Chương 37: Đổ thần

Thiên Địa, đổ phường to nhất nhì kinh thành. Nghe nói nơi này do một vị quan lớn trong triều đứng sau, mấy lần có chuyện nhưng đều không hề hấn gì, "công an kinh tế" ở kinh thành chạy tới cũng phải lủi thủi đi ra.

- Đây đây, mời công tử vào trong, không biết ngài muốn ...

- Tránh ra cho Hắc đại ca đi.

Canh cổng hớn hở chạy ra chào đón. Nhưng vừa nói nửa câu thì thấy cái mặt hằm hằm của Hắc đại ca ở sau, ngậm mồm không nói nữa.

Lăng Hải mặc dù trong túi chả còn đồng nào, nhưng cái bản mặt nhị thế tổ của hắn, bước vào sòng cứ phải vênh vênh lên. Lăng Phong đang dùng thần thức quan sát, lúc đầu chỉ loanh quanh tầng dưới, sau đó lan lên cả tầng hai. "Thần thức" là do Lăng Phong tự đặt tên, bởi vì hắn không biết khả năng kia của mình là trò gì, nó giống như Lăng Phong tách hồn ra bay xung quanh vậy, sau đó gửi hình ảnh về cho hắn.

Đổ trường này, tầng dưới dành cho bình dân, tầng hai mới là chỗ của nhà giàu.

Không khí tầng một rất ồn ào, mùi vị thì hỗn tạp, mùi mồ hôi, mùi thuốc mùi rượu lộn tùng phèo lên, Lăng Phong ngửi vào đã thấy buồn nôn. Ở đây chủ yếu dân lao động chơi, đặt cũng nhỏ, gọi là tiểu đổ thôi. Thế nhưng nếu thua thì cũng đủ cho các con bạc này nợ nần cả đời rồi. Trò chơi khá phong phú, nhưng phổ biến nhất chính là lớn nhỏ, đơn giản nhanh gọn.

Lăng Phong quay sang hỏi thằng to con Hắc đại ca gì kia.

- Chúng ta sẽ đi đâu đây?

- Tầng trên, vừa rồi Lăng Nhị thiếu của các ngươi thua ở trên đó.

- Vậy tốt, lên tầng.

Mùi vị tầng này làm Lăng Phong thở không nổi, hy vọng tầng hai đỡ hơn.

Quả nhiên, không khí khác hẳn. Phải nói y như đi vào thanh lâu. Gái gú lượn qua lượn lại tấp nập, oanh oanh yến yến đầy đủ cả.

"M* cá cược đánh bài mà các em cứ bu lại thế này, thua là đúng. Chưa nói mấy em này có phải tay trong, đi qua đi về liếc trộm gì đó hay không. Riêng mùi son phấn nữ nhân này, tinh thần cũng mất hết, đánh thế quái nào được." Lăng Phong nghĩ thầm.

Có tiếng the thé của thằng nào đấy từ trên bàn lớn nhỏ vang ra.

- Ôi, ai đây? Lăng Nhị lão gia trở lại rồi sao? Không biết lần này là đổ bao nhiêu nha?

- Bản thiếu ... dĩ nhiên đã tới đây thì phải cầm theo tiền, lần này là rất nhiều tiền. - Lăng Hải cố nói cứng.

Lăng Phong định thần nhìn lại, quanh cái bàn lớn giữa tầng có đại khái bốn người đang chơi.

Một tên rất béo, râu dê vểnh lên cứ ôm mấy em bấu véo loạn hết cả.

Người thứ hai có lẽ giống Lăng Hải, thiếu gia nhà nào đó, trang sức khắp người. Hắn cũng chính là tên the thé vừa nói, tay đang hoạt động không ngừng sau mông một nữ người hầu.

Người thứ ba râu ria khá nhiều, mang cái nón lớn, mặt hơi cúi gằm, râu ria loạn xạ.

Người thứ tư, Lăng Phong đoán có thân phận, kẻ này ăn mặc công tử gia, mặt mày rất anh tuấn. Chỉ tiếc da mặt hơi trắng, chắc do ăn chơi dữ quá. Điều khiến Lăng Phong để ý nhất là đằng sau gã đứng một loạt hộ vệ, tuyệt nhiên không có nữ nhân nào lại gần được.

"Toàn dân không đơn giản." Lăng Phong rảo bước lại gần.

- Sao đây? Lăng lão gia vận may không tốt đi tìm viện binh à? - Tên mập kia lên tiếng.

Lăng Hải không đáp, trái lại nói nhỏ vào tai Lăng Phong.

- Đặng Lập Dân, con trai Hộ bộ thương thư Đăng Vĩ Ân. Tiền bạc vô kể, không cần ngại.

- Hộ bộ thượng thư?

Lăng Phong buộc phải nhìn lại kẻ kia một lần.

"V* lão cha nắm kho bạc nhà nước, thế này chơi khi nào mới hết tiền cho nổi?"

Hộ bộ, hay Bộ Tài chính thời này, thậm chí còn quản cả quốc khố, tương đương kho bạc. Thằng trước mắt này thế mà con trai Bộ trưởng. Đây là lần đầu tiên Lăng Phong đụng nhân vật tầm cỡ như vậy.

Lăng Hải tiếp tục thì thầm.

- Tên kia là Lưu Vinh, Đại thiếu của Lưu gia, còn lại hai người kia thì ta không rõ.

- Lưu gia? Hóa ra là Lưu gia. Haha, hôm nay toàn đụng dân có tiền. - Lăng Phong phì cười.

Người khác Lăng Phong không biết, riêng Lưu gia thì biết chút đỉnh. Gia tộc này giàu có nhất kinh thành, cũng có thể nói nhất Nam Tống cũng không chừng. Kinh thương gần như tất cả mọi thứ mặt hàng, gần đây lăng Phong tìm hiểu đối thủ trên thị trường nên mới biết được.

Cùng là dân có tiền, nhưng tên họ Đặng và tên Lưu Vinh này rất khác nhau. Đặng Lập Dân lão cha làm bộ trưởng, tuy cũng có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, nhưng ngoài béo ra thì không khoe khoang như Lưu Vinh, có lẽ bị lão cha hắn dặn dò. Thằng kia thì vàng bạc khắp người, có bao nhiều tiền đều cố ý khoe ra, cái này do tư tưởng của trọc phú, chỉ biết khoe mẽ. Làm Lăng Phong nhớ đến một người, Từ Chính Huy ở Tô Châu.

Xem ra lăng Phong hôm nay vừa vào đổ lần đầu đã đụng toàn đá tảng, có điều hắn lại thấy may mắn hơn. Toàn tài chủ số một số hai, tiền bạc xem như rác, mình nếu lỡ có thắng nhiều một chút cũng không lo người ta để ý, rất tốt.

Lăng Phong chắp tay khách sáo loạn vừa cười vừa nói bước vào cạnh bàn.

- Tại hạ Lăng Phong, biệt hiệu Phi Long Sát Thủ, hân hạnh hân hạnh.

- Ngươi đến gỡ cho hắn? - Tên râu quai nón kia giờ mới ý kiến, tên mập thì vẫn lo bóp vòng một các em gái.

- Ta đến kiếm tiền.

Lăng Phong lại tung thần thức ra một lần nữa, bởi vì nhận ra còn có tầng ba. Nắm trong tay khả năng khác người, Lăng Phong dĩ nhiên ngứa ngáy muốn dùng. Trên tầng này đại loại có hai người, một nam một nữ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Lăng Phong không thể nhìn rõ được cái gì cả.

"Cấm chế?" Lăng Phong chột dạ.

Lăng Phong kiếp trước đọc truyện nhiều, cái kiểu không tiến vào được thế này lần đầu gặp phải, trong đầu liền bắn ra hai chữ "cấm chế". Thực tế Lăng Phong cũng chả biết cấm chế chính xác nó thế nào? Cái này có phải cấm chế không? Và thứ gọi là cấm chế có tồn tại hay không nữa?

"Phù, đúng là kinh thành, vừa thi triển đã có vấn đề. Cẩn thận vẫn hơn." Lăng Phong thầm nghĩ, mồ hôi rịn ra. Lần đầu tiên hắn thấy mình sơ suất. Trước nay không chui ra xã hội, ăn no ngủ kỹ, tính khí ngông nghênh dần khiến hắn chủ quan.

Vào lúc này tên hộ vệ bên cạnh thanh niên kia bỗng nhiên ghé tai nói nhỏ gì đó vào tai chủ nhân. Lăng Phong lần này không sơ ý nữa, không thi triển nghe lén, không nghe được gì. Tên thanh niên anh tuấn kia nghe một lúc, mắt có chút dị dạng, nhìn qua Lăng Phong, chỉ rất nhanh, rồi lại như bình thường nhìn chằm chằm vào bàn.

Mặc lão đã đến, mắt quan sát tên hộ vệ phía sau thanh niên kia, lão đặt tay lên vai Lăng Phong nói nhỏ :

- Công tử, có vài cao thủ gần đây, cẩn thận.

- Ta đã biết.

- Nhà cái, bắt đầu thôi chứ nhỉ? - Tên Đặng thiếu gia lên tiếng.

- Muốn lớn đặt lớn, muốn nhỏ đặt nhỏ, rút tay là quyết.

Tên nhà cái cười cười, hôm nay nói chung không lời không lỗ. Thu của tên ngu Lăng Hải kia 5 vạn, còn lại hắn biết bốn vị còn lại đều là tai to mặt lớn trong kinh thành. Đặc biệt "vị kia" theo như lão bản nhắc nhở, thân phận có điểm hơi vượt quá khả năng của đổ phường. Đổ phường dĩ nhiên phải có chỗ dựa lớn, nếu không làm sao làm lớn nổi. Nhưng nếu đối phương tới chơi hậu đài còn lớn hơn, vậy thì phải tính toán làm sao không gây ra chuyện hại người hại mình quá là được.

Lăng Phong rút ngân phiếu 100 lượng, đặt đại vào ô nhỏ. Những người kia cũng đặt.

- Mở đi.

- 3 5 6, 14 điểm, lớn, haha, phiền các vị.

- Tiếp.

Lăng Phong lần này vẫn đặt chơi 200 lượng, hắn chả thèm dùng thần thức gì, lúc này mới bắt đầu, cứ phang đại.

- Ta đặt lớn.

- Là nhỏ, công tử gia, xem ra ngài vẫn là không may rồi. - Nhà cái cười cười.

Lăng Phong tiếp tục đặt vài ván, đã đi tong mấy ngàn, đặt đâu sai đấy, thậm chí không được 1 lần, đúng là số đen thui.

- Haha, xem ra hôm nay ta hơi xui. Nhưng mà không sao, làm gì có chuyện xui mãi được. Tiếp đi.

Lăng Hải đứng một bên toát mồ hôi, thế mà thằng Phong này trên đường tới đây còn khoe khoang chém gió cái gì mà "đổ thần tái sinh, đánh đâu thắng đó". Rất tốt, bây giờ đặt phát nào sai phát đó. Chả biết sao Nhị thiếu còn tin thằng này. Thế này nếu đưa Lăng Hải hắn ít tiền, Lăng Phong đặt cửa nào hắn đặt ngược lại có khi là thu lời cũng nên.

Nhà cái thì vừa cười thầm tên ngu này, ngươi cứ chơi tiếp đi, xem có hên nổi không? Đến tên thanh niên kia cũng nhịn không được nhếch mép cười. Hôm nay hắn đến đây chỉ giải trí cho vui thôi, lúc thắng lúc thua, nhưng còn chưa gặp ai xui tận mạng như thằng mới tới này. Đã thế còn to mồm.

Lăng Phong xoay sang kéo một nữ phục vụ vào lòng rồi cười đùa, tay dĩ nhiên bóp bóp mông liên tục. Có cơ hội hưởng thụ, dại gì không dùng.

- Em gái, bóc trái vải cho đại gia lấy hên nào.

- Ứ ư, công tử xấu ...

- Đổ thần nhớ cho, Lăng nhị thiếu vẫn là nợ chúng ta 5 vạn. - Tên Hắc đại ca kia mắt cũng nheo lại, không nhịn được nhắc.

- Yên tâm, chơi là chơi nợ là nợ, không nên lẫn lộn.

Nhà cái tiếp tục lắc lắc rồi đặt chung xuống.

Lăng phong cười cười nhìn nhà cái, đặt tờ 1000 lượng lên, nói :

- Lớn.

Nhà cái chột dạ.

- Mở ra ... lớn ... haha, vận khí đã trở lại, ta nói mà. - Lăng Phong cười oang oang.

- Mới 1000 lượng thôi, khéo chốc lại thua tiếp - Lưu Vinh bĩu môi, hắn hôm nay cũng số đen.

Chỉ một lát sau, Lưu Vinh toát mô hôi. Thằng nhãi kia thế mà vận khí trở lại thật, liên tục thắng, đặt lớn ra lớn, đặt nhỏ ra nhỏ. Gã mấy lần muốn đặt theo Lăng Phong nhưng không đủ can đảm.

Lăng Phong cười như nắc nẻ, hắn dùng thần thức nhìn xuyên chung, dĩ nhiên đặt lúc nào cũng trúng rồi. Mặc lão đứng sau cũng bất ngờ vì điều này. Lăng Phong đưa tin lão mới tới đây theo, nếu biết trước lão đã ngăn. Tuy Mặc lão không phải dân cờ bạc, nhưng mấy chỗ này lão biết không thể nói ăn là ăn được, đều có sắp xếp đằng sau.

Lăng Hải mặt như hoa nở, mới 2 vạn thôi, nhưng thắng ít thắng nhiều cũng là thắng. Còn hoa chân múa tay, như kiểu gã mới là người đổ vậy.

- Ta đặt hết 2 vạn lượng, lớn, mở đi.