Chương 390: Đi mòn gót chân

Thôn Mã Chủng.

Mã Chủng cùng với Mộ Lâm là hai thôn nhỏ nổi danh “vùng đất chết” trên phiếm Hoàng Bình.

Tương truyền khi xưa nơi này phát sinh một trận kỵ binh đại chiến, kỵ binh phương nam thua trận nặng nề, trên đường tháo chạy không ít người ngựa kiệt sức mà chết, thây rải khắp đường núi, nên được đặt tên luôn là Lạc Mã đạo. Về sau mùi thối bốc lên không ai có thể đi lại được, người dân bèn phải khổ cực thiêu hủy bớt xác thối. Xác người tập trung về một chỗ thành thôn Mộ Lâm. Xác ngựa cũng được chôn về một chỗ, chính là thôn Mã Chủng này.

- Ngài là Mã thôn trưởng?

- Haha, ta là Mã Hồi, hoan nghênh các vị đại hiệp đến Mã Chủng làm khách.

Một trung niên chừng 40 tuổi niềm nở ra cổng đón đoàn người Trường Phong tiêu cục, xem tư thế thì dường như đã biết Hạo Khí Minh sẽ hẹn gặp mặt chỗ này.

Lăng Phong đưa mắt nhìn nhìn. Không thể không nói, không khí thôn này với Mộ Lâm rất giống nhau, đều một kiểu kỳ dị âm u. Xem ra khi xưa chôn quá nhiều xác chết, bao nhiêu năm tháng vẫn oán khí chưa có tan hết. Chẳng qua vẫn hy vọng đừng rớt ra một cái “Bạch Tiểu thư” mới tốt.

- Mã thôn trưởng, hình như Mã Chủng thôn của ngài cũng không yên bình lắm thì phải?

- Ấy, thiếu hiệp từ đâu mà nói vậy? Mã Chủng địa thế hiểm trở, lâu lâu mới có nhân sĩ giang hồ đi qua, đều không so sánh được với nơi khác, nhưng làm sao nói đến không yên bình chứ?

Lăng Phong trong mắt hơi dị dạng. Tên thôn trưởng này, tuy bộ dạng chất phác quê mùa, lời nói lại khá văn vẻ.

- Mã thôn trưởng lời nói sâu sắc, xem ra từng đi đây đi đó rất nhiều?

- Ta lúc tuổi trẻ cũng từng ghé Đại Danh Thái Nguyên thăm bằng hữu, bây giờ già rồi chỉ ở đây chờ chết mà thôi, haha.

“Bằng hữu ở Đại Danh Thái Nguyên? Quen biết cũng rộng phết đây.”

Lăng Phong vuốt cằm, kẻ này nhất định có bất thường. Mà cái bất thường lớn nhất, đó chính là ... hắn ta không hề liếc nhìn Thành Bích.

Lăng Phong đương nhiên không trông cho nữ nhân của mình bị người khác nhìn lén thèm thuồng. Nhưng nếu thằng nào mới gặp mà lại không có ý này, thế thì hắn lại thấy kỳ quái.

Phải biết Thành Bích là đệ nhất mỹ nhân Hà Bắc, cho dù nàng đeo mạng che mặt, dáng người tuyệt mỹ của nàng vẫn là vạn người có một, đến thời hiện đại còn là ứng viên Miss Universe nói gì cổ đại, xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt nam nhân.

Chỉ nghe Mã Hồi bình thản giới thiệu :

- Thôn nhỏ không có tiểu điếm, quý tiêu cục xem ra đành phải trú tạm miếu nhỏ cuối thôn vậy.

- Không hề gì.

- Nhân tiện, trong thôn có một vị thần y. Nếu quý tiêu cục có ai đó bị thương, thì có thể ghé y quán xem sao.

Mã Hồi nói xong cười cười rời đi.

Lăng Phong bỗng bị một cỗ cảm giác “không đi theo không được” bốc lên.

- Chàng làm sao vậy?

- Ta cảm giác kẻ này rất đáng nghi, muốn đi theo một chuyến xem sao.

- Có cần ta đi cùng không?

Thành Bích nhẹ giọng đề nghị. Thần lực của nàng không kém gì Lăng Phong.

- Không cần, nàng cứ lo sắp xếp cho tiêu cục trước đi.

Nói rồi Lăng Phong một mình rời đi.

...

Lăng Phong âm thầm theo sát Mã Hồi.

Ban đầu hắn e sợ đối phương cũng có dị năng, nên rất cẩn trọng đi theo. Về sau, cảm giác đối phương không hề có phản ứng, Lăng Phong đánh liều tung ra một đòn thuần thần lực chụp lấy Mã Hồi, phát hiện đánh vào khoảng không, hắn liền khẳng định tên kia có lẽ không luyện thần, vì vậy yên tâm dùng thần lực nghe ngóng.

Mã Hồi lòng vòng một đoạn quanh thôn, hỏi han người này người nọ một lúc lâu, đại khái thôn sắp có nhiều khách tới, thôn dân cần phải niềm nở tiếp đón, cũng phải đề phòng kẻ gian này kia, nhưng tuyệt nhiên không làm gì khác bất thường.

Khi Lăng Phong sắp chán nản bỏ cuộc, Mã Hồi đột ngột rẽ vào một gian nhà nhỏ.

“Y quán?”

Rất nhanh, ra tiếp Mã Hồi là một trung niên dáng vẻ mỏi mệt. Lăng Phong vụng trộm đánh giá một chút, cảm thấy tên này cũng rất ... đáng nghi.

Lại nói, hôm nay không biết bị chuyện gì, Phong ca gặp ai cũng nghi, nói không chừng Bát mạch khai thông, giác quan đột phá nhạy cảm cũng nên.

Lát sau, Mã Hồi và người kia đã vào mật thất. Phong ca phải tung hết thần lực ra, từ ngoài đường nghe vào trong, diễn lại một màn như hồi đó nhìn lén Thành Bích, chẳng qua lần này lại là nghe lén hai tên trung niên nam nhân.

Chỉ nghe Mã Hồi sốt sắng :

- Thuốc ra sao rồi?

- Còn một mẻ cuối. Ngươi cũng biết cái Đoạn Cân này là kịch độc, chúng ta chỉ làm giả thôi. Nếu không chế đủ lượng, căn bản không giống được.

“Làm giả Đoạn ... Cân?”

Lăng Phong không khỏi tim đập bùng bùng. Đi mòn gót chân ...

- Chừng nào xong? Tên Triều Lam chỉ e đêm nay là đến rồi, cũng vừa tròn hạn 30 ngày. Cửu gia đặc biệt dặn dò, chỉ đủ lượng không để hắn chết ngay đấy. Mấy tháng trước nghe nói ở Giang Nam có một vụ quá tay, bị mật thám sờ đến rồi. Tên nghiệm độc kia nghe nói cả nhà chết rất thảm ...

- Biết rồi, ngươi chỉ có mẫu thân, ta đây ngay cả vợ con cũng trong tay Cửu gia, không đến lượt ngươi nhắc.

“Triều Lam cũng bị trúng độc? Còn, Cửu gia là ai? Nghiệm độc là gì?”

Khó trách lúc gặp Mã Hồi, Lăng Phong đã thấy kỳ quái. Không thể không nói, giác quan thứ 6 của Phong ca vẫn luôn rất nhạy bén.

Xem ra, phải tìm cách tra hỏi một trong hai người này.

Có điều nên làm thế nào tra hỏi đây?

Biện pháp đơn giản nhất, chính là chạy về xin “Quang đa cấp” một túi thuốc mê, chờ nửa đêm chụp bao tải đem ra ngoài thôn, tùy tiện tìm địa phương yên tĩnh tâm sự đêm khuya một chút. Bằng vào kinh nghiệm của đặc vụ quốc gia, cơ mật thì chưa biết có hỏi được không, nhưng tin tưởng tin mật cỡ “quần lót phu nhân ngươi màu gì” rất có thể sẽ tra ra được.

Nhưng đến đây phát sinh hai vấn đề.

Loại một, bọn chúng quả thật là nhân viên tổ chức thần bí. Thế thì chẳng may trong lúc tra hỏi, Phong ca tinh thần hiệp nghĩa dâng trào, hoặc là tình huống phát sinh vi diệu, Phong ca cực chẳng đã thay trời hành đạo làm thịt mất toi đối phương, vậy thì tương đương với bứt dây động rừng, xác suất phải đeo thêm phiền phức lên người là rất cao.

Loại hai, Đoạn Cân là trùng tên, không liên quan đến Lăng Phong, nhưng bởi vì đối phương đồ lót lão bà màu gì lại bị Phong ca tra ra mất, đến lúc đó tâm tình nhất định sẽ rất không tốt. Đám này chỉ e quen biết rộng, bằng không Mã Chủng thôn cũng sẽ không được Hạo Khí Minh chọn làm chỗ giao dịch. Đến lúc đó lại tìm người khóc lóc tố cáo, thế thì danh tiếng giang hồ của Phong ca sẽ bị tổn hại, lại vẫn phải đeo phiền phức lên người.

Nói như vậy biện pháp thô bạo là không nên làm?

Hay là kiếm cớ uy hiếp?

Tỷ như tùy tiện thuê một hai vị cô nương thanh tú, tốt nhất là tuổi nhỏ chút. Sau đó lại vẫn xin “Quang đa cấp” một túi xuân dược, lừa cho hai lão này uống vào, nửa đêm đem hai tỷ muội kia dâng vào, tám phần cầm giữ không được kiểu gì cũng sẽ cởi đồ đòi xxoo ... Đến lúc đó, Phong ca sẽ xông vào, hô cái gì nếu ngươi không nói ta sẽ báo quan, tiền đồ thôn trưởng và đại phu của hai ngươi sẽ tan nát ...

Khụ! Cách này có hơi phiền phức, khả năng phát sinh tiểu ngạch lại rất cao. Trọng yếu là, Mã Chủng thôn chỉ sợ ngoài ngựa cái ra làm gì có cô nương thanh tú nào? Cho dù có chỉ e đều bị đại phu và thôn trưởng hai vị đại quan nhân sờ qua cả. Hơn nữa, vừa rồi gặp Thành Bích ở cửa thôn, tên thôn trưởng kia cũng không lộ ra chút háo sắc nào. Lăng Phong cũng vì điểm này mà sinh nghi ngờ. Giờ nghĩ lại, nói không chừng gã ta bị bệnh khó nói cũng nên, tỷ như với đại phu trong kia thành một cặp ... gay. Thế thì khó đối phó phết.

Vậy có thể thẳng thắn một chút không? Điều này hiển nhiên vẫn không sáng suốt. Nếu chúng không phải sát thủ thì không sao, vạn nhất phải, Phong ca chân trước vừa ra cửa chân sau đã có người tới hỏi thăm.

Xem ra trước mắt vẫn là theo dõi thoáng một cái xem sao, không thể để đối phương xong việc rời đi dễ như vậy.

...

Mã Hồi vừa bước chân ra cửa y quán, liền thấy Lăng Phong “cà nhắc” đi tới.

Mã Hồi ý thức điều gì bỗng khựng lại một cái, ý tứ như muốn chặn đường Lăng Phong :

- A, không phải Lăng Đương gia đó sao? Làm sao vậy? Không phải vừa xong thân thể vẫn khỏe mạnh mà?

- Ài, vừa rồi bất cẩn đi đường vấp phải đá, tại hạ sợ nhỡ lại để lại di chứng thì rất không tốt, muốn tìm Phí thần y xem thử xem sao.

- Lăng Dương gia nói đùa? - Mã Hồi cười cười.

Lăng Phong nhăn nhó mặt mày, ý tứ chính là “ông thế này mà đùa à?”

Mã Hồi ho nhẹ một cái, nghiêm chỉnh nói :

- Ngài không biết, Phí thần y tính tình cổ quái, ngoại trừ nan y ra sẽ không tiếp. Ta thấy, cái tiểu bệnh này vẫn là không nên quấy rầy thần y thì hơn.

- Ấy, vẫn là quấy rầy mới tốt.

- Bằng không, để ta xem cho ngài ...

Mã Hồi sốt sắng. Phí thần y còn đang chế biến thuốc “đặc biệt”, để Lăng Phong vào nhìn thấy cái gì sẽ rất không xong.

Lăng Phong làm bộ nhìn trước nhìn sau, nhỏ giọng :

- Ta kỳ thực ... có bệnh nan y. Đúng đúng. Nan, rất nan.

- Nhưng thoạt nhìn ngài khí sắc hồng nhuận phơi phới ... - Mã Hồi cũng thập thò đáp.

Lăng Phong liền làm mặt khổ :

- Đây là tuyệt chứng phi thường hiếm thấy. Mặc dù bề ngoài không thấy triệu chứng gì, bên trong gân cốt cũng không có dị tượng gì ...

Mã Hồi hai mắt thao láo. M* nó bệnh gì mà bên ngoài không, bên trong cũng không.

Lăng Phong ho khan, trong đầu không hiểu sao liên tưởng đến con mắt Sauron trong siêu phẩm “Chúa tể của những chiếc vỏ”, khua tay khua chân gắng diễn tả :

- ... Ngài vẫn không rõ ý ta sao? Cái này, chính là liên quan đến linh hồn. Trong cõi u minh có một lực lượng tà ác đang thao túng đôi chân ta, khiến cho nó cà nhắc như vầy. Aaa! Phải rồi, chính là một con mắt đỏ loét đang nhìn chăm chú ta, gọi ta về xứ Mordor!

Mã Hồi lập tức nheo mắt nhìn Lăng Phong, ý tứ chính là “bệnh của ngài có phải là bệnh tâm thần không đây, nói cái gì loạn thất bát tao”?

Lăng Phong cười khan, xem ra trình độ đóng kịch vẫn còn quá tệ, càng làm lố càng dễ bị nghi. Rút cục quả thật để Mã Hồi nắn bóp chân vài cái, còn mặt dày muốn nhờ Mã thôn trưởng dẫn đi tham quan một chút. Mã Hồi lấy cớ bận tiếp khách từ chối, Phong ca liền chém linh tinh cái gì Mã Chủng thôn quả nhiên đất đế vương sinh rồng sinh hổ, thôn trưởng cũng biết bắt bệnh gì đó rồi thong thả rời đi.