Chương 243: Khinh khí cầu

Cả một quảng trường gần cổng lớn, lúc này đã chật ních người.

Trên đài cao, đang có vài cô nương thoăn thoắt đi đi lại lại. Nhưng tâm điểm không nằm ở bọn họ, mà nằm ở một thứ to lớn phía sau.

Bên dưới đài đám đông xì xào bàn tán, hầu hết đều không hiểu vật kia là thứ quỷ gì? Nhưng tuyệt nhiên không một ai có thể tiếp cận nhìn cho rõ ràng. Xung quanh đài có rất nhiều binh sĩ, đám đông chỉ có thể đứng dưới quan khán.

Chỉ thấy một cái thùng hình vuông khá lớn, xem ra được đan bằng chất liệu nhẹ. Chỉ là đường viền trang trí sặc sỡ, giăng hoa kết lụa đủ kiểu. Điều đáng nói hơn cả, cạnh đó một quả bóng khí cực lớn đang nở dần ra, xem ra đang được bơm khí vào.

"M*, thực sự là khinh khí cầu?" Lăng Phong vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Hắn nghe nói có vị Dương tiểu thư nào bày trò muốn bay lên trời, không dừng được hiếu kỳ cũng rời Yên Vũ lâu xuống xem sao. Ban đầu hắn còn khinh thường nghĩ thầm, người cổ đại dù có thông minh tận trời cũng có giới hạn thôi. Nhưng tận mắt thấy bộ phận đốt lửa giữ nóng trên "khinh khí cầu" kia, Lăng Phong buộc phải nghĩ lại. Thậm chí, hắn còn muốn gặp vị "tiểu thư" kia ngay hỏi vài chuyện.

Đi cùng Lăng Phong có cả Tần Quyền, Lăng Hổ cùng hai tên Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình. Lúc này chả còn phong thái anh hùng hảo hán gì sất, đều như trẻ con bình luận hăng say.

- Các ngươi nói, vật kia có bay được không?

Người nói chuyện là một thanh niên, ăn mặc kiểu công tử nhà giàu.

Bạch Ngọc Đường khinh thường đáp :

- Chuyện hão huyền. Nếu nói vị tiểu thư kia tự mình bay lên, có khi ta còn tin chút. Dù sao nàng ta cũng là con cháu họ Dương, có khi học được khinh công thượng thừa gì đó.

Dương gia Thái Nguyên là dòng dõi binh võ, Bạch Ngọc Đường nói cũng có lý.

Lăng Phong lại nghĩ khác, hắn sờ sờ mũi nói :

- Ta lại nghĩ ... có thể ...

- Ngươi thật sự nghĩ như vậy? - Người thanh niên nọ vui vẻ ra mặt.

Lăng Phong không khỏi kỳ quái. Người này cũng chỉ là khán giả, cái vật kia bay được hay không liên quan gì hắn? Không đến mức vui như vậy đi?

Không lẽ là "fan cuồng" của Dương tiểu thư?

Vậy cũng có thể. Yêu người yêu cả đường đi. Đối với "fan" mà nói, "thần tượng" nói gì mà chả tin, bảo bay được là bay được.

Chẳng qua, chiếu theo cấu trúc trên đài, Lăng Phong nhìn ra, tám phần mô phỏng khinh khí cầu hiện đại. Tạm bỏ qua chuyện vì sao Dương tiểu thư kia có thể nghĩ ra được thứ này. Lăng Phong quả thật có niềm tin vật này sẽ bay lên được, chí ít có thể nhấc khỏi mặt đất một đoạn. Dù sao, thời của hắn ngay đến "vật thể bay không xác định (UFO)" còn có, nói gì "vật thể bay có xác định" như trước mắt hắn.

Nói cho cùng, chuyện bay với người cổ đại cũng không phải cái gì thần bí. Diều có từ rất lâu, hàng năm tiết Thanh Minh mọi người đều thả. Tệ nhất là "đèn trời Khổng Minh", dám nói người cổ ai cũng nghe qua. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là "không người lái" và "có người lái" mà thôi.

Lăng Phong ra vẻ hiểu biết :

- Đó là vì khí nóng nhẹ hơn. Ngươi nhìn cái quả bóng khí kia, ta dám cá Dương tiểu thư sẽ cho khí nóng vào đó, như vậy cả cái vật kia sẽ nhẹ đi, dĩ nhiên có thể bay lên.

Vừa nói Phong ca vừa cầu mong vị Dương tiểu thư kia thực sự làm đúng cách, nếu như nàng ta cho cái gì khác vào, vậy xem như Phong ca thành thằng bốc phét.

- A, ta hiểu rồi ... - Bỗng Bạch Ngọc Đường vỗ đùi.

Lăng Phong không khỏi giật mình, Bạch ca dân giang hồ chính cống. Bề ngoài ra vẻ trí thức sáng loáng, không nghĩ bên trong cũng có chút nếp nhăn. Xem ra không thể khinh thường dân chợ búa, mỗi thời một khác.

Thanh niên bên cạnh cũng không nhịn được liếc qua, ước chừng gã vẫn chưa hiểu ra vấn đề.

Bạch Ngọc Đường hào hứng nói :

- ... Khinh công, chính là công phu làm thân thể nhẹ đi, như vậy dĩ nhiên có thể bay được. Thảo nào ...

- Ờ ...

Lăng Phong toát mồ hôi, mồm mép méo xệch.

"Bạch đại ca a, hai vấn đề bản chất khác nhau."

Giải thích "khoa học" cho người cổ không dễ tẹo nào, nó không giống với việc dạy tri thức cho trẻ con. Ít nhất đám trẻ còn nhỏ, chúng sẽ không ngờ vực và suy diễn nhiều như người trưởng thành. Không lẽ còn bắt Phong ca nói cái gì mà khí nóng thì phân tử chuyển động nhiều mật độ giảm, rồi thể tích tăng làm trọng lượng giảm gì gì đó sao? Nói trắng ra Phong ca cũng chỉ nhớ mang máng thế, lỡ như có người hỏi vặn hắn tuyệt đối không giải thích rõ được.

Nói tiếp, xem ra con đường giải phóng thời đại, khai mở tri thức gì gì đó, có lẽ còn dài a. Làm sao mấy tên khác xuyên không lại thuận lợi vậy? Chém ra vài cái chân lý, bà con đều tin sái cổ, ngay lập tức tiến lên công nghiệp hóa hiện đại hóa.

- Ta tên ... Lý Đán, người Thái Nguyên.

Người thanh niên kia xem ra "ngưỡng mộ" hiểu biết của Phong ca, đột ngột làm quen.

Lăng Phong đoán người này lấy đại tên giả để giới thiệu, hắn cũng cẩn thận chắp tay :

- Tại hạ ... Phong Lăng, anh em đặt biệt hiệu là Phi Long. Quê quán ở ... phương nam. Hân hạnh, hân hạnh ...

Lý Đán chỉ gật đầu, rồi lại hiếu kỳ hỏi :

- Họ Phong? Họ này khá hiếm, ta lần đầu nghe đến.

Lăng Phong cười cười. Hắn cảm thấy người này khí chất rất không tệ, cử chỉ tao nhã nhưng không chút gượng ép, ước chừng xuất thân nhà quyền thế đi ra. Phong ca lâu nay toàn quen phường thô lỗ. Thôi thì "gần mực thì đen gần đèn thì cháy", đã vậy làm quen chút xem sao.

- Haha, họ Phong của ta quả thật hiếm, cũng như họ Lý của Lý huynh vậy.

Họ Lý thiên hạ chỉ e nằm top 10 họ phổ biến, Lăng Phong lại bảo họ hiếm, Lý Đán không khỏi ngẩn ra một lát. Mãi Lý Đán mới ra vẻ hiểu ra gì đó, cười cười lấy lệ.

Lý Đán nhìn lên đài, mấy cô nương ở kia vẫn loay hoay chuẩn bị, nói :

- Phong huynh cũng ái mộ Dương tiểu thư?

- Ta? Haha, ái mộ thì không đến, tò mò thì có một chút.

- Nàng ấy khác hẳn nữ nhân thông thường, không chỉ xinh đẹp như hoa, còn tài hoa thiên bẩm ...

Nhìn tên kia lẩm bẩm, Lăng Phong thở dài. Quả nhiên đúng như dự đoán, đụng phải "cây si".

Vị Dương tiểu thư kia chưa lên đài, không rõ xấu đẹp ra sao. Chẳng qua, nữ nhân thông minh hoạt bát, lại thích hướng ngoại kiểu này, thời cổ xem ra hàng hiếm 100%. Đám Lý Đán yêu thích cũng dễ hiểu. Đổi lại, Phong ca từ hiện đại trở về, chỗ kia toàn các em "năng nổ hoạt bát", "hướng ngoại" đến không thể hướng hơn được nữa, anh em đều sợ mất mật thà FA không thèm có vợ. Phong ca khổ cực mới chạy về đây, vẫn thích nữ nhân hướng nội thuần cổ đại hơn.

Lăng Phong còn chưa kịp phun câu nào để vun đắp mối tình cảm động của Lý công tử, bên cạnh đã có thằng nào thò vào :

-Các ngươi nếu cần hàng, bổn soái cho một bài thuốc, tài hoa thiên bẩm gì đảm bảo chỉ nửa canh giờ muốn kiểu nào nàng ta cũng chiều ...

Lý Đán mặt mày tối sầm, sẳng giọng quát :

- Ngươi là kẻ nào? Sao lại dùng lời lẽ thô tục như vậy?

Lăng Phong toát mồ hôi ngăn lại :

- A, Lý huynh, bình tĩnh, bình tĩnh ... Nghe hắn nói hết câu đã ... À, không phải, không cần nghe, không cần nghe ...

Xong xuôi quay sang tên "lắm mồm" vừa rồi, cũng định rèn giũa một phen.

Phong ca nhìn mấy em gái lượn qua lượn lại trên đài, trong đầu cũng có ý dâm. Chẳng qua, nghĩ là một chuyện nói là chuyện khác, thật bái phục thằng nào liều như vậy.

"Có điều ... ta thích."

Hóa ra chính là tên "một khắc 4 5 lần" Phong ca vừa tuyển vào bang. Lại nói, thằng nhãi này làm nghề "hiếp dâm", cũng không trách được hắn. Lăng Phong đành ép giọng nhắc nhở :

- Ngươi ... đã nói có tuyệt chiêu gì về bang anh em nói nhỏ là xong, nói ở đây có ích gì?

- A, bang chủ thông cảm, bệnh nghề nghiệp thôi ...

Lăng Phong đánh mắt. Nhìn lại thấy Lý Đán vẫn đang hai mắt long sòng sọc, đại khái sắp muốn giết người đến nơi. Lăng Phong toát mồ hôi, lại quay sang phải, gằn giọng với thánh "một khắc 4 5 lần" :

- Thôi, chịu khó tránh ra xa chút ...

- Đi ngay đây, đi ngay đây ... - Tên kia cong đít phi thẳng.

Đợi cho thằng phá bĩnh đi khuất, Lý Đán mới thả ra một câu giải bày :

- Hừ, ta và Ngọc Nô là thực lòng ái mộ nhau ...

- Đúng đúng, kia là tình yêu thích đực ... á nhầm, đích thực ... - Lăng Phong tỏ vẻ đồng cảm.

Trong lòng lại nghĩ, hóa ra tiểu thư kia tên đầy đủ là Dương Ngọc Nô. Lại không biết chữ "Nô" kia là cái gì nô, nếu như "nô tỳ" mà nói, nói không chừng là nữ nhân có tư tưởng "khổ dâm" (SM) đi. Mong đợi, rất đáng mong đợi ...

Lý Đán xem ra vẫn còn giận, chắp tay sau lưng nhìn lên đài cao nói :

- Phong huynh xem ra cũng là người có học vấn, làm sao lại giao du với mấy tên du côn ấy?

Bạch Ngọc Đường có mặt từ đầu, chỉ là dường như không muốn tiếp xúc với Lý Đán. Lúc này bị lời của Lý Đán chọc trúng chỗ hiểm, mặt sượng đi nói :

- Lý huynh nói vậy ý gì? Khinh huynh đệ chúng ta thấp kém.

- Thấp kém là thấp kém, ta không khinh cũng có người khác khinh ...

- Ngươi ... - Bạch Ngọc Đường trừng mắt.

Lăng Phong chán chường. Hôm nay không biết ngày gì, Phong ca cứ phải đứng ra làm nhà hòa giải, quả nhiên giai cấp bất đồng kiểu gì cũng sinh chuyện.

- Bạch huynh, Lý huynh, bất đồng quan điểm thôi, không cần làm quá lên. Vậy đi, hai người hai thái cực, ta lưỡng cực trung hòa ...

- Gì?

- Á, nhầm. Ý tứ không phải như vậy ... - Lăng Phong mồ hôi đầm đìa.

- Ý tứ gì mà không phải như vậy ...?

Lý Đán hiếu kỳ hỏi lại, Bạch Ngọc Đường cũng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong mồm miệng méo xệch.

Đúng lúc này ...

- Tránh ra, tránh ra ...