Chương 480: Người nhà ban tổ chức

Khi đám Lăng Phong lên điểm tập kết đỉnh Thục Sơn, lại phát hiện một chuyện khá thú vị.

Chỉ thấy phía bên kia chiến hào cờ quạt tinh tế, coi bộ là ban tổ chức làm nhiệm vụ nhận lệnh bài điểm danh top 40. Bọn họ đang đưa mắt mời gọi thí sinh tiến lên nộp Kiếm lệnh báo danh.

Còn phía bên này ngay sát bìa rừng, lại là vài đám anh kiệt, hình như đều đã có trong tay lệnh bài, nhưng lại chẳng ai đi lên nộp. Tất cả đều không nói mà ngầm hiểu, nhất trí dừng lại ở bìa rừng nhìn nhau.

Hai bên giám khảo thí sinh cứ thế nhìn nhau âu yếm.

- Đám này bị làm sao vậy? Bước qua một bước nộp bài thi là xong rồi. Sợ bị cướp sao?

Vương Trường Đông cười nói :

- Hêhê, sợ bị cướp là phụ. Báo sớm tuy sẽ được xếp hạng cao, nhưng cũng chỉ là cao trong vòng sơ loại thôi, còn có vòng trong nữa. Mặc dù đã vào đây rồi tin tưởng cũng chẳng ai ngán ai. Nhưng đánh liền mấy trận mới xong, khác với chỉ đánh 1 trận là xong. Nếu không tính toán một chút, để gặp phải cửa tử toàn đối thủ trâu chó, thì chính là khổ chiến bất lợi, có đến được chung kết thì cũng hết sạch khí lực.

Hóa ra, chia cặp anh kiệt, ban đầu cũng không phải bốc thăm ngẫu nhiên. Mà các trận đều được đánh xong số thứ tự, 1 đánh 40, 2 đánh 39 vân vân. Vòng tiếp theo, thắng trận 1 - 40 đánh với thắng trận 20 - 21. Chỉ cần xong vòng 2 là định được ra 10 người.

Đến vòng 3, mới là bốc thăm ngẫu nhiên phân định top 10.

Không nghĩ ban tổ chức Kiếm hội làm việc tác phong hiện đại như vậy, có phong phạm “UEFA Champions League”.

Lăng Phong kỳ quái :

- Sao không bốc thăm cả, cũng đâu có mất nhiều thời gian?

Vương Trường Đông nói :

- Cái này, chắc có lẽ vì có Diệp huynh tham gia ...

Nói rồi liếc một thanh niên đứng không xa, Diệp Lỗi.

Hóa ra Diệp Lỗi chính là con trai chưởng môn Thục Sơn Diệp Tịch, khó trách lúc trước có tiếng nói như vậy.

Cũng không biết vì sao hắn lại có thể tham gia anh kiệt, chẳng phải là người nhà ban tổ chức sao, còn thi cái gì nữa.

Lăng Phong buột miệng :

- Thế thì anh kiệt chạy không khỏi tay hắn rồi.

Diệp Lỗi tuy đứng xa, nhưng cũng để ý chỗ Lăng Phong đang chỉ trỏ về mình. Lại nghe được câu của Lăng Phong có ý châm chọc, lập tức bất mãn nhìn sang.

Vương Trường Đông liền cười cười lớn giảng hòa :

- Diệp huynh, Chu huynh đệ là đang ngưỡng mộ huynh đấy, hay là qua đây làm quen một chút?

Diệp Lỗi chỉ lạnh nhạt :

- Để lúc khác.

Vương Trường Đông kéo Lăng Phong sang một bên nói :

- Ngươi nghĩ sai rồi. Lần này Diệp huynh tham gia, đã phát thệ không dùng tư cách Thục Sơn. Vừa rồi cướp Kiếm lệnh, không thấy đám cao thủ Thục Sơn cũng không hề lưu tình với hắn sao? Vả lại, chuyện bốc thăm, cũng là vì mọi người sợ Thục Sơn vì hắn mà ngầm sắp xếp bốc thăm, cho nên làm luôn công khai minh bạch đấy.

- Ra vậy. Các ngươi nghĩ nhiều thôi. Ta thực sự khen Diệp huynh anh tuấn tiêu sái, không hề có ý xỏ xiên gì cả.

Nói rồi Lăng Phong hắng giọng :

- Diệp huynh, tiểu đệ lời ngay nói không hay, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi. Bỏ qua nha.

Diệp Lỗi hừ nhẹ.

Lăng Phong cười cười.

Nói thì nói thế, lợi thế vẫn là lợi thế. Đều là Thục Sơn, ai mà biết các ngươi có đánh mắt ký hiệu ngầm gì khác hay không? Tỷ dụ biết Diệp Lỗi đánh với cặp nào ở sân nào, đặc ý thiết kế một chút bẫy, không thì mua trọng tài. Dù sao cha tổ chức con tham gia, xung quanh đều là một nhà. Chỉ cần thằng nhãi họ Diệp này đừng có quá tệ, muốn một danh Anh Kiệt còn chẳng phải chuyện lấy đồ trong túi.

Đại Kiếm hội, đánh tới đánh lui thậm chí ra cả mạng người, một hồi căng thẳng, lại thế nào như trò hề.

Chẳng qua, nếu đã phân trận rõ như vậy, phàm có chút đầu óc liền có thể tính một chút chiến thuật. Khó trách chúng nhân đều dừng cả ở đây nhìn nhau.

Nói tỷ dụ, ứng cử viên đệ nhất Đường Thiên Hành lên số 1, vậy thì 2 người đánh với hắn sẽ là số 40 đấu vòng 1 và một trong hai người 20 21 đấu vòng 2. Nếu như muốn tránh Đường Thiên Hành vào top 10, tốt nhất nên tránh 3 vị trí kia ra. Các môn phái nhân đó có thể tính một chút, làm sao phân gà dàn ra, tránh gà nhà đánh nhau từ sớm.

Lăng Phong nghĩ, thực ra làm vậy cũng có cái hay của nó.

Dù sao, võ lâm thì võ lâm, cũng không phải toàn não teo tứ chi phát triển. Đấu lôi đài cũng là một nghệ thuật, dùng chút chất xám mới tốt. Như vậy top 10 càng cho thấy văn võ song toàn.

Lăng Phong đang lo không có Cửu Âm làm sao qua 2 cửa, chuyện này với hắn chính là chuyện tốt. Nếu có thể chọn cặp đấu với Bạch Ngọc Đường hay Tần Quyền, thế thì không lo không vào top 10.

Có điều, Bạch Ngọc Đường thì có thể buông khi gặp Lăng Phong đỡ mất công, vì hắn cũng là mật thám. Nhưng Tần Quyền ...

Phong ca liền hắng giọng với Quyền đệ :

- À, Tần huynh đệ, chuyến này ngươi dự định phấn đấu hạng mấy vậy?

- Đương nhiên hạng nhất. Nghe nói có bảo kiếm. Chu huynh muốn nói gì?

- Khụ, thôi bỏ đi. Tùy duyên vậy.

Nói thực ra, Lăng Phong cũng muốn dịp nào đó một trận toàn lực với Tần Quyền.

3 năm qua hắn chết lên chết xuống, nhưng Tần Quyền thì một cọng lông cũng chưa mất, thậm chí chưa bao giờ thấy Tần Quyền chơi toàn lực.

Nói một câu mất mặt nam chính, Tần Quyền nếu tung hết thực lực, chỉ sợ mạnh không dưới Thiên Diện, tức là mạnh hơn Phong ca rất nhiều. Cũng giống như Lăng Hổ, thằng kia tính về công có thể thua, nhưng về thủ chắc cũng không kém Bạch Mi đạo nhân.

Thân làm nam chính, lại Tứ ca hẳn hoi, có 2 thằng đệ thì đều trâu chó như vậy, âu cũng là vừa vui vừa buồn. Đó là còn một con chuột lắm lông thích diễn kịch cao thâm trải đời ...

...

Quay trở lại chuyện báo danh.

Thấy Đường Thiên Hành tuy là đệ nhất cũng khoanh tay đứng đó, Lăng Phong không khỏi ho nhẹ nói :

- Đường thiếu chủ, ngươi dù gì cũng là ứng cử viên đệ nhất, còn thăm dò cái gì? Hay là ngươi tiến lên báo số 1 đi, để anh em còn tiện đường tính toán với nhau.

Đường Thiên Hành phết phết môi, bực bội nói :

- Lão tử bị thằng mất dạy nào chôm mất lệnh bài, hiện tại không có lấy cái gì mà báo?

Chúng nhân lúc này mới ngả ngửa, chẳng trách Đường lão thiếu rõ ràng lấy được cái đầu, thế nhưng lúc đến đã thấy hắn đứng đó không thèm báo danh, làm anh em nghi thần nghi quỷ cũng đứng cả ở đây cả buổi chờ xem chuyện gì.

- Khụ, vậy Đường thiếu chủ không đi tìm một cái là được rồi, đứng đây cản trở gì?

- Lão tử đứng chắn ở đây, chính là để tìm một cái đấy.

Đường Thiên Hành quét mắt nhìn, tròng mắt xanh lè.

Chúng nhân nhìn nhau. Bọn họ 3 canh giờ qua, để có ngân bài cũng có chôm gà đánh chó không ít. Chẳng qua, Đường môn nổi danh chơi ám khí trùm thiên hạ, lại còn cả độc. Lại không biết thằng mù nào ăn gan báo, nhón ai không nhón lại nhón của Đường Thiên Hành. Lúc trước chẳng phải đã một thằng chơi dại thăng thiên rồi sao? Hành lão đại buồn đời chơi lớn, không cần nhiều chỉ cần tung cỡ một cái tuyệt chiêu thất truyền Bạo Vũ Lê Hoa châm ra, anh em khẳng định phân nửa bỏ Kiếm hội chạy đi tiêm thuốc cho chắc ăn.

Đường Thiên Hành gằn giọng :

- Nói cho các ngươi biết. Đồ đã trong tay Đường môn, không nuốt dễ vậy đâu. Thằng nào nghịch dại thì chuẩn bị mang xác tới nôn ra cho lão tử.

- Lời này ý gì?

Chúng nhân không nhịn được rét run, cảm giác ... nhất định có bẫy.

Đường Thiên Hành cười nhạt :

- Cũng không có gì. Lên lôi đài không cho dùng độc, nhưng đây vẫn chưa vào lôi đài, không tính phạm luật. Trên tay ta luôn có độc Đường môn, phàm cầm cái gì rồi đều dính vào.

- Đường thiếu chủ, nói vậy đi vệ sinh ngươi cũng không cầm cái kia luôn sao? Lợi hại!

- Đậu móa thằng nào hỏi vậy? Cùng là nam nhân làm m* gì lại để ý chuyện đó?

- Hừm, hắn chắc không phải nam đâu.

Đường Thiên Hành cũng chẳng cười đùa, nói :

- Nói chung, thằng nhãi kia chắc chắn giờ này đã dính độc. Chỉ cần hắn ló mặt ra, lão tử một tay chỉnh chết hắn. Các ngươi cũng đừng ai rảnh rỗi mà cản.

Lăng Phong vuốt mũi nghĩ nghĩ. Đường Thiên Hành nói một câu hai ý. Gã nói vậy đồng nghĩa đang báo cho chúng nhân, chốc nữa lôi đài mà gặp, khôn hồn thì nhận thua kẻo ăn độc về nhà nằm thay máu.

Có vài tên nhát chết liền mở mồm bốc mã thí :

- Đường thiếu chủ cái này cứ yên tâm. Trộm cắp vặt là tội danh lớn, nói không ngoa có thể xếp vào bảng ác nhân cần tru diệt.

Có tên nào đó nói thầm :

- Làm gì dữ vậy chứ?

- Ai nói đó? Có tật giật mình sao?

Đám Lăng Phong không hẹn mà cùng nhìn sang ... Bạch Ngọc Đường. Ý tứ trên mặt đều thống nhất như nhau.

“Lão Bạch à, ngươi không sao đó chứ?”

Khúc Linh Phong đặc biệt thở dài :

- Không xong. Bổn đại phu năm đó chỉ học một chút da lông thú y, hôm nay thế nào nửa canh giờ lại xem hai cái tuyệt chứng, một bị muỗi tiên Thục Sơn đốt, một bị kịch độc Đường môn hạ. Cái này lỡ như đều cứu thành, y danh lan xa làm sao mới phải chứ?

Lăng Phong cũng nói vào không khí :

- Khụ. Thằng dại khờ nào kia, có nghe không? Trong người có thấy cái gì không ổn không đó?

Chỉ nghe “thằng nào kia” lại im re, không phải thực sự sẽ có chuyện đi?

Đường Thiên Hành nhếch mép :

- Cũng đến giờ rồi. Lại quên không nói, bình thường hàng ngày ta đều đổi độc trên tay. Chẳng qua, đổi nhiều thành quen như chà răng mỗi sáng, lại luôn chẳng nhớ là độc gì.

Đại diện Thục Sơn thấy tình hình căng thẳng, buộc phải tiến lại :

- Đường thiếu chủ, chúng ta phải nhắc ngươi một chút. Vừa rồi đã có 2 vụ án mạng xảy ra, còn chưa điều tra cụ thể. Đường thiếu chủ cũng là một tình nghi trong đó. Nếu tiếp theo để xảy ra án mạng, Thục Sơn chỉ e sẽ không thể tiếp tục nể mặt Đường môn các vị ...

Đường Thiên Hành hừ lạnh :

- Ta đã nói không phải ta làm, chỉ muốn chỉnh người một chút. Không phải Đại hội Chính phái sao, hành vi trộm cướp như vậy tính cái gì chính phái?

Chúng nhân toát mồ hôi.

Dân Đường môn lại còn đi đả đảo hành vi trộm cắp, mặt trời mọc phía tây?

Nói đi cũng phải nói lại, đã không quy định cấm cướp của nhau. Cướp được cũng là chính là bản lĩnh. Vốn dĩ cũng là cướp từ trên người thủ vệ Thục Sơn cả. Đường môn thiếu chủ lại để bị cướp, coi bộ giận quá mất khôn.

Có lẽ phát hiện ánh mắt cổ quái của chúng nhân, Đường Thiên Hành mới hắng giọng :

- Lần này các ngươi cứ chống mắt xem là được rồi. Chết thì sẽ không ai chết, về nhà nằm vài tháng nửa năm ăn cháo loãng mà thôi.

- A ...

Đúng lúc này, quả nhiên có chuyện.