Chu Tước - con đường huyết mạch của Trường An, người xe qua lại nhộn nhịp.
Hưng Quý lâu là tửu lâu nổi danh đường Chu Tước. Lâu này bảng hiệu trăm năm, giá cả cũng cắt cổ. Kẻ nào leo lên được lầu hai Hưng Quý nhâm nhi đã có thể xếp vào hàng "đại gia" kinh thành. Trên lầu này, ngoài chỗ quan khách ăn uống, còn dựng sân khấu dài hơn ba trượng, thi thoảng lại có hát hí khúc biểu diễn xiếc gì đó.
Hôm nay đến biểu diễn là một gánh hát từ quan ngoại, nghe đâu nổi danh khắp đất Tần Phượng tây bắc, phong cách mới lạ, kinh thành chắc chắn chưa xem qua.
Phía sau "cánh gà".
"Cóc cóc"
"Í a a a, e hèm ..."
Đám diễn viên đang chuẩn bị, người kiểm tra nhạc khí, kẻ chỉnh cuống họng, đứa trang điểm phấn sáp đầy mặt.
Một kẻ hóa trang mặt trắng đến lông mày còn không thấy đâu, dùng chất giọng khá kỳ lạ khinh khỉnh nói :
- Đám sói Kim kia dã tâm ra sao đến đứa trẻ chỗ chúng ta cũng thấy, thế mà đám người Tống còn muốn đi kết giao với chúng. Đúng là một lũ ngu mà, đã thế cứ luôn mồm xưng cái gì chính thống Trung nguyên, thật nực cười. Lũ người Kim kia một khi diệt xong người Liêu, không lật lọng quay mũi vào người Tống mới lạ đấy, để xem đến lúc đó đám ngu này sẽ ra sao.
- Cũng không hẳn tất cả đều thế.
Tên mặt trắng gật gù, sau đó lại mỉa mai :
- Có ích gì, quan trọng ở lão già Triệu Cát. Phản loạn đến mông còn bỏ cung chạy lên núi đòi trường sinh, ta đến là bái phục.
- Không điên như vậy chúng ta có cơ hội lại gần sao? - Tên bên cạnh lại phản bác.
Phía góc phòng, một người cầm Nhị hồ cất tiếng :
- Được rồi, các ngươi thông minh tốt nhất nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ đi.
Tên mặt trắng lộ vẻ bất mãn :
- Đại nhân, chúng ta còn nhiệm vụ sao? Đám vũ nữ kia giành cả rồi còn gì.
- Hừ, chuyện chém giết ngươi muốn tranh phần? Có cần ta đề xuất cho sang đó không?
Mặt trắng há mồm cười gượng.
Gã nghe nói mấy nữ nhân kia chỉ cần thất bại bắt buộc phải tự sát, không giống đội của gã, có thể bỏ trốn, thậm chí đầu hàng cũng được.
Lại nói, trong đây thằng nào cũng muốn tiếp cận với đám kia, nàng nào cũng thân thể nhu nhuyễn, yêu mị tận xương. Chẳng qua, bàn riêng về bản lĩnh đánh đấm, mặt trắng tự biết cả mấy huynh đệ ở đây, dù luyện thêm chục năm cũng không bằng một "liễu yếu đào tơ" bên kia.
Tên bên cạnh phì cười :
- Hô, nghe hay đấy, nhưng trước tiên có lẽ phải để "Lã Bố" ngươi đi cắt thứ gì đó. Chỉ sợ cắt xong ...
- Haha. - Xung quanh cười theo.
Mặt trắng trừng mắt hung hăng :
- Im đi, ông đây hận nhất trên đời là thái giám ...
- Đại nhân, ngài nói xem, chúng ta ở Trường An gần cả tháng trời rồi, ngay cả một tia liên lạc cũng không thấy, có khi nào ...
- Hừm ... - Tên cầm Nhị hồ ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp - ... có lẽ chúng muốn chúng ta lộ thực lực trước. Đám người Tống này phàm việc đụng đến lợi ích, bọn chúng đều lọc lõi thâm hiểm vô cùng.
Mặt trắng với tay cầm cây "Phương Thiên Họa Kích" giả bên cạnh, nghiến răng ken két :
- Có thâm hiểm mấy cũng không bằng con chó già bị thiến Tào Chính Khanh. Ông mà có cơ hội, thọc cho hắn một kích ...
"Vụt"
- Mấy vị, đến giờ diễn rồi. - Một đứa tiểu nhị thò đầu vào nhắc.
Tên thủ lĩnh quay lại nhắc :
- Nhiệm vụ thì nhiệm vụ, dù sao chúng ta cũng đến từ tây bắc, cố gắng hát hò tốt một chút đi, cho người Tống biết thế nào là "nghệ thuật", kẻo làm mất mặt đồng hương.
- Hêhê, rõ. Tiện thể cho đám chó săn Mật Thám tự gì đó xem luôn, mất ăn mất ngủ theo chúng ta mấy ngày rồi đấy, tội nghiệp.
...
Cùng lúc, ngay bên dưới mặt đất đối diện tửu lầu.
Trong mật thất có hai người.
- Có tin tức của Lăng Phong Nguyệt Dung chưa?
- Vẫn chưa. Sau khi Đại Danh sinh biến đổi chủ, toàn bộ Hà Bắc cũng mất liên lạc, đến giờ vẫn chưa nối lại được.
Kha lão - Mật Thám tự Khanh - đang thở dài. Phó sứ Cảnh Dương đứng cạnh, mặt gã lộ vẻ bất mãn.
Kha lão đánh giá sai Lăng Phong, vì một chút phỏng đoán tư tâm giao trọng trách cho hắn. Có điều, thiết lập mạng lưới mật thám, đặc biệt là ở ngoại quốc, lại giao cho một kẻ chưa hề làm mật thám bao giờ, vô cùng viễn vông. Ngay từ đầu, tất cả thủ hạ dưới tay Kha lão đều không hiểu nổi, cũng chỉ Cảnh Dương thân cận nhất mới dám tỏ thái độ với lão.
Kha lão ngoài ra còn đánh giá sai cả đối thủ.
Tuy cùng là mật thám, nhưng không giống Mật Thám tự là cơ quan triều đình, Thiên Sách phủ lại là tổ chức riêng của Mộc gia. Hoạt động của Thiên Sách phủ rất linh hoạt và nhanh gọn, không bị cơ quan khác sách nhiễu quản thúc. Thậm chí, gắn kết và trung thành bên trong cũng cao hơn không ít.
Trước khi giao nhiệm vụ cho Lăng Phong, Kha lão từng hỏi đánh giá của hắn về người Kim. Lão nghi ngờ người Kim chả tốt đẹp gì, nhưng lão lại không ngờ chúng nhanh và thuận lợi như vậy. Kha lão vẫn cho rằng ít nhất phải 5 10 năm nữa người Kim mới quay đầu chống Tống, vẫn kịp để Mật thám tự chuẩn bị lực lượng.
Cái này không trách được lão. Trong mắt dân Đại Tống, người Kim chỉ là đám man di, không đáng để tâm hàng đầu. Cũng chỉ vài người nhận ra, chủ yếu là quân binh ở biên cương - những người chịu sự uy hiếp trực tiếp từ tộc Nữ Chân.
Ngoài ra, Kha lão còn bỏ qua Nam phủ của Yên Vương. Tổ chức này về cơ bản chớm nở chớm tàn, nhân sự cấu trúc cũng rất tệ hại. Chỉ là, bàn cờ đột nhiên rơi ra một "con chốt", nhìn qua thấy không có gì, thực tế lại ảnh hưởng toàn cục.
- Ta già rồi chăng? - Kha lão lẩm bẩm.
- Đại nhân, có cần cử thêm người đi không? Chúng ta đã mất cơ sở Hà Bắc, không thể để mất tiếp Ưng tổ.
Cảnh Dương lộ rõ vẻ sốt sắng trên mặt.
Bùi Thiệu Huy phản bội, đem theo những gì Kha lão vẫn chưa xác nhận hết được. Lão âm thầm cho phép Nguyệt Dung một mặt tìm Lăng Phong, mặt khác cứu tổ chức ở Hà Bắc, tránh để Thiên Sách phủ nhân cơ hội nuốt mất. Chẳng ngờ, ngay cả cử Thạch Sơn đi cùng cũng bặt vô âm tín.
Kha lão chậm rãi suy tính :
- Chưa cần thiết, lúc này ở kinh thành đang cần người, tạm thời không thể phân tán đi nữa.
- Đại nhân ...
- Ước chừng lúc này Nguyệt Dung có lẽ đã tụ hội cùng Lăng Phong, nếu vậy sẽ không đáng lo ...
Cảnh Dương nhếch mép khó chịu.
Gã thà hai bên không gặp nhau mới không đáng lo, một khi gặp nhau ...
Lần trước Nguyệt Dung đem bằng chứng Bùi Thiệu Huy phản bội trở về, Cảnh Dương tuy biết vẫn không cho là đúng. Làm nghề này, tin tức và bằng chứng là những thứ quan trọng nhất, nhưng đồng thời dễ làm giả nhất. Trong mắt Cảnh Dương, Lăng Phong mới là "phản đồ", còn đáng hơn cả Bùi Thiệu Huy. Đáng nói hơn, Nguyệt Dung dường như rất tin tưởng tên kia, Cảnh Dương rất bức bối.
Đang lúc căng thẳng.
- Đại nhân, tin khẩn ...
- Chuyện gì?
Kha lão dự cảm gì đó không hay, người báo tin mang mặt nạ hoa văn kỳ lạ. Nếu Lăng Phong ở đây sẽ nhớ ra gì đó, kẻ đưa tin chuyên dùng phi đao "vào mặt" Lăng Phong cũng có mặt nạ kiểu này.
Cảnh Dương tuy là phó sứ Mật Thám tự cũng không biết thân phận những người này. Gã chỉ đoán đây là lực lượng riêng chi dành cho thủ lĩnh Mật Thám tự.
- Chung Nam sơn. - Người mang mặt nạ chỉ nói ba chữ.
Kha lão da mặt nhăn nhúm hẳn lại.
- Chung Nam sơn? Là Đạo Quân hay Đế Cơ?
- Là ... cả hai.
Kha lão biết hôm nay Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát lên Chung Nam gặp mặt đạo sĩ Toàn Chân bàn chuyện tu đạo gì đó, dẫn theo cả Hiến Đức Đế Cơ Triệu Xảo Vân đi cùng.
Chung Nam chỉ cách Trường An 50 dặm. Chuyện Triệu Cát ra Chung Nam cầu tiên đạo mong trường sinh không có gì quá mới lạ, đến cả trẻ con Đại Tống cũng hát đồng dao theo. Nên biết, ngày trước Hoàng đế còn chuồn cả mấy trăm dặm đến Khai Phong chơi gái, leo núi gặp đạo sĩ đã tính cái gì.
Hoàng đế vân du, tình báo đi trước là chuyện đương nhiên.
Có điều, mấy tháng gần đây, không riêng việc Yên Vương biến loạn, khắp nơi Đại Tống sinh chuyện khiến Mật Thám tự phải đau đầu.
Kim - Liêu đánh nhau, Tống - Yên đánh nhau, đủ loại loạn dân chạy vào Tống, chẳng ai biết bên trong có bao nhiêu "mật vụ". Lần trước dân biến phía bắc vẫn chưa xong, bây giờ đến phương nam tưởng chừng yên bình cũng lục đục "biểu tình", dân gian đang đồn thổi ma quỷ sắp trỗi dậy, triều đình đến lúc lụi tàn gì đó.
Ngoài ra, Mật Thám tự còn dò la được, sắp tới trong giới giang hồ bạch đạo tổ chức "Đại Kiếm Hội" nào đó, tụ tập võ lâm nhân sĩ khắp nơi. Điều đáng nói, Kiếm Hội này không chỉ bang phái Đại Tống, ngay cả lân bang cũng sẽ có đại diện tham dự.
Người ra vào càng nhiều, phản gián càng mệt mỏi.
Từ mấy ngày trước, lại thêm vài nhóm người từ phía tây xuyên cửa ải, không đi thẳng đến Giang Nam - địa điểm Kiếm Hội kia mà lại dừng chân tại Trường An. Mật sứ kinh thành lại phải chia người theo sát. Không ngờ kiểm soát khắp nơi vẫn rơi ra một đám lọt lên Chung Nam gây sự.
"Chúng cố ý đánh lạc hướng?" Kha lão nghĩ nghĩ.
- Chu Thông ra sao?
- Chu phó sứ bị thương.
- Bị thương? - Đến lượt Cảnh Dương bị bất ngờ.
Thạch Sơn theo Nguyệt Dung đi Hà Bắc, Chu Thông kiêm nhiệm Hổ tổ. Lần này Chu Thông dẫn cả tổ làm công tác vòng ngoài cho Triệu Cát.
Dù không có Kha lão đi cùng, nhưng tính riêng về giao chiến, Hổ tổ là tinh anh của Mật Thám tự, bản thân Chu Thông cũng là cao thủ. Lần này hầu cạnh Hoàng đế ngoài Cấm vệ quân còn có cả Vũ Lâm quân. Nếu ngay cả Chu Thông cũng bị thương, vậy đối phương phải cực khó chơi.
Hơn nữa, Chung Nam là đất Toàn Chân, không thể cứ muốn lên núi là lên.
Thêm vào đó, chỉ chục dặm phía bắc là Liệt Diễm Trang, chỗ này có hai lão "cung phụng" của Triệu Hoàng tộc, đẳng cấp sắp chạm thần tiên, đến cành cây ngọn cỏ cách mấy dặm lay động e rằng cũng biết, kẻ nào điên lại "động thổ trên đầu Thái Tuế" như vậy?
"Là hắn?" - Kha lão nhíu mày.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!