Chương 387: Hoa trận

Giữa tràng cảnh cướp bóc, nếu đặt ngươi làm công tác biên kịch, ngươi nói xem nên dựng cảnh gì cho nóng hổi?

Đơn giản nhất, đó là ném ra một siêu cao thủ, mà tiện nhất chính là nam chính. Xuất trường đánh một chiêu khai sơn liệt thạch trấn áp toàn bộ quần hùng. Thế nào? Đủ dân chơi chưa?

Đáng tiếc, cái motif này tuy hoành tráng nhưng lại hơi đơn điệu, chỉ phù hợp cho trẻ em dưới 3 tuổi. Vả lại, nam chính còn đang nghỉ giải lao.

Một cách cải tiến chính là, lại để một thần bí nhân xuất hiện, thu hút chú ý.

Lại đáng tiếc, kịch bản này nếu 5 năm trước thì còn bán được, hiện tại đã nhan nhản khắp nơi, không còn được ưa chuộng. Từ đầu năm nay, thị hiếu thay đổi chóng mặt, quần chúng đòi hỏi kịch bản phải có chiều sâu. Tỷ như cho hai vị nữ hiệp đánh ghen, điều kiện tiên quyết phải là chị em để lộ chút xuân quang chẳng hạn, may ra mới được chú ý.

Chỉ là, chỗ này tuy cũng có vài nữ, nhưng xác suất lộ xuân quang là rất thấp.

Đúng lúc cảnh sắc lâm vào nhàm chán, bỗng một tiếng tê tâm liệt phế vang lên :

- Ngọc Nô! Nàng không được chết!

Chúng nhân lập tức đình chỉ.

Nhìn lại, chỉ thấy một tên công tử gia, một tay tuyệt vọng giơ ra trước, khuôn mặt đầy vẻ thảm thiết chia ly.

Hóa ra là tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán. Đán ca vừa tới nơi liền nhìn thấy Dương Ngọc Nô bất tỉnh cạnh Thiên Diện đằng xa, lập tức bỏ cả ngựa chạy bộ diễn kịch. Ông trời, vì sao lại muốn chia cắt uyên ương chúng ta? Ngọc Nô, nàng đang nghĩ đến ta đúng không? Ma nữ, thù này bản vương thề không đội trời chung ...

Nghe nói mấy năm trước, quân Liêu xâm phạm biên ải cướp bóc hãm hiếp khắp nơi. Có giai thoại một cặp nam nữ khóc lóc thê thảm giữa làn mưa tên, khiến quân Liêu quá cảm động mà phải lui binh. Về sau chuyện này được nâng hẳn lên tiểu thuyết, cái gì tình yêu vĩ đại đẩy lùi chiến tranh. Thậm chí còn có cả tranh vẽ minh họa, đề tựa hình như là “làm tình ...” khụ, “mối tình giữa cuộc chiến”, bán được tận mấy vạn bản.

Không lẽ Đán ca muốn học tập chuyện tình cảm động kia?

Đáng tiếc, tràng diện lãng mạn không có xảy ra. Tiểu Tấn Vương vừa ló mặt, liền bị chúng thổ phỉ nhận mặt :

- Triệu Chân Đán? Hắn chính là kẻ chủ trương hòa đàm với người Kim đó!

“Rầm rập”

- Các ngươi làm gì?

- Hộ vệ Vương gia!

Triệu Chân Đán nhìn cảnh trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng, rút cục lưu luyến dừng chân.

Tưởng ai cũng có thể diễn cảnh “hôn nhau giữa làn đao” này sao, cũng chỉ có trình độ cao như Phong ca mới làm được mà thôi.

Cận vệ phó nhìn cảnh thổ phỉ dồn cả vào tiểu Tấn Vương, không khỏi toát mồ hôi vừa cản vừa khuyên :

- Tiểu Vương gia, mau rời khỏi đây thôi ...

Triệu Chân Đán đang lúc tưởng niệm, bị thằng kia làm mất hứng, cường tự bản thân nói :

- Ngọc Nô không rõ sống chết, ta làm sao có thể rời đi? Kẻ nào cứu được nàng, quan thăng ba cấp, tiền thưởng ngàn lượng, đang làm lính trực tiếp lên làm Giáo úy.

Chúng cận vệ nhìn nhau.

Thăng quan nghe cũng hay đấy, bình thường thì đã giành nhau lên. Chẳng qua nhìn ma nữ Thiên Diện vèo vèo trước mặt, anh em đều chùn bước. Không nói đâu xa, lão cận vệ trưởng đêm trước sính anh hùng thò đầu ra ăn ngay một chưởng của ma nữ, giờ còn đang nằm nối xương. Anh em dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết kèo này khó nuốt.

- Không ai dám sao? Nuôi các ngươi chỉ tổ tốn cơm ...

- Tiểu Vương gia, ngài ... nói lời giữ lời chứ?

Triệu Chân Đán suýt chút úp sấp, là thằng nào hỗn như vậy? Còn dám nghi ngờ cả Vương gia? Chẳng qua tình hình cấp bách, tiểu Vương gia vẫn bảo trì khí độ :

- Ngươi tên gì?

- Lư Tuấn Nghĩa.

Lư Tuấn Nghĩa? Tiện thể nhắc lại, vị “Ngọc Kỳ Lân” này lưu lạc từ Đại Danh phủ Yên Vương, chạy sang Thái Nguyên lại vào phủ Tấn Vương, quả là có duyên.

...

Ở một góc gần đó.

- Sư đệ, ngươi muốn làm gì?

- Kia là Tiên Thiên Thần Công.

- Cái gì Tiên Thiên Thần Công?

Bọn họ là ba đạo sĩ Toàn Chân giáo, Trương Quân Bảo - Chúc Tề Bưu - Phan Sư Quân.

Cũng không rõ các vị đây đi cướp bảo hạp thất bại rồi, vẫn nán lại ở Thái Nguyên để làm gì? Nói không chừng ba vị đạo trưởng rời núi làm nhiệm vụ, vui chơi thỏa thích quá, quên luôn đường về giáo phục mệnh.

Chỉ nghe Chúc Tề Bưu khoanh tay bình thản đáp :

- Tiên Thiên thần công chính là thần công sư tổ gia sáng tạo ra.

Trương Quân Bảo lúc này mới nói :

- Sư phụ đã từng giao phó qua. Tiên Thiên thần công là chí bảo lập giáo ta, chỉ là năm đó vân du giang hồ sư tổ gia bị người học lén được. Cho nên gặp bất kỳ ai ngoài giáo tu luyện thần công này, thì nhất định có liên quan đến kẻ nọ, cần phải thay sư tổ thanh lý môn hộ, tránh để chúng làm bậy để tiếng xấu cho Toàn Chân.

Nói đến chuyện này.

Mấy hôm trước, Thiên Diện kể cho Lăng Phong về xuất xứ Cửu Âm tâm kinh, từng nhắc đến Cửu Âm thất lạc giang hồ, bản gần đủ nhất bị một kẻ tên Vương Viễn Tri đoạt được, luyện thành mà lập hẳn giáo phái, chính là Toàn Chân.

Bây giờ thì hay rồi, phe Toàn Chân giáo lại nói, Tiên Thiên thần công là do sư tổ Vương chân nhân sáng tạo ra, bị người khác học lóm được.

Rút cục ai mới là người nói thật?

- Chờ chút, Tiên Thiên thần công? Kia là công pháp thượng thừa chỉ có sư tổ biết, làm sao các ngươi cũng nhận ra? Chẳng lẽ ... chẳng lẽ ... các ngươi được học nó rồi?

Phan Sư Quân lắp ba lắp bắp. Nội ngoại tu, khoảng cách quá xa a.

Chúc Tề Bưu thong thả đáp :

- Chưa. Nhưng bọn ta là đệ tử nội tu, sư phụ chỉ điểm cho cách nhận biết.

- Hóa ra là vậy. - Phan Sư Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Quân Bảo cuồng tu luyện, nhìn Thiên Diện đằng xa chiến ý bốc lên càng lúc càng cao. Hắn nắm chặt Tam Thanh kiếm trong tay, nhíu mày nói :

- Tề Bưu, cùng ta lập Vô Cực trận.

- Vô Cực trận?

Tam Thanh Vô Cực trận, trận pháp chỉ có “top 4” luận kiếm môn phái được học, không biết uy lực ra sao đây?

...

Ở trung tâm trận chiến, vị trí của nhóm Triều Lam.

Lúc này là thời điểm nửa khắc trước khi Di Hoa cung xuất hiện, Ngô Dụng đột nhiên phẩy quạt nói :

- Thiên Vương, người đến rồi ...

Chỉ thấy một bóng người, như một con cá chạch luồn lách, nhanh như cắt đã tiếp cận Triều Lam.

Gã này đội nón tơi che gần nửa mặt, các ngón tay thon dài thư sinh, không hề giống người luyện võ.

Nếu Lăng Phong có mặt ở đây, có lẽ hắn sẽ nhận ra đối phương. Đêm đó khi Chu Công bảo hạp rời tay Mộc Sinh hình “zigzag”, trong một khoảnh khắc có rất nhiều người đưa tay ra đoạt, trong đó có một kẻ lạ mặt thân pháp bất phàm, chính là kẻ này.

- Triều minh chủ, Ngô tú tài, hàng hóa đã đến chỗ an toàn. Tiện thể, Cửu gia gửi lời nhắn, bức tượng Phật tạm thời không cần nữa, cứ để cho quan binh đem vào thành. Đương nhiên, nếu các ngươi tự thân đoạt được, vậy thì cứ tự định đoạt ...

- Thẩm huynh đệ, người mà ngươi nói đâu?

Họ Thẩm?

Ngày đó khám nghiệm tử thi của Hoa An phát hiện vết thương chí mạng do phi châm, Bạch Ngọc Đường Lôi Trấn từng khẳng định đó là thủ pháp của Kiếm Nam Thẩm gia. Không lẽ có liên quan đến kẻ này?

Người họ Thẩm đưa tay chỉnh lại nón lá, lộ ra hai con mắt ti hí giảo hoạt. Gã đánh mắt về một phương.

“Vù”

Từ hướng gã đánh mắt, một nhóm cao thủ đột ngột khinh thân tiếp đất, không nói hai lời lập tức tấn công Thiên Diện. Tất cả chừng chục người, nhưng đều là nữ, chỉ có một nam tử cầm đao, là Hà Mạch Dũng. Cả Di Hoa cung nghe nói đều luyện kiếm, cũng chỉ có Hà Mạch Dũng quái thai đi luyện đao.

Thuận tiện lại nói, Hà Mạch Dũng có mặt ở đây, vậy không biết bản Cửu Âm tâm kinh và Bát Mạch đồ Lăng Phong ném cho hai tên Như Vân sát thủ giờ ra sao. Hôm đó Hà Mạch Dũng và Bạch Tiểu Thư đều đuổi theo đám kia.

Thành phần Di Hoa cung lần này dường như khác với lần gặp Lăng Phong. Ngoài Hà Mạch Dũng quen mặt, những nữ nhân còn lại đều tuổi trung niên, xem ra là trưởng lão Di Hoa cung, võ công cũng mạnh hơn rất nhiều.

Một nữ nhân vội vã lên tiếng :

- Lập hoa trận!

Chỉ thấy bảy người Di Hoa cung nhanh chóng lập thành một trận pháp khá đẹp mắt, thân pháp thoăn thoát thành một vòng xoáy tròn.

Hoa trận, trận pháp trấn phái Di Hoa cung, bảy người bảy kiếm. Trận này gồm ba thức, Thổ Diệm - đánh dưới chân, Ngưng Tuyết - đánh ngang thân, Tranh Xuân - đánh trên đầu, liên tục đánh ra không cho đối phương có thể phản kích.

- Tranh Xuân? Hoa trận?

Thiên Diện có lẽ nhận biết trận pháp này, liền quay người vung chưởng muốn phá.

“Bùng bùng”

Thẩm Thành và Di Hoa Cung vừa đến, Triều Lam Ngô Dụng liền lùi lại một bước, nhìn nhau đầy thâm ý. Bọn họ đã chờ ngày này từ lâu.

Triều Lam biết rõ mình bị lợi dụng, bị đem ra làm chiêu bài tụ tập nhân sĩ, không hề có quyền tự quyết. Thao túng gã không phải chỉ một mà là hai thế lực. Một là của Thiên Diện, hai là thế lực bí ẩn của một người xưng “Cửu gia” như trong lời tên Thẩm Thành.

Ban đầu theo lời khuyên của Ngô Dụng, Triều Lam dự định bảo trì thế bị kìm kẹp giữa hai nhóm này, mượn lực tự mình âm ỉ lớn mạnh. Nhưng đến lần này thì yêu cầu của Thiên Diện và Cửu gia phát sinh xung đột, buộc bọn họ phải bỏ một chọn một.

Vẫn theo nhận định của Ngô Dụng, thì Thiên Diện mặc dù cũng có thế lực phía sau, nhưng so với Cửu gia thì có phần thua kém. Mạng lưới của Cửu gia vô cùng rộng lớn, chỉ riêng việc bọn họ có chân rết trong phủ Tấn Vương, hay ở trong quân Bình Định, cùng rất nhiều vụ hạ độc gần đây, đã cho thấy tiềm lực hơn hẳn nhóm Thiên Diện. Vì vậy Ngô Dụng Triều Lam quyết định chọn bám vào Cửu gia, mặc dù gã đang bị chính phe Cửu gia hạ độc.

Theo kế hoạch, bọn họ sẽ giả vờ theo kế hoạch của Thiên Diện, để Thiên Diện chặn quân Bình Định, bị thương là tốt nhất. Đồng thời cố ý lộ tin tức Thiên Diện xuất hiện ra ngoài, tụ tập kẻ thù của ả ta vào một chỗ, đoạt xong vàng bạc thì hội quân diệt trừ Thiên Diện.

Bổn ý của Ngô Dụng là, phải sắp xếp làm sao để Thiên Diện cho dù có thoát chết, cũng sẽ không hề nghi ngờ lên bọn họ, mà chỉ nghĩ do nhóm Cửu gia muốn cướp đoạt. Đến lúc đó, Thiên Diện Cửu gia tranh chấp, Triều Lam sẽ có cơ hội tự phát triển.

Chỉ là, Thiên Diện không hề bị gạt dễ như vậy. Chỉ chốc lát đã nhận ra gì đó không đúng, vừa đỡ chiêu vừa quát :

- Triều Lam, ngươi ... phản bội?