Chương 287: MMA Thần công !

Thái Nguyên, nửa đêm, ánh trăng khuyết bị một áng mây lướt qua, ánh sáng cũng mờ hẳn đi.

Về cơ bản, ban đêm cũng chỉ có vài loài vật còn hoạt động, ví như cú đêm. Dạo gần đây, có thêm một loài khác cũng hay đi đêm, nghe nói "Tướng hồn" gì đó.

Lúc này, ở một góc gần tường thành, có những tiếng đao kiếm văng vẳng.

Một trung niên "1 vs 3" gầm nhẹ nói :

- Với bản lĩnh này của các ngươi mà đòi ám hại được sư phụ ta. Hoang đường.

- Tiêu Thiên Phóng, đừng vội tự cao tự đại. Võ công của ngươi, so với Tiêu Phong năm xưa còn chưa được một nửa đâu. Chờ chúng ta có đủ 10 người, ngươi sẽ biết Như Vân sát thủ đích thực là gì ngay thôi.

Nếu phía Tiêu Thiên Phóng là cảnh tượng cao thủ giao đấu đúng chuẩn phim TVB. Thì ở cạnh đó, lại là cảnh hai tên chợ búa đang vật lộn đúng nghĩa, đúng chuẩn phim thần tượng.

Chỉ thấy một kẻ mặt trắng bệch nằm ngửa bụng lên trời, tay cổ vai đều bị chân của đối thủ khóa cứng, mồm kêu la oai oái :

- Ngươi ... dùng võ công tà dị gì đây? Ngạnh công sao? Không đúng, ngạnh công cũng không bỉ ổi thế này chứ? Chiêu không ra chiêu, thức không ra thức.

- Cái này gọi là Jujutsu đó ...

- Du cái gì? Buông ra, đánh đàng hoàng coi ...

- Ba Nhược Hống đâu? Đem ra dùng thử ...

- Hự ... Á, gãy tay, gãy tay đó.

Lăng Phong cười khoái chí. Tên Cao Đào này suốt ngày khua trượng gõ gõ, khoe cái gì Minh Hoàng Trượng Ba Nhược Hống, đè xuống đất đều vô dụng hết.

Vừa xong, Cao Đào vừa vung trượng đã bị Lăng Phong dùng choáng thuật kèm phi đao đánh thẳng vào huyệt vị ở tay, suýt chút rơi cả Minh Hoàng Trượng. Gã còn chưa kịp ra chiêu tiếp theo đã bị Lăng Phong ôm sát, lên một gối chỗ hiểm, xuống một chỏ vào gáy, vật thẳng xuống đất.

Nếu nói về số lượng chiêu thức, Lăng Phong thua xa tên Như Vân sát thủ này. Nói đúng hơn, chiêu mà hắn biết, ở thế giới này không có tên. Nói ví như, chiêu khóa vừa rồi của hắn thuộc về Jujutsu (nhu thuật) Nhật Bản.

Đánh đứng Phong ca không bằng đối phương, đánh nằm thì chưa chắc. Kungfu phương Đông, tuy có khái niệm "địa đường" lăn lê tránh đòn, nhưng lại không có "địa chiến", đại ý là đánh nhau dưới đất. Nếu để ý, có thể thấy Phong ca đánh nhau chuyên môn tìm cách đè đối phương xuống, vô cùng bỉ ổi. Đổi lại chỉ cần cả hai nằm đất, Phong ca tự tin có thể đánh "vượt cấp".

Đến thế giới này, Lăng Phong phải thừa nhận khinh công là có thật, thừa nhận sự bá đạo của nội lực thần lực. Xem ra võ công theo thời gian bị thui chột, nhưng sẽ không đến mức cổ đại thì cái gì cũng cao siêu chứ? Làm gì ngược đời quá thể như vậy.

Lăng Phong trung thành với các thế võ tổng hợp hiện đại. Hắn thậm chí có ý tưởng phổ biến MMA về thế giới này. Đó cũng chính là lý do tại sao Phong ca đến giờ chỉ học mỗi một bộ Trường quyền, đã thế 36 chiêu chỉ chú tâm vài ba chiêu mà hắn thấy thú vị, coi như bổ sung cho mấy chiêu Kickboxing cơ bản, còn đâu chả thèm bái sư học nghệ gì.

Mục tiêu luyện võ của Phong ca rất thực dụng.

Đã chạy không ai đuổi được, đã thủ không ai phá được. Nhưng đã đánh thì phải "đấm phát chết luôn", bằng không chí ít ở xa xài ám khí cũng là "ném phát chết luôn". Không cần đẹp, không cần oách, đánh sao thắng là được, không hơi đâu mà diễn ra vài ba trăm chiêu cho phí sức. Thành ra lâu nay các trận chiến của Lăng Phong thường xảy ra rất chóng vánh, cũng rất xấu xí.

Cách nghĩ này của Lăng Phong ở thế giới kiếm hiệp đương nhiên không đúng chuẩn, hoàn toàn là vô lại, đi ngược trào lưu, thậm chí khiến không ít độc giả thất vọng.

Lăng Phong kiếp trước không giỏi võ, nhưng may mắn nghiên cứu một ít Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long. Môn võ này về cơ bản không có chiêu thức riêng, mà là một loại tư tưởng, kết hợp đông - tây, truy cầu sự hiệu quả. Muốn đấm có đấm, muốn móc có móc, muốn khóa có khóa.

Thời gian đầu, Lăng Phong thiếu căn cơ, vừa yếu thể lực, không thể phát huy, thường xuyên bị ức hiếp. Dù hắn có những bài tập đặc biệt, nhưng muốn luyện thể hình như võ sĩ MMA, không phải cơ thể ai cũng phù hợp. Nói lại, tay u thịt bắp như vậy, rất không hợp khẩu vị "tao nhã" của Phong ca, cũng không phù hợp với thân pháp chữ phiêu, làm sao mà tán gái chứ? Còn chưa hù mỹ nữ chết khiếp là may.

May cho hắn, kịp thời luyện được nội lực.

Lăng Phong đả thông bát mạch, có trong tay Cửu Âm Tâm Kinh, có thể nói căn cơ nội công đã không thua bất kỳ ai, hắn chỉ cần thời gian tích lũy. Chuyện tu luyện nội lực này không đến nỗi khắc nghiệt như thể lực, đại khái mỗi ngày dành ra một canh giờ buổi sớm, đả tọa hít thở là ổn. Chỉ lạ một điều. Trong quá trình vận khí, thi thoảng lại Lăng Phong phát hiện, dường như trong người còn một luồng khí lực cổ quái khác tồn tại. Thứ này lúc có lúc không, chẳng qua không có dấu hiệu xung đột với Cửu Âm, Lăng Phong đành tạm bỏ qua.

Chỉ là, khí - kình, nội - ngoại, có thể nói không liên quan nhau, không phải chiêu nào cũng dùng đến nội lực. Cho nên vấn đề của Lăng Phong, đó là làm sao đưa được khí lực vào chiêu thức hắn đang có, chứ không phải chạy đi học thêm chiêu mới.

Nói cách khác, Phong ca muốn tự lập môn hộ, sáng tạo ra một bộ "MMA thần công". Đương nhiên, chôm được cái gì thì cứ chôm, thấy hay thì thêm hết vào là xong, đây chẳng phải là tiêu chí của Mixed Martial Arts sao?

Đương nhiên, tay không khó bề chơi lại đao kiếm. Xem ra Phong ca cần có một bộ "cướp kiếm thần công", ra trận bắt đối phương vứt hết kiếm tay không với mình là ổn.

Lúc này, tên cầm trượng - Cao Đào bị Lăng Phong ôm cứng dưới đất, Tiêu Thiên Phóng đang 1 chọi 3, Tần Quyền Lăng Hổ mỗi người một kẻ địch, tính ra vẫn còn 2 tên rảnh tay.

Chúng vừa định lao về phía Lăng Phong, đã có tiếng ồn ào sau lưng :

- Bang chủ, vụ gì đây?

Lăng Phong ngước đầu nhìn, vừa nhìn liền cười toe toét.

"Rất tốt, thế này mới ra dáng bang hội chứ."

Chỉ thấy mấy chục anh em Phong Vân bang hùng hổ chạy tới, có điều bộ dáng không được chỉnh tề cho lắm.

- Bạch Ngọc Đường? Ngươi vừa bị nữ nhân đá sao? Làm sao lại tơi tả như vậy?

- Không hổ bang chủ, thần cơ diệu toán. Đúng là không thể khinh thường nữ nhân mà, Bạch mỗ vừa đại chiến trở về ...

"Thần cơ cái chim, ông cũng vừa bị nữ nhân rượt mà thôi." Lăng Phong chửi thầm.

Bạch Ngọc Đường nhìn chiến trường trước mắt, vênh váo hỏi :

- Đám này là đám nào?

Cao Đào chật vật phủi bụi trên người, miệng ho khan :

- Khụ khụ, U Linh sơn trang Như Vân sát thủ, tổ chức ám sát đệ nhất thiên hạ, nhận ám sát bất kể già trẻ, chỉ cần giá tiền hợp lý là được ... E hèm, có gì xuống âm phủ nhớ báo tên ...

"M* nó lại tận dụng buôn bán, thật phục các ngươi mà." Lăng Phong bật ngửa.

Bạch Ngọc Đường làm bộ kinh cụ sợ hãi, nhảy tót ra sau nói :

- Cái gì? U Linh sơn trang? Bang chủ, Bạch mỗ hôm nay công vụ bận rộn từ sáng, có chút mệt mỏi, xin phép về ngủ.

Lăng Phong trắng mắt liếc nói :

- Lão Bạch, đừng quên bổn bang chủ đã phá giải được bí mật Bát Mỹ Đồ đó, ngươi chẳng phải rất muốn biết sao?

- Bát Mỹ Đồ?

Bạch Ngọc Đường ngay lập tức lấy lại tư thế, chính khí lẫm liệt nói :

- Cẩm Mao Thử ta là loại người gì chứ? Có thể thấy chết không cứu sao?

- Từ từ, ta còn chưa có chết, đang thắng đó ...

- Bang chủ, trích dẫn, trích dẫn chút thôi. U Linh sơn trang hay lắm sao? Xem chiêu ...

Nói rồi vung quạt xông tới, tư thế vô cùng khoa trương. Quạt xòe một cái lại lùi về một lần phe phe phẩy phẩy.

Cao Đào vừa đỡ chiêu, vừa cười hơ hớ, lên giọng dạy bảo Lăng Phong :

- Tên kia, nhìn đi nhìn đi. Chí ít cũng phải đánh như thế này này, quy củ một chút, đẹp mắt một chút. Có ai lại như ngươi chứ? Thật làm mất cả hứng ám sát của bổn tọa ...

Lăng Phong suýt nữa tắt thở.

Cùng lúc, lại thấy Bạch Ngọc Đường lướt qua trước mặt, nhỏ giọng nói thầm :

- Bang chủ. Mau chóng rời chỗ này, chúng ta phải đi ngay.

- Đi đâu?

- Kể hoạch thay đổi. Đêm nay phủ Tấn Vương thiết yến đón hai bên sứ đoàn, Triều Lam hẹn chúng ta đồng loạt ra tay.

Lăng Phong chưng hửng, nói :

- Chờ chút, không phải sẽ chặn đường cướp cống vật thôi sao? Làm sao lại thành đột nhập Vương phủ?

- Cướp vẫn cướp, trộm vẫn phải trộm. Đám người Kim kia không rõ vì sao lại thèm võ công đến điên như vậy? Chúng yêu cầu trao ra Võ Lâm Mật Tịch trước mới đàm phán, cống vật châu báu bàn sau cũng được, thật kỳ quái. Bây giờ Võ Lâm Mật Tịch kia đã chuyển đến Tấn Vương phủ rồi, không cướp trong đêm nay, coi như mất vào tay người Kim.

- Ồ?

Cao Đào đột ngột thò đầu vào phá bĩnh :

- Hừ, có gì mà kỳ quái? Võ công Trung nguyên đối với người phương bắc không có nửa điểm hay ho. Người Kim thèm quyển trục kia, bởi vì đó căn bản không phải võ công. Cũng chỉ có đám các ngươi không biết đó là gì, mới bị dắt mũi mà thôi.

Lăng Phong Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một chuyện, Triều Lam nhất định đã nói dối. Võ Lâm Mật Tịch, ngay cái tên thôi đã thấy mơ hồ.

"Cả quan cả dân, Tống triều này toàn một đám ngu ngốc ..." Cao Đào lầm bầm làu bàu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi :

- Ấy, từ từ. Ngươi vừa nói, đêm nay Vương phủ thiết yến? Không phải nói ngày mai mới làm sao?

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm :

- Ngươi nói Võ Lâm Mật Tịch không phải Võ Lâm Mật Tịch, vậy chứ là gì? Mà khoan, chúng ta đang nói thầm, ngươi làm sao nghe được?

- Không biết bổn tọa luyện Ba Nhược Hống sao? Tai đương nhiên cũng rất thính rồi ...

"V* cả liên quan." Lăng Phong trợn mắt há mồm.

Nói rồi Cao Đào chống trượng xuống đất thật mạnh, bay ngược ra sau, vừa bay vừa hô :

- Mau rút quân, xem nhầm ngày rồi. Hôm nay đi Vương phủ, ngày mai mới giết hắn.

Lăng Phong không khỏi sợ hãi. Không hổ tổ chức ám sát số một số hai, hành sự cũng rất có phong cách.