Chương 159: Căng

Hai năm. Từ một kẻ đói khổ đi làm thuê, không chút võ công, xương cốt yếu ớt, Lăng Phong hiện tại thành thạo một bộ Trường quyền, một bộ Phi đao, hai bộ thân pháp tùy ý chạy nhảy, thậm chí sắp đạt được mức độ "đạp không" bay như chim. Nói chung dư sức ra đường ăn hiếp các loại "trẻ trâu". Tốc độ này tính ra đã rất "khủng bố".

Chỉ tiếc, Lăng Phong khởi đầu quá muộn. Lúc này hắn chỉ hận đầu thai sớm một chút, tốt nhất từ lúc mới sinh ra, như vậy có khi bây giờ đã là đại cao thủ.

Trên bãi đất trống hỗn chiến đang xảy ra, tiếng đao kiếm hô hét loạn xạ. Tạm thời có ba cặp nổi bật nhất. Đại Đao, người cầm côn phe Mật Thám tự và Lăng Phong. Mỗi người đối đầu một trong ba cao thủ Thiên Nhẫn.

Đại Đao trong mắt Lăng Phong rất mạnh, nhưng chỉ ngang ngửa đối phương.

Người cầm côn bên Mật Thám tự không ngờ cũng rất lợi hại, đang bất phân thắng bại.

Cặp Lăng Phong hai bên chỉ đứng yên nhìn nhau, nhìn bề ngoài yên tĩnh nhất thực tế lại vô cùng căng thẳng.

Đối thủ của Lăng Phong mặc trường bào tím xám, phủ dài từ cổ đến tận chân, một tay cầm trượng, đầu trượng hình trảo năm ngón. Khuôn mặt gã vuông vức, mắt sâu thâm trầm, trên trán có một hình xăm màu tím không rõ hình thù. Có lẽ nhờ hình xăm này Thành Bích mới đoán đối phương là người Thiên Nhẫn giáo, thậm chí thân phận khá cao.

Chưa đến một khắc thời gian Lăng Phong đã biết mình thua chắc. Oái oăm thay, thần lực một khi "đặt bài ra đánh" chỉ có đánh đến cùng. Bình thường, cao thủ dùng thần chỉ xuất hiệu ứng bổ trợ cho chiêu thức tay chân, rất ít khi đem luôn ra so "nhiều ít". Đây là cách "trần trụi hạ đẳng" nhất, cũng tổn hại nhất. Trừ khi bọn họ tự tin trong một chiêu đánh bại luôn đối phương, nếu không kéo dài bao nhiêu cả hai tổn thất bấy nhiêu, chả lợi lộc gì.

Trong chiến trận, cao thủ về thần khá giống class pháp sư, chủ yếu đứng sau tấn công xa, cần được che chắn bảo vệ. May cho Lăng Phong, đám sát thủ đi cùng Mộc Hàm Yên đã bị phe Nam phủ và Mật Thám tự quấn lấy, nếu không hắn không thể đứng yên một chỗ mà thi triển.

Thành Bích đứng cạnh Lăng Phong, nàng đang âm thầm hối hận.

Mấy ngày trước Mộc Hàm Yên xuất hiện ở Hà Bắc, Thành Bích tuy nghi ngờ nhưng chỉ đến gặp mặt dò xét thái độ, cũng chính là đêm Lăng Phong đụng Ngân Diện. Mộc Hàm Yên lúc đó tỏ vẻ khiêm nhường, nói phái đoàn Bắc Kim sang Yên bàn bạc chuyện hợp tác, cô ta chỉ đi theo "vui chơi thăm thú", khiến Thành Bích lơi lỏng theo dõi. Không nghĩ "tiểu nha đầu" kia đi chơi đem cả đội hình này theo, còn phục kích ngược lại Thành Bích ngay trên sân nhà của nàng.

Thành Bích cũng luyện thần, nhưng nàng không có ý định giúp Lăng Phong. Nàng đang quan sát Đại Đao, chỉ cần Đại Đao thắng thế, nàng sẽ tìm cách cũng gã thoát ra. Đám thủ hạ coi như bỏ, Lăng Phong cũng không ngoại lệ.

Mộc Hàm Yên giống như nhìn ra tâm tư Thành Bích, cười nói :

- Thành Bích tỷ tỷ, bây giờ trong thành đang rất loạn, tỷ ở lại đây đi thôi.

- Ý Hàm Yên muội muội là gì? - Thành Bích hỏi lại, cũng cố gắng dùng giọng điệu vui đùa.

Mộc Hàm Yên ngước đầu ra vẻ tính toán, nói :

- Có lẽ giờ này Triệu Diễn đã chết, Triệu Hanh đang ổn định thế cục rồi.

Thành Bích hơi run, chuyện lớn như vậy, thủ lĩnh Nam phủ như nàng lại không hề hay biết.

Mộc Hàm Yên lại nói :

- Tỷ cũng không cần lo lắng nữa. Từ giờ, chuyện Nam phủ giao lại cho muội là được.

- Ngươi giúp Triệu Hanh? - Thành Bích nghĩ ra gì đó.

- Tiện tay thôi. - Mộc Hàm Yên hơi nghiêng đầu bâng quơ.

- Thật không ngờ, tuổi nhỏ mà dã tâm lớn như vậy.

- Hihi, muội chỉ tình cờ biết kế hoạch của hắn. - Mộc Hàm Yên nhoẻn miệng cười nói.

- Hừ, chuyện hôm nay cũng "tình cờ" đi.

- Ý, tỷ nói đúng rồi. Muội biết trong thành hôm nay có binh biến, đành kiếm cớ ra khỏi thành tránh, không ngờ lại gặp tỷ ở đây.

Thành Bích trầm xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác "ghê sợ".

Thành Bích bấy lâu tự tin khả năng diễn xuất của mình đệ nhất thiên hạ, nhưng gặp phải Mộc Hàm Yên, nàng mới biết đâu mới là đẳng cấp. Cùng là nữ nhân với nhau, lại từng trải hơn, nhưng Thành Bích không cách nào phán đoán nổi tâm tư của "tiểu nha đầu" 18 tuổi kia. Cũng khó trách Lăng Phong gọi nàng ta là "yêu nữ".

Lúc này, Lăng Phong đang toát mồ hôi đứng không vững.

Thần lực của Lăng Phong chưa chắc ít hơn đối phương, nhưng kinh mạch của hắn lại thua kém, có dấu hiệu quá tải.

Trong giang hồ, luyện thần là một thú vui "tao nhã và cao sang", dùng thể hiện đẳng cấp thì được, đem ra đánh đấm thì sát thương lại chả bao nhiêu. Lăng Phong bấy lâu cũng chỉ đem ra "nhìn lén" nữ nhân tắm rửa, thi thoảng gây choáng, gần như chả giết nổi ai, không khác gì thứ "vô dụng".

Thực tế, trong giang hồ vẫn lưu truyền, luyện thần chẳng qua bị thất truyền, sức mạnh thực sự của nó không hề tệ như hiện tại.

Bởi đời thực không có "chỉ số sức mạnh" như trong game, cũng không phân cái gì "Đấu Thánh" "Đấu Đế" như trong truyện, nên hiện tại luyện thần tuy không còn uy lực, nhưng lại trở thành một loại thước đo "đẳng cấp". Ngoài ra, lúc cần thiết, thần lực có thể đem ra đấu một cách "trần trụi", ai hết trước thì thua, đã thua cạn phải "cày cuốc" lại từ đầu.

Ra đường đụng kẻ nào dùng thần lực, người ta mặc định kẻ đó là cao thủ. Bởi luyện thần cần tinh - khí dồi dào tích hàng chục năm, còn cần "ngộ tính" và cơ may. Dù chăm chỉ cần cù bao nhiêu, đầu óc kém cỏi, số mạng xui xẻo, những thể loại này không bao giờ luyện thần nổi.

Trở lại chiến trường, Lăng Phong máu rỉ ra ở miệng, nhìn chằm chằm đối phương bực bội.

Lăng Phong không hiểu vì sao tên khùng này chọn mình. Kẻ kia vừa bước ra, chả thèm chào hỏi ý kiến gì đã nhằm ngay Lăng Phong tấn công. Đã thế không khác gì kẻ thù ba đời gặp lại, không cho Lăng Phong đường lui nào.

Quyển bí kíp Liễu Thanh Nghi để lại, Lăng Phong vẫn dành thời gian luyện. Chỉ là, khai thông huyệt vị, tôi luyện kinh mạch, thực tế các bước rất dễ dàng, đưa cho đứa trẻ đọc có khi cũng làm được, chẳng qua nó đòi hỏi thời gian rất dài, không có cách nào vội được. Dù chỉ dẫn của Liễu Thanh Nghi có thượng thừa bao nhiêu, cũng không thể biến một tên mù mịt về tinh - khí - thần như Lăng Phong trong nửa năm thành cao thủ nổi, loại chuyện này có lẽ chỉ trong phim.

Kinh mạch chưa hoàn thiện khiến Lăng Phong như quả bóng, thần lực bị kích phát cứ thế từ đan điền tuôn ra, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được.

Ngay lúc Lăng Phong tưởng như sắp nổ tung, dị biến phát sinh.

...

Bãi đất sau lưng, đám sát thủ phe Kim dần dà chiếm ưu thế.

Nguyệt Dung tay đã có vết thương nhẹ, thoát khỏi vòng chiến rút về cạnh Lăng Phong, giọng trầm thấp :

- Không ổn, chúng ta ... có lẽ phải chết ở đây.

Nàng không cam tâm, giọng điệu hình như còn hàm ẩn ý tứ gì khác.

Thành Bích hỏi :

- Không thể đột phá ra?

- Không thể. Ta đã thử, chúng dùng kế tiêu hao, không cho chúng ta thoát ra.

Thành Bích thực tế nghĩ ra một cách khá hay, "bắt giặc bắt vua", chỉ cần chụp được Mộc Hàm Yên, tất cả sẽ dễ dàng giải quyết. Theo nàng biết, "yêu nữ" kia không biết chút gì về võ công.

Chỉ tiếc, Mộc Hàm Yên được một nhóm thủ hạ bảo vệ kín mít, thậm chí trang phục giáp trụ rất khủng bố, hoàn toàn khác đám sát thủ kia.

Tất cả tưởng chừng bế tắc chờ chết, từ phía xa bỗng một đám cát bụi nổi lên.

Đầu tiên có một bóng người cầm côn.

Sau đó có một kẻ cầm kiếm.

Tiếp đó khoảng chục người cưỡi ngựa.

Trong tiếng gió nghe thoang thoảng tiếng mắng chửi :

- Thất đệ, từ từ thôi. Xuất hiện phải theo đội hình a, không nên đi lẻ.

- Đệ ngửi thấy mùi cao thủ, không tới sớm chúng chạy mất.

Nhìn thấy đám người kia, cả Thành Bích lẫn Nguyệt Dung đều thở ra. Riêng Lăng Phong bên cạnh đang rơi vào một trạng thái kỳ quái nào đó, không có phản ứng.

Tần Quyền dẫn huynh đệ tới.

Tần Quyền thông minh, hiểu ý báo hiệu của Lăng Phong. Chỉ là Lăng Phong lúc đó quá sơ sài, nói "ta ra ngoài thành" nhưng hoàn toàn không nói hướng nào. Báo hại Lưu Bá Huy phải dẫn huynh đệ chạy thục mạng cả bốn mặt thành dò la, mãi giờ này mới đến.

Vừa đến bãi đất, Lăng Hổ đã chống côn xuống đất búng người vừa giữa. Hổ ca lâu ngày không được "thư giãn gân cốt", thèm vào để ý ai là thù ai là bạn, cứ thằng nào mạnh là đánh tuốt.

Lúc Lăng Hổ vừa xoay người đánh một côn xuống đất, bên trong đám hỗn loạn có tiếng truyền ra :

- Thạch Phi? Là đệ sao?

Lăng Hổ nghe tiếng, ngơ ngác nhìn lại, mắt không tin nổi, hét lớn :

- Đại sư huynh? Sao huynh lại ở đây, Tam đệ Tứ đệ Ngũ đệ đâu?

"Choang"

Người nói chuyện chính là cao thủ mang côn của Mật Thám tự, gã chật vật đỡ đao, cố nói :

- Cuối cùng cũng gặp được đệ.

Tần Quyền ở sau nhắc nhở :

- Chốc nữa tâm sự a, đang đánh nhau.

Không cần Tần Quyền nói thêm, tên cao thủ Thiên Nhẫn đã huy đao chém ngang, trên đường đao còn kèm khí màu bạc :

- Hồn Quy Niết Bàn, giết.

Lăng Hổ thấy vậy, thân côn ép sát vào bụng, thân người hơi gập lại, như con báo từ xa lao đến :

- Sư huynh, cẩn thận. Kim Cương Phục Ma.

"Coong"

Tên kia loạng choạng lùi ra hai bước, mắt đỏ bừng nhìn Lăng Hổ :

- Khá lắm.

Lăng Hổ nghĩ gì đó, quyết định :

- Sư huynh, kẻ này mạnh đấy, lập trận.

- Hai người liệu có được không?

- Không được cũng phải lập. - Lăng Hổ trầm giọng, ánh mắt lại khôi phục vẻ điên cuồng.

- Được. - Sư huynh kia gật đầu.

Đoạn sư huynh kia đứng tấn trọng tâm thấp hẳn xuống, Lăng Hổ bật nhảy lên cao, đáp lên vai sư huynh. Hai người như thể tạo thành một người khổng lồ, hai cây côn chĩa ra trước, đồng thời hét lên :

- La Hán Truyền Kinh.

Tên đối thủ Thiên Nhẫn giáo hơi nhíu mày một lát, sau đó cười lớn :

- Hóa ra là Đại Lâm La Hán Trận. Haha, hay lắm, bản sứ chuyến này đi không uổng.

Cùng lúc, phía gần ngôi miếu, Mộc Hàm Yên đột nhiên nhìn Lăng Phong, miệng lẩm bẩm :

- Kỳ quái, vừa rồi hình như hắn ... Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!