Vương Thắng nhìn trang phục đám hộ vệ, cũng khá bất ngờ.
Gã lăn lộn có số má ở kinh thành, tích lũy không ít kinh nghiệm. Ăn mặc hộ vệ tầm cỡ thế này, ít nhất người bên trong phải thuộc hàng Vương công quý tộc.
- Đứng lại, ngươi có biết bên trong là ai?
"Mặt mũi" của nha nội số một số hai Trường An đâu phải để chưng cho vui, Vương Thắng đằng hắng :
- Ngươi ngay cả bản nha nội cũng không biết là ai?
- Haha, Vương Tả thừa gặp ta còn phải khách khách khí khí. Ngươi tính cái gì?
Vương Thắng bật ngửa, từ bao giờ ở kinh thành xuất hiện thánh nào láo như vậy?
Gã nhìn lại, thấy một tên cao to da ngăm đen, trên mặt còn có vết sẹo nhỏ, đang cười cười nhìn mình. Kẻ này chính là Trương Bảo - "huynh đệ 1 vạn lượng" của Lăng Phong.
Anh Bảo tuy làm lính lác, nhưng riêng độ bố láo không kém một ai. "Bài tủ" của Bảo ca rất đáng tham khảo, gặp thằng nào "con ông cháu cha" cứ gọi thẳng tên cha thằng kia ra, sau đó xòe lệnh bài phủ Hiến Vương. Bài này Trương Bảo đánh đâu thắng đó chưa gặp trở ngại bao giờ. Nói đùa sao, thiên hạ này trừ Hoàng tử ra, làm gì còn cha thằng nào nổi hơn lão cha của Triệu Khánh - Hoàng đế Triệu Cát.
Trương Bảo cũng không hề bốc phét. Gã thường xuyên kề cạnh Triệu Khánh, Vương Tả thừa Vương Phủ gặp Triệu Khánh dĩ nhiên phải khách khí, vô hình chung cũng thành khách khí với Trương Bảo còn gì?
Trương Bảo mặt nghểnh lên, chỉ thiếu mỗi điếu thuốc nữa là kiểu mẫu "xã hội đen" sau này.
- Nghe nói, Vương nha nội lần trước gây chuyện ngoài phố, hình như Tả thừa Đại nhân vẫn chưa răn dạy đủ chăng?
- Ngươi ...
Vương Thắng nghe giọng điệu kia bắt đầu muốn rút lui, gã sực nhớ ra hoa văn trên áo đối phương.
Dĩ nhiên hộ vệ là hộ vệ, Hoàng tử là Hoàng tử, Vương Thắng còn chưa đến mức sợ cả mấy tên nhãi này. Chẳng qua, lão cha mắng gã mòn cả tai, làm gì thì làm, đừng có chuốc thêm phiền toái cho lão. Nếu không, Vương Phủ bực lên sút luôn Vương Thắng về biên giới làm quan huyện. Vương Thắng trời đất đều không sợ, chỉ sợ bị đày về nông thôn, nhuệ khí vì vậy thui chột ít nhiều.
Còn chưa kịp tìm cớ chuồn, Vương Thắng lại nghe từ bên trong truyền ra giọng nữ nhân :
- Không biết vị nha nội nào to tiếng như vậy? Muốn gặp bản cung?
"Bản cung?"
Vương Thắng chính thức thở dài, cái thằng hộ vệ đen thui trước mặt đã nuốt không trôi, lại lòi đâu ra một cái "bản cung".
"Bản cung" - dám xưng hai chữ này cả Trường An không bao nhiêu, hầu hết đều nằm sâu trong cung cấm cả. Ở cái xó xỉnh này làm sao lại lọt ra một người? Người nhà của Hiến Vương Triệu Khánh đến thăm? Vú nuôi? Hay nhạc mẫu?
Vương Thắng quay sang nhìn Lăng Hải, gã có cảm giác bị thằng họ Lăng này chơi đểu. Thật không nghĩ có ngày, danh chấn Trường An Vương Thắng lại bị ép ngược thế này.
Lăng Hải mồ hôi nhỏ giọt, xòe tay ra vẻ vô tội.
Lăng Hải đoán người bên trong là Tô Đóa Nhi, bởi lâu nay cũng chỉ nàng ta thường xuyên đến thăm Công Tôn Dao, cũng đem theo mấy hộ vệ ăn mặc thế này.
Chẳng qua, Lăng Hải vẫn không xem ra gì. Công Tôn Dao chỉ là một sơn nữ tầm thường, xét thân phận chẳng khác gì hạ nhân nô tì. Người như vậy Tô Đóa Nhi lại chạy đến tận nơi trò chuyện, xem ra Tô Đóa Nhi danh phận cũng chả đâu ra đâu. Hơn nữa, Tô Đóa Nhi ngày trước là ca kỹ, có lý nào đùng một cái kề cạnh Triệu Khánh ngay. Lăng Hải quên mất, mỹ nữ có đường riêng của mỹ nữ.
Nói lại, dù Tô Đóa Nhi "chả ra đâu", nhưng dính ba chữ phủ Hiến Vương vào người, vẫn đủ đập chết một công tử nhà trọc phú kiểu Lăng Hải.
Lăng Hải nào ngờ rằng, Tô Đóa Nhi không chỉ "chả đâu ra đâu", nàng ta đang là ái thiếp của Triệu Khánh, nàng ta nói gì Triệu Khánh nghe nấy, ngay cả Trương Bảo cũng phải đi theo bảo hộ.
Thực ra, với vị trí Chiêu huấn của Tô Đóa Nhi, xưng "bản cung" là tự tiện vượt đến 4 bậc, lộ ra ngoài chỉ e phải chịu tội, là cái cớ để đám nữ nhân của Triệu Khánh kiếm chuyện. Nàng chỉ bí quá làm liều, cốt uy hiếp Vương Thắng rời đi, bởi nàng biết nếu để lộ thân phận thật, tên kia chắc chắn không nể mặt.
Tô Đóa Nhi không hề xuất hiện, chỉ giao cho Trương Bảo ra ngoài thị uy.
Nhìn thấy lệnh bài Hiến Vương trong tay Trương Bảo, Vương Thắng không thèm nói hai lời, quay mông đi thẳng. Ngay cả liếc mắt trách móc Lăng Hải cũng không thèm làm, khiến Hải lão gia không hiểu ra sao, mồ hôi ra từng hột to đùng, vội vã đuổi theo.
"Coi như giúp muội ấy vui vẻ thêm ngày nào hay ngày đó vậy."
Tô Đóa Nhi nhìn cảnh hai tên kia biến mất hẳn, thở dài một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Trời dần tối.
Kiệu Tô Đóa Nhi vừa khuất bóng chưa lâu, cạnh Lăng phủ bỗng xuất hiện gần chục người lạ tụ tập.
- Mấy nữ nhân này có quan hệ tới Triệu Khánh, chúng ta ra tay liệu ...
- Ngươi sợ? - Tên đứng giữa hừ lạnh.
- Thuộc hạ chỉ sợ hỏng nhiệm vụ.
- Hừ, theo dõi suốt cả tháng rồi. Đám Hiến Vương kia 5-10 ngày mới đến một lần. Bên trong chỉ có hai nữ nhân chân yếu tay mềm, một người nằm liệt giường. Nếu cả chuyện này mà cũng hỏng thì chúng ta mặt mũi nào về gặp Điện hạ?
Mấy tên xung quanh gật đầu tán thành.
Chúng bàn bạc nốt điều gì đó, sau đó như những con rắn, nhanh nhẹn đồng loạt lách qua khe cửa vào bên trong.
Ở một hàng thịt gần đó.
"Chát chát"
- Bà nó đâu rồi?
Một phụ nhân mập mạp, quấn vải trên đầu đi ra bặm môi :
- Lại đòi rượu? Hừ, chặt hết chỗ thịt đó đi đã ...
Tên mổ thịt cười lớn, rồi đột nhiên nghiêng người nói thầm :
- Mau truyền tin cho Đại nhân ...
...
Xẩm tối.
Tháng 7, nóng nhớp nháp khó chịu, ngay cả khi trời chuyển tối vẫn không khá hơn là mấy. Trong không khí âm u như có thứ gì đó lởn và lởn vởn không buông.
Ở một bìa rừng cách Trường An không xa.
Gần đây không có thôn trấn nào, giữa một màu tối đen có thể thấy mờ mờ vài bóng người đang đứng.
Nổi bật nhất là một người cầm ô, trang phục kín đáo, từ trên xuống dưới một màu trắng tinh khiết, ngay cả mái tóc dài cũng trắng đến đáng sợ. Khuôn mặt người này bị mạng che khuất, nhưng nhìn đường cong thân thể có thể đoán là nữ nhân.
Cạnh đó là một lão hòa thượng. Lão mặc tăng bào màu xám, bộ dáng tong teo gầy còm, nhìn như lúc nào cũng sẵn sàng ngã ra đất.
Đứng đối diện hai người là một nam nhân trung niên, đen từ đầu đến chân, ngay cả hai bàn tay cũng đen thui không nhìn rõ ngón.
Ngoài ra còn vài kẻ khác đứng xung quanh.
Giữa âm u lại xuất hiện những nhân vật yêu dị như vậy, không khác gì ma quỷ tháng 7 đang tụ tập.
Lúc này, người áo đen vỗ nhẹ tay cười nói :
- Đã nghe nói võ lâm Trung nguyên hiếu khách. Quả nhiên lời đồn không sai. Bổn tọa chỉ ghé thăm du ngoạn, lại phiền cả Đại Cung phụng Triệu gia đích thân tiếp đón.
- Lần trước chuyện trò với ma đầu ngươi vẫn chưa đâu ra đâu, lần này lão nạp đương nhiên phải tận tình.
- Ma đầu? Bổn tọa thực ra rất muốn cái danh hiệu này. Chẳng qua, bổn tọa nghe đâu 5 năm trước, có một hòa thượng nào đó, phản bội sư môn, dẫn người ngoài vào đốt cháy cả chùa, giết sạch sành sanh từ sư phụ cho đến đồ đệ. Sau đó vòng vèo sao đó lại thành cung phụng cho triều đình. Nếu quả thật có người này, danh hiệu ma đầu phải vào tay hắn mới phải.
Lão hòa thượng mặt không nhìn ra biến đổi nào, chậm rãi nói :
- A-di-đà-Phật, trong chúng sinh lại có cả loại chuyện này sao? Tội nghiệt, tội nghiệt.
Một người đứng sau cất tiếng :
- Hừ, ma môn các ngươi mồm miệng như rắn độc, tin đồn nào mà chẳng bịa ra được.
Người áo đen ngửa mặt cười :
- Tin đồn? Hóa ra là tin đồn sao? Bổn tọa ngày đấy biết tin, trong lòng vạn phần bội phục, thầm nghĩ có cơ hội tất phải tìm gặp hòa thượng kia đàm đạo một phen. Hóa ra tất cả chỉ là tin thất thiệt, đáng tiếc, đáng tiếc.
Nói rồi, gã nhìn nữ nhân tóc trắng, đổi giọng nhẹ nhàng :
- Tuyết nhi, đã lâu không gặp, tóc nàng lại càng đẹp hơn trước.
- Ngươi câm, không được gọi lung tung.
- Sao lại lung tung?
Áo đen đưa tay lên trán vỗ vỗ, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó lại mừng rỡ cười nói :
- A phải rồi, Bạch Phát Ma Nữ đúng không? Haha, tên rất hay, ta có nghe thấy. Nàng xem, ta là Ma đầu, nàng là Ma nữ, quả nhiên trời sinh một cặp ...
- Đủ rồi. - Nữ nhân tóc trắng quát.
Nàng ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, dường như sợ đối phương lại nói ra điều gì đó, có thể thấy rõ qua bầu ngực đang phập phồng mãnh liệt, chỉ tiếc dung nhan lại bị che mất.
Nàng ta nghĩ gì đó, lái đề tài sang chuyện khác :
- Ngươi hạ độc Trường Chân Tử của Toàn Chân giáo, còn dám quay lại?
- Có gì không dám chứ? Ý, nàng lo lắng cho ta sao? - Tên áo đen lại diễn.
- Hừ.
- Nàng yên tâm đi, lần này ta đến chỉ để thăm nàng thôi, cũng chưa có ý định hạ độc nốt đám mũi trâu kia ...
Giọng nói càng về sau càng sảng khoái, như thể chuyện hạ độc kia rất dễ dàng đối với gã.
- ... Ngay lão lừa trọc này ta còn không ngán, mấy tên mũi trâu Toàn Chân kia lại có gì.
- A-di-đà-Phật. - Lão hòa thượng chỉ hô phật hiệu, không nói gì thêm.
Nữ nhân tóc trắng tiếp tục hỏi dò :
- Ngươi đến vì ... lời sấm kia?
- Haha, cũng một phần, chuyện hay như vậy, ta làm sao có thể bỏ lỡ. Ta đích thân đến đây, cũng vì muốn cùng nàng, du sơn ngoạn thủy, tiện thể ...
- Có ma mới đi du ... Hừ.
- Haha. Tự nàng nói đấy nhé.
Lão hòa thượng có vẻ bị phân tâm với cảnh "tình chàng ý thiếp" này, đành lên tiếng :
- Bạch phu nhân, cần gì dông dài với tên ma đầu này ...
- Này lão lừa trọc, hai phu thê chúng ta tâm sự tình cảm. Ngươi cái loại trọc đầu phá phong cảnh không biết điều tránh đi thì thôi, còn thò cái đầu trọc ...
Tiếng "trọc" còn chưa rõ chữ, từ hai bàn tay đen thui của gã áo đen bỗng bắn ra hai luồng gì đó, thẳng về phía lão hòa thượng.
"Xì xì"
Lão hòa thượng dường như đã chuẩn bị trước, ngay lập tức xoay tròn cây trượng trong tay. Miệng lão hô lớn một tiếng, quanh người bỗng sáng lên một vòng màu vàng, chỉ nháy lên rồi biến mất.
"Hống"
- Mấy tháng không gặp, lão lừa trọc ngươi công lực xem ra giảm sút a.
- A-di-đà-Phật.
Tên áo đen khá ung dung, vẫn cười nói :
- Tuyết nhi, nói cho nàng một tin miễn phí, tên Triệu Cát kia có lẽ giờ này đã chết rồi, nàng quay lại báo cáo nhiệm vụ vẫn còn kịp.
- Gì?
Cả lão hòa thượng lẫn nữ nhân tóc trắng đồng thời khựng lại, trợn mắt nhìn nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!