Chương 420: Nhạc Khởi La

Đám Thiên Sư căn bản không biết, thì thầm tán gái đều bị Lăng Phong nghe sạch sẽ.

Thực ra, Phong ca dạo này thi hành tiết kiệm thần khí, chuẩn bị đồ đạc luyện sang Chính kinh Thập Nhị Mạch, cũng không rảnh mà tiêu phí đi nghe lén như vậy. Chẳng qua, đội bạn có mỹ nữ, thôi thì nghe thử một chút, còn biết tâm ý đối phương, có gì chốc nữa biết đâu có cơ hội “tác chiến”.

Càng đi vào trong, đường đi càng hẹp. Đến hiện tại, chỉ vừa đủ một người vóc dáng cỡ Lăng Phong ra vào. Tiêu Thiên Phóng lưng hùm vai gấu, phải khổ sở chà xát mãi mới qua được.

Mùa đông, dưới mặt đất đều đã đông lạnh cứng rắn, cỏ hoang tụ thành một mảnh. Nhìn qua giống như đại địa vừa bị thương.

Lăng Phong vừa đi vừa cảm nhận, phát hiện không khí so với bên ngoài càng lúc càng ẩm ướt, chỉ là ngay cả một con kiến cũng không thấy.

- Tiêu đại ca, ngươi có thấy giống ta không? Trong động, không có vật còn sống.

- Không sai. - Tiêu Thiên Phóng gật đầu.

“Rào rào”

Lại có âm thanh rờn rợn phát ra, nghe như tiếng thú ăn xác thối chạy thành đàn trong mấy bộ phim mộ cổ Ai Cập hay có.

- Lão Xuất, ngươi nói sư phụ ngươi năm đó có phải bị chứng tâm lý chướng ngại?

- Cái gì tâm lý chướng ngại?

- Chứ nếu không làm sao lại chọn loại quỷ địa phương này mà bế quan? Ta còn tưởng bên trong phải rộng rãi thoáng mát, có điều hòa tủ lạnh chiếu sáng các kiểu mới phải.

Xuất Trần Tử đương nhiên nghe không được mấy từ sau, nhưng ý tứ thì vẫn hiểu, nói :

- Hừ, bế quan tu hành, là ở tâm thức, ngươi tưởng là đi hưởng thụ ...

Xuất Trần Tử bỗng nhiên tắt tiếng, tư thái cứng ngắc. Gã phát hiện, đám Lăng Phong đã ... biến đâu mất, lập tức hoảng hồn kêu :

- Lăng Phong? Ngươi ở đâu?

“Soạt”

Có thứ gì đột nhiên chụp lấy cổ tay Xuất Trần Tử. Hắn trợn tròn mắt muốn kêu, thình lình chợt nghe thanh âm ai đó :

- Đại ca, bên đó ngõ cụt, quẹo bên này nè. Ngươi cầm đuốc mà không nhìn thấy sao?

- Ài! Hóa ra bên này là ngõ cụt?

Xuất Trần Tử rút ra khăn tay, lại lau lau trán.

- Hừ, nhát gan, làm xấu mặt Thiên Sư chúng ta. - Có tiếng Tử Vân ngay phía sau.

Lăng Phong chỉ cười cười.

Lách qua khe hẹp cuối cùng, những tưởng nếu hẹp nữa thì coi như hết cách vào thêm, lại không ngờ đến bên trong không gian trở nên thoáng đãng.

Là một cái thạch thất, bốn vách tường san bằng, bài trí thậm chí rất giống phòng khách của Xuất Trần Tử, chỉ là nhỏ hơn nhiều.

“Phừng”

Đột nhiên có ánh lửa bùng lên. Hóa ra Xuất Trần Tử lần mò bên tường thế nào đó, mò ra được vài chỗ treo đuốc.

Lăng Phong lại nhếch mép một cái.

Kỳ thực, từ đầu hắn đã tỏa ra một ít thần thức theo dõi. Đi vào loại địa phương quỷ quái như vậy, không cẩn thận là không được.

Xuất Trần Tử đã nói dối. Hắn ta chắc chắn đã từng vào đây, căn bản là theo thói quen mà treo đuốc lên. Nói sao, đằng sau nhà có một cái mật động, mấy chục năm lại chẳng dám vào một lần, có quỷ mói tin. Vừa lúc Xuất Trấn Tử đi thẳng vào ngõ cụt, nói không chừng cũng là thói quen mà ra. Nhất định, phía bên đó cũng có bất thường.

Lăng Phong nhìn lại, bên trong thạch thất thế nhưng đã có người.

Chính xác hơn, là những cổ thi thể.

Lăng Phong không khỏi rùng mình. Đều là nữ thi, tình trạng vô cùng thảm thiết. Thất khiếu chảy máu, máu đen từ mắt mũi chảy ra, đã khô hẳn lại. Cũng không biết là chết ra sao? Bị đem vào động mới chết, hay là đã chết trước ở bên ngoài. Dù sao, bị chết càng thảm, oán khí càng nặng, quỷ hồn càng hung.

Chính giữa thạch thất, là một cái giường đá Bát quái, bên trên cũng có một thân ảnh.

Trên đầu sơ hai bím tóc, xiêm y khá rách rưới, là một nữ hài nhà nông tầm 15 tuổi. Trong đây quá tối, Lăng Phong không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ thấy nàng ta không hề nhúc nhích, trong trẻo lạnh lùng ngồi ở đó.

Lăng Phong lập tức vận Lưỡng Nghi Hộ Tâm giới bị, nhỏ giọng hỏi :

- Đây là nữ ma đầu mà các ngươi nói tới?

Xuất Trần Tử vội vội vàng vàng lấy ra một nhúm phù chú, đám Thiên Sư cũng đồng loạt rút ra bội kiếm, nhưng mắt đều dáo dác nhìn quanh.

Tầm Thiên nhìn thấy đồ hình bát quái mờ mờ trên đầu Lăng Phong, lập tức nheo mắt.

Có lẽ xác định Lăng Phong là “người một nhà”, Tầm Thiên liền lắc đầu đáp :

- Không phải, nàng ta chỉ là phàm nhân, là nạn nhân của nó.

- Nạn nhân? Chết rồi?

- Khó nói, nhưng chỉ e cũng sắp rồi. Ma đầu muốn mượn xác hoàn hồn, trong đây đều là người xấu số bị nó đem về thử nghiệm. Đều thất bại.

“Đoạt xá là như thế này?” Lăng Phong không khỏi nhìn sang Thiên Diện. Hắn rất hiếu kỳ, muốn xem quá trình này xảy ra thế nào.

Chỉ là, lại phải chết nhiều như vậy?

- Xuất Trần Tử, ngươi nói đây là cố nhân, rút cục là ai? Hại chết nhiều người như vậy?

Xuất Trần Tử đang loay hoay với đống phù chú, run giọng nói :

- Nàng ta, cũng không phải cố nhân của ta.

- Vậy chứ của ai?

- Của ...

Đột nhiên ...

“Rào”

Bên tai bỗng vang lên tiếng động. Chỉ thấy không gian phía trước vặn vẹo, một đạo quỷ phong từ phía sau lưng nữ hài nọ đánh ra trước, trong nháy mắt đã đốt một phần ba số phù chú trên người Xuất Trần Tử.

- Lập trận! - Tầm Thiên hét lên.

- Ế, ở đâu vậy? Có thấy cái m* gì đâu? - Lăng Phong trợn mắt há mồm.

“Hóa ra là cô ta.”

“Nguyệt tỷ, cô nhận ra rồi?”

Xem ra, Thiên Diện đi theo Lăng Phong đến đây quả thật vì ma đầu này, không lẽ lại muốn cứu đem về Nguyệt Lượng tuyền.

“Cô ta rất giỏi dùng phù chú.”

“Có tên hay không?”

“Nhạc Khởi La!”

...

Chung Nam sơn, Thiên Nhai phong.

Lúc này, trong Tam Thanh điện của Toàn Chân giáo.

- Ma đầu trên Long Hổ sơn?

- Nghe nói mấy tên đệ tử của lão Thiên Sư đã đuổi đến tận Hà Nam.

Thất tử Toàn Chân đang buồn chán, ngồi đàm đạo chuyện bát quái trong võ lâm. Hai người vừa nói là lão Tứ “Trường Sinh Tử” Hoắc Thanh Thư và lão Ngũ “Trường Xuân Tử” Hà Thanh Sinh.

- Sư huynh, ma đầu đó rút cục là gì vậy?

Hoắc Thanh Thư đi lại giang hồ nhiều, chỉ kém mỗi Nhị sư huynh Dương Thanh Phong, lập tức vuốt râu nói :

- Đó là một đoạn cố sự trong giới tu đạo, xảy ra cũng đã rất lâu rồi. Nữ ma đầu đó, là tình nhân của Tiêu Dao Tử.

- Tiêu Dao Tử, sư tổ phái Tiêu Dao?

Tiện đây nói đến phái Tiêu Dao, cũng là “họ hàng” với Toàn Chân.

Đạo gia cho đến nay có thể chia làm hai tông lớn, Thiên tông và Nhân tông, tương ứng với Thiên Sư đạo “lấy trời làm chủ” và Thái Bình đạo “lấy nhân làm chủ” có từ ngàn năm trước. Toàn Chân giáo có thể coi là một nhánh của Thiên Tông, giống Chính Nhất giáo, hai bên chỉ khác nhau ở thuật luyện đan.

Thái Bình đạo đại diện cho Nhân tông, sau biến cố Tam Quốc tưởng như tuyệt diệt, kỳ thực vẫn còn sót lại, trong đó có Tiêu Dao.

Tiêu Dao môn hạ đệ tử tuy thưa thớt, nhưng người người đều tuấn tú lãng tử bất phàm. 50 năm trước nổi danh khắp võ lâm, đệ tử đều là hàng khủng. Tỷ dụ như Hư Trúc, hoặc ngay như Đoàn Dự cũng được xem là đệ tử Tiêu Dao.

Tương truyền tổ sư Tiêu Dao ngoại hiệu là “Tiêu Dao Tử”, sống vào khoảng gần 200 năm trước, cùng thời điểm nhà Tống thành lập. Tiêu Dao Tử thậm chí có tên trong chính sử nhà Tống. Họ Phan tên Lãng, người Đại Danh Hà Bắc, cũng có thuyết nói là người Dương Châu Hoài Nam.

Lại nói, trong Thiên Long Bát Bộ, đại thần Kim Dung đánh đồng Tiêu Dao Tử với Vô Nhai Tử. Kỳ thực Vô Nhai Tử chỉ là chưởng môn đời sau.

Theo ghi chép, thì lúc còn trẻ Tiêu Dao Tử từng hành nghề y, sở thích uống rượu ngâm thơ, nghiên cứu Đạo gia, được xưng là kỳ tài của Đạo gia Nhân tông. Nhờ vào tài hoa hơn người, Tiêu Dao Tử còn quen biết với cả Thái Tổ và Thái Tông.

Đến khi Thái Tông Triệu Quang Nghĩa thay thế Thái Tổ, Tiêu Dao Tử mới nhập triều làm quan, nhận chức Tứ môn Đại học sĩ, chính vì việc này mà tên tuổi được ghi vào sách sử. Lại theo nhiều nhà phân tích, việc Tiêu Dao Tử nhập triều là vì ông ta ủng hộ phe Thái Tông. Thậm chí có lời đồn Tiêu Dao Tử chính là người thiết kế cho Thái Tông cướp ngôi huynh trưởng. Việc này thật giả ra sao, đến giờ không còn ai rõ ràng.

Chỉ là, bởi tính cách “cuồng dật bất ki”, Tiêu Dao Tử rút cục không làm được bao lâu thì phải cáo quan, tiêu dao giang hồ. Đoạn tiếp sau sử sách không có ghi chép, thậm chí không rõ Tiêu Dao Tử chết năm nào. Nhưng có lẽ chính trong đoạn thời gian này, Tiêu Dao Tử vân du gặp được kỳ ngộ, sáng tạo võ công, rồi sáng lập phái Tiêu Dao.

Một đạo nhân mập mạp, “Đan Dương Tử” Tống Thanh Tiêu, nghe đến đó thì gật gù :

- Một kẻ tài hoa như vậy, cho dù là tu đạo đi nữa, kiểu gì cũng có hồng nhan ngưỡng mộ mà thôi. Ai, giống như ta năm đó ...

- Đại sư huynh ... - Có tiếng nữ nhân nhắc khéo

- Khụ khụ. - Tống Thanh Tiêu lập tức ho khan.

Người vừa nhắc chính là thê tủ của lão, “Thất Tiên cô” Lý Thanh Huyền.

Trong Thất tử, cũng chỉ có hai người có quan hệ nam nữ, làm cho giáo quy Toàn Chân căn bản không thể làm nghiêm được, nam nữ đệ tử yêu đương lộn tùng phèo lên. Nếu không phải Tống Thanh Tiêu là đại đệ tử sớm nhất của Vương chân nhân, nói không chừng đã bị đẩy khỏi Toàn Chân.

Lại nghe Hoắc Thanh Thư nói :

- Kỳ thực, nàng ta từng là một đệ tử Đạo gia, thuộc phái Hoa Sơn.

Phái Hoa Sơn, đến hiện nay đã không còn danh tiếng. Nghe nói vì nội đấu huynh đệ tương tàn mà suy yếu.

Kỳ thực, Lăng Phong đã từng gặp một “đệ tử” của Hoa Sơn. Chính là Từ Tử Lăng. Cây Quân Tử Kiếm trong tay hắn là bảo kiếm trấn môn của Hoa Sơn.

Lý Thanh Huyền là nữ giới, nghe đến chuyện tình cảm liền hiếu kỳ :

- Nếu nàng ta yêu thích là Tiêu Dao Tử, vậy thì hà cớ gì lại bị nhốt trên Long Hổ sơn?

- Nhạc Khởi La vì theo đuổi tình yêu rời bỏ Hoa Sơn, đáng tiếc không được Tiêu Dao tử hồi đáp. Rút cục vì đau đớn mà tu luyện một môn tà công, trở thành đại ma đầu giết người không gớm tay. Võ lâm chính phái truy đuổi, nhưng căn bản không làm gì được ả. Sau cùng, phải nhờ đến đám Thiên Sư kia ra tay, mới trấn áp được, đem về Long Hổ sơn nhốt dưới Phục Ma tháp.

“Ngọc Dương Tử” Dương Thanh Phong, từ đầu vẫn vuốt râu ngồi im, đến đây mới trầm giọng :

- Hừm, nói mấy chuyện này làm gì? Hiện tại Lục đệ vẫn nằm bất động ở đó, Đại Kiếm hội cũng sắp rồi, đám Quân Bảo còn chưa về đến, đây mới là việc phải lo.

Nói sao, cho dù là Thất tử Toàn Chân, có tuổi thì có tuổi, nhưng tám chuyện vẫn phải tám nha. Bằng không, không lẽ cả ngày cứ đăm đăm chiêu chiêu mà tu hành?

Lão Tam “Thanh Dương Tử” Thẩm Thanh Vân, lúc này mới lên tiếng :

- Ma Môn xuất hiện, Lục đệ gặp nạn. Nay ma đầu như Nhạc Khởi La cũng lục đục hồi sinh. Xem ra đại nạn võ lâm sắp đến ...

Đúng lúc đó ...

- Sư phụ, các vị sư bá, đã tìm thấy tung tích của Thần Cung Liễu cung chủ.

Một tên đệ tử chạy vào bẩm báo.

- Nàng ta đang ở đâu?

- Bẩm Nhị sư bá, tại kinh thành Thất Tú các.

Hoắc Thanh Thư nhíu mày :

- Thất tú các? Nàng ta làm sao lại ở địa phương này?

Hà Thanh Sinh không hiểu lắm, hỏi :

- Chỗ đó thì làm sao? Cũng chỉ là một cái nhạc phường mà thôi.

- Hừm, không có đơn giản vậy. Thất Tú các thế lực không tầm thường, ngoài quen biết với quan lại vương hầu, bản thân nó cũng là một thế lực, muốn xông vào hỏi người cũng không dễ.

Lúc này, Dương Thanh Phong mới đứng dậy, phất tay áo nói :

- Xem ra ta phải đi kinh thành một chuyến.