Chương 461: Ta là Chu Bá Thông

Duyệt Lai khách điếm.

Trong các bộ phim ăn khách, các vị anh hùng cho dù đi đâu về đâu, hễ vào khách điếm thì có đến 8 phần sẽ là Duyệt Lai.

Duyệt Lai là hệ thống khách điếm lớn nhất Đại Tống, cũng giống như Tứ Hải tửu lầu. Trên khắp Đại Tống, bất kỳ thành thị lớn nào cũng có ít nhất một Duyệt Lai và một Tứ Hải. Lăng Phong cũng đang muốn Phong Vân đoàn có một ngày như vậy, đi chỗ nào cũng sẽ có chiêu bài Phong Vân.

Tần Quyền đã trở về, ngồi một góc vẻ mặt đầy tâm sự. Các huynh đệ đang bận sắp xếp đồ đạc lên đường, cũng không ai để ý an ủi “chàng trai đang đau khổ”.

- Phong nhọ đâu rồi? Phong nhọ đâu rồi?

Một làn gió màu trắng lao vào sảnh, người chưa thấy đã nghe tiếng gọi.

- Lão Bạch? Đến rồi đó sao? Đương gia đi rồi.

Hóa ra là Bạch Ngọc Đường. Bạch gia vừa từ Toàn Chân về, đang muốn kể công lại nghe Lăng Phong đã đi mất, không khỏi mất hứng trợn mắt :

- Đi rồi? Đi đâu? Đừng có nói lại ăn mảnh đi nha.

Lôi Trấn oang oang nói :

- Hắn nói có việc riêng đi Thục Sơn. Còn có ăn gì hay không thì ta không biết.

- Thục Sơn? Móa, quả nhiên đi ăn mảnh.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe hai chữ “Thục Sơn”, liền biết Lăng Phong đi đâu. Bạch gia chính là người đầu tiên nói cho Lăng Phong biết về Đại Kiếm hội.

Bạch Ngọc Đường tuy cũng là mật thám, nhưng hắn hiện tại đang tự do, cho nên căn bản không biết Lăng Phong có nhiệm vụ trên người.

Bạch Ngọc Đường vừa kiếm được hai tấm vé mời Đại Kiếm hội, đang dự định cùng Lăng Phong chu du Thục Sơn cải thiện tình cảm. Ai mà ngờ tên vô tình kia lại bỏ hắn đi trước mất.

Bạch Ngọc Đường không khỏi kỳ quái, tên kia đi Đại Kiếm hội kiếm đâu ra thiệp mời?

Dù sao, có một cặp vé, đi một minh sẽ rất buồn. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn thấy tên nào đó đang ủ rủ, liền khều tay :

- Này Quyền đệ, ca có hai cái thiệp hồng, có muốn ... đi một chuyến Thục Sơn với ca không?

- Tránh! Bổn công tử đang chán đời.

Tần Quyền khoát tay, lại quay mặt sang hướng khác.

- Ai nha, từ chối bổn Thử? Ngươi có biết ngươi là người đầu tiên không?

Tưởng Bình là người đa cảm, lúc này mới nũng nịu lại gần :

- Lão Bạch à, ngươi đúng là cái loại không hiểu phong tình. Không thấy hắn đang có tâm sự sao? Ài, cũng chỉ có nghệ sĩ chân chính như ta mới hiểu được, nam nhân cũng có những lúc tâm hồn mong manh dễ vỡ ra sao ..

Nói rồi vỗ vai Tần Quyền :

- Lão Tần, gặp chuyện buồn? Ta rất có kinh nghiệm đó. Không cần nói ra, nghe một bản nhạc rồi quên nó đi là được.

- Không cần, ta hết chán đời rồi. - Tần Quyền lập tức lắc đầu thanh tỉnh.

- Ai, đáng tiếc!

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhìn Tần Quyền :

- Ngươi bị nữ nhân đá à?

- Ngươi ... làm sao biết?

Tần Quyền kinh hãi ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường ngã ngửa :

- Ngươi thực sự bị đá?

- Chẳng lẽ nó lộ ra cả vậy sao?

- Khục. Ngươi không biết bổn Thử có thuật đọc tâm sao?

Bạch Ngọc Đường nói xong cười dài đi ra cửa lớn, sầm mặt lầm bầm làu bàu :

- Móa, dạo này mồm miệng bổn Thử thế nào vậy? Cái chim gì thuận miệng nói cũng trúng hết. Nhất là thằng nhãi Phong kia, bổn Thử thì toàn tâm toàn ý với hắn, hắn lại dám bỏ bổn Thử đi một mình. Không được, bổn Thử nhất định phải đuổi theo.

Đúng lúc này, có tiếng nữ nhân thanh thoát vang lên :

- Hai huynh muốn đi Thục Sơn ... Kiếm hội sao?

- Má ơi, giật cả cửa mình!

Bạch Ngọc Đường giật thót nhảy một cái lên bàn, nhìn lại phát hiện một tiểu cô nương mặc đồ thị vệ trong cung, đang tò mò đánh giá mình.

Bạch Ngọc Đường liền ho khan, rút quạt cái “soạt” bày ra môt bộ phong lưu tiêu sái nói :

- Ý, ở đâu ra một tiểu muội dễ thương thế này? Làm sao, có phải thấy bổn Thử đẹp trai, yêu mến không dừng được, muốn đi cùng bổn Thử gửi gắm nhân sinh? Đáng tiếc, đáng tiếc, bổn Thử đã chọn xong người rồi ...

Tần Quyền suýt chút nôn mửa, vội giải thích :

- Quên nói cho các ngươi biết. Nàng ta chính là Tiểu Hoa mà Tứ ca vẫn muốn đi tìm lâu nay.

- Ô, là nàng ta?

Tiểu Uyển gật gật đầu.

Lập tức cả đám huynh đệ đều châu mắt nhìn Tiểu Uyển. Chuyện Lăng Phong có một vị nghĩa muội mất tích, trong đoàn gần như ai cũng có nghe qua.

Tiểu Uyển bị người khác nhìn cả người khó chịu, vội chắp tay :

- Muội là Tiểu Uyển, mong ... mong các huynh chiếu cố. Không biết đại ca hắn đang ở đâu rồi?

- Hắn? Đi rồi.

Tiểu Uyển không khỏi bất ngờ. Lần trước đến Tinh các Yến gia, hai vị thủ tọa ở đó nói nếu nàng muốn tìm đại ca thì hãy đi Đại Kiếm hội. Không nghĩ đến quả thật đúng vậy, Tinh các Yến gia quả nhiên thần cơ diệu toán.

Bạch Ngọc Đường hỏi :

- Từ từ, làm sao muội cũng biết cái Kiếm hội đó?

Tiểu Uyển hồn nhiên lấy ra một tấm thiệp, nói :

- Muội có thiệp mời, còn đang không biết phải đi thế nào.

Bạch Ngọc Đường không khỏi chấn trụ.

Hắn là người rõ nhất, cái tấm thiệp mời này khó kiếm thế nào. Không phải danh môn đại phái tiền bối cao nhân, tuyệt đối không thể có. Bản thân “Đệ Nhất Đạo Soái” như hắn, cũng không phải cướp được của thằng xấu số nào, mà là bỏ ra bảo vật giá cao mới đổi về được.

Đáng nói hơn là, đại hội này chúng võ lâm lập ra lấy tiên chỉ diệt gian trừ ác, mà cái gọi là “gian ác” đối với giang hồ quá nửa liên quan đến triều đình. Trong khi Tiểu Uyển ăn mặc rõ ràng là nữ quan.

Bạch Ngọc Đường không khỏi cổ quái hỏi :

- Nhưng ngươi là một ... nữ quan nha?

Tiểu Uyển lại gật đầu.

- Vậy làm sao cũng có thiệp mời này?

- Muội ... lấy được từ chỗ một vị cao nhân.

Tần Quyền lười nghĩ nhiều, lại ra mặt giải thích :

- Lão Bạch ngươi dò xét lắm vậy? Nàng ta trước kia là đệ tử Toàn Chân, có thiệp mời gì đó cũng dễ hiểu thôi.

- Hếhế. Không cần khẩn trương. Bổn Thử chỉ muốn xem muội muội của tên vô tình bạc nghĩa kia là loại người gì thôi.

- Đại ca ... vô tình bạc nghĩa? - Tiểu Uyển tròn mắt tò mò.

- A, đó là chuyện riêng của ta và đại ca muội thôi.

Bạch Ngọc Đường lại đi một vòng quanh ngắm Tiểu Uyển, khiến nàng không khỏi co rúm lại sợ sệt.

Bạch Ngọc Đường đã nghe ngóng qua, Toàn Chân giáo lần này có 10 suất thiệp mời. Lúc hắn rời Chung Nam cũng tình cờ gặp đoàn người Toàn Chân rời đi. Vừa đúng 10 người, căn bản không thể thừa suất nào cho Tiểu Uyển.

Bạch Ngọc Đường là dân ăn trộm mắt diều hâu, liếc nhìn thiệp mời trên tay Tiểu Uyển, mới phát hiện không phải bốn chữ “Chung Nam Toàn Chân”, mà lại là “Lạc Dương Tinh các”.

Bạch Ngọc Đường lập tức nghĩ đến, lẽ nào là ... đồng môn?

Trong bụng tấm tắc không thôi. “Đệ Nhất Đạo Soái” Cẩm Mao Thử vừa nghỉ chưa lâu, tre chưa già măng đã mọc. Tiểu cô nương này trông mới chỉ 14 15, đã có thể trộm được thiệp mời Đại Kiếm hội?

Cho nên nói, Bạch gia hắn lâu nay rủ rê Phong ca đi ăn trộm là không sai được, ngay cả nghĩa muội cũng là dân trong nghề, chạy đi đâu cho thoát.

Bạch gia coi như thông suốt, liền chắp tay cười dài :

- Haha, đã hiểu. Hóa ra đều là đồng đạo. Tại hạ Cẩm Mao Thử.

Tiểu Uyển chớp chớp mắt không hiểu ra sao, cũng chắp tay nói :

- Muội là ... là ... Tiểu Uyển. Các huynh gọi Tiểu Hoa cũng được.

- Vậy tốt rồi. Tiểu Quyền, Tiểu Uyển, hai nàng cùng ta tìm hắn thôi.

- Ngươi ăn phải thuốc chuột? - Tần Quyền bực bội ra mặt.

- Hếhế, đùa thôi. Tổng tiêu đầu, được chứ?

Bạch Ngọc Đường hỏi ý kiến Tiêu Thiên Phóng.

Tiêu Thiên Phóng từng là Cái bang Đường chủ, cũng biết đến Đại Kiếm hội. Thực ra tham gia cái Kiếm hội này đối với cái bang phái thế lực đều có lợi, nhất là tiêu cục, có thể quảng bá tên tuổi.

Nghĩ vậy, Tiêu Thiên Phóng liền nói :

- Vậy các ngươi đi đi, hộ tống Tiểu Uyển cô nương đến gặp Đương gia, xong việc nhanh chóng đuổi đến Tô Châu.

- Từ từ! Bọn ta cũng muốn đi.

Cả đám Ngũ Thử liền chạy lại. Còn có ... Tạ Phi Yến giật giật áo Bạch Ngọc Đường.

Tiêu Thiên Phóng trầm giọng :

- Không được. Đại Đương gia đã giao phó việc, các ngươi đi cả thì còn ai đến làm. Nhưng Tiểu Yến thì ...

Tạ Phi Yến trong đoàn ngoài Lăng Phong chẳng ai nói chuyện được.

Bạch Ngọc Đường nghĩ một lát nói :

- Vậy đem cả Tiểu Yến. Đến đó tìm một cái khách điếm cho nó nghỉ chân là được. Háhá, bổn Thử chuyến này nhất long tam phượng.

...

Một tuần sau.

Ngàn dặm về phía đông, Hoài Nam, Thọ Xuân.

Đạo Hoài Nam nằm giữa Hà Nam và Giang Nam, có hai thành lớn là phủ Thọ Xuân Thọ Châu ở phía tây, và phủ Hưng Nhân Dương Châu ở phía đông.

Thọ Xuân nằm ở phía nam sông Hoài, cũng không quá nổi tiếng, ngoài ba lần binh biến của Tư Mã gia lật đổ Tào gia thời Tam Quốc, và ở bên cạnh có một cái danh thắng là Thục Sơn.

Bên trong thành, Tào phủ.

Đây là một căn phủ đệ bình thường, nhưng phàm là người Thọ Xuân đều biết rõ, phủ đệ này cũng là Tổng đà của bang phái lớn nhất ở đây, Tào bang.

Kỳ thực, Tào bang mãi đến Ung Chính thời Thanh mới xuất hiện, còn được gọi là Thanh bang, do bang chúng đều vải bố màu xanh lên đầu. Chẳng qua, cái thế giới này liền triều Minh cũng chạy ngược về trước, Tào bang xuất hiện sớm chút cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Tào bang ở đất Giang Hoài, quy mô tương tự Diêm bang kinh thành. Tào bang quản đường thủy, ăn chặn tiền vận tải, đại khái một cái tiêu cục trên sông. Trong võ lâm, Tào bang không có danh vọng địa vị gì, vì chẳng có nổi cao thủ thành danh nào. Nhưng nói về nhân số, đặc biệt là tiền bạc, thì Tào bang Diêm bang là hai cái lớn nhất, các môn phái khác chỉ có xách dép chạy dài theo.

Trong một căn phòng kín ...

- Hai vị Đại nhân mời ngồi.

Một trung niên dáng vẻ bệ vệ tầm 40 tuổi chắp tay mời, đối diện hắn là hai trung niên nam nhân, một cao gầy một vàng vọt.

Trung niên cao gầy nghiêm trọng nói :

- Mã Tổng quản cứ gọi là Đường chủ thì hơn, thân phận của chúng ta không thể để lộ.

Người họ Mã liền vuốt râu :

- Haha, hai vị đại nhân yên tâm. Mã mỗ đã sắp xếp cẩn thận, tuyệt đối không để ai lộ ra. Vị này là?

- Hắn là Phi Long.

Mã Tổng quản dò xét một chút, khách sáo chào hỏi :

- Tại hạ Mã Thành. Hân hạnh! Không biết bên ngoài nên gọi Phi Long huynh đệ bằng tên gì?

Người hiệu Phi Long liền chắp tay :

- Hân hạnh, tên giả của ta là ... Chu Bá Thông.

- Chu Bá Thông? Tên hay, haha!

“Chu Bá Thông” hiệu Phi Long, đương nhiên không ai ngoài Lăng Phong. Hắn lúc này đang mang mặt nạ da mặt, là một tên thanh niên mặt vàng như nghệ, không còn là Lăng Phong da nâu gợi cảm ngày nào.

Gần đây gặp phải toàn là bí ẩn liên quan đến Chu Xán, chu nên Lăng Phong lấy luôn họ Chu. Chỉ không biết thế giới này có Chu Bá Thông hay không? Kệ đi. Cho dù có, thì còn chưa biết ai cao tay hơn đâu.

Lăng Phong và Đại Tiếu hiện tại đóng vai Đường chủ Tào bang, dùng thân phận này để đi Đại Kiếm hội. Tào bang cũng giống Diêm bang, có 3 suất tham gia. Người thứ ba chính là Mã Thành, Tổng quản Tào bang, thành viên Mật Thám tự nằm vùng.

Đại Tiếu trầm giọng :

- Sáng sớm mai sẽ đi Thục Sơn, ở đó sẽ còn có người khác phối hợp hành động. Nhiệm vụ trước mắt là nghe ngóng. Riêng Phi Long có một nhiệm vụ riêng, đó là bằng mọi giá phải lọt vào bảng Thập Đại Anh Kiệt.

- Thập Đại Anh Kiệt?