Hôm nay trên dưới Triều gia trang có một đêm không ngủ.
Triều Thiên Vương phát thiếp mời, không ít võ lâm nhân sĩ nhận lời đến tiệc tùng ăn uống. Chỉ tiếc, nam chính Triều Lam chưa kịp tỏa hào quang vạn trượng thì đã bị tên chết trôi nào cướp sạch.
Triều gia trang là cơ nghiệp của họ Triều. Họ Triều cũng không phải dân bản xứ ở đây, lập gia ở Độc Mộc đến đời Triều Lam chỉ còn lại hai huynh muội, đại tiểu thư tối qua chính là vị muội muội này.
Theo như bàn tán của đám gia đinh, Triều đại tiểu thư trước kia có thể coi "khuynh quốc khuynh thành". Cái này có lẽ đều là "mèo khen mèo dài đuôi", người trong nhà tự khen nhau.
Riêng khoản gái đẹp, Hà Bắc Sơn Đông nổi tiếng tệ nhất Đại Tống, sinh mười vị hết chín vị cằm vuông trán nhô, da dẻ thô kệch. Lăng Phong dạo cả tháng ở đây cũng chỉ thấy mỗi Thành Bích phu nhân, đã thế hình như nàng ta cũng không phải sinh ra từ vùng này, nói gì cái trấn Độc Mộc hẻo lánh xa xôi. Chỗ này ước chừng chỉ cần là thiếu nữ, da trắng một chút liền thành tiên nữ cả. Thành ra Nguyệt Dung và nữ hiệp kia vừa xuất hiện liền kéo tới cả đám sắc lang, lần đầu trong đời thấy mỹ nữ đích thực.
Triều đại tiểu thư trước kia đẹp xấu ra sao không rõ, hiện tại thì chắc chắn xấu, bởi nghe nói nàng ta đã bị hủy dung.
Ân oán của Triều gia trang trong giang hồ không hề ít, chuyện nửa đêm bị đột nhập cũng từng xảy ra. Gần năm trước có kẻ đột nhập châm lửa đốt trang viện, đại tiểu thư dù được cứu ra kịp thời giữ mạng, nhưng khuôn mặt coi như bỏ. Kể từ đó, đại tiểu thư từ thiên nga thành vịt con xấu xí, cả ngày giam mình trong phòng, ngoài Triều Lam và nha hoàn thân cận không tiếp xúc thêm ai khác. Kể ra nếu không có vụ việc tối nay, có khi đám gia đinh còn quên mất tiêu trong phủ còn có nàng ta.
Chính vì thế mà đám gia đinh nha hoàn mới tỏ thái độ kỳ quặc với Lăng Phong, đầu tiên không hiểu tên dâm tặc này mắt mũi kèm nhèm thế nào lại chọn đại tiểu thư, về sau nghe Lăng Phong giải bày chưa từng nhìn mặt nàng ta, bọn họ mới vỡ lẽ ra sâu sắc đồng tình, thậm chí còn thấy tội cho Lăng Phong.
Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.
Lăng Phong làm gì có nhã hứng ngắm trăng, hắn đang bị nhốt trong phòng củi hậu viện.
"Chít chít chít"
Trong phòng ngoài mùi củi gỗ ẩm ướt cũng chỉ có tiếng chuột kêu, đại loại chúng đang phản đối vị khách "không mời mà đến" Lăng Phong.
Triều Lam nể mặt đám Nguyệt Dung và nữ hiệp bí ẩn mới đồng ý chưa trị tội Lăng Phong, nhưng cũng không thể cứ thế tha bổng, rút cục Phong ca phải chịu ủy khuất ở đây cả đêm.
Nếu không phải đã chết, Lăng Phong khẳng định thần khí của mình vẫn còn, thậm chí nhiều hơn trước. Hắn cần chút thời gian nghỉ ngơi để hồi phục, đến lúc đó tháo dây bỏ chạy là chuyện dễ dàng.
Lăng Phong tin "tâm cảnh" không phải một giấc mơ bình thường, hắn cảm nhận rõ rệt sự biến hóa bên trong cơ thể. Nó giống như ngươi bấy lâu hoàn toàn mù mờ về thứ gì đó, nay đột nhiên được khai sáng, mặc dù vẫn chưa rõ ràng cả 10 phần nhưng cảm giác hoàn toàn khác trước. Lăng Phong thậm chí lờ mờ nhận ra rất nhiều mối liên kết giữa khí lực, thần lực, võ công, cảm giác "sắp hiểu ra" khiến hắn hưng phấn mãi không ngủ được, cũng không thèm để ý đến hoàn cảnh tệ hại của mình. Bình thường bị nhốt chỗ này, Phong ca đã kêu ca cả đêm.
Nghĩ đến "tâm cảnh", trong đầu Lăng Phong liền xuất hiện hình ảnh lão già điên kia, người này Lăng Phong chưa gặp ngoài đời bao giờ, không có lý nào tự dưng xuất hiện trong đầu hắn, còn rõ ràng như vậy. Lăng Phong nhớ, kể cả Lâm Nghi Anh xuất hiện mà cũng mờ mờ ảo ảo, như một giấc mơ thông thường, nhưng riêng đoạn lão già kia xuất hiện lại khác hẳn, không khác gì người thật việc thật, thậm chí hai bên còn trò chuyện qua lại.
Đang mông lung, bên tai Lăng Phong có tiếng ai đó :
- Ngươi bây giờ mới vào đây à?
Lăng Phong bị mất thần lực, không còn nhạy như trước, bị tiếng người bất thình lình hù cho ngả ngửa chổng cả vó lên trời, thở hổn hển chửi :
- M* ngươi là quỷ ám sao? Sao chỗ nào cũng xuất hiện?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.
- Tiểu huynh đệ, không nghĩ ngươi to gan như vậy, công lực tổn thất còn mò đi tìm gái, có bản lĩnh, có bản lĩnh.
Lăng Phong định thần nhìn kỹ lại.
Hóa ra trong phòng này, ngoài Lăng Phong còn có một lão già khác, cùng với người trong "tâm cảnh" hoàn toàn là một. Cả người lão ta rách rưới bốc mùi, ngay cả lũ chuột dưới đất cũng sợ hãi tránh xa.
Lăng Phong trăm tư khó giải, lấy lại tư thế, hỏi câu quan trọng nhất :
- Ngươi rút cục là ai?
- Hê, dù sao chúng ta cũng là người quen. Nói cho ngươi biết cũng không hề gì. Lão ca họ Cố, bài danh thứ 60 trong 72 Địa Sát, từng theo Thái Tổ Chu Xán tung hoành thiên hạ. Nói không phải bốc phét, ngay cả Huyền Nữ cũng biết tên ta.
Lăng Phong nghĩ thầm, hắn chỉ hỏi tên, lão này bắn luôn cả tràng, giống như lâu lắm không được nói chuyện.
Ngoài ra, lão ta nói như vậy chứng tỏ lão đã dùng cách gì đó xuất hiện trong đầu Lăng Phong, chứ không phải do hắn tự tưởng tượng ra. Đối với một người có thần lực như Lăng Phong, chuyện này cũng không hẳn vô lý, có lẽ vấn để nằm ở bí pháp.
Ngoài miệng hắn lại lẩm bẩm :
- Thái Tổ họ Chu? Minh Thái Tổ?
Lăng Phong không rõ Huyền Nữ là vị nào, nhưng cái tên Chu Xán thì hắn ấn tượng rất sâu. Chính từ thời điểm Chu Xán xuất hiện, lịch sử của thế giới này mới rẽ nhánh rõ rệt, không còn đi theo quỹ đạo thế giới của Lăng Phong biết.
Có điều, nhà Minh đã bị nhà Tống diệt từ mấy trăm năm trước, nếu tính từ thời của Chu Xán cho đến giờ đã non 600 năm. Lão điên trước mặt lại tự xưng sống cùng thời với Chu Xán, nói vậy chẳng hóa lão này "trường sinh bất tử". Cho dù nhìn bề ngoài quả thật có tư thái "già bất tử" thật, nhưng đối với thanh niên tri thức tiên tiến như Lăng Phong mà nói, liền ngay cả Võ Đang Trương Tam Phong được bốc phét lên cũng chỉ hơn 200 tuổi, lão này mở mồm ra đã đòi 600 tuổi, không lẽ muốn đi so với Bành Tổ?
Còn 72 Địa Sát, Lăng Phong lại không thấy tò mò mấy. Đạo sĩ điên Công Tôn Thắng từng kể chuyện 108 ma đầu đi theo Minh Thái Tổ Chu Xán, bọn họ xưng "Thiên Cương Địa Sát", 36 vị Thiên Cương, 72 vị Địa Sát. Nói không chừng lão họ Cố cũng biết câu chuyện kia, lấy ra lừa bịp Lăng Phong.
- Thế nào? Nghe đến hai chữ Thái Tổ sợ rớt mật rồi đúng không?
Lăng Phong ngả lưng dựa vào cột, cười khỉnh :
- Thiên hạ bây giờ họ Triệu làm chủ, họ Chu đều đi ăn mày cả, ta sợ cái gì?
- Gì? Chu gia đã vong rồi sao?
Lão Cố nói xong lâm vào trầm tư, dáng điệu bất khả tư nghị, rồi lại đột ngột hỏi :
- Năm nay là năm nào?
- Đệch, câu này ta còn muốn biết hơn ngươi. Đại khái khoảng 1200 đi.
- Cái gì những 1200? - Cố lão điên đầy ngờ vực hỏi.
Lăng Phong cười thầm, hắn lâu nay quen dùng lịch hiện đại để tính ngày tháng. Theo Lăng Phong, thời điểm hiện tại cách 2 năm là đến biến Tĩnh Khang, nếu lấy thế giới cũ ra đo đại khái vào khoảng năm 1224, mấy cái niên hiệu của Đại Tống Lăng Phong dùng không quen.
- Nếu ngươi vừa nhắc đến Chu Xán là Thái Tổ triều Minh, thì hắn đã chết 600 năm rồi.
Cố lão điên nghe thế trong mắt tràn đầy khó tin, rồi ngửa mặt thở dài :
- 600 năm sao? Thế mà đã 600 năm ...
Nói xong câu này, cả người lão ta bốc lên vẻ cô độc tang thương vô tận, lại vô cùng chân thật, khiến Lăng Phong đang mang tâm lý cười cợt cũng bị ảnh hưởng theo. Nhìn vào lão nhân này, Lăng Phong đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên, hai bên tuy không hề quen biết lại cùng nổi khổ tâm.
Lăng Phong còn chưa kịp cảm thán theo, lão điên đã đổi giọng cười sằng sặc :
- ... Vậy ta bây giờ đã 600 tuổi a, tiểu bối còn không mau quỳ xuống lạy lão tổ tông.
Lăng Phong phá lên cười :
- Tổ tông? Haha, đùa. Cứ coi như ngươi sống từ 600 năm trước đi, như thế có gì mà to mồm? Anh đây xuyên từ 800 năm sau về đây, tính ra âm 800 tuổi, âm trước dương sau, lão điên nhà ngươi mới phải quỳ xuống lạy tiền bối.
- Âm cái gì 800?
Lăng Phong ra vẻ bề trên, nhìn lão ta giọng điệu thông cảm :
- Ài, bởi vậy mới nói ngươi là cái loại cổ lỗ sĩ. Thời thế đổi thay đâu còn như trước nữa. Có biết cái gì là số thập phân không? Không đúng không? Có biết tính căn bậc 2 không? Cũng không đúng không? Ngươi chỉ cần biết âm 800 của ta đứng trước cái 600 của ngươi là được.
Người cổ làm gì biết mấy khái niệm số học mới mẻ, Cố lão điên nghe Lăng Phong chém gió như thật, vừa có lý lại vừa vô lý, lão cũng sinh ngờ ngợ.
- Bây giờ đến lượt ta hỏi, ngươi không biết tự ý vào tâm cảnh người khác là phạm quy tắc giang hồ sao?
Cố lão điên giảo hoạt cười :
- Hêhê, gọi ngươi tiểu bối đúng không sai mà. Muốn chơi tiểu thông minh với lão tổ tông, để ta tiết lộ bí mật cho ngươi sao? Cái này cũng không có gì là đáng giá, ngươi gọi ta lão tổ tông, ta sẽ trả lời.
- Nằm mơ. Còn không biết tên nào bị Javelin của bổn đại hiệp dọa cho bò ra đất xin tha. - Lăng Phong châm chọc.
Cố lão điên bật cười :
- Haha. Tiểu bối, ngươi tưởng mấy thứ vũ khí không có thật kia hù được lão tổ tông sao? Chờ lão tổ tông hồi phục, một tay có thể bóp chết tiểu bối nhà ngươi, ở đó mà đòi đe dọa ta.
Lăng Phong nhếch mép nhẫn nhịn, hắn biết ít hơn người ta, cứ thong thả.
Quả nhiên, được một lát, Cố lão điên lại là người nóng ruột hơn, hỏi :
- Ngươi thực sự đến từ 800 năm sau?
- Nói láo làm m* gì? - Lăng Phong sẵng giọng.
- Hừ, cẩn thận phát ngôn, dù ngươi có dẻo mồm thế nào, lão tổ tông vẫn già hơn, kính lão đắc thọ chưa nghe qua sao?
Lăng Phong cười cười qua chuyện, đại khái hai bên đều đang thăm dò nhau, cãi chày cãi cối cũng chả ích lợi gì?
Có điều, Cố lão điên hình như lại tin chuyện 800 năm của hắn.
- Nói xem thời đó khác gì bây giờ?
- Rất nhiều thứ.
Cố lão điên gật gù, chắc bị mấy thứ kỳ quái Lăng Phong đem ra dùng trong "tâm cảnh" thuyết phục.
- Nữ nhân thế nào?
- Ra đường không thèm mặc gì, xanh đỏ tím vàng đều có, hình dáng cũng vô cùng đa dạng.
"Khụ khụ khụ" Cố lão điên ho sù sụ, đôi mắt đang đục bỗng sáng lên.
- Thực sự? Ý ngươi là ... cái chỗ kia còn có nhiều loại hình thù màu sắc?
Lăng Phong không hiểu lắm, quay sang định hỏi. Vừa nhìn thấy cái tay chỉ chỉ của lão điên, hắn suýt nữa thổ huyết bất tỉnh.
Lăng Phong cứ nghĩ mình đến từ hiện đại đã là văn minh khai thoáng lắm, hóa ra gặp lão già dâm tặc này còn bá đạo hơn. Thế này mà còn xưng mình 600 tuổi? Chẳng lẽ sống càng lâu càng sinh cuồng dâm?
Cố lão điên lại đang ngửa mặt lên trời than thở :
- Ông trời đố kỵ anh tài, để bổn tọa sinh nhầm thời a. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!