Trường An, Thất Tú các.
Đây là lầu cao nhất, cả lầu chia thành nhiều gian phòng, phòng nào cũng trang hoàng xa hoa, có điều tất cả cũng chỉ phục vụ cho một người.
Lúc này trong phòng lớn, một nữ tử đang ngồi quay lưng chỉ lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng nõn, bên cạnh nàng ta là Trác Quân Như.
- Nữ nhân trong phòng muội, muốn ở đây đến khi nào?
- Yên Nhiên tỷ, đó là tỷ tỷ của muội ... - Trác Quân Như đáp.
- Lúc trước nhập các, muội chưa từng nói mình có tỷ tỷ ...
Nữ tử ngồi kia hóa ra là Kỷ Yên Nhiên, vị lão bản "bí ẩn" đằng sau cả hệ thống Thất Tú phường.
Kỷ Yên Nhiên gần như chưa bao giờ lộ diện, nhưng tiếng tăm không ít, còn mang màu sắc thần bí.
Nghe nói năm đó có một họa sĩ nổi danh đến Thất Tú các giải trí, may mắn bắt gặp bóng dáng nàng ta ở lầu cao. Trở về hắn nhớ lại, vẽ thành bức "Họa Các tiên tử". Bức tranh này ngay trong lần trưng bày đầu tiên đã bị đánh cắp, từ đó đến nay không ai biết tung tích. Nghe nói giá trị của nó trong giới săn đồ đã lên đến ngàn lượng hoàng kim.
Giới thượng lưu từ đó biết ở lầu cao nhất Thất Tú có một vị nữ chủ nhân, nhưng không kẻ nào gặp mặt được. Thậm chí không ít giang hồ cao thủ từng liều lĩnh đột nhập, kết cục hôm sau đều phơi thây giữa phố. Về sau giang hồ đành lấy luôn "Họa Các tiên tử" đặt cho nàng ta, nhưng tuyệt nhiên không còn ai có ý tìm hiểu.
Trác Quân Như giọng mềm nhũn :
- Ài, không sao đâu mà. Tốn kém bao nhiêu muội trả là được.
- Vấn đề không phải tiền bạc, muội cũng biết Thất Tú chúng ta là ...
- Tỷ yên tâm đi. Tỷ ấy cũng đến từ Tây Vực, tính tình rất tốt, lại rất ít nói. Tỷ không biết thôi, người trong thiên hạ nói chuyện được với tỷ ấy không đến mười người đâu.
- Vậy sao?
Trác Quân Như cười khổ. Xem chừng Yên Nhiên tỷ không phải lo lắng chuyện "người lạ", trái lại có mùi ghen tỵ.
Bấy lâu Kỷ Yên Nhiên tự phụ mình xinh đẹp cao quý không thể chạm, chẳng ngờ ngay trong Thất Tú xuất hiện một vị còn thoát tục hơn cả nàng ta, lại "ăn không ngồi rồi", khiến Kỷ Yên Nhiên vô cùng khó chịu.
Nói rồi Kỷ Yên Nhiên vẫy tay, ngón tay thon dài không chút tì vết :
- Lát nữa có đại tiệc, muội sắp xếp tỷ muội đi. Nếu cần muội cũng nên ra xem sao ...
- Đại tiệc? Là ai mà cao giá như vậy?
Trác Quân Như là Đệ nhất vũ sư của Thất Tú các, bình thường nàng luôn ở sau rèm dạy múa cho đám vũ cơ, rất ít khi đích thân ra biểu diễn.
- Cao Cầu, nghe nói đi sứ Bắc Kim, bày yến tiếc lên đường. Ngoài ra còn có hai người muội cần để tâm, một tên Lâm Xung, người kia là Khương Tuấn.
- Lâm gia và Khương gia?
"..."
Hai mỹ nữ bàn bạc gì đó suốt cả canh giờ Trác Quân Như mới rời phòng.
Vừa về phòng riêng, đã thấy Liễu Thanh Nghi đang vuốt ve vài bộ đồ trẻ con. Trác Quân Như liền nhoẻn miệng trêu đùa :
- Trời, ai đây? Còn đâu là Thần Cung Cung chủ a, muội còn tưởng khuê phòng oán phụ nào?
- Muội về rồi à?
Liễu Thanh Nghi càng lúc càng khác, dịu dàng hiền từ hơn rất nhiều.
- Hài tử nhanh xuất hiện nha, cô cô chờ mệt lắm rồi đây.
- Ừm, khoảng 2 tháng nữa. - Liễu Thanh Nghi ánh mắt từ ái nhìn xuống, bụng nàng đã rất lớn.
Trác Quân Như ngồi xuống, tay giúp Liễu Thanh Nghi gấp đồ, hỏi :
- Tỷ cứ như vậy sinh nó ra sao? Vậy còn ... Dù sao cũng nên thông báo cho hắn, về sau Tiểu Vân có hỏi đến ...
"Tiểu Vân" có lẽ là tên đứa nhỏ sắp ra đời.
Liễu Thanh Nghi nghĩ gì đó, gương mặt tuyệt trần của nàng thoáng qua vẻ lạc lõng :
- Không cần thiết, người cha này, có cũng như không.
- Có phải người kia hơi tầm thường nên tỷ ... - Trác Quân Như cẩn thận dò hỏi.
Liễu Thanh Nghi im lặng không đáp.
...
Lăng Phong buồn bực trở lại quán nước, vừa ngồi xuống bàn định kêu tính tiền thì từ ngoài có hai người đi vào, một thanh niên và một đứa trẻ.
Loáng thoáng nhìn thấy tên thanh niên mặc đồ đạo sĩ, Lăng Phong đành ngồi im. Hắn trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đạo sĩ. Còn nhớ lần nọ đang ăn uống ngon lành bị một tên đạo sĩ điên hô loạn cái gì "đại ma đầu", báo hại Lăng Phong mấy ngày sau đều nghĩ mình là "ma đầu" thật.
Tên đạo sĩ kia cởi áo tơi để sang một bên, nhìn đứa trẻ nói :
- Ngồi xuống đi.
Đứa trẻ kia có vẻ không muốn nghe theo, bị tên đạo sĩ nhấn xuống.
- Ông chủ, lại đây.
- Đạo trưởng cần gì?
- Trước tiên cho ta một vò Hạnh Hoa Thôn.
Chủ quán muốn cười, dạo này tu đạo cũng thật thoải mái, bình thường kiêng rượu thịt, không uống thì thôi, đã uống gọi hẳn hàng xịn.
- Đạo trưởng nói đùa, tiệm của lão làm gì bán nổi loại rượu đó, chỉ có rượu gạo thôi, ngài có dùng không?
Tên đạo sĩ hơi mất hứng, tiếp tục nói :
- Tùy đi. Ngoài ra, bần đạo muốn tìm xe ngựa đến huyện An Đức, không biết ...
Cả quán yên tĩnh, chỉ có bàn Lăng Phong vẫn tự nhiên ăn uống như không.
Tên đạo sĩ kia biết mình nói hớ, vội chắp tay nói :
- Các vị đừng hiểu lầm. Bần đạo là người Sơn Đông. Đứa nhỏ này cả nhà bị người Liêu hãm hại ...
Cô bé kia muốn nói gì đó, nhưng miệng chỉ "ú ớ" như bị câm.
Tên đạo sĩ tiếp tục :
- ... bần đạo mang nó về lại cố hương, bái lạy mộ cha mẹ nó một lần.
Không khí lúc này mới bớt căng thẳng chút ít.
Lăng Phong bề ngoài ra vẻ ăn uống không quan tâm, thực tế hắn đang dỏng tai lắng nghe. Người ở đây dùng khẩu âm Sơn Đông hơi nặng, Lăng Phong nghe chữ hiểu chữ không.
- Ài, tội nghiệp.
- Cái đám cẩu Liêu đó, ta nếu sinh sớm mấy năm, đã có thể ra chiến trường giết chúng.
- Bọn chúng bị người Kim đánh cho tan nát đấy thôi, chạy khắp nơi như chó dại, đáng kiếp.
- Đạo trưởng, Đức Châu bây giờ là đất của đám Liêu trú ẩn, ngài đến đó khác gì tự hại mình?
Tên đạo sĩ đưa tay vuốt mấy cọng râu ngắn củn, cười nói :
- Haha, bần đạo tuy pháp lực không bằng sư phụ, nhưng Liêu tặc man di lại chẳng là gì.
- Nói cũng phải, đạo trưởng cứ dùng pháp thuật giết hết chúng đi ...
- Lại nói, không hiểu sao Vương gia lại để cả cái Đức Châu cho chúng tị nạn, giết sạch đi mới phải đạo, giữ lại có ích gì?
"..."
Đức Châu ở phía bắc phủ Đại Danh, cũng là một trong hơn 20 châu của Hà Bắc. Châu này nằm ngay phía Nam phủ Hà Gian, lần trước Lăng Phong vượt sông từng ngang qua.
Người Liêu - Khiết Đan bị người Kim - Nữ Chân đánh tan đàn xẻ nghé, phần lớn chạy theo vua Liêu về thảo nguyên tây bắc, một bộ phận nhỏ chạy về phía nam xin hàng nhà Tống. Nhà Tống ghét Liêu vô cùng, không chấp nhận hàng, giết bỏ không ít.
Lúc Yên Vương khởi binh, cùng lúc lại có vài nhóm người Liêu từ Tây Kinh chạy tới. Yên Vương thiếu quân thiếu người, quyết định ngầm thu nhận bọn họ, nhưng bề ngoài lại đổ cho "ý chỉ" của triều đình, nhân đó kích phát dân biến, lấy cớ làm phản.
Về sau, Yên Vương đẩy hết dân tị nạn Liêu khỏi Đại Danh ra Đức Châu, để Thường Thắng quân kiểm soát. Đức Châu nằm sát biên giới Tống - Kim, Yên Vương xem ra coi người Liêu như cái "đệm thịt" với Kim Quốc. Kim - Liêu thù nhau hơn hẳn Tống - Liêu, đám người Liêu này khó lòng theo Kim phản Yên. Ngược lại, một khi người Kim có dị biến, đầu tiên Đức Châu sẽ thành "còi báo động" cho Yên Vương, có giết chóc cũng là giết người Liêu, người Yên vô sự.
Về cơ bản, đây là một con dao hai lưỡi. Người Liêu có thể không phản Yên thật, nhưng việc Yên Vương nhận bảo hộ "kẻ thù" sẽ dễ dàng tạo cớ cho người Kim gây sự. Vấn đề chỉ nằm ở thời cơ, một khi chín muồi, chắc chắn Kim sẽ dấy binh. Nói không xa, bấy lâu Kim - Tống là đồng minh, nhưng người Kim vừa âm thầm hỗ trợ Yên Vương phản Tống, vừa nhích dần từng chút một xuống phía nam. Hiện tại, Thiên Sách phủ nhà Kim lại quay ngược phá Yên, cố ý gây hỗn loạn, "đục nước béo cò".
Chu Tiểu Xuyên bỗng hích tay Lăng Phong, nháy mắt ra hiệu.
Lăng Phong lơ đễnh liếc qua.
Kia chính là cô bé người Liêu hắn từng cứu. Cô bé ngồi ở kia tuy bộ dáng lem luốc rách rưới, nhưng Lăng Phong vẫn nhận ra. Hắn quay lại nhìn Chu Tiểu Xuyên ý tứ xác nhận, Chu Tiểu Xuyên gật đầu nói nhỏ :
- Lúc chiều, Đại tiểu thư tình cờ gặp nó. Lúc đó đệ còn ngờ ngợ, bây giờ nhìn lại thì chắc chắn rồi. Cũng chính tên đạo sĩ kia chặn đường Đại tiểu thư ...
Nhưng điều làm Lăng Phong bất ngờ hơn, cái tên đạo sĩ kia ... chính là tên "điên" lần nọ, "Nhất Thanh tiên sinh".
Lăng Phong mắt vừa liếc đến, đối phương cũng tình cờ nhìn ngược lại.
Hai bên nhìn nhau, im lặng giây lát.
Ngay sau đó ...
- Yêu ma nhà ngươi vẫn còn sống? - Đây là tiếng tên đạo sĩ.
- Đồ mũi trâu của ngươi vẫn chưa khâu lại? - Đây là Lăng Phong.
- Lại là thằng này, đã nói rồi, muốn xin ăn thì nói một tiếng. - Đây là của Tần Quyền.
- Tội lỗi, tội lỗi. - Đâu đó còn có tiếng niệm Phật.
"Nhất Thanh tiên sinh" tay rút kiếm, miệng hét lên :
- Quý đồng hương cẩn thận, kẻ này yêu ma nhập thân, bần đạo sẽ bắt nó hiện hình ...
Lăng Phong biết lúc này gây động tĩnh lỡ đâu kéo lính tới thì mệt ra, đảo mắt một cái chửi ngược lại :
- Đạo sĩ thối, rõ ràng bắt cóc nữ hài làm bậy, còn bày đặt đi trừ ma diệt tà?
Cả góc phố rộn ràng náo nhiệt, gà chó loạn xạ.
- Nhìn thấy cây kiếm này không? Nói cho ngươi biết, đây là bảo vật ta chôm của sư phụ ... à quên ... sư phụ truyền cho ta, mỗi một vạch là một yêu ma bị thu phục ...
- Cái thứ đạo sĩ đui mù, lần này ông đánh cho mày thành quỷ, để xem ai mới là quỷ ...
- Đừng hòng uy hiếp ta, lần này có máu chó ở đây, xem ngươi chạy đâu ...
"Gâu gâu"
- Chó thằng nào nuôi thất đức như vậy? Nhảy cả vào mồm ông sủa ...
- Tứ ca, tự lo đi nha. Mưa gió thế này dính máu chó không có chỗ hong khô, thối lắm ...
- Ài ài các vị, thỉnh nghĩ kỹ, nghĩ kỹ. Chuyện giang hồ a, có thể dùng miệng thì dùng miệng, không nên động đao kiếm ...
- Dừng, ngươi lại là thằng nào?
- Tại hạ cũng là người trong giang hồ, là ... tiểu nhị ở đây. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!