Chương 434: Vòng xoáy khởi động

Trường An.

Lăng Phong trở lại phủ đệ Lăng gia, thì nhận được một tin xấu.

- Bán rồi?

Hóa ra, toàn bộ phủ đệ chỗ hắn từng ở, kể cả sân tập đằng trước, đã không còn thuộc sở hữu của Lăng gia. Đều đã bị Lăng Hải sang tên cho tên nha nội nào đó làm quà gặp mặt. Nghe nói liền ngay cả tiểu thư Lăng Hiểu Đình cũng phải dọn ra cửa tiệm ở tạm qua ngày.

Lăng Phong chỉ biết lắc đầu bó tay.

Kỳ thực hắn cũng không trông chờ có thể điều tra ra dấu vết gì ở đó.

Mẫu thân và Công Tôn Dao đột ngột biến mất. Báo mất tích lên Bộ khoái nha môn, điều tra vài hôm cũng chẳng thấy chút gì. Có thể làm sạch như vậy, một là cao thủ võ lâm, thân pháp thần bí. Hai là cao thủ trong quân, kiểu mật thám. Mặc lão thậm chí nghĩ đến khả năng đối thủ của Lâm lão tướng khi xưa gây ra.

Chẳng qua, Lăng Phong nửa năm sau mới quay về xem xét. Nếu để hắn thực sự tìm ra dấu vết, không lẽ phải đổi kịch bản thành “thám tử lừng danh Cô-phong”?

...

Cất bước vô định rời khỏi nhà cũ, không ngờ lại gặp người quen.

- Lăng Phong? Về lúc nào đấy?

- Trương đại ca? Haha, ngại quá. Đệ còn định sang thăm hỏi Trương đại ca một phen.

Chỉ thấy Trương Bảo mặc giáp trụ lỉnh kỉnh, dẫn một đám thủ hạ sáng ngời đi tới.

- Trương đại ca, có vẻ ... bận rộn nha.

Trương Bảo cười đắc ý :

- Ta bây giờ đã là Thủ lĩnh Cận vệ bên cạnh Điện hạ, đúng là có chút bận rộn ...

- A, là tiểu đệ sai. Phải gọi là Trương tướng quân mới đúng!

Chẳng trách gặp Nhạc Thành kia ở Thái Nguyên, xem ra đã bị Trương Bảo thay thế.

Trương Bảo vờ khịt mũi :

- Haha, cứ gọi đại ca đi. Ài, ngươi không biết chứ, cả ngày bị đám thủ hạ reo réo tướng quân, ta nghe đến lỗ tai suýt mọc kén.

Mồm thì nói, cả mặt lại vênh hẳn lên trời.

Lăng Phong liền cười nịnh :

- Nói vậy, đại ca đang vướng công vụ sao?

- Vướng. Còn không phải đều vì Tô Phụng nghi?

- Phụng nghi có chuyện gì?

Trương Bảo liền chậm rãi kể lại biến cố của Tô Đóa Nhi ở Thất Tú các.

Đương nhiên là “tam sao thất bản”, phiên bản “thích khách ám hại Hoàng tử Cửu phu nhân đỡ kiếm”, bởi vì cái này đã được phủ Hiến vương quán triệt. Hơn nữa Trương Bảo cũng không hề có mặt lúc Nhạc Khởi La xuất hiện, căn bản không biết thực hư.

Lăng Phong nghe xong chỉ biết thở dài, còn cảm thán vị Cửu phu nhân kia thật là nữ trung hào kiệt, chịu chết thay cho Triệu Khánh.

- Vậy lại nhờ Trương đại ca gửi lời hỏi thăm của đệ đến Phụng nghi.

Nói rồi cắn răng rút ra một tờ ngân phiếu ngàn lượng, dúi vào tay Trương Bảo.

Người ta bây giờ đã là tướng quân, tiền này chắc chắn phải chi.

- Chút bạc lẻ. Đệ về vội không kịp mua quà cho huynh và Phụng nghi, cho nên ...

- Ngươi, đều là huynh đệ, khách sáo quá. Được rồi, yên tâm ta sẽ chuyển lời đến Phụng nghi.

Trương Bảo cười phớ lớ, một tay đã cất bạc vào người.

Vừa nhận bạc xong, Bảo ca lập tức nhỏ giọng :

- Phải rồi. Chuyện mẫu thân của ngươi ...

- Trương đại ca biết chút gì đó?

Lăng Phong hoàn toàn không có ý moi tin từ Trương Bảo, chỉ đơn giản muốn giữ mối quan hệ với đối phương. Kể cả không phải để thăngg tiến cái gì, nhưng làm ăn buôn bán quan hệ rộng là tối quan trọng. Đừng nói Trương Bảo còn là thân cận của Hoàng tử, tất có chỗ cần nhờ đến.

“Tiền a, không lúc nào là vô ích cả.”

Trương Bảo khẳng định :

- Là Triệu Hanh làm.

- Triệu Hanh?

Lăng Phong những tưởng đã gạt Triệu Hanh ra khỏi danh sách tình nghi, không nghĩ Trương Bảo lại đem Triệu Hanh trở lại.

Chỉ nghe Trương Bảo ra vẻ nghiêm trọng :

- Từ lúc ngươi đi, Tô Phụng nghi cũng thi thoảng ghé thăm mẫu thân ngươi, mỗi lần đều là ta đi theo hộ vệ. Kỳ thực lúc đó ta cũng không biết có chuyện. Mãi sau này lên chức, nắm được tin tức tình báo của phủ Hiến vương, ta mới biết quanh Lăng phủ của ngươi luôn có người theo dõi.

- Theo dõi? Liên quan đến Triệu Hanh sao?

- Lúc đầu ta tưởng bọn chúng nhắm vào Phụng nghi, nhưng hóa ra lại nhắm vào chính ngươi. Không phải Triệu Hanh thì còn ai? Chẳng lẽ ngươi còn đắc tội ai khác?

Lăng Phong liền phủ nhận :

- Vậy thì không. Huynh xem đệ nhát gan như vậy, lại chẳng có chút bản lĩnh gì. Cũng chỉ có một lần vì Điện hạ xông pha đấu giá, chọc phải cái tên điên đó. Bây giờ ngay cả mẫu thân cũngg bị kéo vào.

Lăng Phong mặt mày ủ rũ, ý tứ chính là ... ăn vạ.

Trong bụng hắn lại nghĩ, có thể nhóm người theo dõi kia là người của Mật Thám tự.

Trương Bảo vỗ vai Lăng Phong :

- Ài, hắn ta bây giờ đã là Thế tử gì đó. Ngươi muốn tìm hắn, chỉ e khó ... Phải rồi, Lăng gia nghe nói lụn bại, phòng ốc cũng bị sang tên cả, hiện tại ngươi làm gì?

Trương Bảo đương nhiên không biết Lăng Phong vừa chạy một vòng Đại Danh trở về, còn là thủ lĩnh cả một cái Phong Vân đoàn ở ngoại ô.

Lăng Phong làm mặt khổ :

- Đệ xin một chân chạy tiêu cục, sống tạm.

Trương Bảo liền nói :

- Ài, năm trước đã nói ngươi bỏ việc buôn bán đi, làm khách khanh cho Hiến vương, có phải huynh đệ chúng ta đã có thể cùng tiến cùng lùi rồi không? Bây giờ nếu muốn nhắc lại chuyện cũ với Điện hạ, chỉ e ...

“Chỉ e cần thêm 1 vạn lượng nữa hả?” Lăng Phong trong lòng chửi thầm.

- Đệ xem chừng không có duyên với quan trường. Vẫn là kiếm ăn qua ngày an an ổn ổn thôi.

- Không ép ngươi. Có gì thi thoảng đến gặp đại ca là được.

Lăng Phong cười gượng. Gặp thì cũng được thôi, chỉ là mỗi lần đều tốn tiền. Hôm nay nếu không phải tình cờ, Phong ca chỉ sợ quên béng mất Trương Bảo.

Chẳng qua, Trương Bảo cũng không đến nỗi vô tình, vẫy tay gọi đám thủ vệ phủ Hiến vương :

- Các ngươi nhìn. Đây là nghĩa đệ của ta.

Lăng Phong lập tức chào hỏi :

- Tiểu đệ Lăng Phong, làm thuê cho Phong Vân tiêu cục ngoài thành. Mấy vị tướng quân chẳng may có gặp, thì giúp đỡ một chút.

Đám lính liền cười cười đáp lại, có điều cũng chẳng mấy để tâm. Bọn họ là thủ vệ phủ Hiến vương, chẳng phải Kim Ngô vệ Giám Môn vệ, chỉ e cả đời gặp Lăng Phong mỗi một lần này.

...

Lát sau.

Trong một căn mật thất dưới lòng đất, chỉ nghe tiếng rèn vũ khí văng vẳng đâu đó.

- Không phải Triệu Hanh, mà là một đám nhân sĩ dị tộc.

Kha lão một tay viết viết gì đó trên bàn, thong thả nói.

Lăng Phong sau khi tạm biệt Trương Bảo, lập tức tìm đến đây. Hắn biết, Kha lão sẽ là người giải đáp cho hắn nhiều chuyện nhất. Nếu ngay cả Mật Thám tự cũng không nắm được, vậy thì Lăng Phong coi như hết chỗ để tra.

- Chẳng lẽ thực sự là Dao Trì cung?

- Ngươi cũng biết Dao Trì cung? - Kha lão ngẩng đầu thú vị.

Lăng Phong liền hỏi :

- Ta nghe nói, Vệ Hoàng hậu năm đó cũng là người của Dao Trì cung?

- Đúng vậy!

Ánh mắt của Kha lão càng lúc càng nồng. Thân thế Vệ Cơ, rất ít người biết.

Lăng Phong nhận ra ánh mắt của Kha lão, liền dừng ở đó, cũng không nói ra chuyện Công Tôn Dao chính là con gái của Vệ Cơ.

Mật Thám tự là cơ quan tình báo phục vụ riêng cho Hoàng đế. Nếu năm đó Vệ Cơ thực sự liên quan đến trọng án gì đó đến nỗi bị phế truất, vậy thì con gái riêng Công Tôn Dao càng không tránh khỏi liên can.

Chỉ là, nếu Lăng Phong hắn có thể dựa vào vài dữ kiện để đoán ra, có lẽ Kha lão cũng đã biết.

Chỉ nghe Kha lão nói :

- Bên võ phường thông qua phân tich thân pháp, cũng đã khoanh vùng được là Dao Trì cung.

“Quả nhiên, xem ra Mật Thám tự chắc chắn đã biết Công Tôn Dao là con gái Vệ Cơ.”

Lăng Phong bỗng có một cảm giác.

Kha lão đưa ra đề nghị cử người giám sát Lăng phủ, bảo vệ Lâm thị khỏi Triệu Hanh. Thực chất chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn ... theo dõi Công Tôn Dao?

Nhịn lại nghi vấn, Lăng Phong hỏi vào trọng điểm :

- Vậy chúng đem mẫu thân ta đi đâu? Vì sao lại đem bà đi?

Kha lão ngồi xuống ghế, nói :

- Tạm khoan nói đến tung tích mẫu thân của ngươi. Kỳ thực, mẫu thân ngươi đột ngột bị đem đi, cũng không phải đều là xấu.

- Đại nhân lời này ý là ...?

Kha lão liền đưa cho Lăng Phong một tờ giấy màu vàng, bên trên thậm chí có triện ấn. Chỉ là Lăng Phong lại không phải dân rành đúc ấn, chẳng biết cái ấn kia là ý nghĩa gì.

Đọc qua một lượt, Lăng Phong không khỏi nhíu mày.

- “Tái điều tra Lâm gia”?

- Lâm gia đang bị đem ra điều tra, tội danh phá hoại bang giao ...

Kha lão liền chậm rãi giải thích :

- Ông ngoại ngươi Lâm Canh, năm đó chống Liêu từng bị hiềm nghi cố ý để bại trận, về sau vì tử trận mới tạm lắng xuống. Hai tuần trước sứ đoàn bị cướp ở Thái Nguyên, trưởng quan hộ tống chính là con cháu Lâm gia. Án cũ bị lôi ra lại, Lâm gia bị hiềm nghi làm phản ...

Lăng Phong lẳng lặng lắng nghe, hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Lại nghe Kha lão hé lộ :

- Chuyện này, kỳ thực chỉ là một màn tranh chấp giữa phe cánh các Hoàng tử. Mấy ngày trước, Hiến vương bị thích khách ám sát, một tiểu thiếp bị giết chết. Hiến vương đem việc này tấu lên Quan Gia, Cao Cầu Đồng Quán lập tức phụ nghị, nói cả hai việc này nhất định có dính líu đến Lâm gia.

Lăng Phong không khỏi mờ mịt, hắn vẫn chưa thấy có cái gì liên quan.

- Đáng ra ta không thể nói cho ngươi, nhưng vì mẫu thân ngươi cũng là người họ Lâm ...

Kha lão dừng một lúc mới nói :

- Đương kim Thái Tử phi, cũng là họ Lâm.

- Lâm Hiểu Vi?

Lăng Phong từng nghe đến cái tên này hồi còn ở Tô Châu. Hồi đó Lăng Hùng chính vì muốn đắp cái cây quan hệ với vị Thái Tử phi này, mà tính kế tán tỉnh Lâm Nghi Anh.

Lăng Phong thì chẳng mấy quan tâm đến vị Thái Tử phi xa lắc này. Hắn và mẫu thân đều đã bị Lâm gia cắt đứt quan hệ chục năm trước.

Lại nói, chuyện đấu đá triều đình, quả thật rối rắm.

Xuyên không đến nay, Lăng Phong cũng đã từng tiếp xúc với quan trường quyền lực. Tỷ dụ với Hiến vương Triệu Khánh. Trương Bảo từng nói chỉ cần Lăng Phong “chịu khó một chút”, hắn lập tức có thể làm khách khanh ở phủ Hiến vương, bắt đầu gia nhập quan trường.

Chỉ là, Lăng Phong lại không mặn mà lắm với chuyện này.

Nghe chuyện vừa xong, hắn càng không muốn dính vào.

Xem ra Phong ca thích hợp làm thương nhân kiêm nhiệm đại hiệp hơn. Thoải mái, tự do.

Cái vòng xoáy quyền lực kia, Lăng Phong tự biết mình không hợp. Hắn không đủ thông minh, không đủ âm trầm, trọng yếu là không đủ may mắn như các nam chính khác. Tốt nhất là tránh được bao nhiêu thì tránh.

Kha lão trầm giọng :

- Hiện tại, Lâm gia khắp nơi đều bị điều tra. Thân phận của ngươi có chút khúc chiết, 20 năm qua không xuất hiện, nhưng nếu Đại Lý tự tận lực điều tra, trước sau gì cũng sẽ tìm ra. Ngươi lại tình cờ có mặt ở Thái Nguyên ... Cho nên nói, mẫu thân ngươi bị đem đi, không phải đều là xấu.

Lăng Phong vẫn bảo trì im lặng.

Hắn cảm giác rất mơ hồ. Rõ ràng đã không muốn liên quan, nhưng vẫn bị kéo vào.

- Ngươi từng bảo vệ cống vật ở Hà Đông, chắc cũng gặp qua Lâm Xung.

- Lâm Xung? Hình như có gặp. Ấy từ từ ... Lâm ... Xung?

Câu sau của Kha lão còn khiến mồm miệng há há to hơn :

- Hắn là Tổng giáo đầu trường Võ học, cũng là thúc thúc của ngươi.

Lăng Phong trợn to hai mắt. Tin này, độc giả đều đã biết, chỉ mỗi Phong ca không biết.