Chương 142: Toàn Chân thất mỹ

Thành Bích bỗng đổi giọng đáng thương :

- Ngươi không cởi mặt nạ ra được sao? Nhân gia ngay cả thân thể cũng bị ngươi xem cả ...

- Không được, đây là bí mật sư môn. - Lăng Phong dùng câu cửa miệng của Tần Quyền.

Thành Bích nghe vậy không hỏi tiếp, mặt hơi nghiêm túc lại, dừng một lát hỏi :

- Ngươi muốn biết điều gì?

- Nàng muốn biết điều gì? - Lăng Phong hỏi lại.

- Hừ, ngươi dùng thần thức nghe lén ta, vậy là mật thám đi?

- Ta chính là mật thám Nam phủ của nàng. - Lăng Phong đùa.

- Muốn đùa giỡn ta?

- Đùa giỡn mỹ nữ là thú vui của tại hạ. - Lăng Phong tiếp tục.

- Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, chúng ta căn bản không bàn được cái gì cả. - Thành Bích tỏ vẻ khó chịu.

- Ta căn bản không muốn bàn gì cả. Nàng gọi ta ra sờ, ta ra đây để sờ thôi.

Lăng Phong mới khinh thường nghiêm túc. Vừa rồi bị lỗ vốn, nàng ta không chịu mất cái gì đó, đừng hòng hắn nói chuyện đàng hoàng. Nói cho cùng, hắn từ đầu nghe lén chả mục đích gì, có gì nghe đó.

- Dù ngươi thần thông cỡ nào, ta chỉ cần đuổi ngươi ra khỏi phủ, vậy là hết.

- Nàng sẽ không làm thế?

- Ngươi tự tin như vậy? - Thành Bích mỉa mai.

- Nàng đang sợ ta. - Lăng Phong nói cứng.

Thành Bích im lặng, kẻ này nói không sai. Nàng không chỉ sợ, hơn nữa còn cần người như hắn giúp. Tuy vậy, Thành Bích vẫn nói :

- Nếu đã không thể bàn tiếp, tin hay không đêm nay ngươi chết tại chỗ này?

- Trước đó nàng cũng đã chết. - Lăng Phong nhắm hờ mắt, cảnh giác nổi tứ phía.

Lăng Phong vừa rồi hơi quá ngông cuồng. Giờ bị Thành Bích nhắc mới định thần lại, nghĩ lại riêng tên cầm đao ở ngoài, Lăng Phong đã thấy không đùa được.

Thành Bích rất bực mình, hô lên :

- Đại Đao.

Lăng Phong đã chờ sẵn, ngay lập tức kích phát thần thức tối đa, phủ lấy Thành Bích. Đồng thời Đoạn Hồn quyết bật khỏi ghế tung người muốn chế ngự nàng ta, hắn chưa muốn giết người, chả có lợi gì cả.

"Soạt"

Tên Đại Đao "mặt sẹo" nhanh như cắt xuất hiện, cây đao đã phá lớp vải bọc, chém về phía Lăng Phong.

Lúc này cả Lăng Phong như trúng tà, miệng há ra. Phía bên kia, Thành Bích cũng không khác gì.

Cảnh phim được dừng lại, một người bật khỏi ghế lao trong không trung, một kẻ cầm đao từ cửa chém vào, một nữ nhân ngồi ở ghế trợn mắt. Rất thú vị.

...

Chung Nam sơn, đại bản doanh Toàn Chân giáo.

Chung Nam thực ra không chỉ một ngọn núi, nó là tổ hợp nhiều ngọn núi, rừng cây, thung lũng các loại.

Toàn Chân giáo ban đầu chỉ xây cất trên một ngọn, về sau quy mô lớn dần, lan ra mấy ngọn xung quanh. Chính điện và quảng trường lớn Vô Cực được dựng ở Thiên Nhai Phong. Trên đường lên ngọn Thiên Nhai, còn phải qua hai đỉnh Lạc Nhạn Phong và Triều Dương Phong. Lạc Nhạn Phong chính là nơi ký danh đệ tử tu luyện trước khi nhập môn, còn Triều Dương Phong là nơi có biệt điện Thái Hòa của lão Đạo Quân Hoàng đế.

Sau lưng đỉnh Thiên Nhai, còn có vài ngọn núi khác cũng của Toàn Chân giáo, đều chỉ dành cho trưởng lão và đệ tử cao tầng.

Nơi này là Hoa Lâm trên đỉnh Liên Hoa Phong, chỉ có nội tu đệ tử được ra vào. Gọi Hoa Lâm bởi nơi này cơ man là hoa, đủ loại màu sắc. Đối với các nữ đệ tử yêu thích hoa cỏ thì chả khác nào thiên đường.

Tiểu Uyển đang hơi cúi người, tay nâng niu bông hoa, trên cánh hoa còn có một chú dế bằng giấy, thứ này là kỷ vật duy nhất của Phong ca để lại, cô luôn mang theo bên mình.

Tiểu Uyển hầu như không bao giờ đem nó ra, vì chất liệu giấy rất kém, hiện tại đã ngả màu, đôi chỗ có vết đen, cô không biết làm sao để tẩy cả, lại sợ đụng vào làm hỏng. Lần nọ vì chùi vết đen, một cái chân dế vì giấy quá mục mà hỏng đi, Tiểu Uyển khóc suốt một buổi. Hôm nay tiết trời đẹp, nhìn thấy vườn hoa trước mắt, Tiểu Uyển vui vẻ trong lòng mới đem nó ra.

- Tiểu Quắc, ngửi hương hoa đi nha, sống cho tốt. - Tiểu Uyển thầm thì.

Tiểu Bích từ sau thấy lạ, chạy tới hỏi :

- Uyển sư tỷ, làm gì đó?

- A, không có gì. - Tiểu Uyển vội vàng thu vật kia vào tay áo.

Tiểu Bích không để ý lắm, hỏi :

- Tỷ luyện kiếm đến đâu rồi?

- Ta ... mới luyện đến chiêu thứ sáu thôi. - Tiểu Uyển nghĩ rồi đáp.

- Thứ sáu? - Tiểu Bích há mồm, mặt đỏ bừng xấu hổ.

Cùng là đệ tử nội tu, Tiểu Bích so với đồng môn cũng không tệ lắm, nhưng so với Tiểu Uyển thì kém xa.

Tiểu Uyển trước khi thành nội tu, đã luyện thành Nội Đan thuật và Trác Nhật kiếm pháp cơ bản. Trong khi hầu hết các đệ tử khác vào nội tu rồi vẫn còn lo hoàn thiện hai thứ này.

Nội Đan thuật là cơ bản của Toàn Chân, hướng dẫn luyện khí, đặt tên như vậy để phân biệt với Kim Đan thuật của Thiên Sư đạo.

Đạo sĩ Thiên Sư từ xa xưa xem luyện kim đan là cách để thăng tiến, thậm chí trường sinh. Bọn họ khởi đầu dùng cây thuốc, về sau dùng đến cả kim loại, hết vàng đến chì, thậm chí thủy ngân, cát bụi cũng bỏ vào. Trường sinh chưa nghe thấy bao giờ, nhưng phi thăng thì có, thi thoảng lại có một vụ uống kim đan vài ngày sau "thăng". Đạo sĩ Thiên Sư vẫn lấy đó làm ví dụ khoe khoang "kim đan hữu dụng" "thăng lên tiên giới", dù sao người chết rồi còn có ai đối chứng nổi. Dần dà "kim đan" của Thiên Sư đạo cũng bị nghi ngờ, bọn họ chuyển sang đẩy mạnh bùa chú, cúng bái như bây giờ.

Toàn Chân nổi lên một phần cũng nhờ đi ngược Thiên Sư, Vương Viễn Tri lập giáo cực lực phê phán kim đan, nói "nội đan" mới là chính đạo. Nếu kim đan có hình thù rõ ràng, nội đan lại là một loại "tưởng tượng". Toàn Chân giáo dùng nội lực, gồm tinh - khí - thần, luyện "viên thuốc vô hình" trong người, nhờ đó trường sinh đắc đạo. Phàm những thứ không nhìn thấy, người ta lại dễ tin hơn.

Luyện kim đan dùng lửa thật, luyện nội đan dùng "lửa giả", chính là thần lực. Bởi vậy, việc luyện nội đan chẳng qua là cách nói dễ hiểu của luyện tinh - khí - thần đến tận cùng, đạt đến trường xuân trường sinh này nọ.

Thực tế, kim đan - nội đan có thực sự hiệu qủa hay không, cũng chỉ trưởng lão chưởng giáo mới biết, còn lưu truyền trong dân gian chỉ toàn đồ giả.

Nhưng ít nhất nhìn nhóm đệ tử nội tu ở đây, có lẽ có thật. Đứa nào da dẻ cũng như bạch ngọc, dáng người hoàn hảo, nam nhân mà tóc bóng mượt như nữ nhân. Lúc vào phái xấu bẩn thế nào bây giờ đều thành mỹ nam mỹ nữ cả. Xem chừng Toàn Chân giáo nên chuyển sang kinh doanh "chăm sóc sắc đẹp", "phẫu thuật thẩm mỹ" các loại, chỉ e lời to.

Tiểu Uyển bình thường đã có đường nét của tiểu mỹ nhân, luyện Nội Đan thuật lên cao, lại càng thêm xinh đẹp. Hiện tại cô mới 15 còn chưa phát triển hoàn toàn, đã có tên trong Toàn Chân Thất Mỹ.

Cái bảng "bảy người đẹp" này do đám nam đệ tử tự bầu ra. Toàn Chân rất thích dùng số bảy, Thất Tử, Thất Tú, Thất Mỹ, thậm chí đến võ công cũng thường chỉ có bảy chiêu, quả thật kỳ quái.

Trên bảng xếp hạng, Tiểu Uyển tuy danh nghĩa thứ hai, nhưng coi như thứ nhất. Lý Tiên Cô - Lý Thanh Huyền chiếm vị trí danh dự đầu tiên, dù sao cũng là sư cô. Nghe đâu Lý Thanh Huyền đã 50, tuổi xấp xỉ cả Vương Viễn Tri chưởng giáo, nhưng nhìn lại chả khác gì 30. Năm vị trí tiếp theo đều là đệ tử nội tu cùng Tiểu Uyển.

Xét về võ công, trong nội tu, có bốn người đang dẫn đầu là Trương Quân Bảo, Tiểu Uyển, Trương Sư Chính và Tôn Tuyết Kha. Tiểu Uyển nhỏ tuổi nhất, còn ba người kia đều đã gần 20.

Trương Sư Chính tuy hay đố kỵ, nhưng tư chất khá tốt, hiện tại thay thế Quan Vân Sơn thành đệ tử ruột của Nhị sư thúc Dương Thanh Phong.

Tôn Tuyết Kha đáng ra tư chất cũng không cao lắm, nhưng nàng ta lại là đệ tử ruột của Thanh Huyền tản nhân Lý Thanh Huyền, được chỉ điểm riêng không ít.

Chỉ có Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển chả đệ tử "ruột" của ai cả, còn vào phái sau, chỉ bằng cố gắng của bản thân lại thành hai người đứng đầu.

Hiện tại cả bốn người đều đang luyện bộ kiếm pháp thứ hai dành riêng cho nội tu, Lưỡng Nghi kiếm pháp, gồm bảy chiêu. Tiểu Uyển hiện tại đã luyện đến chiêu thứ sáu, Cực Trung Hữu Cực, chỉ kém mỗi Trương Quân Bảo.

Bộ Lưỡng Nghi kiếm pháp này Lăng Phong từng thấy qua. Lần nọ ở trong rừng xem chiến đấu, Đỗ Thanh Xương và Doãn Vân Phương cả hai đều dùng đến bộ kiếm pháp này, chẳng qua ở trình độ và tu vi nội lực cao hơn hẳn nhóm đệ tử ở đây.

Lúc này, ở phía xa, có hai đạo sĩ trung niên đang trò chuyện, một nam một nữ.

- Thất muội, đại hội luận kiếm sắp đến, ta đang nghĩ có nên truyền Lưỡng Nghi Hộ Tâm công cho chúng không, có như vậy mới phát huy hết thực lực.

- Mấy đứa đứng đầu còn được, số còn lại ngay cả Trác Nhật kiếm còn chưa thuần thục, có luyện cũng vô ích. - Nữ đạo sĩ đáp.

- Nói mới nhớ, có phải muội lén giúp Tiểu Uyển không, nó tiến bộ quá nhanh.

- Nếu ta làm thế, chỉ e bây giờ Sư Chính của huynh trong mười chiêu là thua thôi.

- Haha, phải không? Vậy muội cứ giúp đi, ta rất muốn xem đấy.

Cả hai nhìn nhau cười.

Đây chính là Dương Thanh Phong và Lý Thanh Huyền, hai trong Toàn Chân Thất tử.

Đại hội luận kiếm là sự kiện hai năm tổ chức một lần của Toàn Chân, hoành tráng hơn hẳn đại hội nhập môn. Các đệ tử cùng nhau thi thố tranh tài, nếu thắng không chỉ phong quanh, còn là cơ hội được trưởng lão trao thưởng, thăng cấp, thậm chí truyền dạy bí kíp riêng.

Kế đó, những vị trí đầu còn đại diện cho Toàn Chân giáo dự Đại Kiếm Hội toàn võ lâm, nghe nói cuối năm nay tổ chức, chính thức nổi danh giang hồ.

Tiếc là "Phi Long Sát Thủ kiêm Kiếm Khách thi thoảng đạo đức giả" Lăng Phong hiện tại đang mắc kẹt ở Hà Bắc, chả biết gì về "big show" Đại Kiếm Hội, e rằng bỏ lỡ cơ hội được lăng-xê miễn phí này.

Lý Thanh Huyền nghiêm túc lại, hỏi :

- Nhị sư huynh, Lục sư huynh thế nào rồi?

- Vẫn vậy, ài, Thi Độc của tên quái đản đó thật khó chịu, ta và đại sư huynh phải hàng ngày chế ngự nó.

- Vậy sư phụ ... - Lý Thanh Huyền ngập ngừng.

- Vẫn chưa có tin tức, sư phụ mấy năm trước đi Đông Hải tìm thần tiên, đến nay chưa một lần truyền tin cho ta.

Dương Thanh Phong ngửa mặt thở dài, cũng không biết trong lòng nghĩ gì.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!