Trận cướp bóc này chiến trường khá rộng lớn. Đoàn hộ tống gần trăm xe hàng, trải dài khắp quan đạo, phía Hạo Khí Minh phải huy động đến bảy tám trăm người. Cho nên lúc này, không chỉ có chỗ của Lăng Phong mới có đánh nhau.
Chẳng qua, ở đoạn trung quân gần bức tượng, tiếng giằng co đã dần yên tĩnh, sơn tặc dường như có tín hiệu rút lui.
Lưu Quang Thế trị quân có cách. Quân Bình Định mặc dù trang bị không được tốt, thoạt nhìn lại cao thấp mập ốm không hề đồng đều, chẳng hề hơn đám dân phu là bao, nhưng ai ai cũng dũng mãnh khác thường. Rút cục chỉ với một nhóm lính tiên phong trăm người, chưa đến nửa khắc đã lấy lại thế trận giúp đoàn hộ tống.
Đánh lén chính là nhằm lúc đối phương không chuẩn bị, một khi đối phương đã ứng biến lại được thì điều kiện đánh lén cũng mất đi, nếu không sáng suốt lui binh thì trận đánh lén sẽ thành trận quyết chiến.
Thổ phỉ sơn tặc có thể chiếm lợi thế khi đánh lén, nhưng một khi đã thành dàn trận thì chắc chắn không bằng một góc của quân đội chính quy.
Vương Tiến là người từng trải quân đội, biết rõ tình hình bất lợi. Gã hậm hực nhìn Lăng Phong, liếc Lâm Xung một cái rồi theo đám sơn tặc dần lùi ra xa.
Khương Tuấn lập tức hô hào đám dân phu sửa sang lại xe ngựa, muốn cấp tốc đi tiếp. Chỗ này cách Thái Nguyên chỉ còn vài dặm đường, mặc dù tổn thất vài xe vải vóc ở hậu quân, nhưng chỉ cần giữ được bức tượng đem vào được thành, bàn giao cho Cống viện, vậy có lẽ vẫn có thể báo cáo được.
Lúc này Lâm Xung mới liếc mắt đánh giá Lăng Phong :
- Huynh đệ, thân thủ không tệ!
- Đây là Lâm quân gia, là trưởng quan đoàn hộ tống lần này. - A Trình vội vã giới thiệu.
“Họ Lâm?” Nghe cái họ nhạy cảm này, Lăng Phong lập tức nhớ tới ... Lâm Hàm Uẩn, không khỏi đề phòng nói :
- Ra là Lâm quân gia, tại hạ họ ... Phong.
Hắn không hề biết vị này chính là “Báo Tử Đầu” Lâm Xung, hơn nữa còn là bà con bên ngoại của hắn.
- Họ Phong? Ta chưa gặp họ này bao giờ.
- Haha, họ hiếm. Cả họ tiểu dân chỉ có ... vài người! - Lăng Phong cười xòa.
Lâm Xung liếc liếc ra vẻ đã hiểu, xem chừng tên này đang bịa chuyện, ý định làm quen cũng tạm bỏ sang một bên.
Lâm Xung đột nhiên hỏi :
- Ngươi hình như cũng không phải người bản địa?
“Bỏ mẹ, quên mất không giả giọng.”
- Tại hạ ... thực ra là thương nhân từ kinh thành. À, cũng là chỗ quen biết với Phong Vân đoàn, nên mới ra tay trợ giúp một phen.
- Rất tốt. Ra tay trợ giúp quan binh, chỉ cần giữ được cống vật đem vào thành, sẽ không thiếu phần công lao của ngươi.
Lâm Xung cười nói.
Có điều gã lại nghĩ, dân buôn mà có công phu như kia, thật không biết đi buôn kiểu gì, chắc buôn ... lậu.
Lại nói về Phong Vân đoàn, Lâm Xung cũng để tâm ít nhiều.
Chuyến hộ tống này, cống vật lấy từ nhiều nơi, triều đình thuê không ít dân phu cộng thêm vài tiêu cục lân cận kinh thành, Phong Vân đoàn là một trong số đó.
Đối với các tiêu cục, hộ tiêu cùng quan phủ là một loại cơ hội, có thể tận dụng mở rộng quan hệ và phạm vi.
Ngày sứ đoàn lên đường, Mặc lão Gia Cát Vinh hai thủ lĩnh của Phong Vân đoàn cũng có mặt. Sau hôm đó Lâm Xung mới biết Mặc lão lại chính là bộ hạ cũ của Lâm lão tướng quân 20 năm trước. Phong Vân đoàn hóa ra lại do con cháu họ Lâm lập ra, ngoài ra Mặc lão còn nói về bệnh tình của Lâm thị. Thế nên mấy tháng đi đường, Lâm Xung cũng khá gần gũi với nhóm A Trình.
Trong số cống vật lần này, bức tượng Phật bằng vàng ròng do Phong Vân tiền trang đúc ra chính là trọng điểm cần bảo hộ, vì nó là quà tặng đại thọ 60 của nhà Tống lên Hoàng đế nhà Kim.
Đương kim Hoàng đế Kim Quốc - Hoàn Nhan Mân - là một người yêu thích văn hóa Trung nguyên. Từ lúc sáng lập Kim Quốc đến nay, về đối ngoại Hoàn Nhan Mân luôn bảo trì ý tứ muốn hảo hữu liên hợp với Tống, về đối nội lại thi hành nhiều cải tổ có phần học hỏi từ nhà Tống.
Thậm chí ở Tống dạo gần đây còn có tin đồn, nói rằng Hoàn Nhan Mân lúc thanh niên từng du lịch đến Giang Nam, có người yêu là người Hán, blah blah. Tin này tám phần do phía Tống tự phịa ra, nhất là sau khi Kim Quốc chiếm được Nam Kinh Tích Tân và Tây Kinh Đại Đồng, chính thức thay thế nhà Liêu uy hiếp mặt bắc của Tống. Ý tứ lời đồn rất đơn giản, Kim mạnh thì đã sao? Hoàng đế Kim cũng chỉ là một kẻ “sùng bái Trung nguyên, dựa dẫm vào nhà Tống” mà thôi.
Bức tượng Phật của Phong Vân đoàn vì thế mang rất nhiều ý nghĩa cho đôi bên, không chỉ về mặt giá trị hoàng kim.
Đối với người Kim. Nếu 10 năm trước, không ai biết Nữ Chân Hoàn Nhan thị là ai, thì nay họ đã làm chủ một mảnh giang sơn rộng lớn. Quan trọng là buộc người Tống phải công nhận, phải dâng tặng cả một bức tượng vàng cho vua của họ, không khác nào Tống đang nịnh bợ Kim.
Ngược lại, đối với người Tống. Tặng qua Kim một bức tượng Phật, lại giống như ném một miếng bánh ngọt. Ý tứ chính là người Kim các người lập quốc thì sao? Trong mắt dân Tống chỉ như một đứa trẻ trong nhà, ta thả cho ngươi quậy phá một thời gian, đến lúc cần thì cho ít bánh kẹo dỗ dành, biết điều thì yên ổn đi.
Hai quốc gia, giống như hai tên thanh niên hiếu thắng, bên nào cũng nghĩ bản thân cao hơn đối phương.
...
Triều Lam cách đó không xa, liếc mắt liền nhận ra Lăng Phong là người đi cùng Thiên Diện ở khách điếm. Gã thấy Lăng Phong xuất hiện còn tưởng đồng minh đến, không nghĩ lại ra tay ngăn cản bọn họ cướp đoạt.
Lần này tổ chức Hạo Khí Minh đánh cướp, Triều Lam kỳ thực không hề tự tin. Gã chỉ là kẻ bị giật dây.
Đầu đuôi chuyện này lại phải truy về vụ hỏa hoạn của Triều Nguyệt Nga hai năm trước.
Triều Nguyệt Nga từ nhỏ ở thôn Độc Mộc đã có tiếng xinh đẹp, là niềm tự hào của Triều gia. Chỉ là, dân nữ xinh đẹp, xưa nay vẫn là đích ngắm của quan viên quý tộc địa phương. Triều Nguyệt Nga 16 tuổi liền bị một tên Hầu gia háo sắc trong vùng để mắt. Triều Lam danh nghĩa đại hiệp, đã quá quen với cảnh quý tộc ức hiếp dân chúng, đương nhiên ngăn cản tên Hầu gia kia tiếp cận Triều Nguyệt Nga.
Vụ hỏa hoạn bất thình lình năm đó, Triều Lam ngậm đắng nói ra ngoài là do “thù oán giang hồ” tạo nên. Chẳng qua, nhân sĩ giang hồ cho dù thù hằn nhau đến đâu, thì vẫn luôn có một nguyên tắc bất di bất dịch, đó là không bao giờ dính đến ngoại tộc. Thế nhưng đêm đó, Triều Lam phát hiện những kẻ đột nhập không phải người Tống, mà là người Khiết Đan. Gã qua đó khẳng định, chỉ e kẻ đứng sau chính là tên Hầu gia nọ.
Cũng cái chi tiết này, mới khiến Triều Lam lọt vào tầm ngắm của Mật Thám tự Hà Đông. Mật Thám tự nhận định Triều Lam là Hán gian, đang bắt tay với ngoại tộc, thậm chí nghi ngờ sang tận người Kim. Trong khi bản chất Triều Lam rất ghét người phương bắc, lần gã ra tay cứu Lăng Phong đã có thể thấy rõ.
Sau vụ việc của Triều Nguyệt Nga, Triều Lam càng thêm căm thù đám quyền quý, dần dà hận thù sang cả triều đình.
Có điều, cô em gái Triều Nguyệt Nga sau khi thoát nạn cũng thay đổi kỳ lạ. Trước kia Triều Nguyệt Nga là một mẫu thiếu nữ đơn thuần đúng nghĩa, hoàn toàn không để tâm đến thị phi, đừng nói gì là chuyện triều đình. Thế nhưng sau khi dung nhan bị hủy, tuy sống khép kín hơn, nhưng ngược lại tính cách quyết liệt hơn hẳn, thậm chí còn nhiều lần thuyết phục Triều Lam chống lại triều đình.
Kế hoạch cướp bóc lần này, đến phân nửa là do “Triều Nguyệt Nga” góp ý vào.
Triều Lam qua đó phát hiện, “Triều Nguyệt Nga” này, căn bản không phải em gái mình. Có lẽ muội ấy đã chết trong đám cháy nọ. Chẳng qua, gã vẫn một mực im lặng quan sát.
“Triều Nguyệt Nga giả” mỗi tháng âm thầm ra ngoài, Triều Lam đều cho người theo dõi. “Triều Nguyệt Nga giả” muốn làm gì, Triều Lam đều nghe theo. Chuyện này, trớ trêu thay trong mắt Thiên Diện lại thành “anh trai quan tâm em gái”, hóa ra phải là “anh trai nghi ngờ em gái”.
Cùng thời gian đó, sẵn có dã tâm đang nảy nở, Triều Lam qua lại nhiều hơn với nhân sĩ nhiều nơi, trong đó có mấy người Ngô Dụng Công Tôn Thắng. Tình cờ, gã còn tiếp xúc với một nhóm thế lực bí ẩn, từ đó chân chính bị giật dây.
Nhóm thế lực này đem đến cho Triều Lam một bí mật về thân thế của chính gã. Bọn họ nói rằng Triều Lam chính là hậu duệ của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận, ngôi báu ở Trường An đáng ra phải thuộc về Triều Lam.
Triều Lam là thổ hào một phương, cũng có chút trí óc, đương nhiên không dễ bị mụ mị điều khiển ngay như vậy. Chẳng qua, đến một ngày gã mới rùng mình phát hiện, mình bị thế lực này tính kế. Bọn chúng hạ độc gã từ lúc nào không hay. Thậm chí, gã còn nghi ngờ chính “Triều Nguyệt Nga giả” kia là tay trong mà bọn chúng cài vào bên cạnh mình.
Độc kia, nói chuẩn hơn là một loại mê dược, mỗi hàng tháng phải có thuốc giải cầm chừng, bằng không sẽ “hồn lìa khỏi xác”. Trong một lần bàn bạc với sứ giả của thế lực nọ, Triều Lam ngẫu nhiên nghe được, độc này có tên ... Đoạn Cân.
Triều Lam vì vậy chấp nhận lấn sâu vào kế hoạch của chúng. Chuyện đầu tiên gã phải làm, chính là cướp cống vật.
Còn về cái bí mật thân thế kia, gã dù không tin cũng thuận tiện ôm luôn vào người. Triều Lam có dã tâm, biết rõ xưa nay kẻ làm đại sự, cần đầu tiên chính là một cái lý do, danh càng chính ngôn càng thuận thì càng dễ thành công.
Trờ lại quan đạo lúc này ...
“Rầm rập”
Từ phía hậu quân, hai bên trái phải lại có thêm hai nhánh quân Bình Định đến cứu viện, người dẫn quân đến là Lưu Quang Thế và Nhạc Thành.
Một tên lâu la Hạo Khí Minh không khỏi tái mặt, lập tức nói :
- Quân Bình Định đến hết rồi. Đại tiểu thư không lẽ đã thất bại?
Triều Lam Ngô Dụng trái lại nhìn nhau, cả hai không quan tâm lắm đến Thiên Diện, mà cùng nghĩ đến một chuyện khác.
“Lưu Quang Thế? Vì sao hắn ta còn có thể ra trận được?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!