Chương 471: Tố chất lưu manh

Chuyện tướng hồn xem ra đành để ra sau. Lúc này, thiếu niên tuấn tú liếc mắt hỏi Lăng Phong :

- Nó là người quen của ngươi sao?

- Đúng vậy!

Lưu Thái cười nham nhở :

- Haha, quen? Làm sao? Cũng thấy nó hợp nhãn, bịa chuyện muốn tranh với bọn ta sao? Nói cho ngươi biết, bọn ta nhìn thấy nó trước.

Lăng Phong cười nhạt, sát ý tích tụ.

Kể cả không quen Phi Yến, cái kiểu nói “nhìn thấy trước thì chiếm trước này”, dùng lên một tiểu cô nương, thật quá vô nhân tính. Còn đòi tham gia Anh Kiệt, đại diện danh môn chính phái tiêu diệt ác nhân cái gì đó?

Chỉ là, Lăng Phong còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên nọ lại giành mất, thái độ còn quyết liệt hơn cả hắn :

- Ngươi không nhìn thấy nó hoàn toàn dựa vào hắn ta sao? Thằng ngu cũng nhìn ra là quen biết.

Lưu Thái biết thua lý, nhưng cục tức không thể bỏ, hất hàm hỏi :

- Ngươi m* nó phiền quá đó, có gan thì xưng tên ra.

Thiếu niên tuấn tú khoanh tay ngạo nghễ nói :

- Lão tử Thiên Vương bang Dương Minh.

- Thiên Vương bang sao?

Lưu Thái coi bộ đang ước lượng đối thủ, nghe xong Thiên Vương bang cũng không lộ ra thần sắc nào, xem ra không sợ lắm. Gã lại nhìn Lăng Phong :

- Ngươi là thứ gì?

Lăng Phong cười nhạt hỏi ngược lại :

- Tào bang. Còn ngươi là thứ gì?

Lưu Thái cười khẩy :

- Ta còn tưởng là đám nào, hai cái tiểu bang phái mà thôi. Dám tranh với ... Cái bang bọn ta sao?

Lăng Phong cười thầm.

Lúc khẩn yếu đổ vấy cho người khác, phong cách này chỉ có dân lưu manh chợ búa. Phong ca 3 năm qua lăn lộn chính là với đám này, vừa nhìn liền hiểu.

Mấy ngày qua ở Thục Sơn, Lăng Phong dần thừa nhận cái chất “nghĩa khí” của nhân sĩ võ lâm. Tỷ dụ đánh nhau chắp tay cửu ngưỡng nửa ngày, ra trận màu mè hoa lá, gặp chuyện bất bình rút đao, không bất bình cũng rút đao. Đây cũng không phải là một loại cố chấp giả tạo mà phim ảnh nói quá lên, mà quả thật tồn tại. Cũng giống như đám văn sĩ vẫn cứng đầu cứng cổ với lý tưởng Nho gia.

Ngay cả Cái bang, tuy nói là đại diện ăn mày, nhưng nhìn một cái Bắc đường Tiêu Thiên Phóng Vưu Vị, hoàn toàn không có bộ dạng ăn mày, đẳng cấp khác hẳn thể loại Diêm bang Tào bang. Có thế mới sinh ra anh hùng như Tiêu Phong. Nếu như đều hành xử kiểu ăn mày ngoài phố mà nói, căn bản không thể làm Tứ Đại Bá Chủ dễ như vậy.

Đây cũng chính là điểm khác biệt cơ bản giữa “võ lâm” và “không võ lâm”.

Dương Minh giọng có chút e ngại :

- Cái bang? Cái bang lại có loại đệ tử bại hoại như vậy?

Cái bang là một trong Tứ Đại Bá Chủ, Dương Minh tuy ra vẻ cường thế, nghe đến có chút e ngại cũng dễ hiểu.

Lăng Phong liền thong thả nhắc :

- Hắn không phải Cái bang, là Diêm bang.

- Diêm bang? - Dương Minh lập tức thay đổi thái độ.

Thực ra lúc đầu Lăng Phong cũng không thể nào nhớ ra hai thằng họ Lưu này. Dù sao nhân vật phụ mà thôi, 3 năm rồi quên mất là chuyện đương nhiên. Nhưng lúc Lưu Thái khựng lại khi nói ra hai chữ “Cái bang”, kết hợp với chất giọng kinh thành, Lăng Phong thế quái nào trí nhớ đột nhiên tuôn trào, sực nhớ ra.

Lưu Thái Lưu Thành bị Lăng Phong nói toạc thân phận, không khỏi nhìn nhau ngờ vực. Làm lưu manh, kị nhất là xưng tên không ai sợ, thứ hai là vừa giả danh đã bị lật mặt. Chúng vội trao đổi ánh mắt, lập tức ...

“Vù”

Lăng Phong lại cười nhạt, đảo thân lùi một nhịp.

Biết ngay sẽ có trò này, đánh không thèm thông báo. Cái này Phong ca còn rành hơn chúng.

Riêng thân pháp, Lăng Phong hiện tại xài là Tiêu Dao bộ bản đầy đủ, đã qua tầng 3 tạo ra ảo ảnh. Thậm chí ở góc độ né tránh, chỉ e đã sắp ngang ngửa Tiên Ảnh Ngự Phong của Liễu Thanh Nghi, đẳng cấp vào hàng tông sư chưởng môn. Khiêm tốn mà nói, lúc này cho dù Toàn Chân Thất Tử Cái bang Trưởng lão 8 túi ở đây, cũng chưa chắc chụp được hắn, đừng nói Lưu Thái hạng vô danh tiểu tốt.

Lưu Thái đánh hụt, cười gượng nói :

- Haha, nhanh đấy, có điều tưởng ta sợ ngươi không bằng?

Kỳ thực thấy thân pháp đối phương ảo diệu, trong lòng Lưu Thái đã do dự. Chẳng qua gã vẫn ngoan tâm giậm chân một cái, nhắm mắt hô to :

- Ông đây ở trong Diêm bang xưng là Đệ nhất quyền đấy. Ăn ta một quyền ...

- Vậy sao?

Quyền đánh tới.

“Binh”

Cái này là Diêm bang Thông Tí Quyền, Lăng Phong từ chỗ Long Bác Khôn có nghe qua.

Tuy nói Diêm bang toàn gà vịt, nhưng ít nhiều cũng có môt bộ “công pháp” gọi là trấn môn chi bảo, bằng không cũng không được mời đi Kiếm hội. Chẳng qua, Diêm bang 3 năm trước Phong ca chưa có mấy chiêu đã đánh tung được lên, thằng kia đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào.

Lăng Phong thậm chí không thèm tránh, cứ thế đứng yên tay không xuất Truy Hồn trảo.

“Binh”

“Binh”

Nói thì chậm sự lại nhanh. Điện quang hỏa thạch hai tiếng binh bốp, chỉ thấy Lưu Thái xông lên chưa đầy nửa phút đã lui về, trên mặt đã xám xịt, lùi đến 7 8 bước mới đứng vững, hai tay ôm quyền dõng dạc :

- Thôi, ngươi cũng khá. Lưu Thái ta coi như lĩnh giáo, hôm nay bại một lần tâm phục khẩu phục.

Nói xong liền lôi kéo Lưu Thành, quay đầu ... bỏ chạy.

Lang Phong suýt chút úp sấp.

- Muốn chạy? Không có dễ như vậy đâu.

Vừa bước tới trước, lại nghe một tiếng “ào”. Một đám phấn mù mịt bay ra, không khí sặc mùi chua cay.

“Ớt bột?”

Lăng Phong nhảy ra sau, không khỏi trợn mắt há mồm, đã lâu không gặp kiểu đánh nhau này, có chút hoài niệm.

Bên kia Dương Minh cũng cười to :

- Haha, muốn chơi kiểu cướp giật với lão tử? Ngươi m* nó chọn sai người rồi. Không biết Thiên Vương bang là ai đi?

Lăng Phong choáng váng. Dương Minh này không biết có phải nữ hay không, nhưng coi bộ cũng chẳng phải “nhân sĩ chính phái”. Hắn chợt nhớ ra, ngày trước Cao Diệp từng kể, Thiên Vương bang ở Kinh Hồ là một bang chuyên ... ăn cướp, không coi quan phủ vào đâu, còn láo hơn cả Diêm bang.

Không nghĩ đến, đi Kiếm hội cốt để thể nghiệm tinh thần võ sĩ đích thực, đụng đầu tiên lại đều là đồng liêu ... vô lại.

Rất nhanh, hai anh em họ Lưu đều bị chụp lại.

Lưu Thái liền dở bài :

- Hai vị đại hiệp, xin tha mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết vị muội muội này là người của ngài, tay chó chạm phải, về nhà sẽ chặt tay ăn năn hối cải. Hai vị tha cho một đường sống a.

Lăng Phong vừa động tay chuẩn bị vuốt mũi xem kịch, thằng kia lại tưởng hắn đánh, đổi bài ngửa cổ :

- Các ngươi còn muốn thế nào? Bọn ta còn chưa làm gì muốn đánh đến cùng hay sao? Đây nè, chỗ này nhiều máu. Đánh! Đánh đi! Lưu Thái ta một đời anh hùng, tốt nhất là đánh chết ta đi. 18 năm sau làm hảo hán.

Lăng Phong dở khóc dở cười, đại ca ngươi còn đòi làm hảo hán? Đầu thai không rớt trúng thú vật đã là may. Liền mở giọng :

- Này, ta nói ...

- A, đánh rồi đánh rồi. Người đâu tới xem đám này vi phạm thể lệ, muốn giết người này, Thiên Vương bang Dương Minh, còn có Tào bang cái gì đó ...

Dương Minh bực bội ra mặt, Lăng Phong cũng khó chịu không kém. Đang chuẩn bị thực sự tát cho thằng lắm mồm này một cái, thằng nhãi kia bỗng hai mắt trợn tròn ngã lăn quay ra đất, trên mặt khủng hoảng.

- A, đau quá, ta sắp chết rồi ...

Lưu Thành hoảng hốt :

- Đại ca ... Ngươi sao vậy?

“A đù, giả chết cũng xài đến?”

Lăng Phong vuốt mũi ngưỡng mộ, phẩm chất của giới vô lại được Lưu Thái phát huy không thiếu cái gì, nửa khắc dở liền ba bài chuẩn.

Nhìn đối phương bọt mép sùi cả ra, hai mắt giật giật, Lăng Phong không khỏi ngả mũ kính phục. Thôi thì, vì mạng sống diễn xuất nhập tâm như vậy, Lăng Phong cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, liền nói với Dương Minh :

- Thôi tha cho hắn đi.

- Hừ, may cho ngươi, lão tử hôm nay không muốn sát sinh.

Chỉ là, Lăng Phong vừa quay lưng đi, lại nghe Lưu Thành khóc thảm :

- Các ngươi ... giết người xong muốn chạy như vậy?

Lăng Phong buồn chán nói :

- Ta nói hai vị đầu đà, đã tha cho rồi thì đi đi, còn cố ăn vạ? Ông nhưng là Tào bang, đều thuộc bài hết rồi, không cần diễn phí sức như vậy đâu.

- Diễn? Diễn cái con m* ngươi ...

Lưu Thành bỗng gào lên, xông tới chỗ Lăng Phong.

Lăng Phong cũng không khó khăn, vụt một cái đã né ra. Chỉ nghe Dương Minh phía trước nói :

- Không đúng, hắn hình như ... chết thật rồi.

- Gì?

“Chết thật?” Lăng Phong bất khả tư nghị, hắn đã làm gì đâu mà chết?

Hay là Phong ca vừa gia nhập Tiêu Dao, lại khai thông Thủ Tam Âm, cho nên mạnh lên bất thường mà không biết, bất cẩn thổi một cái đã chết người?

Cái này rất không tốt, sẽ đi ngược truyền thống tốt đẹp bấy lâu.

Lưu Thành biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lăng Phong thù hận. Lăng Phong dở khóc dở cười, vừa mới nửa khắc trước còn diễn vai bị cáo, hiện tại đã xoay ngược thành nguyên cáo.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Cũng không phải ta làm.

- Không ngươi thì ...

Lưu Thành chưa nói xong câu, cả người bỗng nhăn nhúm.

“Phụp”

- Aa?

Chỉ thấy Dương Minh ở cạnh bỗng động thân, chủy thủ đâm vào lưng Lưu Thành.

Lăng Phong không khỏi cảnh giác kéo Phi Yến lùi ra sau.

Từ từ, tên Dương Minh này đúng là từ đầu xuất hiện cùng chỗ với Lăng Phong, nhưng không ai khẳng định đi cùng một hướng thì sẽ cùng phe đâu.

Còn chưa hết, Lưu Thành vừa ngã ra, Dương Minh thế nhưng còn dơ chân ... sút thẳng vào hạ bộ Lưu Thành vài cái, xem chừng rất thống hận.

“Hự”

Lăng Phong cuống họng giật giật, cảm giác có cái gì muốn chạy lên.

Khó trách dám giả trai vào đây, tặc nương này ra tay còn dã man hơn cả hắn. Vừa rồi còn nói hôm nay không sát sinh, nhoáng cái đã lật mặt.

- Ngươi ... giết hắn?

- Làm sao? Tên kia chết, hắn không thể không chết. Ngươi giết một người, ta giết một người. Hai bên đều nhúng chàm, về sau cũng không lo ai tiết lộ ra hại nhau. Lão tử như vậy là rất nghĩa khí rồi đó.

Lăng Phong trợn mắt :

- Nhưng ta ... cũng không hề giết hắn.

Dương Minh liếc mắt khinh bỉ :

- Đến lúc này rồi còn giả vờ làm gì? Ngươi đấu với hắn, ngươi không giết thì ai giết?

Lăng Phong xòe tay vô tội :

- Ta làm sao biết? Có lẽ bị nhồi máu cơ tim, hoặc là HIV mãn tính thì sao?

Chờ chút, HIV mãn tính cũng không thể đột tử chứ? Cái này không nhớ.

Dương Minh dùng dằng nói :

- Cái gì nhồi máu? Lão tử nghe không hiểu.

Vừa nói vừa cúi xuống sục sạo trên người hai tên xấu số.

Lăng Phong tặc lưỡi thầm than. Rõ ràng là nữ giả nam, mở mồm ra lại luôn là “lão tử”. Giết người cướp của làm thoăn thoắt, coi bộ không chỉ làm qua một lần. Gọi họ Dương này “tặc nương” cũng không sai.

Dương Minh lục trên thân Lưu Thái, hừ mũi nói :

- Ngươi còn nói không phải mình ra tay? Xương cốt đều đoạn cả rồi.

Lăng Phong mờ mịt. Hắn hoàn toàn nói thật. Mặc dù hắn muốn trừng trị hai thằng họ Lưu thật, nhưng Phi Yến vẫn chưa bị tổn hại gì, Lăng Phong chỉ muốn đánh cho một trận rồi thôi, ra tay tự có chừng mực, còn không ngoan lạt vô pháp như vậy.

Dương Minh phủi phủi tay đứng lên :

- Bỏ đi, có người đến. Mau rời khỏi chỗ này, để bị phát hiện sẽ không tốt.

Nói rồi mặc kệ Lăng Phong nghe hay không, đảo mắt đã lao đi.

Lăng Phong hơi khựng lại nhìn xác Lưu Thái Lưu Thành, cảm giác chuyện xảy ra hơi nhanh, không kịp phản ứng. Cũng may Phi Yến giật giật cổ tay, Lăng Phong đành quyết định rời đi.

Hắn khẳng định mình không giết người, nhưng đứng đây bị người khác thấy, căn bản khó có thể giải thích rõ ràng. Hai thằng kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, thôi thì, chỉ có thể trách bản thân đi.

Chỉ là, Lưu Thái rút cục là do ai ra tay? Không thể là nhồi máu cơ tim thật đi?