Chương 55: Rồng Rắn Trâu Chó

Lúc này Lăng Phong và Quyền đều rút về bên cạnh Mặc lão. Quần nhau một lúc, tên mắt hí bị Quyền một đấm đánh lui về, Long lão đại vẫn đang đứng ôm ngực, còn tên Phùng trâu tuy không bị thương nhưng cũng mệt mỏi rã rời. Trận thế thua hai hòa một như vậy, rõ ràng phe Long lão đại thua, đám lóc nhóc theo sau, không cần thiết lên nữa.

- Các hạ xưng tên được rồi chứ?

- Thằng nhóc yếu ớt, mày cũng dai lắm. Ông không ngại nói cho mà biết, ông đi không đổi tên ngồi không đổi họ, huynh đệ gọi Phùng ...

- Đủ đủ, dài quá nhớ không nổi.

Lăng Phong ngắt luôn, từ đầu đã khoe là Phùng "trâu" rồi, dài dòng rút cục vẫn thế. Thằng mập này đánh nhau không sao, cứ nói là bắn nước miếng khắp nơi, đã thế còn ham dài dòng.

Tên mắt hí nhìn Quyền nói đúng một chữ, mắt vẫn không phục.

- Xà.

- Có phong độ. Thất kính thất kính. - Lăng Phong dơ ngón cái. Ngắn gọn, rất tốt.

Tên kia khoanh tay không đáp.

Đám giang hồ này, lần trước thua trở về đem tới hai tên mới, lần này thua trở về không biết đem tới bao nhiêu tên nữa. Lăng Phong không ngán, nhưng hắn đang cần thời gian luyện tập lại, ngày hôm nay nhìn ra rất nhiều điều cần cải thiện. Nếu đám kia mà cứ đem người tới quấy liên tục, Lăng Phong cũng khó mà luyện cho nổi. Chưa kể, chỉ sợ bọn này không chơi ngoài sáng như hôm nay, lại làm mấy trò đen tối sau lưng phá việc buôn bán, vậy phiền toái to. Đám này lăn lộn lâu nay, trò bẩn phá rối không thiếu.

Long lão đại thua cuộc, đang định giao kèo chia vùng. Trong mắt mấy bang hội như của Long lão đại, tự nhiên lòi ra một đám giữ cửa tiệm Lăng phủ như thế này, còn dựng cả sân luyện, sắp tới có lẽ dựng bang phái cạnh tranh với chúng. Hôm nay kéo nhau tới, không chỉ trả thù, mà còn đánh phủ đầu trước. Chẳng ngờ bị thua, Long lão đại rất tức tối, nhưng đoán tạm thời phải nhịn, cắt đất nhường vài vị trí đông thành cho đối phương, sau này lấy lại cả vốn lẫn lãi.

Hai tên bằng hữu Xà và Phùng Ngưu này cũng là lão đại quanh đây, thực ra còn một tên Cẩu nữa, thành bộ tứ "rồng rắn trâu chó" nổi tiếng kinh thành. Hôm nay mới tới ba tên.

Có điều nếu bàn điều kiện, nếu lão bị bắt nói trước, thì thành ra đơn phương giao kèo với đám Lăng Phong, hai tên kia chỉ tới giúp thôi. Ngược lại, nếu Lăng Phong nói điều kiện trước, rất có thể sẽ vô ý kéo luôn hai thằng này vào, lúc đó không phải chuyện riêng của tên Long nữa. Có chuyện gì cũng kéo nhau xuống nước hết.

Lăng Phong ra dáng kẻ thắng cuộc, suy nghĩ không biết nói gì, bèn chém đại trước một câu.

- Không biết các vị có lời gì để nói không?

Tên Xà cười âm hiểm :

- Hehe, lão Long, xem ra chuyến nào lão lỗ rồi đấy.

"M*, để nó nói trước mất." Long lão đại chửi thầm, thằng Phùng Ngưu loại não không có không lo, nhưng thằng Xà này rất nhanh nhạy, nhìn ra điểm mấu chốt.

Giao kèo, thằng nào nói điều kiện trước thường bị thiệt. Không ngờ thằng nhóc kia nhanh như vậy, giành hỏi trước, khiến lão Long nghẹn ở cổ.

Long Bác Khôn nhìn Lăng Phong vênh vênh, phát bực. Sẵn có hai thằng cũng là lão đại ngang hàng, còn có đám đàn em ở sau, không thể hạ thấp mặt mũi.

- Chả có m* gì để nói cả. Cứ chờ đấy lần sau ông lại tới.

- V*, còn cứng miệng.

- Có chuyện gì ở đây thế này?

Đang lúc tất cả đi vào bế tắc, muốn đánh lại lần nữa, thì ở đâu ngoài cửa có hai bóng người đi vào.

Từ Nguyên bộ dáng thiên quân thiên tướng hạ phàm, râu vểnh ngực ưỡn. Đi bên cạnh là Lăng Vân, hôm nay ăn mặc khá tỉ mỉ, còn khoác lụa mỏng, rất đẹp đôi. Người vừa nói là Từ Nguyên, khí thế xông lên đầu, cứ như đã lấy Lăng Vân về nhà, chỗ này là sân nhà hắn vậy.

"Ài, bà cô này hôm nay hẹn hò, còn dẫn cả trai về nhà." Lăng Phong nghĩ thầm khó chịu, quên mất vừa rồi hắn có khác gì, cũng dẫn gái về đó thôi.

"Tên này làm sao biết mà đến đây?" Long lão đại nhìn thấy Từ Nguyên, hơi bất ngờ.

Từ Nguyên chính là kẻ lần trước sai đám bọn hắn tới phá Phong Vân tơ lụa khai trương, thậm chí móc ngoặc cả Kim Ngô vệ không nhúng tay vào. Về sau cũng chính Từ Nguyên chửi mắng đám Long lão đại vô dụng này nọ. Mặc dù cùng là thương nhân, nhưng Từ Nguyên tay trong nhiều hơn hẳn Lăng gia.

Ở kinh thành, Từ gia đẳng cấp hoàn toàn khác Lăng gia. Mặc dù Từ gia không phải là nhà lớn nhất ở đông thành, nhưng có điểm mạnh riêng, đó là quen biết đủ hắc bạch hai bên. Phía Kim Ngô vệ thậm chí có người Từ gia làm chức quan nhỏ, còn phía hắc đạo thì phải kể chuyện mấy năm trước. Đông thành trước kia thuộc về một tên đại ca họ Khắc, tên này cũng hoành hành đủ loại, đụng đến nhà họ Từ, phía Từ gia liền dùng tiền chọc Kim Ngô vệ huy động càn quét, khiến giang hồ đông thành tổn thất nặng. Điều quan trọng, Từ gia lại có tay trong ở dưới Khắc lão đại, ngay lúc hỗn loạn giết chết họ Khắc, đó chính là "rồng rắn" lão Long và Xà, "trâu chó" là hai tên vùng khác nhập vào sau. Chính vì thế ở đông thành, họ Từ buôn bán chả ai dám phá cả.

"Xem ra chuyện hôm nay tên Xà tiết lộ." Lão Long liếc tên Xà nghĩ.

Từ Nguyên vẫn bộ dạng khách át chủ, vừa tới hất hàm hỏi, cũng chả biết đang hỏi ai.

- Làm sao lại đến đây, có kẻ càn quấy?

- Từ công tử, huynh đệ giao lưu thôi. - Tên Xà cười nịnh.

"Bản công tử đến đây, chả lẽ còn không biết nói vài lời nịnh hót sao. Còn đứng đó liếc ta." Từ Nguyên liếc Long lão đại bất mãn. Gã rất không ưa người này, nên nhớ vị trị ngày hôm nay Long Bác Khôn do Từ gia cho.

"Muốn thể hiện với Từ đại thiếu gia ta, còn non lắm." Gã lại quay sang nhìn Lăng Phong, Từ Nguyên cười khinh.

Mục đích của Từ Nguyên ở đây rất đơn giản, biểu diễn để cho Lăng Vân xem. Để cho nàng ta thấy Từ Nguyên ở kinh thành cường thế ra sao? Giang hồ gặp cũng phải lùi bước. Có gã thì nàng ta sẽ yên ổn buôn bán. Còn như thằng Phong kia, nghe nói có ý tưởng độc đáo? Vứt đi. Từ gia không thèm xem mấy cái trò lặt vặt kia vào mắt. Độc đáo mới lạ thì đã sao, bị chèn ép không bán được thì cũng thành phế thải. Chỉ cần có họ Từ nhúng tay vào, sản phẩm chả cần độc đáo cũng thu lợi nhuận gấp trăm lần.

Lăng Phong chưa lần nào làm gì quá đáng với Lăng Vân, chẳng qua thân cận thì đùa cợt thôi, Từ thiếu làm sao ghét hắn như vậy? Nói ra cũng do Lăng Vân một phần, nàng mấy lần từ chối thịnh tình của Từ Nguyên, mà lấy lý do lần nào cũng dính đến Lăng Phong. Từ Nguyên càng nghĩ càng bực, muốn hạ thằng nhãi kia, tốt nhất biến mất đi.

Nhìn lại tình cảnh, Từ Nguyên bực bội. Gã còn tưởng bước vào sẽ thấy cảnh Lăng Phong nằm lăn ra hay gãy chân gãy tay gì đó.

Mặc lão mắt già thành tinh, nhìn thái độ của tên Xà và Long đối với Từ Nguyên, liền nhắc nhẹ Lăng Phong.

- Công tử, hình như có quan hệ móc nối nhau.

- Ta đã nhìn ra. - Lăng Phong nhíu mày nói.

"Hừ, ông đây cái bài tán gái dàn xếp cướp giật này thấy quen rồi. M* thằng bẩn, bạn gái kinh doanh mà còn đi phá." Lăng Phong chửi thầm. Hôm đó chắc còn đoạn sau nữa, đại loại Từ thiếu sẽ chạy tới anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, thảo nào hôm đó không sớm không muộn gã ôm quà tới mừng khai trương. Tiếc là bị đám Lăng Phong phá mất. Hôm nay lại lần nữa xuất hiện đúng lúc, còn kéo theo cả Lăng Vân đến xem.

Lăng Phong không giống Lăng Vân yêu mà mù quáng, hắn là người ngoài. Nhìn cái cảnh kia là biết chuyện lần trước tám phần do Từ Nguyên đứng đằng sau.

Lăng Phong hai tay đập đập như phủi bụi, ý nói đám kia hắn vừa xử lý xong rồi.

- Từ đại thiếu, lên kế hoạch tốt phết, tính toán tinh chuẩn. Hôhô.

Lăng Vân ánh mắt mơ hồ, nhưng không nói gì. Nàng từ đầu bảo trì im lặng.

"Đúng thua bà cô này, vẫn còn đứng ở phía bên kia, xem bọn ta là địch sao? Yêu cho lắm vào rồi mù mắt." Lăng Phong nhìn Lăng Vân không khỏi thêm bực mình. Chuyện buôn bán lần này nếu không phải do hắn đề xướng, hắn cũng chả thèm quan tâm tiếp.

Từ Nguyên giận cá chém thớt nói :

- Còn đứng đó, bản công tử ở đây, chuyện tiếp theo ta giải quyết là được. Nhớ, đây là Lăng tiểu thư, sau này không được vô lễ. Còn lại thì tùy ý.

Gã nhấn mạnh câu cuối, ý nói đám Lăng Phong không thuộc "vùng bảo vệ" của Từ thiếu gia.

Đám Long lão đại nhanh chóng rút lui, Từ Nguyên xem ra giải vây giúp đám này, đỡ bị chia đất.

"Thằng này là ngu hay quá tự cao?" Lăng Phong không khỏi buồn cười với cách hành xử của Từ Nguyên.

Từ trước tới giờ Lăng Phong vẫn xem Từ Nguyên là kẻ âm trầm. Hắn chẳng qua có chút ghen với họ Từ vì nẫng được người đẹp Lăng Vân, nhưng cái tính này bất kỳ thằng nào cũng có. Kiếp trước của hắn, thấy người đẹp đi với đại gia, bất kỳ thằng nào cũng sẽ bới móc tên nhà giàu kia, nào là xấu trai, ngu đần, liệt dương đủ loại. Ngoài chuyện nữ nhân ra, Lăng Phong không khinh đối phương. Kẻ kia có thể nắm một phần thương nghiệp Từ gia, tương lai đứng đầu, chắc chắn có khả năng. Nhưng đoạn vừa rồi lại khiến Lăng Phong nhìn lại ánh mắt khác. Nếu đã đứng đằng sau dựng chuyện, sao không tiếp tục đóng kịch, lại chạy tới đây ba hoa lộ liễu như thế, chẳng hóa tự khai ra sao. Khinh thường người ở đây mắt mù?

Bỗng Lăng Vân quay qua nhìn Lăng Phong nói :

- Lăng Phong, ngươi và mấy huynh đệ đi nghỉ đi. Chuyện tiếp theo ta lo.

- Được thôi. Nhưng Vân tỷ, nam nhân tốt không thiếu, ta có thể giới thiệu cho tỷ vài người. - Lăng Phong cố ý nói.

- Đúng vậy, Đại tiểu thư, tại hạ tuy ...

- Đi vào, m*, anh không nói chú. - Lăng Phong xoay tên Quyền đang nói nửa câu vào trong, phì cười.

- Hừ, chờ đấy.

Đằng sau lưng, Từ Nguyên ánh mắt giết người đang nhìn.