Chương 119: Lý Sư Sư

Dẹp một bên chuyện "đại ma đầu", Lăng Phong cùng mấy huynh đệ hào hứng bừng bừng xông đến phường Trấn An.

Lầu Lý là một trong ba ca lâu lớn nhất ở đây, nổi tiếng nhờ Hành Thủ Lý Sư Sư.

Đám huynh đệ đi vào, Cao Diệp ở lại khách điếm không đi từ đầu, Lăng Hổ đã đưa tên đạo sĩ về.

Mấy đứa thiếu niên Chu Tiểu Xuyên Triệu Tử Long đều lần đầu vào chỗ thế này, mắt lúc liếc nhìn ngó khắp nơi. Lăng Phong thấy mà phì cười, lại nhớ lần đầu hắn vào thanh lâu ở Tô Châu. Nói lại, Lăng Phong dạo thanh lâu mới chỉ lần thứ hai, ngay cả kỹ nữ thanh lâu tròn méo ra sao cũng chưa từng chạm qua. Lần duy nhất có lẽ lần vào khuê phòng Ngô Oánh Oánh, ba hoa được hai câu thì bị đuổi ra, thật uổng hai chữ Phong ca.

Tiểu nhị ngay lập tức chạy ra, thấy người tới đều mặt mày gai góc, xem chừng biết võ, trong lòng căng thẳng.

Tần Quyền xòe ra ít bạc, tên tiểu nhị liền hồ hởi :

- A, các vị quan nhân tới thật đúng lúc, mời vào. Sắp đến lúc Hành Thủ nhà ta hiến nghệ rồi đấy. Không biết các vị cần chỗ thế nào?

- Gần nhất. - Tần Quyền đáp.

- Quan nhân, mấy chỗ đó chỉ sợ giờ này không còn nữa. Vả lại các ngài đông thế này ... - Tiểu nhị làm mặt khó xử.

Lăng Phong cười chỉ Tần Quyền :

- Hắn chỗ tốt nhất, còn chúng ta ở đâu cũng được.

- Tứ ca, quân tử. - Tần Quyền giơ ngón cái.

Tiểu nhị nghe thế nhận tiền, đưa cho đám Lăng Phong mấy lá cờ nhỏ, ở trên ghi chữ gì đó. Lăng Phong nhìn lại, hoá ra kiểu vé vào cửa ghi số ghế.

- Tần Quyền, ghế ngươi bao nhiêu bạc đấy? - Nhìn vẻ mặt tên kia hớn hở, Lăng Phong hỏi.

Tần Quyền xòe năm ngón.

- 5 quán? - Lăng Phong đoán.

Tần Quyền lắc đầu.

- 50 quán?

Tần Quyền gật đầu cười toe toét, xem ra ghế VIP, còn Lăng Phong toát mồ hôi. Tần Quyền tiêu xài kinh thật, một tháng cả đội 15 người được 3000 quán, một người tính ra được 200 quán, thằng kia ngắm gái vung một cái đã bay một phần tư. Kể ra so với trước kia Phong ca vung một lần 5 vạn lượng tương đương 5 vạn quán để mua nha hoàn, vẫn chỉ một phần ngàn thôi. Gần đây Lăng Phong kiếm tiền khó khăn mới biết quý trọng tiền bạc.

Lăng Phong quay qua nhắc nhở đám thiếu niên "gà mờ" xung quanh :

- Nhớ, tiểu nhị nha hoàn chúng có mời nước mời đồ ăn gì thì cố mà nhịn. Không đủ tiền mà trả đâu.

Chu Công Cẩn cười, một tay cầm một vò rượu lên :

- Đại ca cứ yên tâm, vừa rồi tiểu đệ ăn uống xong lấy theo không ít đồ.

- Rất tốt, về sau nhớ phát huy. - Lăng Phong kinh ngạc vỗ vai.

Chỗ này thiết kế khá giống Thất Tú các ở kinh thành, nhưng quy mô nhỏ hơn, cũng không có tầng hai vòng tròn phía trên. Thay vào đó là hai cầu thang uốn cong từ trên xuống. Vị trí tốt của Tần Quyền thực tế nằm ở hai bên, xây cao hơn một chút.

Tiểu nhị lại đon đả lại gần :

- Các vị quan nhân có gọi món không? Ở đây có rượu Bạch Thận, măng xào Tam Tiên, ...

- Không cần, chúng ta ăn no cả rồi. - Lăng Phong cắt luôn.

Đám huynh đệ phía sau đã được dặn dò trước, tuy cũng thèm thuồng nhưng đều vỗ bụng ra vẻ no căng.

Tiểu nhị chưng hửng, thầm chửi đám nghèo kiết này còn ra vẻ đi nghe ca múa.

Lăng Phong hỏi :

- Đúng rồi, khi nào Lý cô nương bắt đầu diễn vậy?

- Cũng sắp rồi. - Tiểu nhị bỏ lại ba chữ rồi quay đi.

Đúng lúc này có tiếng trống vang lên, xem ra bắt đầu. Lăng Phong nhìn lên phía cầu thang, một cô gái áo váy thướt tha đi xuống. Xung quanh ồ lên, đứng ngồi loạn xạ.

"M*, 50 quán có khác thật. Ngồi chỗ này xem được mới sợ đấy."

Lăng Phong cố lắm cũng quan sát được, thậm chí phải kết hợp dùng cả thần thức, tay chân thì vận lực để đè nén đám phía trước, trong lòng bực bội.

"Lý Sư Sư cô được đấy. Bắt ta chỉ để nhìn mặt mà phải thi triển một lúc hai ba công phu thượng thừa ra."

Chỉ thấy nàng kia ước chừng chỉ hơn 20, áo váy khá giản dị màu hồng nhạt, mái tóc cuộn tròn búi cao lên, trước trán có một chuỗi hạt lung linh. Khuôn mặt nàng ta rất tròn đẹp, như một đóa hoa chớm nở. Không hổ mỹ nhân khiến hoàng đế cũng phải ngất ngây.

Nếu Lý Sư Sư xuất hiện cách đây khoảng nửa năm thôi, Lăng Phong có lẽ sẽ ngơ ngẩn ra, hoặc đại loại ánh mắt hau háu nhìn không chớp. Nhưng từ sau khi gặp được Liễu Thanh Nghi, tầm mắt của hắn cũng cao lên không ít, định lực nhờ đó cũng mạnh lên.

Thêm nữa, chuyện "108 ma đầu" vừa rồi khiến Lăng Phong đầu óc suy nghĩ, mất hứng đi ít nhiều. Thành ra Khai Phong Hành Thủ Lý Sư Sư xuất hiện cũng không gây ấn tượng mạnh mẽ lắm cho hắn. Lăng Phong coi như thỏa mãn tò mò về mỹ nhân nổi tiếng đời Tống này. Khách quan mà nói, sắc đẹp nàng ta ngang ngửa Ngô Oánh Oánh Tô Đóa Nhi, nhưng vẫn kém Liễu Thanh Nghi nhiều, Liễu cung chủ có một vẻ đẹp kiểu "thần tiên" không nhận xét được, chỉ e không có đối thủ.

Nhưng có một tên khác thì đang ngơ ngẩn thật, đó là Tần Quyền.

Lý Sư Sư bắt đầu biểu diễn cổ cầm, phía sau nàng tuy có nhạc công thổi sáo đánh trống phụ trợ, nhưng tiếng cũng nhỏ hơn hẳn. Dĩ nhiên không thể để vai phụ lại lấn át Lý Hành Thủ được.

Đúng lúc này, Tần Quyền rời chỗ ngồi tiến lại gần đám nhạc công, không biết thủ thỉ gì đó, tay lại xòe ra không ít bạc. Lăng Phong ở xa sốt ruột, không biết tên kia lại tiêu tiền làm gì.

Ngay sau đó Tần Quyền thay thế tên thổi sáo, ngồi vào ghế nhạc công, còn cố ý dời ghế ra trước. Lúc này cả đài đang chú tâm đến Lý Sư Sư không ai để tâm, chỉ có Lăng Phong quan sát hành động của Tần Quyền trợn mắt há mồm.

"Lục đệ này, làm trò gì đây?"

Đột nhiên một tiếng sáo du dương vang lên, Tần Quyền hóa ra song tấu với Lý Sư Sư. Tiếng sáo của gã thế mà len lỏi phối hợp với tiếng cầm của Lý Sư Sư vô cùng hoàn hảo, không hề che chắn lẫn nhau. Lăng Phong từng học qua nhạc ở thời hiện đại, hắn biết chút học vấn trong này. Muốn như vậy, đòi hỏi kẻ thổi sáo cũng như đánh cầm phải rất giỏi và hiểu ý nhau, chọn đúng tần số để biểu diễn thành một bài. Nói dễ hiểu, tại sao cùng thu âm làm nhạc, có bài tiếng hát bị tiếng nhạc như át đi, có bài lại thô thiển hẳn ra, quy tắc trong đó ở chỗ này.

Lý Sư Sư dĩ nhiên nhận ra điều này, liếc nhìn Tần Quyền, cười nhẹ một cái, sau đó cũng phối hợp với Tần Quyền. Mỹ nữ cười quả thật hút hồn. Hai người này như đang tỏ tình với nhau bất chấp xung quanh.

Lăng Phong bất ngờ.

Lăng Phong lâu nay buồn bã trọng sinh không có chút tài "cầm kỳ thi họa" nào đi lòe thiên hạ, huynh đệ toàn phường đấm đá "cày bừa" kiếm tiền. Hóa ra cái trò phong nhã kia không rớt vào hắn, mà rớt vào Tần Quyền, vai chính bị thay đổi?

Lâu nay không để ý, nghĩ lại tên Tần Quyền này quả thật không tệ, trẻ trung đẹp trai hơn cả Lăng Phong, bộ dáng lúc nào cũng vô lại, nay lại còn "văn võ song toàn", thậm chí võ công cao đến đâu Lăng Phong cũng chưa biết, xem ra Tần Quyền mới phù hợp đi tán gái hơn cả.

Tần Quyền đã xuống đứng cùng Lăng Phong, ánh mắt vẫn không rời Lý Sư Sư. Kỳ lạ là hình như Lý Sư Sư cũng liếc mắt đưa tình đáp trả lại Tần Quyền, khiến tên này tay chân không yên.

Lăng Phong nhìn thấy muốn cười đùa Tần Quyền. Đúng lúc này từ cửa có tiếng hô :

- Trương đại nhân đến.

Khách khứa cả lâu vẫn chìm đắm không để ý, Lăng Phong quay ra nhìn, thấy một nhóm quan quân, đi đầu là một vị quan viên trung niên.

Tên lính kia tiếp tục hét lên :

- Tất cả tránh ra, Trương đại nhân đến. Lý mụ mụ đâu, còn không mau xuống.

Một phụ nhân mặt mũi phấn son chạy vội từ trên cầu thang xuống :

- Trương đại nhân giá lâm, nô gia có lễ.

- Lý Hành Thủ đâu? - Vị quan viên kia hỏi.

- Sư Sư, mau ra tiếp giá. - Lý mụ mụ sợ hãi gọi.

Lý Sư Sư nhẹ nhàng rồi đài diễn, bước ra cửa thi lễ, nhưng thái độ hình như không xem Trương đại nhân kia vào đâu.

Trương đại nhân trái lại không phật lòng, chỉ vào đám lính bên cạnh đang nâng thứ gì đó nói :

- Triệu quan nhân nhờ ta đem thứ này cho Lý Hành Thủ. Đây là Sa Phụ Cầm, vốn là báu vật hoàng cung, ngoài ra còn có 500 lượng hoàng kim, nhắc Lý Hành Thủ giữ gìn, Triệu quan nhân sẽ còn đến.

- Đa tạ đại nhân.

Lăng Phong lúc này mới quan sát thấy, cây Sa Phụ kia là một cổ cầm bằng gỗ sẫm màu, đường sơn màu vàng giống như vẩy rắn.

Xung quanh có tiếng xì xào :

- Kia hình như là Trương Địch Trương đại nhân thì phải, là đại quan ở Trường An đấy.

- Ta đã nói mà, Đạo Quân từng lén đến đây, nghe nói còn giả danh thương nhân.

- Lý Hành Thủ quả nhiên tiếng tăm, ngay cả Đạo Quân tận Trường An cũng tìm tới ...

Lăng Phong nghe vậy nghĩ nghĩ gì đó. Tuy không nhớ trong lịch sử Trương Địch kia là ai, nhưng hắn đoán kẻ kia quan uy lớn như vậy, kèm theo mấy lời xung quanh, chỉ e người này thật sự liên quan đến Tống Huy Tông. Đoạn vừa rồi nửa giống truyền chỉ nửa không, giống như Hoàng đế muốn nói cho thiên hạ biết Lý Sư Sư đã được Hoàng đế bao rồi, nửa lại sợ mất Hoàng uy trong mắt dân chúng.

Mặc dù lịch sử có thay đổi ít nhiều đâu đó, nhưng xem chừng chuyện tình giữa kỹ nữ - hoàng đế này vẫn xảy ra.

Nghĩ vậy, Lăng Phong nhắc Tần Quyền :

- Lục đệ, ta nói cho đệ điều này. Kẻ vừa rồi rất có thể do Hoàng đế phái tới.

- Vậy thì sao? - Tần Quyền không cho là đúng.

Lăng Phong chả biết nói gì nữa, nói đến thế mà tên đệ đệ này vẫn một bộ dạng mê say. Người đẹp trong thiên hạ không thiếu, chạy đi tranh với Hoàng đế làm gì chỉ tổ rước họa vào thân.

Tần Quyền nói chắc nịch :

- Đệ yêu nàng ấy.

Lăng Phong mắt trợn trắng, "Nhanh vậy?"

Hắn bỗng có cảm giác, hình như ngay từ đầu Tần Quyền đã biết đến Lý Sư Sư.