Chương 477: Buồn nôn vì muỗi vay vào mắt

Rất nhanh, một đám vây công nhóm Thục Sơn muốn đoạt tấm Kiếm lệnh thứ hai, Lăng Phong đang lưỡng lự không biết có nên nhảy vào tranh hay không, thì có ai đó tiếp cận :

- Này, Chu Bá Thông phải không? Làm quen chút đi, tại hạ Trường Ca minh Vương Trường Đông.

- A, hân hạnh, cửu ngưỡng.

- Chu huynh đệ vẫn một mình?

Lăng Phong cười khổ :

- Chưa cưới vợ, nhưng đã có con 1 tuổi.

- Lợi hại như vậy? À khụ ... Bỏ đi, tại hạ cũng không hỏi chuyện này.

- A? Đúng vậy, mọi người đều có nhóm, ta đang không biết làm sao.

Vương Trường Đông hào sảng cười :

- Nếu không ngại thì gia nhập với bọn ta, thế nào? Ta thấy ngươi vừa rồi cũng có chút khí khái, gặp chuyện không loạn. Trường Ca minh chúng ta là liên minh các môn phái Giang Nam, huynh đệ ở Tào bang chắc có nghe qua?

- Ta nghe qua, nhưng quên rồi.

Vương Trường Đông hơi mất hứng, nhưng vẫn vui vẻ nói :

- Không sao, không sao. Nói một câu ngươi đừng mất lòng, trước đây bọn ta có chút khinh thường Tào bang các ngươi, nên cũng không muốn kết giao qua lại. Nhưng hôm nay nhìn thấy Chu huynh đệ hào sảng, lập trường thay đổi, lập tức thay đổi. Hahả. Quan trọng nhất là, đi đánh nhau mang cả nha hoàn, đó là Vương Trường Đông ta tự nhân phong lưu cũng không nghĩ đến, không thể không bội phục được.

Phi Yến nghe thấy không khỏi hếch mũi khó chịu.

Lăng Phong liền cười trừ :

- Đây là tiểu muội của ta, cũng không phải nha hoàn.

- Hiểu hiểu, trong nhà ta cũng có không ít “tiểu muội” mà.

Lăng Phong biết nói nữa thằng nhãi này sẽ hiểu nhầm càng nặng. Đúng lúc lại nghe một thanh âm cao vút :

- Hắn là người của bọn ta từ đầu, muốn cướp sao?

Ra là tặc nương Dương Minh.

Còn chưa kịp phân trái phải, lại nghe một tiếng phẩy quạt :

- Nói gì đó nói gì đó, hắn là người của bổn Thử rồi. Các ngươi muốn đoạt đồ của Đệ nhất Đạo Soái ta?

Lăng Phong đột nhiên thành tâm điểm 3 phương nhân mã tranh giành, không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược khinh.

Làm nhân vật nổi bật đúng là khổ, muốn thu mình cũng không được. Liền hai tay che ngực sợ hãi nói :

- Khụ, Vương huynh, Dương huynh, tiểu đệ còn chưa có hôn phối, còn có con nhỏ phải nuôi, cũng không phải người của ai cả đâu.

Vương Trường Đông mặt đen thui. Còn Dương Minh hình như lại ... mặt đỏ.

Vẫn là tên nào đó mặt dày nhất quyết không buông :

- Ê, sao không nhắc ta?

- Quên mất, còn có ... Cẩm Mao Thử ngài.

- Vậy còn được.

Lăng Phong diễn xong kịch cười nói :

- Vậy đi, tất cả cùng đi là được rồi, cùng giúp nhau vào vòng trong. Thế nào?

- Ta chính là ý này. - Vương Trường Đông cười sảng khoái.

Dương Minh khoanh tay, coi như đồng ý.

Vương Trường Đông bỗng mắt mị mị nói :

- À, Dương huynh này, có thấy nóng trong người không?

- Ngươi hỏi làm gì?

- Ờ, cũng không có gì.

Bạch Ngọc Đường Tần Quyền đã nghi ngờ “Chu Bá Thông” chính là Lăng Phong, chỉ là đang đông người, lại nghĩ đến Lăng Phong có lý do riêng không tiện nói, đành cố đi theo tính sau.

- Khúc huynh đệ, ngươi thì sao?

Khúc Linh Phong xòe tay :

- Ta ... sao cũng được.

Và thế là một liên minh tự do tạm thời được lập ra. Vương Trường Đông, Khúc Linh Phong, Chu Bá Thông, Bạch Ngọc Đường, Tần Quyền, Dương Minh. Mấy huynh đệ của Dương Minh biết tự lượng sức đều cáo từ, muốn rời đi lo cho huynh đệ vừa vô cớ mất mạng. Trươc lúc rời đi, còn ánh mắt nhìn Lăng Phong nghi ngờ không bỏ, làm Lăng Phong không khỏi cười khổ trong lòng. Ta thật sự là oan nha.

Đám Lăng Phong cũng không muốn tranh giành hỗn loạn với đám đông kia, liền bỏ đi tìm chỗ khác. Dù sao 40 tấm mới bị mất có 2 tấm thôi, vẫn còn nhiều.

...

Nửa canh giờ sau, đám Lăng Phong đánh đông dẹp bắc, rút cục cũng thu hoạch vài tấm Kiếm lệnh.

Nói ra thì đám thủ vệ Thục Sơn cũng không phải là cao thủ. Chẳng qua đều tầm trên 30 tuổi, tu vi nội lực cũng gọi là kha khá, tạm coi như một cấp bậc khảo nghiệm.

Tham gia Anh Kiệt đều là thanh niên ưu tú tuổi 2x, tỷ dụ nhập môn từ lúc 7 8 tuổi, chăm chỉ luyện hàng ngày, thì hiện tại tu vi khí lực đại khái 10 năm, cũng tương tự đám thủ vệ Thục Sơn. Nếu bỏ hết tuyệt kỹ trấn môn đi chỉ so khí lực, thì kẻ nào đánh ngang được thủ vệ Thục Sơn coi như đủ tư cách vào vòng trong.

Cho nên giao tranh cũng không có gì khắc nghiệt, không ai rảnh mà toàn lực ngươi chết ta sống. Đánh qua đánh về một chút, liếc mắt đưa tình thấy hợp nhãn liền vui vẻ giao ra Kiếm lệnh định tình, cũng không cần dài dòng miêu tả cho tốn chữ.

Lại nói, mặc dù nói đi theo nhóm, nhưng nhóm là để bảo vệ nhau không bị nhóm khác cướp, chứ không phải để đoạt từ tay thủ vệ Thục Sơn. Bằng không nhóm 10 người cứ để tên mạnh nhất đánh một lèo lấy 10 cái rồi phân chia cho 10 tiểu đệ bên dưới thì còn gì là Anh Kiệt.

Mỗi lần giao tranh, đều là ai solo được thì Thục Sơn sẽ đưa ngân bài cho người đó, huynh đệ trong nhóm chỉ cảnh giới gần đó.

Nhân tiện nói đến làm sao so sánh tu vi.

Tu luyện cũng được 3 năm, Lăng Phong biết võ học thế giới này cũng chia đẳng cấp. Tỷ dụ Thiên Ma Truy Hồn của hắn có 7 tầng, Cửu Âm hình như có 9 tầng.

Tuy có thể đem khí lực ra để so hơn thua, nhưng gọi hẳn là cảnh giới, thì lại không có. Võ học chỗ này đi vào tinh vi. Hoàn toàn không hề có cái gọi là “quy chuẩn chung” cho toàn bộ võ lâm. Cái gì đại thành Đấu Tông thì thành Đấu Thánh gì đó.

Lăng Phong năm xưa cũng gọi là nghiện truyện nghiện game, phàm đọc truyện 8 phần vừa vào ngay chương một tác giả đều sẽ nói luôn thế giới này võ công chia làm những danh hiệu nào, bất kể đó có là dị giới hay không, làm như thế giới đại đồng đâu đâu cũng xài chung ngôn ngữ.

Nói sao, tu vi võ học, cũng không đơn giản chỉ là một con số mà phân định dễ như vậy. 3 năm luyện khí của Lăng Phong, chưa chắc đã thua một tên vớ vẩn nào đó luyện 10 năm.

Cho nên nói, tác giả tiên hiệp ném ra bảng cảnh giới, âu cũng là vì ... lười, cho dễ viết yy. Cứ ác nhân bước ra, nam chính liếc mắt một cái thế nhưng lại biết rõ thằng nhãi kia hơn mình một hai cấp. Chưa hết, vì lão tử là nam chính, có thần phật trợ lực, hơn thì sao, đập một phát ngươi cũng liền bẹp dí.

Rút cục, chia cảnh giới ra chỉ để làm nền cho nam chính phá vỡ nó.

Kỳ thực ... chẳng có cái gì là “vượt cấp khiêu chiến”. Mà là cảnh giới của nam chính và của đám NPC râu ria, cơ bản là hai hệ quy chiếu khác nhau. Tác giả chẳng qua khéo léo giấu đi cái bảng cảnh giới thiết kế riêng cho nam chính, làm độc giả cảm giác nam chính tuy cùng cảnh giới đó, nhưng thế quái nào lại luôn rất trâu bò.

Thành ra, có chia cũng như không.

Võ công, nên là tâm pháp, thân pháp, kiếm pháp các thứ tu luyện được đến tầng nào, kinh nghiệm ra sao, trí tuệ thế nào, nhiều thứ kết hợp lại mà ước lượng tu vi mới đúng.

Thế giới này, có điểm giống thật một chút. Mỗi nhà một kiểu chia sức mạnh. Dù sao Đạo môn Phật môn triết lý khác biệt, ngay cả luyện khí cũng không cùng đường, làm sao có thể dùng chung một bảng cảnh giới. Đó là chưa kể các giáo phái nhỏ lẻ. Cũng chỉ có thể lấy ra những mốc tương đối nhau.

Tỷ dụ Cái bang, chia đệ tử theo số túi, từ Vô Đại đến Lục Đại, Thất Đại đến Cửu Đại là thuộc trưởng lão. Kỳ thực, cũng không phải chỉ hơn nhau ở số túi ăn xin, mà chính là võ công của họ. Cửu Đại Trưởng lão của Cái bang, có thể nói ngang Toàn Chân Thất Tử. Hoặc như Thần Cung Huyền Nữ, tương đương các chưởng môn đại phái. Còn Thần Nữ như Liễu Thanh Nghi, tạm không có đối trọng.

Đây mới chính là võ lâm. Không ai hoàn toàn phục ai, không ai là vô đối, kể cả là Độc Cô Cầu Bại từng đánh bại không ít siêu cao thủ. Nếu cứ đem cảnh giới khủng bước ra toàn dân đều bị ép thở không thông lập tức bái lạy, thì còn gì võ lâm?

Tuy nhiên, cũng không thể mù mờ. Nếu nói riêng về khí lực, có thể tạm lấy số năm ra mà phân biệt đi. 10 năm, 20 năm, 30 năm vân vân.

Riêng Lăng Phong, dùng Cửu Âm thì 3 năm của hắn có thể bằng hẳn 10 năm của người khác. Mà đó là mới chỉ Cửu Âm tầng một. Vậy mới nói Cửu Âm tuy không có hiệu ứng gì đặc biệt, nhưng lại bá đạo thế nào.

Chốt lại, Einstein nói rồi, mọi thứ đều tương đối. Cái gì thế giới sức mạnh vi tôn gì đó, là thế giới cho trẻ con thích mơ mộng đọc đi.

...

Quay trở lại chuyện Kiếm lệnh Thục Sơn.

Nhóm Lăng Phong 7 người, mới lấy được 5 cái ngân bài, còn lại Lăng Phong và Bạch Ngọc Đường.

Liếc Bạch Ngọc Đường, Lăng Phong cười trêu :

- Ngươi từ đầu tới giớ cứ ung dung như vậy, tu vi hình như cũng không quá 10 năm đâu, làm sao mà lấy ngân bài?

- Bổn Thử không cần.

- Không cần? Biết lượng sức, không tham gia nữa sao?

- Vớ vẩn, nhìn một chút đi.

Nói rồi nhàn nhã giơ tay ra, trong tay quả thật một cái lệnh bài.

- Thế nào, sợ hãi chưa?

Lăng Phong nhìn một chút, mị mị nói :

- Có một chút sợ hãi. Đồ giả à?

Bạch Ngọc Đường mặt đen thui :

- Đại ca, nhìn lại một chút giùm. Lệnh bài bằng kim loại nạm bạc, bổn Thử là đạo soái, cũng không phải rèn soái, giữa rừng heo hút ở đâu ra mà làm giả được?

- “Rèn soái” là từ ngữ quái gì?

- Ngươi toàn dùng từ cổ quái, ta thì không dùng được sao? Nói chung, đều là soái.

Lăng Phong cười trừ.

Đám Vương Trường Đông không khỏi ánh mắt bái phục, thằng nhãi này nhón lúc nào sao không ai biết :

- Ô, Bạch huynh đệ lấy lúc nào vậy?

- Haha, ta lấy từ đầu, chỉ là các ngươi kém cỏi không biết mà thôi.

Cả đám không khỏi chột dạ, hay là ...

Liền lục đục lấy ra ngân bài của mình đếm một chút. Còn may, đều có đủ, đúng là 5 cái, thêm cái của Bạch Ngọc Đường là 6.

Bạch Ngọc Đường mặt đen lần hai :

- Các vị đồng đạo, nghi ngờ nhân phẩm của bổn Thử như vậy?

- Ngươi luôn mồm nói mình là đạo tặc, ai mà biết được nhân phẩm ngươi thế nào chứ?

- Hừ, ta nói là “đạo soái”, vẫn luôn nhấn mạnh một chữ trong đó, chính là phẩm chất của bổn Thử. Các ngươi không nghe ra sao?

Chúng nhân ngẫm lại, hỏi :

- Chữ “đạo”?

- Không phải, chữ “soái”.

Chúng nhân lặng thinh, Tần Quyền vờ nhìn cây cỏ :

- Trời có lẽ sắp gió to ...

Lúc này Lăng Phong mới buồn chán nói :

- Bày đặt cái gì. Ngươi lấy ngay cái lệnh bài đầu tiên đúng không?

- Hêhê, vẫn là lão Lă ... lão Chu ngươi tri kỷ của bổn Thử.

Dương Minh phết phết miệng khinh bỉ, lẩm bẩm :

- Hừ, hai tên trâu đực, tri kỷ cái rắm gì chứ?

- Dương huynh có thành kiến với bổn Thử sao?

- Lão tử không có thành kiến gì cả, nhưng cũng không muốn làm tri kỷ với ngươi.

Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu ra sao. Bạch gia cũng đâu có nói muốn làm tri kỷ với tên thô lỗ nhà ngươi chứ?

Vương Trường Đông bỗng thốt ra :

- Từ từ, Bạch huynh đệ lấy cái đầu tiên? Đầu tiên nào? Chẳng lẽ cái của ...