Lăng Phong vừa thử vận khí kích hoạt Cửu Âm, Thiên Diện nhận ra dị tượng gì đó, đột nhiên quát lạnh :
- Dừng lại. Ngươi học bản Cửu Âm này ra sao? Vì sao lại kỳ quái như vậy?
Lăng Phong không khỏi liên tưởng đến cảnh Liễu Cung chủ năm đó ngăn cản hắn luyện khí.
“Thiên Diện quỷ thủ. Thần Cung Cung chủ. Ài ài, căng đây. Nếu có thể đem cả hai ...”
Khụ khụ, trở lại mặt đất, trở lại mặt đất.
Bản Cửu Âm Lăng Phong học là dị bản, do hai huynh muội Bạch Tiểu Thư chép trộm từ chính Thiên Diện. Cố lão lại chôm từ Bạch Tiểu thư ném cho Lăng Phong, bây giờ chính chủ lại hỏi kẻ trộm lấy từ đâu ra.
Lăng Phong thực ra không hề biết lý lịch quyển tâm kinh lại liên quan đến Thiên Diện. Chỉ vì đồ ăn trộm dù gì cũng khó ăn khó nói, hắn đành qua loa :
- À ... ờ ... Ta dạo này mất ngủ, không nhớ rõ khẩu quyết.
- Hừ.
May mắn, Thiên Diện chỉ hừ lạnh, lại không hỏi gì thêm.
May mắn hơn, thực tế Lăng Phong vừa thoát một kiếp.
Nếu Lăng Phong nói “ta học được Cửu Âm từ Cố lão”, hay đại lọai thế, hắn chắc chắn sẽ bị Thiên Diện đánh chết ngay tại chỗ. Chính bởi vì hắn nói mình không nhớ, lại ngẫu nhiên khiến Thiên Diện tin tưởng.
Có một vài bí mật liên quan đến Cửu Âm, đại khái có một nhóm những “vong hồn” đặc biệt có sẵn Cửu Âm. Thiên Diện tuy không xác định được Lăng Phong là kẻ nào, nhưng câu nói vừa rồi của hắn khiến nàng ta lầm tưởng Lăng Phong thuộc về “nhóm vong hồn” này, chỉ tạm thời chưa lấy lại được công lực và ký ức đầy đủ.
Nói ngắn gọn, Thiên Diện đang nghĩ Lăng Phong là “cùng phe”.
Thiên Diện hòan toàn không có dị nghị, lập tức dùng Truyền âm bổ sung nốt đoạn khẩu quyết vào đầu Lăng Phong, thậm chí còn cho hắn biết một ít chuyện xưa, đại ý giúp Lăng Phong nhớ lại.
“Cửu Âm tâm kinh, 364 chữ. 600 năm trước là chí bảo luyện tâm pháp. Về sau bị đánh cắp, dị bản trong thiên hạ sinh ra vô số, thậm chí đến ngàn chữ cũng có. Chẳng qua, uy lực so với 364 chữ gốc chỉ có kém không có hơn. Chúng ta ban đầu cũng muốn thu hồi về, nhưng thất lạc quá nhiều nên đành thôi. ”
Lăng Phong rất tò mò đến hai chữ “chúng ta” của Thiên Diện, nàng ta đã dùng rất nhiều lần.
Thiên Diện vẫn tiếp tục Truyền âm :
“Chục năm trước, có một kẻ tên Vương Viễn Tri tự xưng đắc đạo thành tiên, kỳ thực chính là học được một bản Cửu Âm gần với bản chính nhất. Hắn còn tự mình sửa đổi thành Tiên Thiên thần công gì đó, tự sáng lập giáo phái. 5 năm trước chúng ta và hắn từng giao đấu một lần, đáng tiếc để hắn thoát được. Ngươi thân là truyền nhân Cửu Âm, về sau gặp được đám đó, phải thanh lý toàn bộ.”
“Toàn Chân giáo Giáo chủ Vương Viễn Tri?” Lăng Phong nghĩ thầm.
Giáo chủ Vương Viễn Tri mất tích đã lâu, không ngờ bị chính đám Thiên Diện đánh chạy dài. Từ điều này có thể tạm suy ra, Thiên Diện mạnh ngang ngửa chưởng môn danh môn đại phái.
Lăng Phong tuy chưa gặp lão họ Vương kia lần nào, nhưng ngẫm lại hắn và lão lại có rất nhiều điểm liên quan, cho đến giờ vẫn chưa thể lý giải.
Vương Viễn Tri không có mặt, chuyện trong Toàn Chân giáo hiện tại giao cả cho Thất tử lo liệu. Cái đám đạo sĩ Toàn Chân này, chính là đám đã bắt cóc Tiểu Hoa, Lăng Phong còn chưa kịp hỏi tội. Rất tốt, thù mới thù cũ, sau này tính luôn một thể.
Lại nhân đây nói, Lăng Phong luyện Lưỡng Nghi Tâm pháp và Thái Ất thần công hóa ra không hề mâu thuẫn tương khắc gì cả. Bởi vì hai món này của Toàn Chân giáo, mà Giáo chủ Toàn Chân thì ra lại không phải thuần khiết Đạo gia, mà căn cơ liên quan đến Cửu Âm y như Lăng Phong.
Lăng Phong cẩn thận ghi nhớ khẩu quyết.
Nói sao, đại thần Kim Dung từng kể Tây Độc Âu Dương Phong học sai khẩu quyết tâm pháp Cửu Âm tâm kinh, công lực nhập ma dẫn tới tâm trí bấn loạn. Lăng Phong tuy không ngại nhập ma xem sao, nhưng tâm trí bấn loạn thì hắn không muốn chút nào.
“Cửu Âm chân khí, không thể trực tiếp luyện thành. Nó cần một chỗ khí lực khác chuyển hóa thành.”
“Ra vậy.”
Nghĩa là đoạn khẩu quyết Cửu Âm không phải để luyện tinh thành khí, mà là để hóa khí thành khí cao cấp hơn, chẳng trách có thể đề thăng tu vi lên gấp bội như vậy.
Nói vậy, việc Lăng Phong có hai loại khí lực trong người hóa ra lại là đánh bậy đánh bạ mà vừa may chuẩn xác. Một cái làm nguyên liệu thô sơ, để cái kia cắn nuốt thành chân khí thượng thừa.
Lăng Phong cứ thế nhẹ nhàng học được đủ bộ Cửu Âm tâm kinh.
Hắn lại không lường đến, chỉ nửa năm sau, chuyện này lại khiến Phong ca vang danh giang hồ. Bởi vì, ngay cả hai vị Đông Tà Tây Độc tương lai - Âu Dương Phong Hoàng Dược Sư - hiện tại thậm chí còn chưa được sờ đến một góc Cửu Âm tâm kinh.
Khẩu quyết vừa niệm, dị biến liền sinh.
Cỗ khí lực Cửu Âm khủng bố quả thật bị gọi ra, như những dòng nước mát ào ào tuôn chảy trong kinh mạch Lăng Phong, đi đến đâu khai mở huyệt vị đến đó.
“Móa, đau vl!”
Không thể không nói, kinh mạch của Lăng Phong tuy đã tôi luyện nhiều, vẫn như trước chịu không nổi.
Đồ hình Lưỡng Nghi trên đầu vụt sáng. Có cảm giác Phong ca đang tắm nước nóng, hơi nước bốc lên mờ ảo.
Chỉ thấy quanh người hắn hào quang nhàn nhạt, chính là vòng Lưỡng Nghi Hộ tâm, còn đi kèm một vài luồng khí kỳ lạ hòa vào, bẻ cong không khí quanh thân. Xem chừng vì Lăng Phong chưa hoàn toàn khống chế được Cửu Âm chân khí, không ít khí lực dư thừa bị thoát ra ngoài.
Đúng là hàng chất lượng cao chính hãng có khác, chả bù cho mấy hôm trước xài hàng chợ đen.
Từ lúc dòng khí lực này chảy qua, Lăng Phong liền cảm giác bản thể trở nên mạnh mẽ lạ thường. Nó không chỉ về mặt lực lượng, mà cả về mặt khí thế, giống như ... gợi lại cho Lăng Phong một ký ức hoành tráng nào đó.
“Ngon, sau quả này anh thành trâu bò rồi, haha!”
Lăng Phong cao hứng đánh ra một chưởng.
Đương nhiên, hắn chẳng có bộ chưởng pháp nào ra hồn, chỉ đơn thuần dùng một quyền trong Trường quyền, nội khí ngoại kình đồng thời đánh ra.
Anh em gần xa lác mắt nhìn, trong lòng chờ đón một màn khói bụi hoành tráng.
“Vù”
“Bịch”
Giữa lưng chừng núi, một viên đá nhỏ bỗng rung rinh lúc lắc, mãi một lúc mới tách ra, rồi ... từ từ lăn xuống đất.
“Quạ quạ quạ” Có tiếng quạ kêu.
“Móa, tiên sư nhà quạ. Mất mặt quá!”
Cái này dân gian gọi là, có đạn mà không có súng.
Kỳ thực, nếu ai đó dùng kính lúp phóng đại 20 lần, có thể thấy trên bề mặt viên có một đường nứt thẳng đến kỳ diệu. Rõ ràng phải là cao thủ mới đánh ra được.
- Chư vị, hàng mới, chưa quen xài, haha.
Chẳng qua, cũng không thể để mất uy danh Cửu Âm tâm kinh, Lăng Phong lập tức nghĩ đến.
Khinh công.
Lại đương nhiên lần nữa, Phong ca còn chưa đạt đến trình độ khinh công như truyền thuyết. Nhưng trong thân pháp của hắn có một chiêu đảo người trên không, cần đến khí lực để đạp không. Lâu nay khí lực quá cùi mía, căn bản đạp được một hai cái thì đã hết hơi. Lần này tốt rồi.
Nghĩ là làm.
Dùng Hoạt Bất Lưu thủ, lắc hai cái lấy thế, dậm chân nhảy lên cao, đạp không sang trái ...
“Vù”
“Ầm”
Có tiếng đất đá đổ vỡ.
“Định mệnh, hứng quá quên m* nó mất bên phải là vách núi!”
Đám lính Bình Định đều không hẹn mà cùng dụi mắt nhìn lần hai cho chắc.
Tên kia bị điên? Đầu tiên múa may quay cuồng một hồi, quay qua cười một cái, xong xuôi lại lắc lắc người, không nói không rằng ... lao đầu vào vách núi.
- Hàng ... mới, chưa ... quen, ha ... ha ... khục ... ha.
Lăng Phong chật vật phủi phủi bụi trên người, gắng gượng hiên ngang đi ra giữa mấy trăm ánh mắt sợ hãi. Ai mà biết hiệu quả cao như vậy, đạp một cái lao hẳn mấy trượng liền.
Gần như ngay lập tức, quan quân Bình Đình lập tức co đầu hội ý.
- Tướng quân, cung tiễn không thể bắn hạ cô ta, đao thương không thể lại gần. Bây giờ lại có thêm một tên kỳ quái kia nữa ...
Nhạc Thành nói :
- Chúng chỉ muốn cầm chân chúng ta ở đây mà thôi. Từ đây đến đoàn cống sứ, vẫn còn một đường khác, chỉ là mất thời gian hơn. Chi bằng tạm chia làm hai, một ở đây giữ cô ta, một tiếp tục tiếp viện.
Bắn xong năm mũi tên nọ, Nhạc Thành coi bộ cũng đã dùng hết sức mạnh trong người.
- Vẫn là Nhạc huynh đệ chủ ý tốt. Cứ làm như vậy ...
- Vậy còn Dương tiểu thư? Chỉ e chúng ta vừa động binh, ma nữ sẽ làm liều.
Lưu Quang Thế lạnh giọng :
- Hừ, quân tình trên hết. Dương tiểu thư là con cháu Dương gia, chắc hẳn phải biết rõ điều này.
Không thể không nói, đám Bình Định này cũng có phần hơi cù nhầy. Dù sao ngàn người cứ thế xông hết lên, chết 900 người thì cũng phải có 100 người lao qua được chứ? Thiên Diện có ngàn tay ngàn mắt cũng không thể một lúc bắn ra một ngàn “viên” Phong Huyệt chỉ được.
...
Lúc này, ở phía Lăng Phong.
Không chỉ đám lính, ngay cả Thiên Diện cũng phản ứng khác thường với hành vi của Lăng Phong. Có lẽ nàng ta đã xác định được gốc gác Lăng Phong.
Đột nhiên nghe Thiên Diện nói :
- Không nghĩ khí lực của ngươi lại thuần khiết như vậy. Đã vậy, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.
“Móa, rút cục cũng chịu nói. Rút cục anh là ai đây? Ma Vương chuyển thế? Hay là Hoàng tử một quốc gia bị diệt vong?”
Lăng Phong phủi phủi bụi trên người, dỏng hai tai lên hóng chuyện.
- Ngươi là một vong hồn ...
“...” Lăng Phong gật đầu im lặng, cái này thì hắn biết thừa.
Đợi mãi không thấy Thiên Diện nói tiếp, Lăng Phong ho khan nhắc :
- Còn gì nữa?
Thiên Diện lại nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên hờ hững :
- Hết rồi.
- Hết rồi? - Lăng Phong bật ngửa.
- Nguyên vong của ngươi ta không nhìn ra ngay được. Vì vậy mới đem ngươi theo quan sát thử.
- Vậy ... rút cục nguyên vong của ta là ai?
- Không biết.
- Không biết?
Định mệnh, nói một hồi cũng như không nói. Đúng là nữ nhân, rõ ràng vừa rồi thái độ đã định nói ra gì đó, nửa khắc liền thay đổi.
Quên mất, nếu nói đến chuyện “thân phận”, ở đây còn có một vị cũng giống Lăng Phong.
Tình cờ nhìn sang, phát hiện Dương Ngọc Nô đã nghẻo đầu sang một bên.
- Ấy, cô ta bị làm sao vậy?
- Chắc ngất rồi. - Thiên Diện dửng dưng đáp, đưa mắt đe dọa đám lính Bình Định.
Quả nhiên không hổ thiên kim tiểu thư từng du học Anh quốc, mang tiếng xuyên không vào Dương gia, vừa nhìn thấy mũi tên thì lăn ra ngất.
Lăng Phong không hiểu sao, ma xui quỷ khiến đưa ngón tay lên mũi Dương Ngọc Nô. Lập tức toát mồ hôi nói :
- Nguyệt tỷ, không phải đâu, không thở nữa.
- Chết rồi? - Ngay cả Thiên Diện cũng bất ngờ.
- Không phải trúng tên chứ?
- Không thể. Bổn tọa kẹp cổ nàng ta tránh tên, không mũi tên nào có thể bắn trúng được.
Lăng Phong mặt đen thui.
Vừa rồi trách nhầm Dương tiểu thư, hóa ra không phải vì nhìn thấy mũi tên ngất xỉu, mà bị Thiên Diện kẹp cho thở không nổi mà xỉu.
- Từ từ, quan binh hình như đang rút quân.
Lăng Phong đột nhiên phát hiện dị biến.
Chỉ là, cùng lúc đó, Lăng Phong còn nghe tiếng người ngựa, nhưng là ... từ phía sau lưngg.
“Bỏ m*, bị phục kích?”
Nói không chừng, đám quan quân tận dụng đoạn thời gian vừa rồi, âm thầm sắp xếp quân tiếp viện?
Dù sao thì, cũng thật khó tưởng tượng. Chỉ một nữ nhân lại có thể huy động cả một binh đoàn phải bày mưu bọc hậu nọ kia. Sau hôm nay, Thiên Diện Quỷ Thủ bốn chữ này chỉ e lại tràn ngập các tửu lâu.
Đại loại “vào sáng hôm nay, tại hẻm núi X thuộc huyện Y đạo Hà Đông, trung đoàn tiên phong thuộc quân đoàn Bình Định trên đường tiếp viện nội thành Thái Nguyên, gặp phải phiến quân phục kích. Giao tranh nổ ra căng thẳng. Đầu giờ chiều, tại hiện trường chỉ còn lại nhiều đoạn đất đá bị đánh vỡ. Thông qua giám định pháp y, cơ quan chức năng phát hiện một đoạn thông điệp “Phi Long thử hàng”. Hiện chưa rõ ý nghĩa là gì? Ai có thông tin xin liên hệ abcxyz.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!