Chương 329: Quy Hoạch

Ngàn dặm phía đông nam.

Phủ Bình Giang, Tô Châu, Lưỡng Chiết.

Phủ Bình Giang an bình, hiếm khi có những vụ đâm chém giữa thanh thiên bạch nhật như Thái Nguyên. Giang hồ Bình Giang đều là xuất thân không tầm thường, đánh nhau đều dùng lý lẽ trước. Thậm chí có lời đồn, anh em muốn kiếm ăn ở đây, bài kiểm tra đầu tiên chính là phải biết ngâm thơ làm câu đối. Không khí u nhã như vậy, khác hẳn miền bắc bạo lực.

"Choang"

- Tiểu thư, cô không sao chứ?

- Ừm, ta ... không sao.

- Tiểu thư làm sao vậy? Mặt mũi trắng bệch, tiểu thư thấy không khỏe chỗ nào sao?

Chỗ này là Lăng gia thương hội.

Ngồi ở ghế chủ tọa là một giai nhân xinh đẹp động lòng, đại tiểu thư Lăng Vân.

Nha hoàn Tiểu Tinh vội vội vàng vàng lau vết trà dưới sàn, cạnh đó là Từ Tử Lăng. Gã ôm kiếm mắt nhắm hờ hững.

Lăng Vân vừa về đến Tô Châu, nhìn thấy cảnh buôn bán thảm hại của Lăng gia không khỏi ủ rũ thất vọng. Nàng vạn lần không nghĩ đến, rõ ràng khi đi đã giao lại cho trưởng lão có kinh nghệm, một thời gian đã thành tình trạng này.

Vừa rồi đang lúc nghe thương hội báo cáo, không hiểu sao tim nàng giật thót một cái, giống như có ai đó thân thiết gặp chuyện, chén trà trong tay cũng rơi ra.

Ở bên dưới, đám trưởng lão thương hội đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Đại tiểu thư rút cục đang làm gì đây? Họp hội đồng quản trị mà CEO cứ tâm tư tận đẩu tận đâu.

Lại còn để tên Từ Tử Lăng kia đứng ở đây? Vẫn biết Đại tiểu thư sắp thành dâu họ Từ, nhưng cũng không thể để người của Từ gia đứng ngay trong này chứ?

Từ Tử Lăng đâu có đến nỗi ngây thơ, chẳng qua gã một bộ bất cần đời. Đây là chuyện cơ mật của thương hội nhà người ta, bình thường là người hiểu chuyện đã lánh ra ngoài. Chỉ là Từ Ngũ gia là phường da trâu, trừ phi Lăng Vân đích thân yêu cầu, bằng không anh đây cứ mắt điếc tai ngơ tọa ở đây, đố bố con thằng nào khênh đi được.

Lăng Vân ngẩng đầu, có lẽ nhìn ra thái độ dè chừng của các trưởng lão, nàng cười nhợt nhạt :

- Không sao, hắn không thuộc chi của Từ Nguyên.

Một trung niên cất tiếng :

- Nghe nói lần này về cùng tiểu thư còn có đại diện Phong Vân đoàn Trường An, liệu có thể mời vào nói chuyện?

Có lẽ nói đến Cao Diệp, bọn họ cũng theo Lăng Vân về Tô Châu.

Lăng Vân gượng cười đáp :

- Bọn họ tuy là anh em kết nghĩa với Lăng Phong, nhưng chuyện của Phong Vân đoàn cũng khó mà quyết được.

- Đại tiểu thư, vậy còn tên Lăng Phong kia?

Người nói là Lăng Kha, lão già năm đó sàm sỡ Lâm Nghi Anh, phang gậy đánh Lăng Phong. Lăng Chiến Lăng Hùng chết, Lăng Minh ốm sắp chết, Lăng Kha trở thành kẻ đức cao vọng trọng nhất trong Lăng gia.

Lăng Kha có nghe nói về Phong Vân đoàn, nhưng Trường An Tô Châu cách xa, lão không tin, cũng không nghĩ nó có bao nhiêu lớn. Hôm nay bắt gặp đám Cao Diệp bên ngoài, Lăng Kha hỏi thăm thoáng một chút, càng hỏi càng bất ngờ.

Lăng Kha thật không ngờ tới, tên tiểu tử Lăng Phong kia lại phất như vậy. Nhưng lão cũng không lấy đó làm kinh cụ, trái lại còn sinh dã tâm. Làm lớn thì đã sao? Thân phận Lăng Phong vẫn chỉ là con cháu Lăng gia mà thôi, thậm chí hình như còn có cả khế ước hạ nhân. Xong hôm nay có lẽ nên hỏi Mạnh thị Đại phu nhân một tiếng, nếu có thể cầm cái khế ước đó vào tay, không biết chùng cái Phong Vân đoàn kia ... Lăng Kha càng nghĩ càng muốn đứng dậy làm ngay.

Lăng Vân đang lâm vào dòng suy nghĩ của riêng nàng.

Lâu nay Lăng gia làm ăn ở Tô Châu, việc vận hàng hộ tống đều phải thuê ngoài. Chỉ là hầu hết Tiêu cục lớn Tô Châu, ví như Nhạn Hành tiêu cục, đều là chỗ quen biết với Từ gia.

Phong Vân đoàn mặc dù phát triển thần tốc, nhưng Đại Tống rộng lớn vô cùng. Các nhánh tiêu cục của Phong Vân cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể nào bao hết. Từ Trường An đi Tô Châu phải qua Hà Nam Lạc Dương, hiện tại tuyến đưa tiêu này do Phong Vân Lục kỳ của Công Tôn gia quản lý. Nhưng vào hẳn Bình Giang thì vẫn chưa có chi nhánh nào của Phong Vân đoàn.

Lăng Vân là nữ nhân có đầu óc, chỉ hiềm là thân nữ nhân, có đôi khi suy nghĩ vẫn bị hạn hẹp. Từ khi làm chung với Lăng Phong, Lăng Vân dần lây tính cách của hắn, nghĩ đến chuyện làm ăn độc lập.

Đại để, nàng muốn lập một cái Phong Vân tơ lụa ở Tô Châu, còn Lăng gia sống chết mặc kệ. Chẳng thế mà lần trước nàng buột miệng hỏi hắn có muốn đoạt luôn Lăng gia hay không. Thậm chí, nàng còn nghĩ đến một cái Phong Vân tiêu cục ở Tô Châu.

Nhưng cứ mỗi lần nghĩ hai chữ Phong Vân, tâm hồn nàng lại thầm run rẩy.

Tên kia, vì sao tên gì không đặt lại đặt cái tên này?

Phong Vân? Lăng Phong - Lăng Vân ghép lại sao?

Lúc này, có ai đó cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng :

- Đại Tiểu thư, tạm thời không nói Phong Vân đoàn. Chuyện triều đình ban xuống là một cái cơ hội, cô dự tính thế nào?

- Đại tiểu thư, Lăng gia đã đến nước này, có cơ hội chúng ta làm một lần xem sao.

Những người này đều thực lòng nghĩ cho gia tộc, cũng bất chấp thứ tự trong thương hội vội lên tiếng.

Lăng Kha ánh mắt có chút dị dạng nhìn những người kia.

Lăng Vân cúi đầu trầm tư.

Chuyện "triều đình ban xuống" kia là gì, vậy thì phải xuống dòng ba chấm một chút.

...

Dạo gần đây Tô Châu nhận tin mừng, chính thức lên thành thị trọng điểm quốc gia, thậm chí xếp ngang hàng Hà Nam Lạc Dương, tương lai chỉ e sẽ tách hẳn khỏi Lưỡng Chiết thành đơn vị hành chính cấp trung ương. Chính phủ thậm chí hứa hẹn đầu tư mấy trăm vạn lượng bạc trắng vào Tô Châu.

Nếu cứ thế đổ tiền thì không có gì đáng nói.

Chỉ là, để tiện cho việc đánh giá thành thị mới, triều đình tiện tay cử xuống một đoàn thanh kiểm tra liên ngành, do một kẻ họ Hoàng làm Tuần sát sứ.

Vấn đề ở chỗ, tên này vừa tới Tô Châu đã phán ngay một câu xanh rờn : "phố đèn đỏ" Phong Hà Tứ Các không đủ tiêu chuẩn "văn hóa mới", cần phải quy hoạch lại.

Tin này chấn động Tô Châu, còn hơn cả việc quân Yên đang thua to.

Phong Hà Tứ Các là chỗ nào chứ?

Ấy chính là địa bàn của những Thu Cung phường, Hoa Tú phường, Minh Nguyệt lâu. Ở đó có bao nhiêu là nữ tử đáng thương, bao nhiêu mảnh đời bất hạnh quạnh hiu cần nam nhân che đỡ, thế mà có nguy cơ giải tán chị em ra đê hết.

Nói đùa sao?

Giới học sinh tài tử Tô Châu vì thế phản đối kịch liệt. Nói đây là di sản mang tính chất văn hóa lịch sử của Tô Châu, là điểm đặc sắc thu hút khách du lịch phát triển kinh tế, còn giao lưu học thuật tầm cỡ quốc gia, không thể nói quy hoạch là quy hoạch được.

Đáng tiếc, kia lại là ý tứ của Tuần Sát sứ, khâm sai triều đình cử xuống. Liền ngay cả Đề Hình Án Sát Sứ gặp còn phải khách sáo ba phần, miễn cho tên Tuần Sát kia lại điều tra cả Án Sát Sứ ty thì cả đám rủ nhau ra đê với chị em hết.

Án Sát sứ bất lực, Tri Tô Châu Dương Tu bị ăn chửi nặng nhất. Nào là bất tài vô dụng, không phải người Tô Châu đích thực. Thậm chí có bao nhiêu vụ bao gái năm xưa đều bị anh em khui ra. Có kẻ thần thông quảng đại, viết thư tay cho lão Dương nhắc tới vụ việc Tô Đóa Nhi năm xưa. Nói lão mà không ngăn Tuần Sát sứ lại, anh em cá chết lưới rách làm to chuyện, ra đê thì cùng nhau ra.

Tô Đóa Nhi giờ này đã là người của Nhị Hoàng tử. Tình huống bình thường, Dương Tu là tri châu, đối với một tiểu thiếp trong phủ Hoàng tử lão không phải lo ngại. Nhưng qua chuyện này thì khác, có câu họa đến một lúc, một cái họa thì không sao, nhiều cái thì lại phiền. Xem ra nên hạ mình gửi chút quà cáp cho Tô cô nương. Nữ nhân không có gì ngoài thù dai, ngày nào đó Tô Đóa Nhi nhớ ra chuyện cũ năm xưa bị cha con Dương Tu ức hiếp phải bỏ Tô Châu mà đi, lão Dương sẽ phiền toái.

Nghĩ lại, ai mà biết nữ nhân thuyền hoa năm đó lại cá chép hóa rồng, chim sẻ hóa phượng, thành người của Hoàng tử chứ?

Nhìn xem, bây giờ một đám thuyền hoa đang khóc lóc sướt mướt, lo sốt vó chuẩn bị thất nghiệp nặng. Cùng là tài nữ thuyền hoa cả, kết cục lại cách nhau cả ngàn dặm. Năm đó khối ả cười chê Tô Đóa Nhi không biết thức thời, có công tử nhà Tri Châu để mắt không chịu lại bỏ hết mà đi. Bây giờ nhìn lại hóa ra không biết ai mới không thức thời.

Lại nói về quy hoạch. Vụ quy hoạch này, tài tử văn nhân thì phải đối, nhưng thương nhân thì lại đỏ mắt nhìn vào, Lăng gia cũng có trong số đó.

Vị Tuần Sát sứ kia kỳ thực còn rất trẻ, Hoàng Anh Hoa, chính là Tân khoa Trạng nguyên năm trước. Chỉ là trẻ thì trẻ, Dương Tu áng chừng không đối phó nổi.

Bình thường Trạng nguyên đỗ đạt xong chức quan không lớn, đại khái giữ chức Thị đọc chính lục phẩm ở Hàn Lâm viện mà thôi, ở đó rèn luyện một thời gian. Nói trắng ra là thời gian để giao lưu làm quen quan trường. Nhưng họ Hoàng này lại không như vậy, bởi xuất thân không tầm thường. Hắn là cháu của "Sơn Cốc đạo nhân" Hoàng Đình Kiên, tiến sĩ, làm quan đến Thái sử, là một trong "Tô môn Tứ đại học sĩ", học trò của Tô Thức Tô Đông Pha.

Nếu nói đến tổ tiên của Hoàng Anh Hoa - Hoàng Đình Kiên, anh em giang hồ 9 phần chả biết là ai.

Nhưng nhắc "Niệm Nô Kiều" thì có khi lại biết chăng?

Không biết?

Không sao, thực ra "Niệm Nô Kiều" cũng có nhiều bản, không biết bản nào cả cũng vẫn chấp nhận được.

Vậy "Thủy điệu ca đầu" liệu có từng nghe qua?

Vẫn chưa từng nốt?

Thế thì xin chia buồn. Các hạ không thuộc về thành phần phong lưu, chắc thuộc về nhóm hạ lưu, tác giả cũng bó tay.

Kỳ thực, tác giả cũng chả biết ông Đình Kiên này là thần thánh nào, có chăng Triệu Cát biết là đủ.

Năm xưa cả Tô Đông Pha lẫn Hoàng Đình Kiên đều bị Quan Gia biếm chức cấm làm thơ. Nghe đâu viết thơ tình không chịu viết, cứ đòi viết ẩn dụ cái gì triều đình bất công xã hội thối nát này nọ. Hiện tại hai lão kia chết rồi, Triệu Cát liền vớt tay đỡ hậu duệ hai nhà Tô Hoàng lên, vừa lấy lòng sĩ tử toàn quốc, vừa được tiếng khoan dung độ lượng.

Bởi nhiều nguyên nhân lắt léo như vậy, Hoàng Anh Hoa vừa đỗ Tam nguyên liền được Triệu Cát để ý đến. Có người còn nói cái Trạng nguyên của hắn quá nửa do Quan Gia chỉ định thẳng, chứ không phải bài thi hay nhất.

Sau một năm, Hoàng Anh Hoa từ Hàn Lâm viện nhảy qua Ngự Sử đài, giữ chức Sát viện Thị Ngự sử. Không bao lâu lại thăng lên Tuần án, đi giám sát Tô Châu. Cái tiêu chuẩn "văn hóa mới" kia chính do họ Hoàng đề ra.

Và thế là Tô Châu như trẩy hội.

Một loạt hội nhóm sinh ra, cái gì "hội thanh niên yêu cái đẹp Tô Châu", "hội tẩy chay Hoàng Trạng ngu", "hội các gia đình nằm trong diện quy hoạch" lũ lượt xuất tràng.

Đặc biệt, Bình Giang thư viện còn tổ chức hẳn một buổi tọa đàm, lấy chủ đề "Văn hóa mới? Cách nhìn từ Tô Châu", nghe nói cả mấy ngàn tài tử tham gia. Trong buổi tọa đàm mang tính chất trọng đại đó, đời tư của họ Hoàng kia bị moi ra sạch, kể cả quê quán hắn tận Kiếm Nam xa xôi.

Đến cuối ngày, có người ném ra một cái tin tức phi thường nóng hổi.

Vì cái gì tên kia muốn "nâng tầm văn hóa" của Tô Châu?

Hóa ra vị hôn thê của "Hoàng Trạng ngu" là người Tô Châu. Đáng nói hơn, hình như nàng kia từng là ca kỹ thuyền hoa. Hoàng Anh Hoa đòi quy hoạch lại Phong Hà Tứ Các cho sạch sẽ một chút, phân chia rạch ròi đẳng cấp các ca kỹ, chẳng qua để rửa quá khứ cho vợ sắp cưới. Cái này cũng giống như các lãnh tụ sau này, sau khi có tiếng tăm rồi đều tiến hành sửa lại lý lịch trích ngang, vợ con có lỡ đi bán cá thì đổi thành kinh doanh ngư trường, làm ca kỹ thì thành nghệ sĩ ưu tú.

Còn có kẻ thần thông hơn, lùng ra tên của vị hôn thê đó, lập tức thành tin nóng toàn thành.

Ngô Oánh Oánh.

Ngô Oánh Oánh? Cô nương năm đó đuổi gà ném Lăng Phong xuống sông, đã lâu không gặp.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!