Chương 121: Tình nhỏ

Trời tối hẳn, bắt đầu có tiếng ve kêu, bây giờ sắp sang tháng 3.

Lăng Phong đứng ở khuôn viên nhìn vào căn phòng chữ Thiên, vài bóng nha hoàn chạy ra chạy vào phòng Lăng Vân.

Lăng Vân đã tỉnh, nhưng sức khỏe không tốt lắm. Nàng ta ít vận động, rơi xuống nước lạnh lẽo như thế, rất dễ sinh biến chứng phong hàn. Lăng Phong chỉ biết thở dài.

Rút từ trong người túi thơm Công Tôn Dao đưa cho, ánh mắt Lăng Phong cũng dịu hẳn lại. Hắn đã dặn dò Mặc lão và Công Tôn Tán để ý đến Công Tôn Dao, thuê nha hoàn cho nàng ấy. Giờ này Công Tôn Dao ở cùng Lâm thị tại Trường An, không quen ai khác chỉ có một mình, sẽ rất buồn bã. Nếu không có chuyện của Lâm thị, Lăng Phong chắc chắn đi đâu cũng muốn đem Công Tôn Dao theo cùng.

Lăng Phong kiếp trước đã yêu, cũng đấ từng thất tình.

Tuổi trẻ của hắn cũng giống bao người, xem phim Hàn đọc tiểu thuyết, tưởng tượng tình yêu của mình sẽ vô cùng khúc chiết vĩ đại, sẽ có những kỷ niệm khắc cốt ghi tâm gì đó.

Người yêu hắn là đồng học từ cấp ba, mấy năm sinh viên tình cảm thắm thiết, để rồi cuối cùng ngày tốt nghiệp ra trường, Lăng Phong cay đắng nhìn nàng ta tay trong tay với một kẻ khác. Kẻ kia có học vị, có tiền, có gia thế. Còn hắn không có gì cả, chỉ có tấm bằng trong tay.

Lăng Phong hận đời, hận bản thân.

Kể từ đó hắn chỉ chú tâm vào làm việc kiếm tiền, mong có ngày ngẩng mặt phục thù. Nhưng cuộc đời một kẻ đi làm thuê trong công ty, nhận lương chỉ đủ xài, mãi mãi không thể bứt phá.

Lăng Phong đến đó cũng không thiết đến việc yêu đương, hắn hầu như nhìn cô gái nào cũng phản cảm, phàm đẹp một chút Lăng Phong đều đoán là loại gái hám tiền cả. 30 tuổi hắn vẫn cô đơn, cuối tuần rảnh rỗi đi club, kiếm vài "tiểu thư" chơi trò tình một đêm, cứ thế đến đêm nọ thì xuống âm phủ.

Lăng Phong bước qua thế giới mới, tâm trạng dĩ nhiên háo hức mong chờ thay đổi số phận, ví dụ có một cuộc tình "phong ba", hoặc đại loại năm thê bảy thiếp, đi đến đâu gái theo đến đó. Nhưng rồi dần dà hắn nhận ra, thế giới nào cũng cần sống hiện thực một chút.

Công Tôn Dao đến với Lăng Phong rất tình cờ, rất nhẹ nhàng, như một cơn gió xuân, cứ thể thấm dần vào cuộc đời hắn.

Yêu, đôi khi phức tạp, đôi khi vô cùng đơn giản.

Nhìn túi thơm trong tay, Lăng Phong lại nhớ cảnh tượng ngày đó nàng tiễn mình. Công Tôn Dao chỉ nói bốn chữ "huynh nhớ cẩn thận", ánh mắt ngàn vạn nhu tình.

Chính lúc đó Lăng Phong cảm tưởng mình cao lớn vô cùng. Đó là cám giác của trách nhiệm gia đình. Công Tôn Dao như thê tử ở nhà chờ phu quân trở về, chừng đó đã khiến Lăng Phong chín chắn hơn nhiều. Một kẻ dù chơi qua bao nhiêu nữ nhân, nhưng chưa thực lòng hôn ước với ai, sẽ không bao giờ hiểu được.

Bên cạnh Lăng Phong lúc này đã đứng thêm một người.

- Huynh nhớ tẩu tẩu à?

- Ừm. Lần này cố gắng đi nhanh về nhanh. Ta muốn cưới nàng ấy.

Tần Quyền ngồi lên song gỗ, nhìn túi thơm trong tay Lăng Phong :

- Vật đính ước?

Lăng Phong nhìn lại, cười đáp :

- Có thể nói như vậy. Ta còn chưa tặng nàng ấy cái gì cả.

Tần Quyền quan sát một lúc, nói bâng quơ :

- Cái túi thơm này ... rất quý?

Câu của Tần Quyền, vừa giống hỏi, vừa giống khẳng định.

Túi thơm Công Tôn Dao đưa cho Lăng Phong là vật mà mẹ nàng ấy để lại. Có thể đúng là vật quý gia truyền gì đó thật, hương thơm ngào ngạt, mặc dù bên ngoài vết may lại khá bình thường. Nhưng đồ do "thê tử" đưa cho, dĩ nhiên phải trân quý.

Lăng Phong cười đáp :

- Dĩ nhiên, ngươi có một cái sẽ hiểu ngay.

- Haha, đừng có ra vẻ. Tưởng đệ không có sao.

Nói rồi Tần Quyền rút ra một chiếc khăn tay thêu hoa, bộ dáng mê mẩn.

Lăng Phong hơi bất ngờ, đoán mò :

- Của Lý Sư Sư?

- Đúng vậy. Thế nào, tốc độ của đệ rất nhanh đúng không? - Tần Quyền vênh mặt.

Lăng Phong cười, nhưng lại nói :

- Lục đệ, có điều này ai cũng biết, có điều ... Lý Sư Sư là ca kỹ, nàng ta ...

- Tứ ca, huynh không được đánh giá Sư Sư như vậy. Nàng ấy và đệ thật lòng. - Tần Quyền không vui nói.

"Ài, gọi thẳng Sư Sư luôn rồi cơ đấy." Lăng Phong thở dài.

Chuyện riêng của Tần Quyền, Lăng Phong cũng chả muốn nhiều chuyện, mất công huynh đệ mất lòng nhau.

Lý Sư Sư rất đẹp, có tài năng, nếu Tần Quyền có thể kết đôi cũng rất tốt. Có điều, nếu là "Lý Sư Sư" khác, Lăng Phong vun đắp ngay, nhưng Lý Sư Sư này là một chuyện khác. Nàng ta không chỉ là ca kỹ, còn là ca kỹ độc quyền của Hoàng đế. Hắn không rõ trình độ qua lại giữa Hoàng đế và nàng ta đến đâu, nhưng nhìn vào cây cổ cầm lần nọ và 500 lượng hoàng kim, lại từ tận Trường An cử quan lớn đem tới Biện Châu, Lăng Phong chỉ e rất sâu nặng rồi. Không biết hai chữ "thật lòng" kia được mấy phần, chỉ e Tần Quyền người trong cuộc đang bay bổng, nhìn không ra nổi.

Tần Quyền nói tiếp :

- Tứ ca, huynh sợ lão hoàng đế kia sao?

- Sợ lão ta? Nói đùa. - Lăng Phong phản bác ngay.

Lăng Phong Tần Quyền hai kẻ đều tuổi trẻ mới ra đời. Tuổi trẻ - "coi trời bằng vung", Hoàng đế cũng chả là gì.

- Nhưng ta sợ phiền phức không đâu.

- Sợ Hoàng đế và sợ phiền phức có gì khác nhau? - Tần Quyền hỏi lại.

Lăng Phong định đáp nhưng rồi thôi. Có lẽ không khác gì thật, hai thứ này, đều cùng một chữ "sợ" cả.

Tần Quyền nghĩ gì đó lại nói :

- Huynh sợ phiền phức. Vậy chuyện tẩu tẩu và Đại ca ...

Lăng Phong im lặng một lát. Phương Hùng thích Công Tôn Dao, chuyện đính ước giữa Lăng Phong và nàng đến giờ cũng chỉ vài huynh đệ đi cùng được biết, chỉ e Phương Hùng vẫn chưa.

Lăng Phong nói :

- Chả sao cả. Ta và nàng ấy lưỡng tình tương duyến, ta nghĩ đại ca sẽ hiểu thôi.

- Đệ cũng thế đấy. - Tần Quyền nói rồi nhảy xuống song gỗ rời đi.

Được một đoạn, Tần Quyền quay lại nói :

- Tứ ca, chúng ta mãi làm huynh đệ đúng không?

- Dĩ nhiên. - Lăng Phong không hiểu ra sao nhưng vẫn đáp.

- Tốt.

"Thằng nhãi này, nói cái gì vậy nhỉ?" Lăng Phong cười gượng, đoạn vừa rồi y như hai thằng "đồng tính" tâm sự với nhau. Cũng may còn nói chuyện về vợ con, nếu không hỏng bét.

...

Mãi hai ngày sau Lăng Vân mới tạm thời rời giường được. Lăng Phong lúc này mới chính thức yên tâm.

- Vân tỷ, đệ cho người hộ tống tỷ về kinh nhé.

- Không cần, ta đi tiếp được. - Lăng Vân khuôn mặt nhợt nhạt nói.

- Ài, chuyện buôn bán kia, muộn một chút không sao đâu ...

- Ta quyết rồi.

Lăng Phong tuy không hiểu tại sao Lăng Vân quyết tâm như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hắn cũng đành lắc đầu. Chả lẽ còn kêu hắn đánh ngất Lăng Vân rồi âm thầm đưa về kinh chắc.

Lăng Vân nhìn Lăng Phong hỏi, ánh mắt mỏi mệt :

- Nếu ta ... xuất giá rời Lăng gia, ngươi có thể tiếp quản Lăng gia không?

Lăng Phong chỉ mũi mình, bật cười :

- Ta? Haha, nghe cũng hay đấy. Có điều ta là hạ nhân, tỷ bị sốt cao à?

- Ta không nói đùa, ngươi cũng không cần đùa. Ngươi rõ ràng tự biết mình là lão Tam trong nhà.

- Kể cả ta trở thành lão Tam thì sao? Vẫn còn Lăng Minh Lăng Hải ở đó. - Lăng Phong nghiêm túc lại chút, nhưng vẫn xem đây là chuyện viễn vông.

- Ta sẽ giúp ngươi. - Lăng Vân nói.

Lăng Phong không khỏi tim đập mạnh chút. Người khác nói câu này hắn không động tâm, Lăng Vân nói thì khác. Nàng ta nắm trong tay huyết mạch buôn bán của cả tộc.

Lăng Phong chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Hắn luôn muốn chạy khỏi Lăng gia để tự sống, chưa bao giờ nghĩ quay ngược lại chiếm đoạt.

Thứ nhất vì cơ hội không có, thân phận, quan hệ, tiềm lực, tất cả hắn đều không có.

Thứ hai, hắn cũng "không thèm" dính vào. Hiện tại Lăng Phong bắt đầu dựng cơ nghiệp, tuy còn chút khó khăn thật, nhưng tương lai đã ngay trước mắt, cứ từ từ ắt sẽ thành công. Lăng Phong tin tưởng điều này.

Dĩ nhiên lòng tham ai cũng có, nếu nuốt được Lăng gia vào, điều này quá tốt. Nhưng "Lăng gia" hai chữ này, nó không chỉ là một cái kho tiền, mà là cả một gia tộc, có nhân lực, có thổ địa phủ đệ, có các mối quan hệ, tất cả đều lằng nhằng phức tạp. Há miệng muốn nuốt, trước hết phải xem miệng có đủ to không đã.

Lăng Vân thấy ánh mắt Lăng Phong lúc trong lúc đục, nàng nói :

- Ngươi cứ suy nghĩ kế hoạch đi, hợp lý ta sẽ giúp ngươi.

- Vậy tỷ nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta đi tiếp. - Lăng Phong nói.

- Ngươi cần tới Hà Bắc gấp à? - Lăng Vân đột nhiên hỏi.

- À, đúng vậy. Đệ ... có hẹn vài huynh đệ ở đó.

Lăng Phong nói đại cái lý do. Ngay từ đầu hắn chỉ nói muốn dẫn huynh đệ đi Hà Bắc luyện đao luyện kiếm này nọ, cũng không thể nói chuyện Mật Thám hay Yên Vương gì kia ra.

Lăng Vân cũng không quan tâm lý do kia :

- Ừm, vậy sáng mai cùng đi.

Lăng Phong bước ra khỏi, vừa ra đến cửa lại nghe Lăng Vân hỏi :

- Hôm đó, ngươi cứu ta đúng không?

Lăng Phong chột dạ, chẳng lẽ Lăng Vân nhớ ra chuyện ở dưới nước? Điều này rất dễ hiểu, nàng ta lúc đó chưa hoàn toàn mất ý thức.

- Đúng vậy, lúc đó ... vì nguy cấp nên ... - Lăng Phong gãi gãi đầu.

- Ngươi đi ra đi, ta cần nghỉ ngơi. - Lăng Văn chặn lại, nằm xuống giường đắp kín chăn.

Lăng Phong vừa khép cửa đã đụng Từ Nguyên tới, hắn chỉ chào qua loa rồi đi.

Từ Nguyên mấy ngày nay cũng rất ăn năn, liên tục chạy qua chạy lại, phục vụ đồ ăn thức uống loạn xạ. Thi thoảng còn chửi mắng đại phu y thuật quá kém, mãi vẫn chưa làm Lăng Vân khỏe hẳn, trong khi thằng đáng ăn chửi nhất chính là gã.

"Chiếm Lăng gia? Cái này ... nghe cũng hay đấy." Lăng Phong vừa đi vừa lẩn quẩn trong đầu.