Chương 136: Giới hạn

Trở lại chỗ Lăng Phong.

Lăng Phong ở bên ngoài nghe rõ mồn một, hắn há hốc mồm, đầu óc chả nghĩ được gì.

Lăng Phong có để ý đến Lăng Vân không? Có.

Lăng Vân xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, là mẫu nữ nhân vô cùng hiện đại, kể cả sau này còn hiếm, nói gì thời cổ. Đám nam nhân hầu hết đều thèm thuồng, nhưng lại không dám với tới, dám cũng chả biết chinh phục ra sao. Mồm thì nói thích thê tử hiền thục đảm đang nội trợ này nọ, thực tế chủ yếu đều đánh không nổi, tương lai lại sợ vợ giỏi hơn chồng, ra đường bị cười chê.

Từ lễ tang Lăng Chiến, Lăng Phong đã để ý đến nàng. Về sau dù biết là thân tỷ tỷ, hắn vẫn thi thoảng trêu chọc gọi "Vân nhi". Thấy Từ Nguyên gần gũi, Lăng Phong cũng nổi ghen tỵ trong lòng mấy lần. Về sau đành cố ý né tránh, thà không nghe không thấy cho đỡ bực.

Thế nhưng vượt giới hạn tỷ đệ thì Lăng Phong chưa bao giờ nghĩ tới.

Cho dù Lăng Phong luôn nghĩ hắn đoạt xác sống lại, tí tẹo quan hệ với "Lăng Phong cũ" cũng không có, nhưng nói ra ai tin?

Vả lại, thế gian nữ nhân rất nhiều, không cần thiết phải đâm đầu vào mối quan hệ rối rắm này. Tham ăn cũng có mức độ. Có lẽ Lăng Phong chỉ muốn Lăng Vân cứ mãi một mình là tốt nhất, để hắn ngắm mãi cũng được. Đây là tính ích kỷ cố hữu của bất kỳ thằng đàn ông nào.

"Vân tỷ thực sự... thích ta?" Lăng Phong mù mịt.

Lúc này, trong phòng đã có biến hóa.

Thậm chí lúc Từ Nguyên đè Lăng Vân xuống giường, Lăng Phong vẫn chôn chân tại chỗ. Đoạn nói chuyện lúc trước chỉ có Từ Nguyên nói, Lăng Vân chưa hề xác nhận. Rõ ràng thái độ Lăng Vân rất bực tức, giống như bị oan ức. Dù sao bị người khác nói mình dâm loàn, tỷ tỷ yêu đệ đệ, tức giận là đương nhiên. Đứng ở góc độ Lăng Phong nhìn đoạn vừa rồi, hình như Từ Nguyên ghen tuông quá mà nói bừa lôi cả Lăng Phong vào, còn Lăng Vân tức không nói thành lời.

Nếu Lăng Vân không thích mình, Lăng Phong chả có lý do gì xen vào. Chuyện trong phòng vẫn là chuyện riêng của Từ Nguyên và Lăng Vân, hai người họ sắp kết hôn, có cùng nhau lên giường Lăng Phong cũng chả ý kiến gì được.

Nhưng nghe câu "Lăng Phong, cứu ta" kia của Lăng Vân, đầu Lăng Phong nổ tung.

Lăng Phong đạp cửa phi vào, tay đồng thời phóng ra đá nhỏ, hắn không dùng phi đao, còn chưa đến mức độ phải giết Từ Nguyên ngay.

Có điều, qua chuyện đêm nay, Lăng Phong không muốn giết Từ Nguyên, Từ Nguyên cũng sẽ tìm cách giết Lăng Phong.

Lăng Vân hoàn toàn tuyệt vọng, đầu nghiêng về một bên. Cảnh Lăng Phong bay vào nàng nhìn hết trong mắt, nước mắt cũng chảy ra, lại nhoẻn miệng cười. Thấy người trong lòng hiện ra, Lăng Vân lại nghĩ mình đang mơ mộng, trái tim nàng đã hoàn toàn bị kẻ kia chiếm mất, càng ngày càng sâu.

Có kẻ nào đó nói, chinh phục nữ nhân dễ nhất là diễn tuồng "anh hùng cứu mỹ". Trong mắt các tỷ muội, dù ngươi xấu như ma, răng vêu mắt lé, nhưng đưa tay ra giúp nàng, lúc đó đều biến thành bạch mã hoàng tử cả.

- Vân tỷ, xin lỗi ta đến muộn.

Nhìn khuôn mặt Lăng Vân khổ sở cười, Lăng Phong vừa sợ vừa thương, cái kiểu cười này là người tinh thần bị khủng hoảng mơ hồ mà ra.

"M* thằng họ Từ này, thèm quá làm bậy." Lăng Phong chửi.

Hắn quên mất tiêu, mấy tháng trước hắn cũng chả khác gì, nửa đêm thấy gái đẹp lên cơn sốt làm loạn luôn. Thậm chí Lăng Phong còn không biết, nhân gia lúc này đang cô đơn ở kinh thành, tay sờ bụng, miệng dặn dò đứa con sau này "báo thù" cho mẹ đấy.

Từ Nguyên trúng đòn nằm úp sấp thẳng cẳng ra giường. Lăng Phong gần đây nghiên cứu bản đồ huyệt vị Liễu Thanh Nghi để lại, muốn khiến mấy kẻ không võ công bất tỉnh dễ như trở bàn tay.

Lăng Phong nhanh chóng cởi áo ngoài ném về phía người Lăng Vân nói :

- Tỷ che lại đi ... kẻo lạnh.

Hắn cố thêm hai chữ "kẻo lạnh", có lẽ sợ bị thân thể trắng ngần của Lăng Vân làm bản thân thành kẻ xấu. Dù sao, lỡ đóng vai anh hùng thì phải làm cho trót.

Lăng Phong nhanh chóng vác Từ Nguyên đang như người chết đi ra. Sau đó gọi người dặn dò, đại loại Từ thiếu gia nửa đêm nổi hứng cởi quần áo, bị trúng gió độc, cần đem về nhà gấp, chậm trễ liệt dương liệt gì đó không ai chịu trách nhiệm được.

Lúc Lăng Phong quay lưng ra, Lăng Vân nhìn theo, ánh mắt ngàn vạn nhu tình.

Với Từ Nguyên, Lăng Phong có lẽ phải âm thầm xử. Lăng Phong mấy lần suýt chết, biết không nên để mầm họa tồn tại. Nhưng không thể giết ngay ở đây, vả lại không biết ý Lăng Vân ra sao. Sắp phản loạn nổ ra, Lăng Phong dân mật thám, huynh đệ mạng lưới đều khủng, kiếm cơ hội thọc cho một kiếm là xong.

Xong xuôi, Lăng Phong hít một hơi quay lại phòng.

Lăng Vân ngồi trên giường, quanh người quấn chăn bông dày, cũng không biết đang nghĩ gì.

- Vân tỷ, mọi chuyện ổn rồi.

Lăng Phong định ngồi xuống, Lăng Vân vẫn nhìn vào hư không, nói :

- Ngươi ... ra ngoài đi.

- A, tỷ không sao chứ?

- Ta không sao, gọi Tiểu Tinh giúp ta là được.

- Được. - Lăng Phong thấy mình cố đứng cũng thêm thừa thải, liền lui ra ngoài.

Lăng Vân rất muốn nhào vào lòng Lăng Phong, nhưng chút kiên định cuối cùng giúp nàng cường tự đuổi hắn ra ngoài. Lăng Vân không muốn bị Lăng Phong nhìn ra tình cảm của mình, nhưng nàng không biết hắn có khả năng "nghe lén" siêu hạng kia.

"Ta thật sự là kẻ dâm loàn đê tiện sao?" Lăng Vân lẩm bẩm, rồi bật khóc.

Đã lâu lắm rồi, có lẽ từ lúc mẹ nàng tủi nhục chết đi, Lăng Vân mới khóc lại lần nữa. Lúc đó, phu nhân tiểu thư trong gia tộc đều mắng mẹ con nàng là thứ đê tiện dâm đãng, nha hoàn thấp hèn mà dám câu dẫn lão gia Lăng Chiến.

Sợ hãi, lo lắng, tủi nhục, buồn bã.

...

Phủ Tích Tân, Nam Kinh, Kim Quốc.

Tích Tân trước kia là một trong năm thành lớn nhất của Liêu, gồm Lâm Hoàng, Liêu Dương, Tích Tân, Đại Đồng và Đại Định.

Ban đầu nhà Liêu không đặt kinh này kinh nọ, chỉ có tên phủ, kinh đô ở Lâm Hoàng. Khi người Nữ Chân nổi lên chục năm trước, chiếm phủ Hội Ninh lập Thượng Kinh, sau đó chia hai cánh quân đánh dần từ đông bắc xuống. Cánh phía bắc chiếm kinh đô nhà Liêu phủ Lâm Hoàng, Kim dời Thượng Kinh qua đây. Lúc đó nhà Liêu bắt đầu dời đô lần lượt xuống phía tây nam, Kim lại chiếm, Liêu lại dời đô. Cứ thế dần dà quân Kim cứ chiếm cái đô nào của Liêu lại thành các loại "Kinh" như bây giờ.

Cánh phía nam của quân Kim chiếm phủ Liêu Dương. Sau đó hai cánh hội quân, vây phủ Đại Định, bấy giờ là kinh đô mới của Liêu. Cuối cùng nhờ quân đội họ Mộc giúp sức mới chiếm được, lập Trung Kinh. Đến đó Kim cơ bản đã đoạt ba trong năm thành lớn nhất, chiếm một nửa bản đồ cũ của Liêu, họ Mộc chính thức gia nhập vào Kim Quốc.

Thời điểm đó nhà Tống theo ước định đem quân từ phía nam đánh hai phủ còn lại, Đại Đồng và Tích Tân, nhưng thất bại.

Quân Trấn Nam của họ Mộc chớp thời cơ, chiếm Tích Tân. Người Liêu tụ quân về kinh đô Đại Đồng cố thủ, cái tên Nam Kinh do quân Trấn Nam tự đặt, ý tứ "kinh đô phương nam" ngang hàng Trung Kinh. Họ Hoàn Nhan hoàng tộc nhà Kim e ngại họ Mộc, mắt nhắm mắt mở đồng ý, nhưng lại đồng thời chuyển Liêu Dương thành Đông Kinh, Lâm Hoàng thành Thượng Kinh, đổi Đại Định thành Trung Đô, Đại Đồng chưa chiếm được vẫn đặt là Tây Kinh, ý nói không sớm thì muộn cũng thành của người Kim. Thực tế họ Hoàn Nhan muốn nói, Nam Kinh chẳng qua chỉ là một trong bốn thành lớn vây quanh Trung Đô, không phải ngang hàng như họ Mộc muốn.

Chỉ cái tên thành, nhưng hàm ý rất sâu xa.

Chục ngày trước, Đại Đồng thất thủ, người Kim thu thập đủ bộ năm thành lớn của Liêu, tạo thành "Nhất Đô Tứ Kinh" của nhà Kim. Người Liêu chạy tứ tán khắp nơi, hầu hết về thảo nguyên tây bắc.

Phủ Tích Tân cách phủ Chân Định Hà Bắc của Tống vài trăm dặm. Trấn thủ ở đây chính là Trấn Nam Vương Mộc Anh, giữ trong tay cả chục vạn quân Trấn Nam.

Cơ sở quyền lực của Kim khá khác biệt so với Tống, quân quyền đặt rất nặng, có lẽ thời kỳ lập quốc đều như vậy. Kẻ nào nắm quân đội trong tay, gần như chi phối tất cả. Quan lại địa phương hầu như đều chịu quản thúc của Vương gia tại đó, khá giống cơ chế phiên vương.

Quân Kim có hai hệ thống. Cấm Lữ Bát Kỳ, do họ Hoàn Nhan nắm, đóng ở Trung Đô. Ở Tứ Kinh có bốn cánh quân lớn, gọi Trú Phòng Tứ Doanh, chia cho bốn Vương gia ngoài họ Hoàn Nhan. Trong bốn người này, Bắc Bình Vương và Đông Bình Vương là người gốc Nữ Chân, còn Trấn Tây Vương và Trấn Nam Vương không phải.

Nhìn vào phương hướng, có thể nói họ Hoàn Nhan đều có tính toán cả, hai gia tộc ngoài Nữ Chân đẩy về phía tây và nam lo đánh nhau, còn đông và bắc đều đã bình định an ổn thì giao cho người Nữ Chân nắm.

Họ Hoàn Nhan tuy xưng Hoàng tộc chính thống, nhưng kể cả gộp quân Bát Kỳ và hai cánh đông bắc cùng là Nữ Chân, quân số chỉ bằng ba phần hai hai cánh tây nam. Điều này đối với ngôi vị Hoàng đế rất nguy hiểm, nên biết Yên Vương tụ quân làm phản chỉ e không đến một phần mười quân triều đình nhà Tống, nhưng xác suất thành công vẫn có. Bởi chuyện quân đội không phải chỉ dựa vào quân số, gấp mười lần vẫn phải lo, nói gì chỉ hơn một tẹo.

Lúc trước người Liêu còn đó không sao, nay Liêu đã tan nát, nguy cơ phân tách rất dễ xảy ra, đặc biệt là Trấn Nam Vương Mộc Anh, ông ta có đủ thực lực tách ra xưng đế.

Điểm đáng sợ của Mộc Anh không chỉ ở quân đội, mà còn ở con gái ông ta, Mộc Hàm Yên, quận chúa đại mỹ nữ nọ.

Hoàn Nhan A Cốt Đả - đương kim Hoàng đế nhà Kim, ban đầu không xem mấy tổ chức mật thám vào mắt. Từ lúc khởi nghiệp ông ta quen chơi kiểu càn quét, không thích mấy trò âm thầm chui nhủi kia. Dĩ nhiên đánh trận luôn có đơn vị do thám, nhưng đi sâu xa kiểu Thiên Sách phủ của họ Mộc thì người Nữ Chân không xem trọng.

Cho đến trận Đại Định, Thiên Sách phủ lập đại công, chiếm thành không cần tổn thất lớn, lúc đó Hoàn Nhan A Cốt Đả bắt đầu nhận ra sức mạnh của mật thám.

Kẻ đi trước luôn nắm thiên cơ. Thiên Sách phủ mấy năm không chỉ khơi khơi thành lập cho vui. Hiện tại dù họ Mộc lùi về Nam Kinh, nhưng ngay tại Trung Đô dưới chân Hoàn Nhan A Cốt Đả, ông ta không biết có bao nhiêu nhân viên của Thiên Sách phủ đang nằm vùng cả, ngay cả trong cung ông ta cũng không dám chắc. Đó là điểm khác biệt, cũng là uy hiếp của Thiên Sách phủ, khiến họ Hoàn Nhan lo sợ không thôi.

Lúc này, vị thủ lĩnh xinh đẹp của tổ chức "đáng sợ" kia đang ngái ngủ nằm ra bàn.

- Tiểu thư, Vương gia tới.