Chương 484: Kẻ xuyên không thứ Ba ?

Vương Trường Đông liền hỏi :

- Chu huynh đệ ở bang tào lao đó cũng nghe đến Thẩm tiểu thư?

Lăng Phong mặt xạm nói :

- Là Tào bang. Ta biết một chút, chỉ một chút thôi.

- Haha, ngươi mồm thì nói Tào bang, rồi thì ít đi lại võ lâm, nhưng cái gì cũng biết một chút. Vương Trường Đông ta nhìn không sai người mà.

Lăng Phong hắng giọng :

- Là thế này, không biết các vị có biết người nào trong võ lâm xưng là Tiêu Thập Nhất Lang?

- Tiêu Thập Nhất Lang? Là ai?

Lăng Phong lục lọi trí nhớ, nói :

- Hắn tự xưng Đại Đạo giang hồ. Còn có một người bằng hữu tên Phong Tứ Nương, một sư phụ tên Tư Không Trích Tinh thì phải.

Lăng Phong kiếp trước xem nhiều phim của Kim Dung, nhưng của Cổ Long thì lại khá ít. Cổ lão đại biên kịch bản phần đông khá đau khổ, chủ yếu là bi kịch, xem không được vui lắm.

Bạch Ngọc Đường phật quạt cái soạt, chen mồm bất mãn :

- Gì? Đại Đạo giang hồ cái gì đấy? Bổn Thử chính là đệ nhất Đạo Soái ở đây, còn có tên nào Đại Đạo giang hồ nữa. Đi ăn trộm mà còn xưng là lang. Này là thổ phỉ chứ đạo cái rắm gì? Không có phẩm vị ăn trộm gì hết.

- Đại ca, ăn trộm còn có phẩm vị gì?

- Sao không? Rất nhiều là đằng khác. Mà chẳng phải ngươi vẫn hay nói, nghề nào cũng phải tiến lên cái gì “chuyên nghiệp hóa hiện đại hóa” đó sao?

- Là “công nghiệp hóa” ...

- Đều ý tứ đó.

Lăng Phong lại nói :

- “Lang” kia là lang trong lang quân, cũng không phải lang sói mà sai phẩm vị với chuột nhà ngươi.

- Bổn Thử mặc kệ, đều là lang thôi.

Lăng Phong buồn bực, đã mù còn thích chơi chữ.

Lăng Phong lại hỏi chúng nhân :

- Vậy, Cát Lộc bảo đao thì sao? Nghe nói là bảo vật của Kim châm Thẩm gia.

- Cũng chưa từng nghe qua. Lão Thẩm, Chu huynh đệ nói Thầm gia ngươi cất giấu cây bảo đao nào kìa, đúng không vậy?

Thẩm gia Thẩm Sung, báo danh thứ 18, nhìn Lăng Phong ánh mắt kỳ dị :

- Cát Lộc bảo đao? Thẩm gia ta thiện kim châm ám khí, giữ đao làm cái quái gì? Ai nói cho ngươi?

Lăng Phong phát hiện, kỳ thực vừa rồi nhắc đến hai chữ “Cát Lộc”, Thẩm Sung đã giật mình.

Không lẽ có thật, nhưng là bí mật gia tộc hắn?

Lăng Phong vờ nói :

- À, ta nghe từ một nhân sĩ tên Cổ Long, thích bịa chuyện trong võ lâm ...

Thực ra, nếu Lăng Phong nhớ không nhầm, Thẩm gia của Cổ lão đại nằm ở tận Kiếm Nam Tứ Xuyên, thế nào lại bay về Giang Nam thành Tứ Đại Thế gia? Thôi thôi, coi như lại giống phái Tiêu Dao của Kim lão gia. Chỗ đúng chỗ sai, loạn thành một cục, coi như không biết gì cho nhanh.

Trong lúc chúng nhân đều cho rằng Lăng Phong đang nói nhảm. Thì ở một phía nào đó, có một đôi ánh mắt trong suốt liếc nhìn Lăng Phong, nhếch miệng lẩm bẩm :

- Cũng biết Cổ Long sao? Xem ra cũng là xuyên không.

Thanh âm cực nhỏ, nhưng Lăng Phong tai thính khác thường, trong sát na ngẫu nhiên thần thức lờ mờ lại nghe được câu lẩm bẩm kia.

“M* nó. Là ai vừa nói?”

Hắn không khỏi bị chấn trụ, quay đầu tìm kiếm.

“Một xuyên không giả khác?”

Chỉ đáng tiếc, chỗ này đang khá đông, người nọ xem ra không muốn lộ diện thân phận, rất nhanh đã ngụy trang như những người khác.

Thục Sơn lục đục chuẩn bị cho Anh Kiệt.

Nhưng Lăng Phong bỗng nhiên mất đi hứng thú. Hắn lại nghĩ đến ...

...

Lăng Phong từ khi gặp Dương Ngọc Nô, hắn đã thừa nhận một chuyện. Đó là ở thế giới này, không chỉ có hắn là xuyên không giả.

Vốn dĩ kịch bản xuyên không, người ta xuyên xong đều nghĩ mình là kẻ duy nhất.

Vì sao phải duy nhất? Ai quy định?

Có lẽ vì ông là nam chính, cái thế giới này ông đã xuyên rồi thì không ai được phép xuyên chung. Luật bất thành văn.

Dù sao hư cấu mà thôi, ngắm vài trăm chương nộp cho xuất bản là được. Để một người xuyên cho tiện tự sướng, bày ra nhiều làm gì cho mệt.

Nói ngược lại, cái thứ xuyên không này, cũng chỉ tuổi hồng mộng mơ tin tưởng, tưởng tượng mình làm ông hoàng bà chúa ở một không gian khác. Cho nên, phàm ai đã xuyên không, thì cứ thoải mái tung hoành. Cả dị giới ta là đặc biệt nhất, sớm muộn tất cả cũng sẽ là của ta, bởi vì ta xuyên tất cả sẽ phải thay đổi. Có văn thơ thì xổ văn thơ, biết chế súng thì chế súng, chúng nhân đều là NPC cho ta lợi dụng.

Hoặc nếu không, thì theo đuổi trường phái ngôn tình. Tìm kiếm tình yêu lâm li bi đát xuyên thời không, chẳng may về sau lưu truyền dựng phim, lại chẳng hot bỏng tay, chị em khóc lóc thương cảm.

Còn Lăng Phong?

Trước khi gặp Dương Ngọc Nô, hắn cũng từng nghĩ như vậy. Giống như, đây chỉ là một giấc mơ, một chuyến du lịch. Cho nên, hắn mới thoải mái tung tăng, gắng làm vài trò vặt hiện đại, nội y cao gót, hưởng thụ hưởng thụ. Lỡ may có chơi chết người cũng chẳng sao cả.

Nhưng đùng một cái chọc ra một Dương Ngọc Nô, khiến Lăng Phong cẩn thận hẳn lại, cũng suy nghĩ vài vấn đề một cách nghiêm túc. Bây giờ, lại thêm một người khác.

...

Đến đây nhân tiện nhắc lại một chút.

Lăng Phong là trường hợp vừa xuyên không vừa tướng hồn. Cũng không biết có phải duy nhất không.

Tóm lại, bí ẩn trên người hắn chồng lên nhau, nhiều như mây.

Tướng hồn, nếu nói theo ngôn ngữ Đạo môn Phật môn, xem như một loại vong hồn ma quỷ có sức mạnh đặc thù, dù thân xác chết đi hồn vẫn trốn lại dương gian đoạt xá sống tiếp, nói chung liên quan đến âm dương hai giới.

Còn xuyên không, lại là một bí ẩn, kể cả Đạo môn Phật môn cũng chưa có lời giải thích, vì căn bản chưa mấy người gặp. Lần đó Lăng Phong hỏi qua Dương Ngọc Nô, nàng ta nói mình cũng không đi qua nơi nào giống Âm phủ như Lăng Phong, mà gặp được “thiên sứ”. Lăng Phong ban đầu nghĩ nàng ta mơ mộng chém gió, nhưng sau hắn lựa chọn tin tưởng. Dương Ngọc Nô và hắn là hai kẻ xuyên không, đồng bệnh tương liên, chắc sẽ không đến nỗi không hiểu chuyện mà nói bậy.

Nói chung, “tướng hồn” là từ ngữ do Thiên Sư ở thế giới này ghi ra. Còn “xuyên không”, lại là từ ngữ do người hiện đại nghĩ ra. Nhưng rút cục về bản chất là cái gì thì cả hai thời đại đều chẳng ai biết.

Chỉ biết, mỗi cái đều mang theo những bí ẩn thời không kinh thiên động địa.

Lăng Phong thậm chí đoán, xuyên không và tướng hồn, có lẽ có sự liên quan, phép tắc vũ trụ cái quái gì đó. Lăng Phong vẫn nhớ rõ. Hắn chết đi, cũng không giống người khác mở mắt ra đã nằm ngay trong phòng, có nha hoàn thiếp thân ngay cạnh bón cháo, mà từng đi qua một cái “Âm phủ”.

Chỉ riêng việc thế giới âm thực sự tồn tại, đã là một bí ẩn.

Nhưng nó lại còn kết nối thế giới cũ và dị giới, lại thêm một bí ẩn.

...

Lại nói, Lăng Phong kiếp trước xem kịch xuyên không, cảm giác các nhân vật chính mỗi khi xuyên xong, ngoài việc nghĩ mình là duy nhất, 8 phần còn cùng một kiểu suy nghĩ khác.

Đó là, bất kể mưu trí ra sao, vẫn chấp nhận chuyện xuyên không một cách vô điều kiện, hoàn toàn không muốn tìm hiểu bản chất của nó. Giống như, xuyên không là một hiện tượng rất phổ biến, đã được chứng minh rõ ràng.

Trong khi thực ra, nó hoàn toàn không phải.

Lăng Phong là một kẻ tự kỷ, năm đó hắn trong lúc buồn chán thường xuyên tự hỏi những câu đại khái, “trước khi sinh ra ta là gì?”, “ta sống để làm gì?”, “nếu ta là một cái cây thì sẽ có cảm giác gì?”. Với người khác, có lẽ xem đó là suy nghĩ điên khùng.

Nhưng, hầu hết thiên tài đều có suy nghĩ như vậy.

Khụ!

Được rồi, Lăng Phong có thể không phải thiên tài, nhưng hắn tuyệt đối không muốn mặc cho số phận an bài.

Người bình thường không “bị xuyên”, cho nên xem xuyên không như một chuyện bát quái giải trí cho vui. Xuyên là xuyên, chỉ là một khái niệm hư cấu, để viết kịch làm phim mà xem là được, cần gì phải làm rõ ràng?

Nhưng, nếu bản thân ngươi thực sự xuyên không, thì sao đây?

Chuyện ai cũng nghĩ là hư cấu, lại thực sự là thật? Đã kỳ ngộ triệu người rớt vào mình, vì sao không nhân đó tìm hiểu một chút.

Nói đơn giản. Cứ coi như xuyên vào dị giới chính là chơi game. Thì thường 99% game thủ đều chỉ chơi là chơi, làm cao thủ trong game đó. Một khi làm cao thủ, liền nghĩ bản thân thật trâu bò.

Nhưng, vẫn có 1% game thủ thích lần ngược đi nghiên cứu hệ thống game, tìm ra bug, qua đó khống chế, thậm chí phá luôn game.

Lăng Phong, vốn dĩ là một tên chán đời, muốn làm cái sau hơn.

Sâu trong thâm tâm, Lăng Phong luôn muốn tìm hiểu, rút cục tướng hồn là cái gì, xuyên không là chuyện gì? Thế giới này vì sao lịch sử có chỗ giống chỗ khác, ngay cả nhân vật hư cấu cũng xuất hiện? Trọng yếu là, biết đâu sẽ có một ngày, Lăng Phong tìm được đường trở về thế giới cũ?

Lăng Phong tuyệt đối không tin tất cả chỉ là giấc mơ, để đến ngày nào đó giật mình tỉnh lại, tất cả là hư không. Mơ gì ngay cả cảnh xxoo cũng thật như vậy, đến con cái cũng sinh ra. Đêm về ngủ cũng mơ như thường. Trong mơ có mơ, đây còn gọi là mơ sao? Hơn nữa, mơ một lèo những 3 năm, thân xác bên ngoài cũng thành xương trắng, lấy cái gì mà mơ tiếp.

Đây là thật. Một hành tinh nào đó cách xa Trái Đất, hay một chiều không gian khác?

Bí ẩn còn khắp nơi.

....

Tình hình có vẻ căng, lại có thêm một xuyên không giả.

Chẳng qua, đối phương nếu đã phát hiện Lăng Phong cũng là xuyên không, vì sao còn ngụy trang, không tiến tới chào hỏi một chút? Dù sao đất khách quê người gặp được đồng hương, cũng là một chuyện đáng ăn mừng.

Lăng Phong nghĩ nghĩ, lập tức hiểu tâm tư đối phương.

Lần gặp Dương Ngọc Nô, Lăng Phong cũng trải qua những cảm xúc tương tự.

Đầu tiên, là ... mất hứng.

Đáng ra thế giới này chỉ có mình ta xuyên không, ta là người đặc biệt nhất. Nhưng đùng một cái, xuất hiện người thứ hai.

Thứ hai, là ... dè chừng.

3 năm qua, Lăng Phong gặp người, quá nửa là kẻ khó đoán, chẳng có mấy người đơn thuần. Dù sao, hắn có bí mật xuyên không không sai, nhưng người khác cũng có bí mật của riêng họ. Vả lại, người với người, ai cũng có tính toán riêng.

Không cần nói xa, nói ngay huynh đệ hắn.

Tần Quyền, một huynh đệ tốt, bề ngoài cũng rất sảng khoái. Nhưng, hắn chưa bao giờ tiết lộ dù chỉ một chữ thân thế của mình. Những câu nói của hắn lâu nay, cái nào thật cái nào giả, Lăng Phong căn bản không nắm chắc.

Bạch Ngọc Đường, ngày đầu tiên gặp Lăng Phong, hắn vô cớ đem ra Bát Mỹ Đồ, vốn dĩ là bảo vật cất công có được. Vì sao? Còn nữa, Bạch Ngọc Đường từ đâu có môt mảnh Chu Công tàng bảo đồ? Hắn nói mình trộm được, phải không? Tất cả đều trộm dễ như vậy?

Vai phụ, cũng không phải chỉ hiện ra đó, nói gì làm gì cũng đều là lời thật, chỉ để giúp vai chính hoàn thành vai diễn.

Cho nên, có lẽ kẻ xuyên không kia không muốn lộ diện, mà muốn ở trong tối quan sát Lăng Phong?

Kẻ xuyên không thứ 3 kia, lại không biết là kẻ nào?

Mà gượm đã, có phải thứ 3 không? Hay đã là thứ n?