Chương 131: Kẻ thù tự sinh ra

Tô Châu, 2000 dặm phía nam, cuộc sống thanh bình, không có kỵ binh, cũng không có dân chạy nạn.

Bên trong Lăng phủ.

Một phụ nhân đang trần truồng nằm trên giường mắt lim dim rên rỉ, một tay xoa ngực hơi chảy sệ, một tay thò xuống dưới. Bên cạnh là một lão già đang nằm ngửa thở hổn hển.

Lão già kia nhìn đống "bánh trôi nước" bên cạnh muốn ăn mà ăn không nổi, đành thở dài :

- Ài, ta thật ... già rồi.

Phụ nhân kia dừng tay, giọng chán nản :

- Ngươi chắc lại chạy ra tìm đứa nào trẻ đẹp, đến chỗ ta thì sức hết phải không?

- Ta chạy đông chạy tây lo cho tương lai chúng ta, hơi sức đâu lo chuyện kia.

- Hừ, nhìn bộ dáng của ngươi, muốn cũng chả làm được trò gì. - Phụ nhân kia lẩm bẩm.

Lão kia mặt già đỏ lên muốn cự nự, nhưng rút cục đành nhịn nhục.

Lão ta là Phong lão quản gia của Lăng gia, còn phụ nhân là Trâu nhị nương, vợ hai của Lăng Chiến quá cố.

Trâu nhị nương đắp chăn lại, nói :

- Chuyện lo đến đâu rồi? Lăng Hải đã vào được Quốc Tử Giám, chỉ còn chờ nó làm quan nữa là xong.

- Thuốc ta đưa cho, ngươi vẫn cho Lăng Minh dùng thường xuyên chứ? - Phong quản gia hỏi lại.

- Vẫn dùng. - Trâu nhị nương gật đầu.

- Tốt nhất đừng để lộ.

- Hừ, tên đó quấn lấy ta còn không đủ, làm sao còn nghi ngờ gì. - Trâu nhị nương nói nhỏ.

- Ngươi đừng có để tên trẻ trung đó mê hoặc lấy. - Lão kia nói.

- Ngươi ghen? Haha, lão nương có thèm trai cũng không cần chọn người sắp chết. - Trâu nhị nương cười tục tĩu.

Phong quản gia trong lòng lại đang chửi thầm dâm phụ lăng loàn, mồm thì nói vì mưu kế tương lai, thực tế ăn nằm với con chồng thành nghiện, không coi luân lý ra gì.

Trâu nhị nương hỏi tiếp :

- Vậy còn Lăng Vân?

- Yên tâm, vài tháng nữa nó sẽ thành dâu Từ gia, lúc đó quyền lực hoàn toàn bị hủy. Ta đã giao dịch với Từ gia, hôn lễ xong chia đôi sản nghiệp của Lăng gia, mỗi bên một nửa.

- Tại sao lại mất một nửa cho họ Từ? - Trâu nhị nương không hài lòng.

- Hừ, một nửa đã là tốt. Nếu không có ta bàn bạc, đám Từ gia kia thậm chí muốn nuốt sạch. Nói cho ngươi biết, sản nghiệp ở Tô Châu của Lăng gia, Lăng Vân chưa thành dâu nhà chúng, chúng đã ôm một nửa rồi.

- Nhanh như vậy?

Trâu nhị nương lâu nay chỉ lo ăn diện tiêu xài, tối đến thì tìm Lăng Minh, làm gì biết chuyện buôn bán ra sao.

Từ gia muốn đoạt Lăng gia không chỉ ngày một ngày hai, thậm chí Quách gia cũng có phần. Lúc trước còn có Lăng Chiến Lăng Hùng chống đỡ, hai lão ta chết, Lăng Vân rời Tô Châu lên kinh, Lăng gia ở Tô Châu như rắn mất đầu. Tộc trưởng Lăng Minh lại quá nhu nhược kém cỏi, các trưởng lão dần bị mua chuộc sạch sẽ. Đại trưởng lão Lăng Kha, kẻ từng ra lệnh đánh Lăng Phong thừa sống thiếu chết lúc xưa, nghe nói cũng đã ngả theo Từ gia, chuyển hết các mối làm ăn lớn sang cho họ Từ. Lúc này ở Tô Châu chỉ còn hai nhà Từ - Quách chọi nhau, Lăng gia hoàn toàn chìm nghỉm.

Từ Nguyên muốn cưới Lăng Vân, yêu thích là một chuyện, muốn phá nốt con bài cuối cùng của Lăng gia mới là chính. Cướp người đẹp, cướp luôn tiền tài, chuyện "một đá hai chim" như vậy, Từ Nguyên không thể bỏ qua.

Trâu nhị nương không lo lắng lắm, nói :

- Hừ, chờ Lăng Hải làm quan lớn, chúng ta đoạt lại.

Phong quản gia gật đầu, Lăng Hải chính là con riêng của lão ta và Trâu nhị nương, lén lút từ lúc Lăng Chiến còn sống. Phải công nhận lão già này cũng bản lĩnh, gia chủ sống sờ sờ vẫn chơi phu nhân có con, thậm chí nuôi lớn không gặp vấn đề gì, nam nhân vừa liều vừa cứng như lão không nhiều lắm.

Lăng Chiến, Lăng Hùng đều chết, lão ta bây giờ chỉ cần diệt Lăng Minh, đẩy Lăng Vân đi, như vậy sản nghiệp này sẽ về tay Lăng Hải con trai lão, kế hoạch mấy chục năm rút cục sẽ thành công.

Trâu nhị nương lại nghĩ gì đó, nói :

- Suýt quên mất, vậy còn tên Lăng Phong gì kia thì sao?

- Hừ, không đáng lo.

- Trong phủ ai cũng biết hắn là con riêng của lão Lăng Chiến. - Trâu nhị nương nhắc.

- Thế thì đã làm sao. Thứ nhất không ai đứng ra chứng minh cho hắn nữa. Thứ hai dù chứng minh được, hắn vẫn xếp sau Lăng Hải. Thứ ba, ta đã có hậu chiêu từ trước.

- Hậu chiêu?

- Ngươi chỉ cần biết mẹ con hắn sẽ không sống lâu nữa là được. - Lão già không kể rõ ra.

- Làm sao thì làm. Bà già họ Mạnh kia, ta muốn sớm nhìn bà ta khóc ngất đi vì tức, haha. - Trâu nhị nương cười lớn.

Bằng hữu không tự nhiên sinh ra, nhưng kẻ thù thì rất dễ sinh ra. Ngươi đụng đến họ, họ thù, ngươi không đụng đến họ, họ cũng ghi thù.

Lăng Phong dù rời khỏi Tô Châu đã lâu, lúc ra đi thân phận người làm tưởng chừng không ai để ý, hóa ra lúc cần thiết, kẻ "nhớ nhung" đến hắn vẫn có.

...

Trở lại phương bắc.

Trời tối hẳn.

Nơi này là trấn Kim Than, phía bắc phủ Đại Danh chỉ chục dặm đường.

Lăng Phong không thể vào thành được, cổng thành bị đóng, bên ngoài thành tập trung hàng ngàn người dân bao vây làm loạn. Điều kỳ lạ là số lượng không đông, nhưng quan phủ lại đóng thành để thế, cũng không xử lý dọn dẹp gì.

Lăng Phong không hiểu rõ tình huống, hắn buộc phải cử hai huynh đệ đi dò la tin tức, còn mình dẫn huynh đệ lùi lại trấn Kim Than. Dân trong trấn cũng đều không ngủ, vùng Hà Bắc này chiến loạn liên miên, tình hình hỗn loạn quanh Đại Danh khiến tất cả đều lo sợ.

Dưới một tán cây lớn gần cổng trấn.

Cô bé kia đã tỉnh lại, không còn khóc la, nhưng vẫn rất đề phòng người xung quanh.

Cô bé tóc tai rủ xuống, chỉ lộ ra đôi mắt. Bộ dáng nó tuy giống Tiểu Hoa lúc xưa, nhưng ánh mắt lại không giống, không tinh linh hoạt bát như Tiểu Hoa, trái lại u buồn vô định.

Lăng Phong cầm bánh bao khô lên, đưa cho cô bé.

- Ăn đi, chúng ta có thể còn phải cưỡi ngựa, sẽ rất mệt.

Có lẽ lúc chiều Lăng Phong và huynh đệ đều bịt mặt, khiến cô bé sinh sợ hãi. Lúc này cô bé đã tốt hơn nhiều, đưa tay cầm bánh bao.

Lăng Phong đưa tay muốn vuốt tóc cô bé. Cô bé bỗng giật lùi ra sau, hai tay ôm lấy thân thể. Lăng Phong cố gắng cười thân thiện nhất có thể, hỏi :

- Ngươi tên gì?

Cô bé không đáp.

Tinh thần cô bé bị tổn thương, cứ thế này mãi không tốt. Đổi lại là Lăng Phong, lúc Lâm thị trúng độc hắn cũng hoảng loạn hú hét điên cuồng. Còn cô gái nhỏ này vẫn đang tuổi vui chơi, lại phải tha hương chạy nạn, trong chốc lát nhìn thấy cả cha cả mẹ chết đi, thấy đám kỵ binh điên cuồng kia, trải nghiệm kinh khủng hơn Lăng Phong rất nhiều.

Lăng Phong quay sang nói Tần Quyền :

- Bảo huynh đệ thay nhau gác. Ta sẽ ngồi đây canh chừng nó, đứa bé này cần ngủ một giấc may ra mới thả lỏng được.

- Được. - Tần Quyền rời đi.

Trong bóng đêm, một lớn một bé ngồi cách xa nhau. Cứ mỗi lần Lăng Phong cử động, kể cả thở mạnh, cô bé cũng giật mình nhìn hắn, khiến hắn cười khổ không thôi. Bánh bao trên tay cô bé ăn mãi vẫn chưa xong.

- Uống nước không? - Lăng Phong lại hỏi.

Cô bé gật đầu. Lăng Phong đoán cô bé này nhất định biết tiếng Hán, vì từ đầu tới giờ tuy không nói gì, nhưng hễ Lăng Phong nói gì cô bé cũng có phản ứng hiểu ý. Hắn đành hỏi :

- Ngươi biết tiếng Hán đúng không?

Cô bé lại gật đầu.

"Hóa ra vậy." Lăng Phong cười, như vậy cũng dễ bắt chuyện hơn.

Lăng Phong bắt đầu ngả đầu ra sau, hắn bắt đầu kể một mình :

- Ta có một muội muội, nó cũng trạc tuổi ngươi, rất xinh xắn đáng yêu, lại hay cười nói, ta rất yêu thích nó ...

Nói rồi nhìn sang cô bé, thấy nó ánh mắt như đang hỏi vị muội muội kia ở đâu. Lăng Phong nói tiếp :

- Có điều bây giờ hai chúng ta bị thất lạc, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra nó. Thực ra ta đã tìm ra được địa điểm để hỏi rồi. Chỉ vì vài chuyện ... À, không liên quan đến ngươi đâu. Ăn uống đi, muốn ngủ thì cứ ngủ. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, đảm bảo một con muỗi cũng không bay lại được.

Cô bé ánh mắt đã thả lỏng rất nhiều, đưa tay trả túi nước lại cho Lăng Phong, vẫn không nói một lời.

Lăng Phong nói tiếp :

- Lạnh không? Lạnh thì lại đây.

Cô bé ban đầu rụt rè, về sau cũng đi lại gần, ngồi cạnh Lăng Phong. Chỉ một lát đã ngủ thiếp đi. Lúc này Lăng Phong mới có thể chỉnh được tóc của nó, làn da rất trắng, không giống con nhà nông khổ cực lắm.

Lúc này do thám đã quay lại :

- Thủ lĩnh ...

- Suỵt, nói nhỏ thôi. - Lăng Phong nhắc nhở.

- A, vâng.

Chu Tiểu Xuyên bắt đầu kể sơ lược.

Đám người Liêu đi cùng cô bé kia hóa ra chạy thoát khỏi Tây Kinh phủ Đại Đồng, nghe nói quân Kim đã thành công phá nốt Tây Kinh của Liêu. Quan thủ thành Tây Kinh dẫn theo tàn quân chạy về phía nam muốn đầu hàng nhà Tống, kéo vài nhóm dân chúng khốn khổ chạy theo. Đám lính đã đến từ lâu, đám dân chạy nạn Lăng Phong gặp là đám chạy chậm nhất.

Kim Tống hợp tác đánh Liêu, xong việc Kim sẽ trả Yến Vân 16 châu lại cho nhà Tống. Dường như cả quan lẫn dân hầu hết đều cảm thấy người Kim "tốt" hơn người Liêu mà đồng ý kết minh. Mấy năm trước hai bên ước định khởi binh, chia nhau đất đai của Liêu. Kim nhận phần Thượng Kinh và Trung Kinh, Tống đánh Tây Kinh và Nam Kinh của Liêu.

Rút cục quân Tống yếu kém, đánh hội đồng cũng thua, không chiếm được cái gì cả, lại để quân Kim lo sạch. Trong đó riêng quân Trấn Nam của họ Mộc đánh từ Trung Kinh phủ Đại Định đến tận Nam Kinh phủ Tích Tân, đáng lẽ phải do quân Tống đánh chiếm. Người Tống mắng người Kim tham lam, người Kim lại mắng người Tống bội ước không chịu chiếm Nam Kinh, để quân Kim phải "vất vả" đánh hộ. Bởi vậy, điều khoản trả lại 16 châu Yến Vân người Kim không chịu thực hiện, nhà Tống ấm ức cũng chả thể làm gì.

Đến năm trước ba trong "Tứ Kinh Đô" của Liêu đã bị Kim hạ, chỉ còn Tây Kinh mãi đến tuần trước người Kim mới chiếm được.

Nhưng đám dân hỗn loạn đang vây ngoài Đại Danh lại không phải người Liêu chạy nạn, bọn họ đều là người Tống cả.