Chương 411: Tư tưởng : không công bảy có

Lăng Phong có phải là một con quỷ?

Nếu xét trên nhiều phương diện, Phong ca cũng có thể xem là một con quỷ. Ví dụ, sắc quỷ.

Nhưng nếu chiếu theo nhận định của mấy lão già Yến gia chương trước, thì lại không phải. Phong ca tình cảm lênh láng như nước Bắc Băng Dương, tư cách thoáng đãng như bầu trời ngày mây, làm thế nào có thể là quỷ vô nhân tình vô nhân tính?

Nói như hiện tại, hắn còn đang nghĩ xem làm cách nào kéo gần quan hệ với các huynh đệ là đằng khác.

Tiện thể nói một chút. Rất nhiều nam thần ăn khách đều bỏ rơi khoản “tình huynh đệ” này. Thường thì từ đầu đến cuối kịch bản nam chính đều một đường solo, xem chúng nhân là cỏ rác, có lập team thì cũng chỉ đại khái qua loa, đến lúc đánh boss thì team đi đường team nam chính vẫn ... tiếp tục solo.

Giả dụ có muốn thu thằng đệ nào, cứ nhằm lúc đối phương bị ăn hiếp, nam chính bay ra cứu vớt. Làm quen xong, tìm cơ hội ném cho một quyển công pháp nghịch thiên, không thì một kiện vũ khí thừa thải trong giới chỉ, nhưng cũng ... vẫn nghịch thiên. Thế là liền có một tên huynh đệ ... nghịch thiên. Mở đóng ngoặc, thực ra là một tên tay sai.

Có vài kịch bản khá hơn, đơn cử vài trăm chương sẽ cho nam chính “huấn thoại” với chúng huynh đệ một lần, gọi là đề cao tính nhân văn trong câu chuyện.

Nội dung “huấn thoại” là gì đây?

Ngắn gọn mà nói, là quán triệt “không công, bảy có” làm tư tưởng chỉ đạo.

Đầu tiên, nhất trí xem đồng chí nam chính là hạch tâm của đoàn thể, là lãnh tụ của quần chúng. Nhưng xưng hô phải thân thiết gần gũi, tỷ dụ "lão đại", “Tứ ca”, “anh Phong“, ... Cấm không được gọi những từ xa cách, như "chúa công", “lão công”, “tướng công”, “công công”, ...

Đây chính là gạch ngang đầu dòng thứ nhất, “không công”.

Còn “bảy có” là gì?

Có tiền đưa lão đại xài. Có thịt nhường lão đại ăn. Có quan để lão đại làm. Có gái cấp lão đại chơi. Có nguy hiểm tự mình gánh. Có địch nhân tự mình lên, cho dù chết sạch cũng không thể để lão đại rụng một cọng lông. Nói bậy, lão đại mà chết thì truyện làm sao viết tiếp?

Nhìn lại #TeamBấtTử của Phong ca thì sao?

Cái đầu còn tạm chấp hành đủ, cái sau hoàn toàn sai lệch.

Thằng nào thằng nấy ăn diện bố láo chả kém gì lão đại. Đồ đạc công pháp toàn đồ gia truyền, xịn gấp mấy lão đại. Có đồ ngon thì ăn một mình, tiền bắt lão đại kiếm, đánh nhau thì toàn nhường lão đại gần chết mới lên. So với các kịch bản khác thì quả thật quá thất vọng.

Còn may sao riêng khoản gái Phong lão đại vẫn nhanh chân một chút, bằng không truyện này nam chính chỉ e phải đổi người.

Lăng Phong đương nhiên nhận thấy mình làm lão đại quá thất bại. Sau một quá trình ngẫm nghĩ, tự kiểm điểm bản thân, hắn rút ra kết luận. Vấn đề nằm ở chỗ hắn không chịu vun đắp tình cảm huynh đệ. Cái này vừa liên quan đến mị lực nhân cách, vừa liên quan đến sức mạnh tập thể, ảnh hưởng đến đường lối chung, không thể không làm ngay.

Phong ca cũng muốn ném ra chút đồ đạc lung lạc huynh đệ lắm, thời đại nào rồi, tiền thật hàng thật mới quy ra tình cảm được. Nhưng đáng tiếc, Phong lão đại lại không có không gian giới chỉ. Mấy lần cắn rứt lương tâm đem công pháp tự thân ra khoe, đều bị bọn tiểu đệ nhà giàu chọc quê trở về.

Làm sao đây?

Xem ra phải hy sinh chính bản thân mình.

Có câu “nước phù sa không lưu ruộng người ngoài”. Ví dụ đám huynh đệ có biểu muội biểu tỷ nào, Phong ca thân làm đại ca mà không chịu khó thăm hỏi một chút, chẳng phải sẽ rất mất tình nghĩa? Đến lúc đó, chẳng may có duyên “chấm mút” một chút, như vậy chẳng phải “thân càng thêm thân”?

Nhìn lại, Tần Quyền thằng này nhà có điều kiện, ăn diện quá mức, tiêu tiền như nước, nói vậy dòng họ coi bộ cũng chẳng thể sống thanh đạm gì cho cam. Lăng Phong xưa nay khá dị ứng với tiểu thư nhà giàu, nay lại đang lúc túng thiếu, dây vào sẽ rất phiền phức, tạm thời bỏ qua.

Lăng Hổ, không nhắc thì hơn. Nghe nói ngoài 4 tên đồng môn chữ Thạch ra, Lăng Hổ không có người thân khác.

Nghĩ nghĩ một lúc, Phong ca lập tức đánh chủ ý lên người ... Bạch Ngọc Đường.

Bạch gia bề ngoài xem cũng tốt lắm, thân cao 1m75, ăn mang sạch sẽ, quạt trắng phiêu phiêu, rất có tư thái phong lưu tài tử, nói vậy tỷ muội nếu có chắc cũng sẽ ưa nhìn. Chỉ một khuyết điểm là Bạch gia hình như có truyền thống ... ăn trộm.

Khụ, có điều suy ngẫm lại thấy, đây ngược lại lại là một ưu điểm. Hoàn cảnh khó khăn đưa đẩy mà thôi. Đây gọi là trong gian lao mới sinh ý chí cầu tiến, mới có tinh thần tự lập. Tỷ muội sống trong môi trường như vậy thường rất thông minh hoạt bát, biết quý trọng đồng tiền, rất đáng trân trọng.

- Này lão Bạch ...

- Hử?

- Ngươi nói, chúng ta dù gì cũng là bằng hữu, lại còn là đồng liêu. Chuyện nhà ta ngươi cũng biết sơ sơ, chuyện nhà ngươi ta lại chưa biết mấy thì phải?

- Ngươi muốn hỏi chuyện gì?

Lăng Phong dùng ánh mắt vô cùng quan tâm, hỏi :

- Ngươi trong Bạch gia là con một?

- Dưới ta còn một ...

Bạch Ngọc Đường há mồm nửa câu, bỗng bị một cỗ cảm giác chặn lại. Bạch gia đang phấn đấu lên làm “Thử Thánh”, mũi thính không giống người thường, liền cảnh giác nhìn Lăng Phong :

- Từ từ, ngươi hỏi có ý đồ gì?

- Quan tâm! Ngươi nói ta có thể có ý đồ gì chứ? - Lăng Phong cười thân thiện.

Phong ca không cười thì thôi, vừa cười liền hỏng. Bạch Ngọc Đường lập tức rụt cổ :

- Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất đừng có chủ ý gì với em gái ta. Bạch gia ta tuy không trông cậy có thể gả nó đi một chỗ thật tốt, nhưng dù gì cũng phải hơn chó mèo một chút.

- A đù, ngươi đây là khinh ta còn tệ hơn chó mèo? - Lăng Phong trợn ngược.

Bạch Ngọc Đường thản nhiên :

- Bản công tử nhưng là chuột. Xưng ngươi thành chó mèo đã là rất tôn trọng.

- !@#

Lăng Phong bật ngửa, làm sao cảm giác bị người chửi khéo mà không chửi lại được.

Còn chưa tìm ra câu gì hay, Khánh “tay to” đột nhiên nổi hứng hóng chuyện nhảy vào :

- Đương gia muốn hỏi thăm muội muội lão Bạch sao?

- Ngươi cũng biết?

Lăng Phong lập tức nghi ngờ, chẳng trách thằng này tay to. Nói không chừng dàn em út của huynh đệ đều bị hắn cho vào danh sách “quay” hàng đêm.

Từ Khánh ra vẻ hiểu biết :

- Đại khái ... từng gặp qua một lần.

- Thấy thế nào?

- Cũng không thấy thế nào, chẳng qua hơi gầy một chút. À, biệt danh của nàng ta cũng đại khái còn nhớ.

- Là gì?

Lăng Phong lập tức hiếu kỳ. Có hẳn biệt danh không chừng có thể đoán đại khái ra tính cách dung mạo đi.

Từ Khánh lại làm bộ dân chơi trải đời, sau cùng nói :

- Hình như ... “Bạch Cốt Tinh”.

- Vl!

Lăng Phong toát mồ hôi. Đến xương trắng lòi ra ngoài, còn nói “hơi gầy một chút”.

Bạch Ngọc Đường lúc này chỉ vào Lôi Trấn :

- Ngươi nếu muốn quan tâm các đệ tỷ đệ muội, thì Lôi gia nhà hắn lại rất nhiều đó. Lôi gia ở nổi tiếng gia tộc lớn, chỉ riêng một chi cũng mấy trăm người, kiểu gì chẳng có một hai người nhìn được.

- Có lý. Lão Lôi, mấy cái biểu tỷ đường muội nhà ngươi, có vị nào dung mạo được nhất?

Lăng Phong tuy ngoài mồm khách sáo, trong bụng lại chẳng có bao nhiêu chờ mong.

Chỉ nghe Lôi Trấn ưỡn ngực nói như sấm :

- Còn phải hỏi. Rất nhiều! Cứ nhìn vào Lôi gia gia là biết, cả nhà ta nước da đều một màu như ta đấy, rất khỏe khoắn cuốn hút.

- A ...

Lăng Phong lập tức cười trừ qua chuyện. Mặc dù da nâu sau này là một trong tiêu chuẩn sắc đẹp của Âu Mỹ, nhưng giống như Trấn “lựu đạn” thì lại không phải nâu, mà là đen trắng không đều, nhìn không kỹ còn tưởng bị hắc lào lang ben. Phong ca tuy khẩu vị có lớn chút, nhưng mỹ nữ hắc lào hắn vẫn không ham.

Bạch Ngọc Đường không hổ một tay đối ngoại, tiếp tục tiếp thị :

- Hay là ngươi hỏi lão Tưởng, nhà hắn ba đời làm nghệ thuật, nói không chừng đều là tài nữ, tài sắc vẹn toàn đó.

Lăng Phong nghe xong che mặt. Gì chứ “tài năng âm nhạc” cỡ Tưởng Bình, thà không hỏi còn hơn.

Xem ra đám huynh đệ này, chỉ có cách tăng lương giảm giờ làm kéo gần quan hệ, không có kết thân xơ múi gì khác được.

Tần Quyền bỗng thò đầu vào phá bĩnh :

- Tứ ca vừa tạm biệt đại tẩu mấy ngày, đã có ý tứ tìm tiểu thiếp rồi sao? Không sợ bị người mật báo?

- Ai dám mật ...

Nói được nửa câu Phong ca liền mắc nghẹn ở cổ, quay đầu nhìn một bóng hình phía sau xe ngựa.

Chỉ thấy rèm xe vắt lên cao, bên trong đang có một tiểu cô nương, cùng với hai nữ nha hoàn.

Lăng Phong liền ho khan :

- Vớ vẩn. Ta đây là thủ lĩnh thăm hỏi gia quyến huynh đệ, là lãnh đạo gần gũi với quần chúng nhân dân, tìm tiểu thiếp cái gì? Như Ý thông minh hiểu chuyện, chắc chắn cũng hiểu được ý ta. Đúng không Như Ý?

Tiểu cô nương kia vờ liếc mắt, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn sang hai bên đường.

Kia là Văn Như Ý.

Lăng Phong ngay sau đêm nóng bỏng với Thành Bích, sáng sớm hôm sau liền xuất quân trực chỉ Trường An. Đội hình ngoài mấy gương mặt cũ, có thêm vài huynh đệ Bắc đường Tiêu Thiên Phóng, nói muốn về Trường An tìm cơ hội mở rộng chi nhánh cho Trường Phong.

Thành Bích ở lại chăm lo cho Trường Phong tiêu cục, thế nhưng lại để Như Ý đi cùng Lăng Phong. Hộ tống Như Ý còn có cả một tiểu đội Nam phủ, có cả Diêm Bá “nhát gan”, hai nha hoàn trong xe cũng là người của Nam phủ huấn luyện ra.

Nhưng Văn Như Ý vì sao lại đi theo Lăng Phong?

Văn Thành Bích là nữ nhân tinh tế, hiểu chuyện, nhưng lại có phong phạm một nữ bá chủ. Nàng gửi Như Ý theo Lăng Phong, lại có rất nhiều tầng ý nghĩa.

Một là để nhắc nhở Lăng Phong, có làm gì cũng đừng quên vẫn còn nàng đang một mình lo cho Trường Phong ở Hà Bắc. Miễn cho Lăng Phong trở về kinh thành lo chuyện mẫu thân xong, liền mải “tầm hoa vấn liễu” mà bỏ rơi mẹ con nàng. Mà riêng chuyện này thì có một vị tiên tri tên Thần Long bảo chứng, đến 101% khả năng sẽ xảy ra.

Ý tứ thứ hai, là nhắc nhở đến những “nữ đối thủ” có thể sắp xuất hiện.

Thành Bích luôn mặc cảm với quá khứ của mình, sợ Lăng Phong nghi kỵ nàng. Lúc này kể cả Lăng Phong có thực sự tìm một nữ nhân khác, nàng có lẽ cũng sẽ chấp thuận mà thôi.

Nhưng, để Như Ý cạnh Lăng Phong, chính là gửi lời hỏi thăm đến các vị “muội muội” tương lai. Chị em nào thấy rồi vẫn quyết tâm muốn cưa Lăng lão gia, thì phải nhớ “đại tỷ” đang ở Hà Bắc cầm nguyên một cái quân đoàn đấy. Chỉ vì quá yêu Phong ca mà là làm liều ôm lấy, có chuyện tác giả cũng không cứu được.

Thứ ba. Thành Bích có khả năng, có thế lực, có mưu lược. Nếu Lăng Phong không lộ ra mình làm chủ một Phong Vân đoàn ở kinh thành kịp lúc, không lộ ra bản lĩnh đêm cuối, Thành Bích phút cuối chưa chắc đã quyết định chọn ở lại cạnh hắn.

Cho đến lúc này, Lăng Phong vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát Thành Bích. Điều này thì cả Lăng Phong và Thành Bích đều ngầm hiểu rõ lẫn nhau. Thành Bích không phải là kiểu nữ nhân cưới xong đặt trong nhà tùy phu quân bày bố.

Như Ý đối với Thành Bích còn trọng yếu hơn cả mạng sống. Giao cô bé cho Lăng Phong, Như Ý như một sợi dây vô hình, đảm bảo chính Thành Bích với Lăng Phong. Ý tứ chính là, “thiếp đã giao hết cho chàng rồi đó, chàng cứ yên tâm”.

Ngoài ra còn ý tứ gì khác nữa, thì chỉ có Thành Bích sau này nói ra mới biết nổi.

Lăng Phong đang suy tư ý tứ sâu xa, lại bị Tần Quyền đâm chọt :

- Ủa, vậy chứ nữ nhân ở kia là chuyện gì vậy Tứ ca? Hình như không phải người của tiêu cục chúng ta thì phải?

- Cô ta? Là ... Khụ, nhân chứng quan trọng, đem về kinh thành bàn giao.

- Nhân chứng gì đó? Làm sao ta không biết gì cả?

Bạch Ngọc Đường không phục liếc mắt nhìn một cái rồi nói.

Lăng Phong khinh thường đáp :

- Ta là đặc sứ cấp cao, ngươi chỉ là mật sứ thông thường, đương nhiên không biết.

Bạch Ngọc Đường cười cười không hỏi thêm.

Nữ nhân kia cưỡi ngựa đi gần cuối đoàn, cô độc không ai dám lại gần. Một thân đồ xám, khuôn mặt che kín mít, căn bản không nhìn ra chân diện.

Kỳ thực, cả đám Tần Bạch chẳng cần nhìn mặt cũng đều đã đoán được tám chín phần, chỉ không muốn nói toạc ra.

“Ài, bà cô này, không biết phải xử trí sao đây?” Lăng Phong lại đang thở dài.

Lại nói, Thành Bích tính này tính nọ, rút cục lại không tính được đi theo Lăng Phong còn có một nữ nhân nằm ngoài dự đoán của nàng.

Chẳng qua, chính Lăng Phong cũng không hiểu, “nàng này” đi theo hắn làm gì. Có điều, ai chứ vị đại gia này nếu đã muốn đi đâu, Lăng Phong hắn có ba đầu sáu tay cũng không cản được.