Chương 401: Chuyện bi ai như vậy , không sợ sao được .

Lăng Phong vuốt mũi cười nói :

- Không có gì. Vừa rồi trước khi đến đây, ta có ghé y quán Phí thần y xin ít thuốc dưỡng da. Nghe thôn dân nói Phí thần y là chỗ quen biết với Triều Minh chủ. Chẳng ngờ, ài, gặp ngay lúc Phí thần y bị người bắt đi mất. Chỉ kỳ quái, tên bắt cóc kia bộ dáng cùng Thẩm huynh đệ rất giống nhau nha.

Lúc này, lại có người nhỏ giọng vào tai Triều Lam :

- Minh chủ, Mã thôn trưởng Phí thần y đều đột ngột mất tích rồi.

Triều Lam nghe xong giật mình, lập tức nhìn sang Thẩm Thành.

Có một chuyện nhân tiện đây nói ra.

Triều Lam biết bản thân bị trúng độc, gã đương nhiên sẽ không nghe lời đến mức ngồi yên mỗi tháng nhận “thuốc giải” từ tay Thẩm Thành. Ai mà biết là giải độc hay là duy trì độc?

Bằng vào quan hệ trong giang hồ bấy lâu, Triều Lam rút cục tìm ra một “thần y” có thể trị độc giúp mình. Thuốc giải gã đều dùng từ người này, thuốc giải của Cửu gia vừa nhận gã liền tiêu hủy.

Thần y đó, chính là Mã Chủng thôn Phí Tiền.

Triều Lam đương nhiên không ngờ đến, Cửu gia vẫn cao tay hơn gã một bước, Phí Tiền lại là người của Cửu gia đem ra mồi sẵn.

Triều Lam hẹn gặp các phe ở Mã Chủng thôn, cũng không phải vì chỗ này bí mật hay ho gì. Mã Chủng ngay cả khách điếm còn không có, đừng nói chi thanh lâu để anh em nhân sĩ giải trí, điều kiện tệ như vậy đương nhiên không tiện để nhân sĩ “họp bàn đại sự”.

Chẳng qua, lần này dự tính sẽ rời Hà Đông lâu dài, Triều Lam mới phải liều, mặc kệ có Thẩm Thành bên cạnh giám sát, gã vẫn đến hẳn Mã Chủng thôn, bí mật thúc dục Phí Tiền chế nhiều thuốc một chút, để gã có thể dùng hẳn vài tháng.

Thẩm Thành dĩ nhiên hiểu ra, liền bí mật tìm gặp Phí Tiền bàn bạc lại một chút kế hoạch. Chỉ là, nửa đường chọc ra Lăng Phong. Thẩm Thành cũng không sợ Triều Lam biết Phí Tiền là ai, nhưng lại sợ lộ tuyến bị mật thám triều đình sờ đến, dạo gần đây Mật Thám tự đổ về Hà Đông ngày càng nhiều, Cửu gia đã nhiều lần nhắc nhở. Vì vậy cực chẳng gã đã buộc phải ra tay với Phí Tiền.

Triều Lam vẫn là con bài chiến lược của Cửu gia, Thẩm Thành không thể nhận mình hạ thủ. Gã liền cười gượng gạo :

- Nói nhảm, ta từ lúc đến đây đều ở cùng các huynh đệ. Ở đâu thì giờ mà đi thủ tiêu Phí thần y gì kia? Ngược lại ta lại thấy, Lăng Đương gia lâu nay tránh mặt, đang đêm còn đến gặp Phí thần y lại xảo như vậy, chỉ e có điều khuất tất mới đúng.

Chúng nhân lại nghi ngờ nhìn sang Lăng Phong.

- Ta cũng không có nói là “thủ tiêu” à. Ta nói là “bắt cóc”.

Ánh mắt lại dồn về Thẩm Thành, Thẩm Thành cười nhạt :

- Cưỡng từ đọat lý.

- Cái này gọi là học vấn đó đại ca.

Có người buồn chán chửi :

- Ta nói này hai vị, đánh m* nó đi, ai thua thì là kẻ đó.

Mọi người đều là dân tay chân, vừa nghe đề nghị đánh nhau đều nhao nhao cả lên. Một tên thần y cấp thôn bị bắt mà thôi, có cái gì mà nói lắm?

Lăng Phong thế nhưng cũng hùa theo :

- Ý hay đấy. Ta và tên bắt cóc kia có giao tranh một chút, bản sự của hắn tệ hơn ta nhiều, cho nên mới phải bỏ chạy. Hay là Thẩm huynh đệ không ngại thì cùng ta tỉ thí một chút là biết ngay.

Thẩm Thành nghẹn ở cổ, rõ ràng ngang nhau Lăng Phong lại nói “tệ hơn nhiều”. Lão Thẩm suýt chút thì phun ra câu “ta thua ngươi hồi nào?”

Chỉ có Thành Bích là cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng hiểu tính cách của Lăng Phong, đại khái là ... lười biếng. Vì cái gì hôm nay hết lần này đến lần khác chủ động gây sự như vậy?

Nói ra, Phong ca vừa học được Thiên Ma Truy Hồn Trảo từ Đoan Mộc Duệ. Quan trọng hơn, hắn vừa ... minh tưởng. Mọi khi cứ minh tưởng Phong ca sẽ lại mạnh hơn “một chút”. Lần này rút cục mạnh ra sao vẫn chưa kiểm chứng được, coi như ngứa tay muốn tìm người thử một chút hiệu quả đi.

Lại nói, võ công tăng tiến, kỳ thực không giống mấy tiểu thuyết yy đang thịnh hành. Cái gì vừa vào truyện đã chia sẵn cấp độ sạch sẽ, hoàn toàn vi phạm thuyết tương đối của Einstein. Bản thân luyện đến đâu biết luôn đến đó, thậm chí biết luôn cấp tiếp theo ra sao, không khác nào đang chơi game. Cái này hư cấu còn chưa có hết, sợ nhất chính là boss vừa ra liền biết luôn đẳng cấp của boss. Boss có chẳng may vượt cấp vẫn bị solo diệt gọn như thường, thật không khác nào chơi game mà “hack”.

Chẳng qua, công bình mà nói, Phong ca cũng không khác nào đang “hack”. Tốc độ của hắn ba năm nay, phải nói là hai năm rưỡi không tăng, đùng một cái ba ngày cuối năm không gặp chiến lực đã gấp đôi, căn bản không thể theo lẽ thường mà cân nhắc. Nếu đem so với hai tên “gia môn có nhiều đồ chơi” Lăng Hổ Tần Quyền, Lăng Phong chỉ thua mất đoạn khởi đầu, chứ tốc độ tuyệt đối không thua.

Lăng Phong tính ra bấy lâu cũng toàn đánh vượt cấp, chỉ tiếc ... thua nhiều hơn thắng, võ lâm dĩ nhiên không biết đại danh của hắn. Lần này nhân tiện để chúng nhân thể nghiệm một chút, cái gì gọi là chênh lệnh giữa “thiên tài xuyên không” và “nhân vật phụ” vậy. Nói không chừng ngay sớm mai Phong thiếu hiệp sẽ tiếng tăm khắp nam bắc.

Triều Lam Ngô Dụng cũng không có ý ngăn cản.

Triều Lam Ngô Dụng đã nhiều lần bàn bạc, nhận định Trường Phong và Hạo Khí Minh trước sau sẽ đối lập. Chỉ riêng cái Bắc đường của Tiêu Thiên Phóng tách khỏi Cái bang sang Trường Phong, đã là khó lòng ở chung. Hai bên không sớm thì muộn cũng phải đánh nhau chia địa bàn. Mặc dù Triều Lam chẳng ưa gì Thẩm Thành, nhưng so ra thì Lăng Phong còn khó ưa hơn.

Thẩm Thành biết chuyện vừa xong căn bản tử vô đối chứng, không có gì phải gấp. Đêm qua hắn chỉ đem mỗi Mã Hồi đi, Phí Tiền chỉ e là phe Lăng Phong đem đi, hai bên tay đều dính chàm như nhau, gã liền cất cao giọng nói :

- Hừ, đánh thì đánh. Thẩm mỗ xưa nay làm người ngay thẳng, mới được Triều minh chủ tin tưởng. Hôm nay không dưng bị Lăng Đương gia đây đổ vấy cho, quả thật là nực cười vô cùng.

Lăng Phong buồn bực :

- Ngươi rào trước đón sau cái gì đó? Sợ đánh thua rồi sẽ bị vạch trần?

- Haha, Lăng Đương gia tự tin như vậy? Thẩm mỗ luyện là công phu gia môn, không tiện nói ra danh tự. Chẳng qua, môn này nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, ý tứ liền ở bốn chữ “kiên trì bền bỉ”. Thẩm mỗ bất tài, bỏ ra thời gian 20 năm mới miễn cưỡng tới tiểu thành, coi như tạm đủ đi lại giang hồ, hổ thẹn hổ thẹn.

- Gì? - Lăng Phong há mồm sợ hãi.

Một môn công phu luyện những 20 năm mới tiểu thành, chuyện bi ai như vậy cũng có thể đem ra chém gió? Không sợ mới lạ đó. Phong ca lâu nay luyện công chỉ cần nghe đơn vị năm là đã bỏ chạy.

Chẳng qua, Lăng Phong là người có văn hóa, cũng không muốn nói toạc ra. Hắn bóp bóp tay nói :

- Được, vậy tới đi, để xem 20 năm của ngươi ra sao.

- Từ từ, tốt xấu cũng phải nói võ công của ngươi là gì đi chứ?

- Công phu của ta? Tương đối tạp nham, luyện cũng không được lâu. Thân pháp gân cốt nhập môn một tuần quyền cước một tuần, đao kiếm một tuần. Trước mắt tự tin nhất là một bộ trường quyền, cùng vài chiêu vật lộn.

- Vl, cái m* gì cũng một tuần, chỉ sợ đánh chó còn không đủ. Hắn làm sao mà làm Đương gia vậy?

- Khụ khụ. Các vị có thể dùng từ khác không vậy? Đánh chó là chuyên môn của bổn bang, muốn nhuyễn cũng phải chục năm đấy, đừng có khinh nhờn.

- A, thất lễ, thất lễ. Lại quên mất Đả Cẩu Bổng pháp của Cái bang ...

Cảm giác bản tóm tắt có phần hơi qua loa, chỉ e nay mai truyền ra giang hồ sẽ không đủ nổi bật, Lăng Phong liền vuốt vuốt cằm bổ sung một chút :

- Còn về tu vi, ta lại chẳng biết là cái gì thành? Chỉ là hôm nọ đấu với lão Bạch bên U Linh, tiện tay đánh một cái lão ta chết mất, còn chưa kịp hỏi lão ta tu vi bao nhiêu còn biết đường mà tính toán. Hổ thẹn hổ thẹn.

- A đù ... - Toàn trường chửi tục.

Tần Quyền một bên cười cười nói với Lăng Hổ :

- Tứ ca nói như vậy, chỉ e đám kia đều mất hết mặt mũi.

- Hừ, đừng nói chúng, ta cũng mất mặt đây.

Người nói lại là Tiêu Thiên Phóng, nãy giờ lão Tiêu cứ phải liên tục lấy tay che mặt.

Quả nhiên, chúng nhân sĩ nghe xong liền xanh mặt. Cũng chỉ đám Cửu Long sơn của Dương Tái Hưng là phản ứng nhẹ hơn chút.

Giang hồ truyền ngôn, Trường Phong tiêu cục có một thiếu niên cao thủ, nội công thâm hậu, chỉ một trận chiến giết chết U Linh Trang chủ Bạch Vân Thành, tiện tay hạ luôn 8 trong 10 tên Như Vân sát thủ khét tiếng. Ban đầu, ai cũng nghĩ đó là cao thủ Bắc đường Cái bang, tỷ như Tiêu Thiên Phóng.

Còn có tin nói, vị mỹ nhân trước mắt kia từng bị U Minh cung bắt, sau đó U Minh cung liền một đêm bị càn quét, bây giờ mỹ nhân lại ở cạnh tên kia, là vì sao?

Chẳng lẽ cả hai vụ thật đúng là tên bố láo này làm ra thật?

La Trưởng lão Sử Trang chủ mấy người cũng là giật nảy mình. Còn may mang tiếng tiền bối, lỡ như tên Lăng Phong này có kiếm chuyện đến, hai lão chỉ cần kiếm cái cớ lão phu già rồi, để giới trẻ các ngươi tranh chấp đi thôi, chắc cũng qua loa được.

Nghi thì nghi, mọi người lại đồng loạt vỗ tay, một bên gặm hạt dưa chờ xem Lăng Đương gia này rút cục bản lĩnh ra sao.

Lăng Phong lần này không chủ quan như lúc sớm, vừa ra chiêu liền xuất choáng thuật. Miễn cho thằng kia có cơ hội xuất ra phi châm, nói không chừng lại lén ném cho Phong ca một cái độc châm thì toi. Trọng yếu là, hắn muốn bức Thẩm Thành phải xuất ra tuyệt chiêu, để chứng minh vài chuyện ...

“Vù”

Lăng Phong dẫm một cái, Hoạt Bất Lưu Thủ lao đến.

Trong khi chúng nhân còn chưa hiểu chuyện gì, thì Thẩm Thành đã dạo một vòng quỷ môn.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc, lão Thẩm bỗng thấy đầu óc trắng xóa, võng mạc chỉ kịp bắt được một chút dư quang, sau một cái nháy mắt đã thấy Lăng Phong ở ngay trước mặt. Thẩm Thành luyện thân pháp Thẩm gia, có cao thủ Đường môn cố vấn, nói về nhanh thiên hạ cũng không thua ai, thế mà ...

Dương Tái Hưng nhìn thấy cảnh kia, tinh thần sa sút thảm. Mới tháng trước gã và Lăng Phong còn tạm đánh ngang tay đấy, nhoáng cái tên kia đã trâu như vậy rồi?

Lăng Phong lại không khỏi buồn cười. Đánh ra một cái choáng, đã khiến quân địch sợ hãi hết sạch. Nếu hắn mà đem Cửu Âm chân khí ra hù, không biết anh em sẽ phản ứng thế nào?

Hắn vừa muốn động lần hai, Thẩm Thành bỗng nhiên há mồm quát lớn :

- Không đúng, quỷ thuật, là cô ta. Cô ta đang ở đây ...

- Cô ta gì chứ?

Lăng Phong chưng hửng dừng tay, hắn còn chưa kịp ra đại chiêu đâu, thằng kia đã kêu la cái gì?

Cũng khó trách Thẩm Thành. Thần pháp là đồ chơi VIP, gã cho dù là ưu tú của Thẩm gia, vẫn không được luyện qua bao giờ, càng không tin Lăng Phong biết thần pháp. Cho nên mới nhầm choáng thuật của Lăng Phong với quỷ thuật của ai đó.

Cùng lúc này, chúng nhân vừa nghe hai chữ “cô ta”, đều đồng loạt không nhịn được rét run nghĩ đến một người. Toàn bộ ánh mắt đều dồn vào một chỗ. Chính là người mang áo xám kín mít đi cùng Lăng Phong.

- Quỷ thuật?

- Thiên Diện? Cô ta cũng dám vào đây?

Chút hào quang Phong ca vừa tạo dựng, trong cái nháy mắt bị ác danh của Thiên Diện đoạt hết.

Ngô Dụng tỏ ra trấn định nói :

- Các vị không cần sợ hãi. Ma nữ đã bị trọng thương. Nhất hổ nan địch quần lang, đừng nói là con hổ này đang bị thương. Nếu cô ta dám ở đây thật, chúng ta người đông thế mạnh, quỷ thuật cũng không thể làm gì. Có Triều Minh chủ La Trưởng lão ở đây, còn sợ một ma nữ không bằng?

Triều Lam nhìn thẳng vào người áo xám, gằn giọng nói với Lăng Phong :

- Lăng Đương gia, Trường Phong các ngươi muốn thế nào? Hay là muốn đứng về phía ma nữ, chống lại toàn bộ võ lâm?

Triều Lam nói câu này, chẳng qua e ngại đám Lăng Phong. Bởi vì Lăng Phong chính là người dẫn kẻ áo xám này vào.

Lăng Phong đành phải bỏ Thẩm Thành, xòe tai nhún vai tránh sang bên, ý tứ ta không can dự vào.

Thiên Diện là ai? Nàng ta không chỉ là thế lực xấu trong mắt vài nhân sĩ võ lâm, mà là toàn dân Tống. Lăng Phong đương nhiên sẽ không làm loại chuyện nung than mùa lạnh vô nghĩa. Hắn và Thiên Diện giao tình nhạt như nước, nửa điểm đồng cảm cũng không có, có chăng là từng qua lại vài câu. Nhận mình đứng về phía Thiên Diện, chẳng khác nào tự chuốc phiền phức.

Mà, kể cả hắn có muốn làm thật cho nó “dân chơi”, mấy huynh đệ cũng sẽ không đồng ý. Tiêu Thiên Phóng, Hàn Nguyệt Dung, và cả chính hắn đều có thù với U Linh sơn trang, Văn Thành Bích từng bị U Minh cung bắt. “Nhị U” lại đều gián tiếp liên quan đến Thiên Diện.

Rất nhanh, La Trưởng lão nháy mắt với vài cao thủ Cái bang, đột ngột hợp công đánh ra một chưởng, nhằm thẳng người áo xám. Người nọ thản nhiên đưa tay ra đỡ chưởng.

“Uỳnh”

Sau một tiếng nội kình giao tranh. Tấm che đầu cũng bị đánh văng ra.

Chúng nhân sĩ đều tròn mắt nhìn lại.

Người bên trong bộ độ xám ... khó có thể nào là Thiên Diện, bởi vì rõ ràng là một nam nhân.