Chương 163: Gỡ gạc 1 chút mặt mũi

Mấy trăm dặm phía nam Đại Danh. Chỗ này là phủ Ứng Thiên, Sơn Đông.

Ứng Thiên, Khai Phong, Tế Nam là ba thành lớn, cùng được xem như thủ phủ Sơn Đông. Khai Phong là Trung phủ, Ứng Thiên là Đông phủ, Tế Nam là Tây phủ. Dù vậy, vì Khai Phong còn có tên khác Đông Kinh, khiến dân chúng ở xa hay nhầm lẫn giữa Ứng Thiên và Khai Phong, đôi khi còn tưởng cùng một chỗ.

Lúc này, cách tường thành Ứng Thiên chục dặm, gần địa phận huyện Trữ Lăng, một doanh trại rất lớn đang được dựng lên.

Quanh Ứng Thiên có 6 huyện trấn. Huyện Trữ Lăng có địa thế hơi cao hơn xung quanh, nơi này thời Tần Hán từng là một thành lớn, bởi vậy tiện cho việc quân bị.

Trong doanh trướng.

Yên Vương Triệu Doãn trên người vẫn để nguyên khải giáp hoàng kim, đây chính là bộ Tỏa Tử Hoàng Kim giáp, Lăng Phong từng nhìn thấy một mảnh của nó hồi ở Lạc Dương.

- Bẩm Vương gia, Hà Bắc ...

Triệu Doãn vẫn bất động, mắt nhắm hờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Suốt một tuần liền, quân Yên công Khai Phong tổn thất thảm trọng, nhưng không cách nào hạ thành, trong quân bắt đầu lung lay. Ngược lại viện quân Tống từ Hà Nam kéo lên ngày càng đông, khiến Triệu Doãn buộc phải bỏ Khai Phong gấp rút chạy sang công Ứng Thiên làm bàn đạp, đồng thời lấy lại sĩ khí. Dù sao, cho quân vào thành trú vẫn an toàn hơn rất nhiều để ngoài doanh trại, không biết bị đánh úp lúc nào.

Ngoài ra, Hà Đông sinh biến, Triệu Doãn đã cử Quốc sư đi xử lý. Chỉ là nếu chẳng may không thành, quân Tống từ Hà Đông đánh xuống, hoặc tệ nhất đánh luôn sang Hà Bắc, lúc đó quân Yên ở Sơn Đông sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Tên tướng quân kia tuy hơi sợ hãi, nhưng chuyện ở Hà Bắc quá lớn, gã đành làm liều nói hơi to :

- Bẩm Vương gia ...

- Chuyện gì? - Triệu Doãn choàng tỉnh, không khỏi khó chịu.

Tên tướng quân kia run rẩy nói :

- Bẩm Vương gia, Hà Bắc có chuyện ...

- Hà Bắc ... - Triệu Doãn lơ đễnh, đột nhiên đứng hẳn lên, mắt trợn trừng quát - ... Hà Bắc? Chuyện gì ở Hà Bắc?

Tên tướng quân kia không dám nói lung tung, liền quay sang nhìn kẻ bên cạnh.

Kẻ đi theo mặc giáp nhẹ bằng mây, lại khắp người bụi bặm. Kẻ này chính là thủ hạ dưới tay Triệu Diễn, may mắn sống sót khỏi màn "tẩy rửa Đông cung" ở Đại Danh của Triệu Hanh.

- Bẩm Vương gia, Thế tử Điện hạ ... bị sát hại.

- ... - Triệu Doãn muốn nói gì đó, nhưng người lão đột nhiên lung lay, mồm miệng méo xệch.

Tên tướng quân quá kinh hoảng, một mặt hậm hực trách tên kia không biết cách bẩm báo, mặt khác hô loạn :

- A, Vương gia ... người đâu ...

- Không cần ... nói đi. - Triệu Doãn ngồi từ từ xuống ghế, tay bám vào bàn, hai mắt long lên, cường tự bản thân nghe tiếp câu chuyện.

- Dạ ... dạ ... - Tên lính kia bị vẻ mặt của Triệu Doãn làm cho run rẩy.

- Nói đi ... muốn chết sao? - Tên tướng quân nhắc nhở, gã đang rất ân hận.

Hôm nay đến lượt gã phụ trách ngoài cổng doanh, thằng nhãi này bộ dáng khổ sở cưỡi ngựa xin vào, nói Hà Bắc có chuyện lớn dính đến Đông cung, còn đưa cho gã ít tiền, vì vậy gã mới dẫn vào. Đưa vào coi như không sao đi, thằng này vừa vào đã làm một câu động trời như vậy, Yên Vương khùng lên chém luôn cả hai thì rõ oan ức. Nếu biết liên quan Thế tử sống chết, gã có nhận vàng cũng không dám theo vào.

Tên kia lẩy bẩy nói :

- Nhị Vương tử ... trời chưa sáng dẫn người tới Đông cung, lúc đi ra Thế tử Điện hạ đã ...

Tên tướng quân bên cạnh run lên. Tiền phương đánh mãi không xong, hậu phương đã sinh loạn. Điều này nếu lộ ra ngoài, chỉ e quân tâm mất sạch.

Yên Vương lúc xuất quân giấu nhẹm chuyện Triệu Hanh, còn công bố muốn vì Triệu Hanh mất tích đòi triều đình công đạo. Hơn thế còn làm lễ cho Triệu Diễn, nói Triệu Diễn mới là chân mệnh, được thiên địa phù hộ khỏi bệnh gì đó. Bây giờ đùng một cái người đáng ra đã chết lại xuất hiện, giết luôn huynh trưởng, chấm dứt "thiên mệnh phù hộ", chẳng khác nào tát vào mặt Triệu Doãn.

Yên Vương nhắm mắt lại, người như già đi cả chục tuổi.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Lão không nghĩ ra nổi, đứa con trai thứ của mình vì điều gì lại làm bừa vội như vậy. Lão đã tính trước khả năng "huynh đệ tương tàn" này, cũng lo lắng Triệu Hanh bị kích động làm hỏng đại sự, vì vậy nhân Quốc sư trở lại Hà Bắc, đặc biệt gửi lời dặn dò Triệu Hanh ẩn nhẫn. Chẳng ngờ ...

Triệu Doãn mắt vẫn nhắm, nói :

- Đông cung bây giờ ra sao?

- Đông cung không còn ai, nô tài có lẽ là người ... duy nhất thoát ra được.

- Bên ngoài phố phường thế nào? - Triệu Doãn hỏi tiếp.

- Lúc nô tài rời đi, phố phường ... tạm thời vẫn bình yên. - Tên kia cố gắng nói, mồ hôi đã ướt đẫm lưng.

Triệu Doãn mở mắt ra, hỏi :

- Ngươi kể chuyện này cho bao nhiêu người rồi?

- Nô tài ... chỉ kể qua cho vị tướng quân này. - Kẻ kia đáp luôn.

Triệu Doãn liếc mắt.

Tên tướng quân kia nghĩ ra gì đó, sụp xuống lạy lục, đập đầu bang bang :

- Vương gia tha mạng, mạt tướng nhất định kín miệng ... Không, mạt tướng cái gì cũng không biết, thề vì đại nghiệp của Vương gia cố gắng.

Tên lính lúc này mới choàng tỉnh, cũng quỳ xuống, nhưng miệng đã cứng đơ, không thể nói, cũng không biết nói gì.

Gã lúc này mới tỉnh ngộ.

Thà rằng lúc kia trốn thoát luôn, đi biệt tích còn có đường sống, đằng này chạy tới Ứng Thiên đòi "mật báo", lúc này mới chân chính chui đầu vào chỗ chết.

...

Quay lại Luận Kiếm Phong.

Trận bán kết đầu tiên vừa kết thúc. Mặc dù Chúc Tề Bưu phút cuối tung ra một nộ chiêu khá kỳ quái, nhưng rút cục vẫn bị Trương Quân Bảo dùng Lưỡng Nghi Kiếm pháp quen thuộc đánh bại.

Trương Sư Chính không thèm chờ báo tên đã nhanh chóng bước lên. Gã ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt còn cố ý hơi nghiêng về bên trái, bởi Trương Sư Chính nghe đám sư muội bàn luận góc mặt này của mình "ăn ảnh" nhất. Có điều, gã dù cố đi chậm nhất có thể, bên dưới lại chả có tiếng trầm trồ nào.

Trương Sư Chính nhìn xuống, mặt mày chưng hửng.

Hóa ra bao nhiêu hào quang đều bị Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển lấy sạch sẽ.

Đám nữ đệ tử đang vây lấy "Trương Soái ca" liếc mắt đưa tình. Còn đám nam đệ tử mắt tên nào cũng dõi theo bước đi của Tiểu Uyển không rời.

Tiểu Uyển hôm nay giản dị như thường ngày, nhưng vẫn vô cùng thu hút. Nàng chỉ mặc một bộ đạo bào màu xám không hoa văn gì, mái tóc dài được cột cao lên, nhìn qua rất có khí khái hiệp nữ.

Nói đến ăn mặc, mặc dù cùng là nữ tu, nhưng so với Tiểu Uyển, các tỷ muội khác lại rất chăm chút "hình tượng". Dù sao cũng là thiếu nữ, yêu làm đẹp. Đại loại đạo bào đều thêu thêm hoa hòe, dây chuyền hoa tai vòng tay loạn xạ cả lên. Hôm qua đánh vòng loại, đám Sở Linh còn trang điểm nhẹ, lên đài anh em đều lác mắt cả, nghe nói đang họp bàn xếp hạng lại "Toàn Chân Thất Mỹ".

Các tỷ muội trong Thất Mỹ kiếm được bao tiền đều đổ cả vào làm đẹp, trong khi Tiểu Uyển tích từng chút một, chờ ngày gặp gỡ Đại ca. Tiểu Bích thân thiết còn thường đùa rằng "Uyển tỷ" đang tự lo của hồi môn cho tương lai, làm Tiểu Uyển mặt mày đỏ bừng.

Ở dưới, vài khán giả còn chưa ngắm đã mắt thì trận đấu đã kết thúc.

- Ặc, nhanh vậy? Ai thắng?

- Ta nói rồi, hắn ta nhất định nhường, lấy lòng người đẹp a ...

- Ta thấy hình như ... không phải nhường đâu. Đang ôm ngực đau đớn kia kìa. Vả lại, đánh thắng chinh phục muội ấy không hay hơn sao?

"..."

Bất kể bên dưới bàn luận ra sao, tình hình trên đài quả thật bất ngờ.

Tiểu Uyển thắng, thắng cực nhanh, thậm chí chưa đến mười chiêu. Y như những gì Trương Sư Chính làm với Phan Sư Quân hôm qua, không để chút "mặt mũi" nào cho đối phương.

Trương Sư Chính thua, vì gã quá chủ quan, không chịu tập trung. Tâm ý gã chỉ lo đến trận chung kết, bước lên đài ra sao, thắng Trương Quân Bảo thế nào. Thậm chí gã nghĩ cả đoạn thắng xong nên nói câu gì cho "hoành tráng", tưởng tượng đám đông trầm trồ nhìn mình này nọ. Tâm không vững, khí lực chưa kịp vận hành thì Tiểu Uyển đã ra tay.

Hai người học cùng một lò, chiêu thức giống nhau, Tiểu Uyển lại vô cùng xuất sắc, Trương Sư Chính dù tập trung đánh chưa chắc thắng nổi. Bây giờ một bên kiếm kèm theo khí, một bên "trần trụi" khí không kịp xuất ra, càng đỡ lại càng loạn, thua trận như núi đổ, rất chóng vánh.

Trương Sư Chính đi xuống chả khác gì đi lên, chả thèm chờ ai công bố đã ôm ngực hậm hực bỏ luôn xuống núi.

Dương Sư Phong và vài tên chạy vội theo :

- Sư huynh, huynh ... nhường à?

- Dĩ nhiên huynh ấy phải nhường rồi. Đánh thắng cũng chả hay ho gì, lại bảo ức hiếp nữ nhi. - Một đứa khác nói.

Trương Sư Chính mặt mày ủ dột, không nói nổi câu nào.

Thà rằng thua Trương Quân Bảo, gã còn bực tức mà chửi đổng được, đây lại thua vào tay sư muội, cũng là người mà gã để ý bấy lâu, chửi cũng không được không chửi cũng không xong.

Trương Sư Chính đột nhiên khựng lại. Dương Sư Phong khó hiểu hỏi :

- Sư huynh sao vậy? Quên gì à? Cần ... đệ quay lại lấy hộ không?

"Quên mặt mũi, ngươi lấy nổi không?" Trương Sư Chính hậm hực nghĩ thầm, tiếp tục xuống núi.

Vừa rồi gã cư xử hơi kém. Ít ra lúc thua mặt mày cứ tươi cười chúc mừng người đẹp, người ta càng nghĩ gã đang nhường thật, hơn nữa còn ăn điểm trong mắt Tiểu Uyển. Đằng này cúp đuôi chạy như "chó nhà có tang", bao nhiêu hình tượng đều mất sạch. Lúc này gã nghĩ ra thì đã muộn, muốn quay lại gỡ gạc cũng bó tay.

Bây giờ Trương Sư Chính chỉ cầu cho Tiểu Uyển thắng nốt Trương Quân Bảo, lúc đó gã mới đỡ nhục chút đỉnh.

Sau lưng gã, có tiếng thông báo vang lên :

- Tiếp theo, trận chung kết giành ngôi vị quán quân ...

Trận chung kết cuối cùng cũng đến, cuộc gặp gỡ giữa đôi "kim đồng ngọc nữ" Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!