Đêm, tràn đầy an tĩnh, dưới ánh trăng ngoài tiếng dế kêu cũng chỉ có tiếng gió lùa.
- A, dâm tặc, cứu mạng ...
Một thanh âm sợ hãi phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, mang âm hưởng "phá toái hư không".
Từ đại viện Triều gia trang, tiếng xao la, tiếng gọi, tiếng mở cửa phòng, tiếng chạy bộ ầm ĩ, vô cùng đông vui náo nhiệt. Chưa đầy một khắc, đèn đuốc đã nổi lên bốn phía, ánh lửa chiếu cả một khoảng không sáng trưng.
Trấn Độc Mộc tuy tụ tập đủ loại thành phần hỗn tạp, nhưng loại chuyện giữa đêm kêu cứu kỳ thực lại không nhiều. Này cũng không phải quan phủ liêm khiết yêu dân, bộ đầu hành án có nghề, chẳng qua ở đây có Triều gia trang án ngự, phàm có thành phần bất hảo đều bị Triều Thiên Vương lấy làm mục tiêu hành hiệp, đem đi giáo huấn sạch sẽ. Có kẻ xấu miệng còn giả thiết, mấy tên đầu gấu kia nói không chừng đều do Triều gia thả ra làm trò, chứ thôn dân Độc Mộc thuần khiết nhất định không sinh ra người xấu.
Một tên gia đinh chỉ mặc mỗi quần trong ló đầu ra hỏi :
- Gì vậy?
- Trong phòng đại tiểu thư có tiếng kêu cứu mạng, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? - Một tên ăn mặc phong phanh vừa mặc áo vừa đáp vội.
Tên kia vừa nghe ba chữ "đại tiểu thư", trong mắt lộ ra vẻ cổ quái, động tác bỗng nhanh nhẹn khác thường :
- Đại tiểu thư? Đi đi đi, mau đi nhìn xem. Có chuyện vui rồi đây.
Không chỉ riêng hắn, từ các phòng cả đám gia đinh cũng vội vội vàng vàng mang đai lưng mũ quả dưa, không thèm sửa sang gọn gàng cứ thế tranh nhau chạy ra ngoài.
Triều gia trang lâu lắm không có vụ gì hay ho, nếu hôm nay phát sinh một vụ lại không được tận mắt chứng kiến, cái này khác nào sống ở thời hiện đại tin nóng ngay bên cạnh mà không biết, nói ra sẽ bị "cư dân mạng" chê cười thối mũi.
Ở một nơi gần đó.
Lăng Phong không tình nguyện mở mắt, hắn vừa trải qua một đoạn "bắn phá" đã tay, miệng than thở khó chịu :
- M* cái gì ầm ĩ như vậy, có đạo đức hay không đây? Chọc ông tức ông phóng nốt quả rocket nữa bây giờ.
Lăng Phong không kìm được mệt mỏi giơ tay đánh ngáp rõ to, chẳng qua mồm đang mở toang hoác bỗng cứng đơ lại, nhìn cảnh trước mắt ngay lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt không thể tưởng tượng, rất muốn dụi mắt nhìn kỹ lần hai.
Hắn phát hiện mình đang nằm úp trên giường. Điều đáng nói, trước mắt là một nữ nhân đang run run lui ở một góc giường. Nói đúng ra đang đêm tối, nếu không nhờ màn trướng trắng tinh phản sáng, hắn còn chả biết đối phương là nam hay nữ.
"Không đúng, không đúng." Lăng Phong không biết đây là vụ gì, hết thảy hoảng hốt.
Lăng Phong trong mông lung còn nhớ rõ, hắn đang đại chiến 300 hiệp với một tên lạ mặt xấu xí, lại thế nào chuyển cảnh sang giường nữ nhân, ông trời lại bắt hắn đại chiến tiếp 300 hiệp?
"Hay lại đầu thai rồi? M* lần trước vèo một cái 800 năm, bây giờ không biết lại mấy trăm năm đây." Với kinh nghiệm chết đi sống lại tràn trề, Lăng Phong ngay lập tức dự đoán.
Xuyên không cũng không sao, hắn có lạ gì. Chẳng qua, hai năm trước mở mắt ra ở trên giường, lần này cũng ở trên giường, Phong ca vận số cũng không tệ lắm, ít ra còn đỡ hơn xuyên ngay giữa trời, có chăng tình huống lần này rất không ổn, cực kỳ không ổn.
Nhìn vị nữ tử kia đang kinh hoảng trong đêm, lại nhìn một phòng đầy màu sắc cổ đại, vị này "cái gì cũng thiếu chỉ riêng kinh nghiệm xuyên không không thiếu" Lăng Phong liền đánh liều kết luận :
"Lần này xuyên không có tiến bộ, xuyên chỗ nào không xuyên, lại nhằm giường nữ nhân mà xuyên rồi."
...
Lùi lại vài khắc trước.
Đại viện Triều gia trang từ chiều đã rất đông khách nhân sĩ tụ tập.
Lúc này hội nghị đã đi đến giai đoạn rượu vào lời ra, sư gia họ Ngô đứng trên bậc cao cạnh Triều Lam, nâng ly cao giọng :
- Chư vị, chư vị, không biết Ngô mỗ có thể nói đôi lời?
- Có thể, có thể. - Anh em đang uống tưng bừng, có quản thằng nào muốn nói hay muốn hát.
- Mỗ vừa trò chuyện với Cái Bang Tống Trưởng lão, biết được triều đình Trường An muốn tiêu diệt quân Yên, thế nhưng lại bắt tay với người Kim. Sứ đoàn mang theo cống vật vàng bạc bây giờ đã đến Hà Đông ...
Bên dưới im lặng dần.
Kỳ thực, người trong giang hồ, triều đình là Tống là Yên đều không sao, chỉ cần không phải ngoại tộc là được.
Chỉ là, lần này Trường An đưa cống vật muốn nhờ Kim diệt Yên, điều này chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà, dân chúng hầu hết đều vô cùng bất bình, cả ở Yên lẫn ở Tống. Về cơ bản binh biến chưa ngã ngũ, người dân vẫn chưa rõ mình sẽ là người Tống hay người Yên, chỉ biết kẻ nào muốn hòa với người phương bắc đều là gian cả.
Ngô sư gia hắng giọng :
- Chư vị có biết lần này là ai làm sứ giả?
Một người ngực trần mang đao lớn tiếng nói :
- Cái này ta có nghe nói, là Cao Cầu.
Xung quanh xì xào :
- Cao Cầu? Cao Cầu nào?
- Hừ, còn cái nào? Tân nhiệm Thái phó Cao Cầu.
Một người khác cũng đứng ra nói :
- Ta nghe nói triều đình đi sứ, vì muốn vòng sang Hà Đông tránh Yên Vương, bắt dân Hà Đông phải ngăn sông làm cầu, làm nước sông đổi dòng, không biết bao nhiêu người mất mùa chết đói tới nơi.
- Còn có chuyện này?
- Triều đình thối nát mục rữa, hết lần này đến lần khác dùng ác tặc làm quan a ...
Ngô sư gia đợi bàn luận yếu dần, tiếp tục :
- Ác danh của tên họ Cao này có lẽ chư vị không còn lạ gì. Mới ngay đây thôi, một vị anh hùng hảo hán chỉ vì không khuất phục hắn, bị hắn ép vào đường cùng, phải cùng mẹ già lưu lạc tận Hà Bắc chúng ta. Vị kia Vương giáo đầu đang dưỡng thương ở Vạn Thú sơn trang, chuyện này Sử Trang chủ rõ hơn ai hết.
Một người cao lớn, có lẽ là Vạn Thú Sơn trang Trang chủ Sử Vũ Thi, gật đầu xác nhận :
- Đúng là có chuyện này.
Nói xong cũng không thêm bớt gì khác.
Sư gia họ Ngô liền tiếp lời :
- Các vị có điều không biết, Vương giáo đầu là người nhân nghĩa, ở kinh thành nhận nuôi không ít trẻ nghèo cơ nhỡ, lại hết sức giúp đỡ dân chúng, người như vậy chẳng lẽ không xứng hai chữ hảo hán? Thế nhưng chỉ vì làm phật lòng Cao Cầu, bị hắn biếm chức làm hại, nếu không nhờ ông trời phù hộ, chỉ e giờ này đã ô hô ai tai.
- Gian tặc, gian tặc.
Sẵn rượu trong người, tiếng chửi mắng bắt đầu vang lên.
Vương giáo đầu, không ai khác chính là Vương Tiến, đồng liêu với Lâm Xung ở trường Võ học. Người này không rõ làm sai điều gì bị mất chức, cũng chính vì Vương Tiến bị biếm, Lâm Xung mới có cơ hội thay thế làm phó sứ đi Kim.
Ngô sư gia nhìn tất cả vào mắt, đưa mắt liếc Triều Lam, hai người gật đầu cười nhẹ. Gã tiếp tục :
- Tống cũng được, Yên cũng được. Nếu lần này Cao Cầu đi sứ thành công, chẳng phải gót sắt người Kim sẽ vào Hà Bắc sao? Chúng ta có thể chống đỡ, nhưng nữ nhân hài tử liệu phải làm sao a?
- Ngô sư gia nói phải.
- Các vị lại nghĩ xem, một kẻ lòng dạ xấu xa, xem tiền tài như mạng, lại cầm trong tay cống vật, có ai đảm bảo hắn sẽ không vì tư lợi mà bàn tính việc riêng, khác nào đưa bách tính vào hiểm nguy? Hắn còn chưa đến Kim, đã khiến bách tính phải lầm than rồi.
- Đúng, ai đi cũng được, không thể là Cao Cầu.
Bên dưới một mảnh ồn ào, dĩ nhiên hơn phân nửa im lặng xem kịch, cá biệt có vài vị vẫn đang tích cực cụng ly mặc kệ quần chúng.
Ở một góc tối, Nguyệt Dung và Thạch Sơn đang ghé mắt quan sát từng diễn biến, Lăng Hổ canh chừng cách đó không xa.
- Cô nói ý định của Triều Lam là gì?
- Cướp cống vật. - Nguyệt Dung không cần suy nghĩ đáp.
Quả nhiên, ở bên ngoài đã nghe có người hô :
- Ta thấy nếu đã không muốn gian tặc lợi dụng, thà rằng để chúng ta lấy đi chia cho người nghèo, như vậy có ích hơn biết bao nhiêu lần.
- Phải, phải.
Tiếng ủng hộ lần này ít hơn, tuy vậy vì không có ai phản đối nó lại nổi trội hẳn, nghe như tất cả đều đồng lòng.
Thạch Sơn nghe đến đây không khỏi lo lắng, nói :
- Đám người này không hề yếu, chỉ e sứ đoàn lần này gặp khó. Ta nghĩ trong đoàn nhất định có người của chúng ta đi theo, có lẽ phải tìm cách liên lạc gấp.
Nguyệt Dung gật đầu, điều này không cần bàn cãi. Mỗi chuyến đi sứ qua lại giữa các quốc gia, chắc chắn trong đoàn phải đi kèm gián điệp. Những người này làm công tác thu thập tin tức, tiện thể phản gián, có đôi khi sang đến nước khác còn tìm cách ở lại hẳn để nằm vùng lâu dài.
Thạch Sơn bỗng nhìn về một bàn tiệc, nghĩ gì đó rồi nói :
- Cô nói hai người kia là người Ngụy, có khi nào chúng chính là gián điệp Ngoại Xưởng, trà trộn vào đây kích động phá hòa ước giữa chúng ta và Kim không?
Thạch Sơn ám chỉ vị nữ hiệp áo hồng và tên thanh niên họ Hồ nọ.
Nguyệt Dung trầm ngâm chốc lát mới nói :
- Không phải không có khả năng này. Điều này lý giải vì sao họ tìm mọi cách ở lại Triều gia trang. Chỉ lạ bọn họ không hề tận lực che dấu. Nếu khẳng định họ là gián điệp, ta nghiêng về khả năng gián điệp của nước khác hơn.
- Cố ý giả danh người Ngụy?
Nguyệt Dung lại gật đầu.
Ngoại Xưởng, hay Ngoại Hành Xưởng, là tổ chức đặc vụ phụ trách bên ngoài quốc thổ của nhà Ngụy.
Ngụy bấy lâu ở thế trung lập, mấy năm trước Tống - Kim liên minh diệt Liêu, khi đó Ngụy vẫn thờ ơ, bởi giữa Ngụy - Kim vẫn có lãnh thổ Liêu chắn ở giữa. Liêu tàn, biên giới Kim kéo sát Ngụy, nay Tống - Kim lại chuẩn bị hòa hảo, bề ngoài nói diệt Yên, nhưng Yên chỉ là một nhược tiểu mới sinh, lại trùng hợp có vị trí ngay bên phải nhà Ngụy, người Ngụy có lý do để lo lắng.
Nếu nói riêng về tình báo, Ngụy tuy là nước yếu hơn nhưng cơ cấu lại phức tạp hơn cả Tống. Nếu Tống chỉ có Mật Thám tự thì Ngụy hiện tại có đến 4 cơ quan lo tình báo, gồm Đông - Tây - Nội - Ngoại Xưởng.
Theo ghi chép của Mật Thám tự, Ngụy ban đầu chỉ có hai xưởng, Đông Xưởng phụ trách quan lại, Tây Xưởng phụ trách dân chúng. Sau trận chiến Hoành Sơn 10 năm trước, hai nước Tống - Ngụy ký hòa ước, từ đó chuyển từ minh tranh sang ám đấu, Ngoại Hành Xưởng được thành lập. Còn Nội Hành Xưởng lại là một câu chuyện khác.
Hai người đang định bàn bạc thêm, từ góc đại viện có tiếng gia đinh vừa chạy vừa hô :
- Lão gia, lão gia ...
Triều Lam đang tư thế chủ tọa ổn trọng, lại bị gia đinh trong nhà bộ dáng hấp tấp làm mất mặt, liền khó chịu nói :
- Chuyện gì? Hừ. Không biết đang lúc chư vị anh hùng bàn chuyện đại sự sao?
Tên kia biết mình hố, nhưng chuyện này vô cùng cấp bách, gã chần chừ mãi mới nghẹn ra mấy chữ :
- Phòng của đại tiểu thư ... bị người đột nhập.
Bên dưới đột ngột im lặng. Cao với chả Cầu tránh sang một bên đi, đột nhập phòng nữ nhân nửa đêm mới quan trọng. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!