Chương 482: Anh Kiệt hay Thổ Phỉ

Một lúc sau, Lăng Phong cũng dàn xếp xong với Tần Quyền, quay lại hỏi :

- Vương huynh gặp phải ai vậy?

- Ta gặp ...

Vương Trường Đông còn chưa kịp nói, đã có tiếng ai đó :

- Vương công tử, không ngờ chúng ta lại là đối thủ sớm như vậy.

- Mộ Dung thiếu gia, ta cũng không ngờ đến, hahả ...

“Mộ Dung gia? Không biết liên quan gì Mộ Dung Phục không?”

Bỗng, thần cách Lăng Phong bỗng nhiên bị chấn động nhỏ, giống như có ai dò xét hắn.

“Từ từ, giống như ... Khai Thần thuật?”

Tên Mộ Dung thiếu gia này, sao lại biết Khai Thần thuật của Thành Bích?

Chẳng qua có chút yếu hơn, có lẽ chỉ biết chút da lông.

Chỉ nghe Vương Trường Đông hào sảng nói :

- Giới thiệu với ngươi, mấy người bạn mới của ta. Đây là hai vị Phong Vân bang Tần Quyền, “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường, Khúc Linh Phong, Tào bang Chu Bá Thông và Thiên Vương bang Dương Minh. Còn đây là một trong Giang Nam Tứ Đại Thế gia, Mộ Dung thiếu gia Mộ Dung Địch Vân.

Đám Lăng Phong khách sáo chào hỏi.

Khai Thần thuật kia đã biến mất. Lăng Phong lại để ý đến một tiểu tiết. Đó là trong thứ tự giới thiệu của Vương Trường Đông, hắn đứng tận thứ 4, chỉ hơn mỗi Dương Minh. Thằng nhãi này khó trách làm minh chủ Trường Ca minh gì đó, chưa gì đã sắp xếp thứ tự bằng hữu. Coi bộ đã ước đoán sức mạnh của bọn Lăng Phong.

Mộ Dung Địch Vân kéo Vương Trường Đông đi ra một chỗ, Lăng Phong đảo mắt nhìn xung quanh.

- Ngươi là Từ Tử Lăng?

Từ Tử Lăng đứng cùng nhóm Hoa Sơn, đều mặc trường bào màu xanh, gã nhíu mày :

- Ngươi là ai?

- Ngươi không biết ta. Nhưng có một bằng hữu nhờ ta gửi lời nhắn, hỏi tình hình Lăng Đại tiểu thư.

- Bằng hữu ngươi là Lăng Phong?

Lăng Phong không đáp coi như phải, chỉ hỏi :

- Lăng Đại tiểu thư vẫn tốt chứ?

- Tốt!

Từ Tử Lăng đáp xong 1 chữ, hếch mặt lên trời.

Thằng nhãi này vẫn một bộ trời đất không sợ như vậy. Năm xưa gã đòi xử Lăng Phong, Lăng Phong còn thấy tên này thật tự cao đến mức đáng yêu. Nhưng hôm nay biết đối phương hóa ra là đệ tử ưu tú danh môn đại phái Hoa Sơn, quả thật có quyền tự cao tự đại thật.

Lăng Phong nói :

- Ngươi chẳng phải đã hứa bảo hộ nàng ấy 1 năm sao, hình như chưa đủ 1 năm đâu.

- Hừm, đó là việc của ta và tên họ Lăng kia, không phải với ngươi. Ngươi chỉ cần biết, Từ Tử Lăng ta đã hứa cái gì, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề.

Nói xong bỏ đi cùng đồng môn.

Lăng Phong đành quay lại. Lúc đi ngang qua phái đoàn Toàn Chân, thình lình có ai đó hắng giọng :

- Ngươi rút cục là ai? Sao lại phải dịch dung?

Lăng Phong không khỏi giật mình quay lại nhìn.

“Bỏ m*, chưa gì đã bị lộ?”

Quả nhiên, đồng chí Hắc Hổ còn chưa biết là ai, đồng chí Phi Long đã bị lộ.

...

Nói ra thì, riêng việc Phong ca cứ hở ra là đảo mắt điểm danh người khác. Hơn nữa, thân phận là Tào bang bé tí lại cứ đi chào hỏi linh ta linh tinh, đã là cực kỳ lộ liễu. Chỉ cần ai có tâm nhãn, lập tức sẽ thấy hắn có vấn đề. Nhiệm vụ lần này, khéo lại hỏng tiếp.

Người nhận ra Lăng Phong đang dịch dung là Trương Quân Bảo. Không hổ tương lai Trương Tam Phong.

Từ từ, không lẽ chính là ... Hắc Hổ?

Không đúng, nếu là Hắc Hổ sẽ không thể hỏi lộ liễu kiểu này, chí ít cũng như Bạch Ngọc Đường chọn chỗ không người. Hắc Hổ là thành viên Long tổ trước cả Lăng Phong, chút nghiệp vụ cơ bản đó không thể không biết. Có lẽ tên Quân Bảo này chỉ tò mò.

Lăng Phong vội dùng giọng Thái Nguyên chắp tay :

- Vị huynh đệ này nói ta sao? Chúng ta có quen không?

Trương Quân Bảo lần này lại đổi giọng :

- Hừm, là ta nhìn nhầm.

Lăng Phong cũng không muốn ở lâu, đánh bài chuồn.

Đợi Lăng Phong đi xong, Ngô Huyền Trần liền hỏi :

- Quân Bảo, hắn dịch dung thật sao? Trên đời có thuật dịch dung lợi hại như vậy?

- Ta không chắc, chỉ thấy kỳ quái thôi.

Trương Sư Chính bên cạnh hừ lạnh :

- Hừ, có gì phải bất ngờ chứ. Ngay từ đầu ta đã thấy hắn đáng nghi. Chắc chắn là hắn ra tay giết người trong rừng. Cứ để đó, vòng 2 ta sẽ lột mặt nạ của hắn.

- Trương sư huynh cố tình lùi tận số 20, phải chăng đã nhắm vào hắn?

- Haha, đúng vậy.

Trương Sư Chính đắc ý cười to.

10 người xếp đầu sẽ là 10 người quyết định nhánh vào top 10. Vốn dĩ Trương Sư Chính tưởng 10 slot đó đều thuộc danh môn đại phái, thế thì gã sẽ phải chọn 1 trong 10 nhánh đó cạnh tranh khổ cực.

Không nghĩ đến, nhánh 1 lại thế quái nào rớt vào một tên Tào bang Chu Bá Thông vô danh tiểu tốt. Trương Sư Chính vì vậy cố ý báo thứ 20 chiếm cái nhánh dễ này. Thứ 21 Hoắc Nhượng nghe nói là sư đệ Vưu Vị, Trương Sư Chính đã từng đánh với Vưu Vị, thầm nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ cần đánh bại Hoắc Nhượng, gã sẽ ung dung vào top 10. Vòng 2 gặp Chu Bá Thông, Trương Sư Chính nghĩ chỉ búng tay cái là xong.

...

Ở phía xa, Mộ Dung Địch Vân đã đi, Vương Trường Đông chờ Lăng Phong trở về hiếu kỳ hỏi :

- Ồ, Chu huynh đệ, ngươi quen cả Hoa Sơn lẫn Toàn Chân?

- À, một chút một chút.

Vương Trường Đông không khỏi thay đổi cách nhìn. Vốn dĩ hắn nghĩ mình quen biết nhiều nhất, còn Chu Bá Thông này chỉ là một tên Đường chủ Tào bang vui tính mà thôi. Lại không nghĩ đối phương quen biết cũng trâu bò không kém hắn.

Lăng Phong hỏi :

- Vương huynh, vừa rồi nói Mộ Dung Địch Vân thuộc “Tứ Đại Thế gia” kia là gì?

- Chu huynh đệ không biết?

- Ta ở Tào bang chỉ làm Đường chủ, chuyện trong võ lâm ... không biết nhiều lắm.

Vương Trường Đông có điểm sảng khoái :

- Haha, cũng phải. Bang tào lao đó ...

- Là Tào bang, không phải bang tào lao.

- Như nhau.

Lăng Phong mặt đen.

Lần sau nhất định kiến nghị Đại Tiếu một chút, đằng nào cũng giả, kiếm cái môn phái to to chút, ít nhất cũng cỡ Thiếu Lâm ... thôi bỏ đi, mất công phải cạo đầu. Phải cỡ Toàn Chân ... bỏ đi, đám này chẳng hay ho gì. Cái bang ... cũng thôi vậy, rách rưới mất cả phong cách.

Ài, ngẫm tới ngẫm lui, đúng là Tào bang này phù hợp nhất.

...

Trong võ lâm, có không ít gia tộc dựng hẳn thành môn phái, là các “thế gia”.

Hai chữ “thế gia” này, cũng không phải nói võ công mạnh yếu, mà là lịch sử lâu đời. Nghe nói, đây là những gia tộc xuất hiện từ những ngày đầu của võ lâm, thậm chí giữ không ít bí mật.

Nói đến võ lâm thế gia nào là mạnh nhất, thì chính là Đường môn, trên xuống dưới đều một họ Đường.

Riêng quanh khu Giang Nam có Tứ Đại Thế gia, gồm có Cô Tô Mộ Dung gia, Giang Ninh Lôi gia và Thẩm gia, thứ tư chính là Bình Giang Từ gia. Trong bảng Thập Đại cao thủ, cũng từng có cao thủ của Tứ Đại Thế gia. Tỷ dụ 15 năm trước, Thẩm gia Thẩm Thương Hải từng xếp thứ 9. 10 năm trước, lại đến lượt Từ gia Từ Vân Tranh và Lôi gia Lôi Viễn Đường lần lượt xếp thứ 8 và thứ 10.

Riêng Mộ Dung gia, sau thời Mộ Dung Phục, đáng tiếc không có cao thủ nào xuất thế. Bản thân Mộ Dung Phục nghe nói cũng chưa chết, nhưng không rõ tung tích. Mộ Dung gia chủ hiện tại, cha của Mộ Dung Địch Vân, nghe đâu chỉ là họ hàng của Mộ Dung Phục năm đó.

Bạch Ngọc Đường hắng giọng :

- Lôi gia Lôi Bằng ở kia, hình như còn có huynh đệ đúng không?

- Ồ, Bạch huynh đệ hóa ra cũng biết sao? Đúng vậy, Lôi Bằng là Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia tên Lôi Kình, võ công kém xa Lôi Bằng, không có ở đây.

- Phải không, sao ta nghe nói có đến 3 người?

Vương Trường Đông ngẫm một chút, à một tiếng nói :

- Suýt quên. Đúng là còn một người, tên Trấn. Có điều hình như vi phạm gia quy, trốn nhà đi cũng mấy năm rồi.

Bạch Ngọc Đường đến đó nháy mắt với Lăng Phong.

Họ Lôi tên Trấn? Hóa ra Lôi Trấn còn có xuất thân khá như vậy. Có điều tiểu tử này phạm gia quy gì mà phải trốn nhà? Không phải lỡ tay làm nổ tung cái gì chứ?

Lăng Phong lại nghĩ đến cái tên khác, nói :

- Tô Châu Từ gia mà cũng là thế gia trong võ lâm?

Vương Trường Đông là dân bản địa, lập tức hỏi :

- Bá Thông ngươi quen với Từ gia sao? À, cũng phải. Khó trách vừa rồi ngươi bắt chuyện với tên Tử Lăng kia, hắn đúng là Từ gia.

- Thực ra ta quen một tên thiếu gia Từ gia khác hơn, tên Từ Nguyên.

- Từ Nguyên? Ta cũng có nghe qua cái tên này. Có điều hình như trong tộc họ Từ chi của hắn và của Từ Tử Lăng khá tách biệt. Là ân hay oán?

- Coi như oán.

Vương Trường Đông hứng thú hỏi dồn :

- Thù gì vậy?

Lăng Phong nghĩ một chút, dù sao hắn cũng là Chu Bá Thông, cũng không ngại ngần biên :

- Ờ, thù ... cướp vợ.

Tần Quyền Bạch Ngọc Đường nhìn nhau đầy thâm ý. Thằng nhãi Phong này, tật xấu khó bỏ, rút cục cũng chịu nhận có tâm ý với Lăng đại tiểu thư, lúc trước cứ luôn mồm tỷ đệ cái quái gì đó.

Vương Trường Đông thì mắng to :

- Cái gì? Haha, tốt, rất tốt. Ta lâu nay cũng không thích Từ gia. Thù oán, một cướp vợ hai giết cha, là không thể bỏ được. Nói đi, chỉ cần bọn ta giúp được sẽ giúp ngay cho ngươi. Đánh đến Từ gia cũng được luôn.

Dương Minh cũng ló đầu vào :

- Muốn cướp nhà ai sao? Cần giúp không?

- Gì đó gì đó. Bổn Thử nghe ở đâu đó có từ ngữ nhạy cảm đấy ...

Lăng Phong toát mồ hôi. Đây mà là thiếu niên Anh Kiệt? Nhìn thế nào cứ như ổ thổ phỉ.

Tần Quyền buột miệng :

- Tứ ca, đệ muốn đập thằng Từ Nguyên kia từ lâu rồi ...

- Ế, Tứ ca gì vậy? Các ngươi quen nhau?

Bọn họ cũng không tò mò thân phận thực của Lăng Phong. Đã người trong giang hồ, thân phận cũng khó mà đơn thuần. Chẳng qua, sắp đến kiểu gì cũng lôi đài, nếu quen biết nhau mà gỉa vờ không quen, nhất định có vấn đề. Tỷ dụ chia chác nhau sắp xếp kèo cá độ cái gì đó.

Lăng Phong Tần Quyền nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường vội giải vây :

- Ai nói cái gì Tứ ca đâu? Ta nghe là Chu ca mà.

Vẫn là Bạch gia nhanh mồm.

Chúng nhân xem như hiểu, chắc nghe nhầm.

Lăng Phong vội đánh trống lảng :

- Haha, chuyện thù oán kia cũng không nghiêm trọng như vậy. Mà Từ gia đắc tội gì Vương huynh ngươi sao? Phản ứng kịch liệt như vậy?

Nhân lúc đó Bạch Ngọc Đường vội kéo Tần Quyền ra một góc dạy dỗ lại kỹ năng diễn xuất.

Vương Trường Đông dịu xuống :

- Cũng không phải, mà vì bọn họ tuy mang danh thế gia, nhưng chục năm gần đây tách rời võ lâm, chú tâm làm thương nhân, hành xử có chút ti tiện.

Lăng Phong vội ho khan :

- Thương nhân cũng không phải đều ti tiện.

- Cái này thì ta biết. Vốn dĩ Trường Ca minh của bọn ta cũng phải làm chút buôn bán mới tồn tại được thôi. Chẳng qua, cái gọi là bản chất tốt xấu, có làm nghề gì cũng bộc lộ ra.

Lăng Phong không khỏi buồn cười, cảm phiền Từ Nguyên không phải chỉ mỗi Phong ca vì đố kị mới nghĩ xấu, mà là cả nhà họ Từ đều bị người khác xem là xấu. Vẫn là mắt nhìn người của Phong ca rất chuẩn.

Vương Trường Đông lại xoa tay hứng thú :

- Thế nào? Nghĩ kế hoạch chơi Từ gia đi, bỏ luôn Kiếm hội đi ta giúp.

Lăng Phong cười khổ. Vừa rồi lỡ bịa cái lý do mà thôi, liền nói :

- Cá nhân ta là người văn minh, không muốn ỷ thế ức hiếp người.

- Nhưng là bị cướp vợ, không đùa được đâu.

- À, kỳ thực ... vẫn chưa tính là vợ, mới chỉ ... quen biết.

- Vậy cũng không được. Ý trung nhân, chưa phải vợ cũng coi như là vợ thôi.

- Ta muốn tự mình giải quyết.

- Ài, phí thế!

Lăng Phong trong lòng cổ quái. Thằng này làm gì mà Hoàng đế chưa gấp thái giám đã gấp như vậy?