Nhi từ chối để Triệu Khánh mang đi, nàng cũng phải lấy hết sức mới nói ra nổi. Đối phương là hoàng tử, nàng chả là gì trong mắt gã cả, nàng không ra điều kiện được, chẳng may làm phật ý đại nhân vật.

Tô Đóa Nhi nghĩ cho Lăng Phong mới lựa chọn như vậy. Nàng không biết chuyện ám sát kia cụ thể ra sao, nhưng nàng sống chốn tranh giành một thời gian, cũng hiểu đạo lý cần tìm cây to để bám. Nàng nhận ra bản thân là một mắt xích yếu ớt giữa Lăng Phong và Nhị hoàng tử. Nếu nàng bỏ đi lúc này, Hoàng tử sẽ để Lăng Phong chết sống cũng mặc. Tô Đóa Nhi đánh cược giá trị của mình trong lòng Triệu Khánh, cố gắng hãm mình vào chuyện này, coi như giúp Lăng Phong.

...

Lăng Phong trầm ngâm đứng nghe Mặc lão nói, bên cạnh có tên Quyền và vài tên thiếu niên khá, có Triệu Tử Long và Chu Công Cẩn. Hai đứa này tối qua thể hiện rất tốt.

- Công tử, với lực lượng của chúng ta hiện nay, một lần nữa e không ổn.

- Chi bằng thuê người bảo vệ? - Tên Quyền góp ý.

- Đối phương trong tối, chúng ta ngoài sáng. Thuê được mãi sao? - Lăng Phong không cho là đúng.

- Hê, dù sao tiểu đệ tự tin một mình chạy được. - Tên Quyền cười giảo họat.

- Đáng mặt quân tử đấy. - Lăng Phong giơ ngón giữa liếc nói.

Lăng Phong nghĩ nghĩ một lúc, rút cuộc cũng thở dài nói.

- Có lẽ cũng phải tìm thuê cao thủ.

- Đấy, đã nói mà. - Tên Quyền cười.

- Vậy đi, ta sẽ đi vài tiêu cục võ đường quanh đây xem sao. Ngoài ra, Mặc lão, có việc này cần ngài để tâm, về chuyện của mẫu thân ta, ...

Lăng Phong dặn dò Mặc lão. Lần trước không chuẩn bị sẵn, lần này Lăng Phong muốn lão sắp xếp đưa Lâm thị trốn đi. Hiện tại Lăng Phong là đối tượng theo dõi chủ yếu của đám kia, tự hắn đi an bài không tiện. Vả lại nếu ngay cả Mặc lão cũng không lo được thì hắn càng không lo được.

Sau sự kiện kia, hai tỷ muội Vương Diệu Mai thành một kiểu thân phận kỳ cục trong phủ, Lăng Phong không biết làm gì với hai người này nữa. Hai người này chính là mấu chốt toàn bộ vấn đề, vứt không được giữ không xong. Bề ngoài vẫn mang tiếng nha hoàn, nhưng thực tế chả khác gì khách quý trong phủ. Tỷ tỷ hầu như ở trong phòng, muội muội thì vẫn chạy đi tìm Lăng Hiểu Đình vui chơi.

Lăng Phong bàn bạc xong quay lại phòng thì đụng một người.

Lăng Vân mấy ngày nay căng thẳng khó chịu, nàng như người mù. Nàng còn nghĩ tên kia đang nằm trên giường, không ngờ sang đã thấy hắn tung tăng đi dạo.

- Ngươi tốt rồi chứ?

- A, Vân tỷ, không biết tên nào mắt đui chọc tỷ vậy nha? Khí sắc không tốt lắm.

- Đến lúc này còn đùa được? - Lăng Vân trừng mắt nhìn hắn, sau đó đi vào phòng.

Vừa đặt mông xuống ghế chưa kịp rót trà, Lăng Phong đã nghe Lăng Vân ra lệnh.

- Nói đi, ta cần biết mọi chuyện.

- Tỷ thực sự muốn biết?

- Ngươi ... Ta là gia chủ ở đây.

Lăng Phong thở dài, Lăng Vân cần biết chuyện này. Chuyện này chỉ e không còn gói gọn giữa hắn và hai tỷ muội kia nữa, mà liên quan cả Lăng phủ này. Lần nọ đám kia ngay cả Tô Đóa Nhi cũng áp giải đi ra, tên mặt nạ bạc còn bảo đốt hết tất cả, chứng tỏ chúng đã muốn dọn sạch.

Càng nghe Lăng Phong nói, Làng Vân càng sợ hãi. Chuyện này quá lớn so với nàng tưởng tượng, phản loạn, tráo tù nhân, nàng nằm mơ cũng không nghĩ liên quan vào.

- Khoan đã, ngươi ... kể ra như vậy là kéo cả ta vào.

Lăng Vân chợt tỉnh ra, đứng lên chỉ thẳng Lăng Phong nói. Nàng bây giờ chính thức thành người biết tin tráo tù nhân kia, tự nhiên cũng thành người cần bị diệt khẩu.

Lăng Phong hơi xin lỗi nói :

- Chính tỷ ép ta nói. Hơn nữa, chuyện này không phải tỷ có biết hay không, mà là đám kia có nghi ngờ tỷ hay không.

- Hừ. Hai cô gái kia, giữ làm gì, cứ thế trả lại cho họ là xong.

- Vấn đề không phải ở người, mà ở tin tức. Người chết tin mất.

Vừa nói xong, trong đầu Lăng Phong lóe ra một ý nghĩ liều lĩnh.

"Đúng vậy, người chết tin hết." Hắn thầm nhắc lại câu chính mình nói.

Tại sao từ đầu tới giờ Lăng Phong bản thân mạng không lo, đi lo thêm chuyện người khác?

Nếu hai tỷ muội kia biến mất, không cần biết do ai làm, kể cả chính Lăng Phong ra tay, như vậy biết đâu sẽ xong chuyện. Chính Lăng Phong từ đầu lo loạn lên mà tự làm phức tạp ra.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Hai cô gái kia không phải kẻ thù, nhưng hoàn toàn tin tưởng kẻ thù, đối với Lăng Phong một chút thông cảm cũng không có.

"M*, dại gái mềm lòng." Lăng Phong nghĩ mà thấy tức chính mình, bây giờ thì đã muộn.

Lăng Vân đột nhiên nói một câu không đâu :

- Hai tỷ muội bọn họ cũng thật tội nghiệp.

- Hừ, làm quận chúa 20 năm ăn sung mặc sướng, có gì mà tội.

- Ngươi vẫn còn mẫu thân, làm sao hiểu được?

Nói xong Lăng Vân thấy mình quá lời, vội vàng xin lỗi. Lăng Phong cũng không để tâm, Lăng Vân mất cả cha mẹ từ lâu. Hắn nói :

- Đổi lại, mấy ngày nay không thấy kẻ nào theo dõi quanh phủ. Mặc dù không chắc chúng đã rút lui, trừ khi ...

- Trừ khi chuyện gì ?

- Trừ khi do người thần bí kia, hoặc Nhị hoàng tử đã nhúng tay vào. - Lăng Phong đoán.

Đã hai ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn im ắng kỳ lạ, cũng không có ai theo dõi.

Lăng Vân không còn chủ kiến nào, nói :

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

- Ta ... cũng không biết. - Lăng Phong bất lực trả lời.

Lăng Vân lại đứng lên, mắt hạnh bùng nổ. Chuyện liên quan lớn như vậy, nói luyên thuyên một hồi, Lăng Phong lại làm một câu như thế.

- Ngươi ... không biết. Ngươi chính là kẻ gây chuyện này. Ngươi lại nói ... không biết.

- Vân tỷ, xin lỗi. Đúng, là lỗi của ta, nhưng bây giờ ta phải làm gì đây, quỳ xuống nhận lỗi sao? Bọn chúng muốn giết người, ta còn chưa kịp chào đã ăn một kiếm.

Lăng Phong cũng sắp nổi khùng lên, hắn sai từ đâu, điều này hắn không phủ nhận. Lăng Phong cũng đã suy tính cách giải quyết, nhưng vẫn vô vọng.

- Ngươi ... còn dám to tiếng với ta? - Lăng Vân nói như sắp khóc.