Chương 117: Trọng Sinh bị phát hiện

Đoàn người rời phủ Kinh Triệu Trường An, đến phủ Hà Nam Lạc Dương, sau đó ngoặt lên phía bắc, vượt Hoàng Hà vào địa phận đạo Sơn Đông.

Đây là lần đầu tiên Lăng Phong đi về phía đông bắc, cảnh sắc dần thay đổi, dấu vết tuyết mùa đông vẫn còn, giữa trưa trời vẫn khá lạnh lẽo.

Đi vài ngày đường mới đến phủ Khai Phong, Biện Châu. Khai Phong tuy là thủ phủ của Sơn Đông nhưng thiếu một chút đồ sộ. Ít nhất so với phủ Kinh Triệu, tường thành dường như không cao bằng. Nên biết tường thành ở phủ Kinh Triệu Trường An cao xấp xỉ 12m, riêng cổng tận 16m, vô cùng khủng bố.

Lăng Phong nhìn dòng người ra vào cổng thành mà cảm thán, nơi này đáng ra là kinh đô nhà Tống.

Khai Phong hắn nghe đến nhiều nhất có lẽ liên quan đến Bao Chửng, từng là phủ doãn Khai Phong, không biết thế giới này có tồn tại ông ta hay không, dù có thì e cũng đã mất từ lâu.

Từ Nguyên tuy dẫn một đội xe riêng, nhưng chả khác gì nhập vào làm một với đoàn Lăng gia. Gã thậm chí còn đòi ngồi cùng xe ngựa của Lăng Vân, cũng may Vân tỷ nhanh chóng nhận ra "âm mưu đụng chạm" của họ Từ, kịp thời từ chối. Lăng Phong thầm khinh bỉ họ Từ, nam nhân mà cứ chui vào xe đắp chăn bông, quả thật chịu không nổi.

Lăng Phong mấy ngày nay đều tận lực tránh mặt đỡ gây rối cho đôi uyên ương. Có điều như thế vẫn không khiến địch ý của Từ Nguyên giảm bao nhiêu.

Lăng Vân thi thoảng thò đầu ra khỏi xe nhìn ngắm khung cảnh. Nàng mặc một chiếc áo bông thật dày, cổ áo phủ lông trắng, hai bên tai cũng chụp bông, nhìn vô cùng quý phái.

- Chúng ta đến đâu rồi?

- Đại tiểu thư, đã đến Khai Phong, hai ngày nữa mới đến Đại Danh Hà Bắc. - Một nha hoàn đáp.

- Lăng Phong.

- A, Vân tỷ có gì dặn dò ...?

- Hay chúng ta dừng lại Khai Phong một ngày, sáng mai lại đi tiếp?

Lăng Phong thì chả sao cả, hắn liền tùy ý Lăng Vân đáp :

- Vậy cũng được.

Đoàn người rẽ vào thành, Lăng Phong để ý thấy đám lính kiểm tra khá kỹ.

Cả đoàn ghé vào một khách điếm, Từ Nguyên rất nhanh vọt lên trên làm người ra lệnh. Lăng Phong không rảnh đi so đo, dẫn huynh đệ đi quan sát xung quanh. Cơ hội ghé thành cổ nổi tiếng như Khai Phong không nhiều, chẳng may sau này về lại được thế giới cũ, viết vài cuốn sách xuyên không nào đó làm giàu.

Tần Quyền chưa gì đã xum xoe :

- Tứ ca, đi mở rộng tầm mắt không?

- Mở rộng tầm mắt gì?

- Còn gì nữa, kiếm vài cái tửu lâu thanh lâu gì đó. Hôhô. Nghe nói nữ nhân Sơn Đông rất mạnh mẽ. - Tần Quyền hí hửng.

- Ngươi ...

Lăng Phong trừng mắt, nhìn lại thấy đám huynh đệ khác đều đã "lên sẵn dây cương" nhìn mình, hắn đành buông :

- ... nói chỉ được cái đúng. Đi thì đi.

- Hoan hô Tứ ca.

Một loạt tiếng vui mừng vang lên, như sói đói lâu ngày.

- Các ngươi đi đâu? - Bỗng từ sau có tiếng Lăng Vân.

- A, Vân tỷ, hềhề, mấy huynh đệ muốn đi dạo ... - Lăng Phong cười trừ.

- Hừ, đừng gây chuyện gì. - Lăng Vân không vui nói.

Từ Nguyên không biết từ đâu hiện ra nói :

- Vân Vân, cứ để chúng đi "mở rộng tầm mắt" cho biết. Mấy đứa hạ nhân này, cả đời sợ cũng chỉ được lần này.

Vừa lúc Tần Quyền cũng dùng từ này, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác nhau.

Lăng Vân im lặng bỏ vào trong, Từ Nguyên chạy theo.

Tần Quyền sẵng giọng :

- Thằng họ Từ này có cái gì tốt?

- Nhiều tiền. - Lăng Phong chêm một câu, sau đó kéo huynh đệ đi.

Tần Quyền vừa đi vừa nhắc :

- Tứ ca, lần này tuyệt đối không được giành của đệ đấy.

Lăng Phong cười. Hắn chuyện gì cũng đen thui, riêng mỹ nữ Lăng Phong thừa nhận mình số đỏ.

Không hiểu sao từ khi qua thế giới này, người đẹp hắn gặp khá nhiều. Xem chừng hồi ở âm phủ hai anh trâu ngựa chúc phúc cho. Chỉ tiếc, gặp thì nhiều, ôm chẳng bao nhiêu.

Lăng Phong ra vẻ "cao thủ" đùa :

- Ngươi có biết vì sao ta liên tục gặp mỹ nữ không?

- Không biết. - Tần Quyền nửa đùa nửa thật, lão cha hắn cũng rất có duyên với nữ nhân, đến đời hắn thì tịt.

- Thứ nhất, do số.

Tần Quyền ngoài mặt vẫn tươi tỉnh, nhưng nghĩ thầm khinh bỉ. Số của Lăng Phong, so với Tần Quyền còn kém lắm, chẳng qua hắn không muốn khoe ra.

- Thứ hai, do chiến thuật.

- Chiến thuật gì? - Tần Quyền tò mò.

- Vật họp theo loài, mỹ nữ cũng thế. Ngươi chỉ cần đánh rụng một cái, đảm bảo sẽ rụng cả ổ.

Tần Quyền tuy biết Tứ ca đang ba hoa, nhưng không kìm được hỏi :

- Vì sao?

- Ngươi nghĩ xem, đám xú nữ vì tự ti không bao giờ chơi với mỹ nữ rồi. Thứ hai, mỹ nữ với nhau sẽ sinh ghen tỵ, các nàng sẽ thắc mắc tại sao ta lại thích người khác mà không phải họ.

Kẻ bên cạnh gật gù :

- Có lý, có lý.

- Dĩ nhiên có ... Ặc, Thất đệ? Ngươi cũng đi?

Lăng Phong nghe có kẻ khen, đang phồng mũi thì phát hiện hóa ra Lăng Hổ. Hôm nay mặt trời mọc phía tây, "đại sư" bắt đầu thèm thịt?

Lăng Hổ quay đi không buồn giải thích, gã nghe câu "vật họp theo loài", đang nghĩ đến chuyện ngày xưa gì đó.

- Đệ đi ngắm phong cảnh, có gì sai sao? - Lăng Hổ tỉnh bơ đáp.

- Không sai, không sai. - Lăng Phong vỗ vai gã cười.

Lăng Phong ghé đại vào tửu lầu bên cạnh, tên Thảo Xuân lầu. Tần Quyền nhăn nhó :

- Tứ ca, còn uống gì nữa?

- Ngươi kém lắm. Đầu tiên phải ăn no đã, nếu không sức đâu ...

- A, Tứ ca nói phải. - Huynh đệ đều gật gù.

- Phải cái đầu ngươi. Ta nói sức đâu mà thưởng thức ca múa.

Tần Quyền tỉnh bơ :

- Thì đệ cũng đã nói gì đâu. Nhưng đệ thích cách nghĩ của Tứ ca đấy. Hềhề.

Lăng Phong nói tiếp :

- Thứ hai, vào đây mới hỏi thăm được ... Tiểu nhị đâu?

Một tên tiểu nhị vội vàng chạy tới :

- A, mời quý khách vào. Các vị không biết dùng món gì a? Canh Bạch Hổ, cá Thiên Ma ...

Lăng Phong nghe tên hay đang tính gọi thử, nghe câu sau suýt phun trà ra.

- ... tuy tiểu lâu không có nhưng các món khác đều có.

"Bái phục, bái phục. Lần đầu gặp nêu thực đơn kiểu này." Lăng Phong toát mồ hôi.

Các huynh đệ gọi vài món đơn giản, Tần Quyền lại vỗ thằng kia hỏi nhỏ :

- Trước nhất nói cho ta vài chỗ hay ho.

- Chỗ hay ho? - Tiểu nhị mờ mịt.

Tần Quyền nhướng mày, xòe vài đồng xu, tiểu nhị nhanh chóng hiểu ra, cười đê tiện :

- Hóa ra quan nhân muốn hỏi chuyện này. Hềhề, chuyện này ngài đến phường Trấn An là được rồi.

Tần Quyền không kìm được hỏi ngay :

- Nổi tiếng nhất là chỗ nào?

- Phường Trấn An chỗ nào cũng nổi tiếng, ở đó có lầu Phan, lầu Bạch, lầu Lý ... - Tiểu nhị hoa chân múa tay.

- Ta hỏi cái thứ nhất. - Tần Quyền buồn bực.

- A, đệ nhất là lầu Lý rồi, chỗ đó có ca kĩ Bạch Mẫu Đơn ...

- Khoan đã, ngươi nói Bạch Mẫu Đơn gì? - Lăng Phong bên cạnh nghe từ đầu, hắn thấy ba chữ này quen quen.

- Quan nhân mới tới Khai Phong đúng không?

- Đúng vậy.

- Vậy cũng không trách được ngài. Bạch Mẫu Đơn là nghệ danh của Khai Phong Hành Thủ Lý cô nương ...

Hành Thủ trong ca lâu là ca kĩ ca múa xếp đệ nhất trong thành, cũng giống Hồng bài trong thanh lâu xem ra nhờ "lên giường" giỏi nhất lâu. Hành Thủ ở Khai Phong cũng được chọn ra từ Hoa khôi hội hai năm một lần, giống Ngô Oánh Oánh ở Tô Châu phương nam.

Lăng Phong linh quang chợt lóe, hắn đã biết vì sao thấy quen, hỏi ngay :

- Ngươi nói ... là Lý Sư Sư?

- Hóa ra quan nhân cũng biết. - Tên kia cười, như kiểu gặp dân cùng nghề.

"Haha, thật không ngờ, tình cờ dạo phố cũng nghe đến Lý Sư Sư ở đây. Không biết nàng ta thật sự ra sao? Xem chừng chuyện tình Tống Huy Tông - Lý Sư Sư còn chưa xảy ra, nếu không nàng ta sẽ không thể dễ dàng tiếp khách như thế này chứ." Lăng Phong nghĩ thầm.

Tần Quyền bên cạnh trợn mắt, Lăng Phong thế quái nào mới tới Khai Phong mà như đã ở đây từ trước. Gã tò mò hỏi Lăng Phong :

- Huynh biết Lý Sư Sư?

- Ta ... gặp mới biết được. - Lăng Phong định nói thì dừng lại, cười thâm ý.

Bỗng từ đằng sau có tiếng nói :

- Huynh đệ của ngươi đáng ra đã chết, biết về Lý Sư Sư đã là gì.

Lăng Phong ngừng thở, cả người cứng ngắc.

...

Cách đó không xa, phường Trấn An.

Phường này có thể xem như "phố đèn đỏ" nhộn nhịp nhất Khai Phong, quy mô chỉ kém Phong Hà Tứ Các ở Tô Châu một chút, tuy nhiên lại hỗn tạp hơn nhiều.

Ở Tô Châu, tài nữ như Ngô Oánh Oánh tuy làm ở thuyền hoa, nhưng đẳng cấp và danh tiếng được phân biệt rõ ràng với kĩ nữ thanh lâu. Trái lại ở Khai Phong Biện Châu, đã kĩ nữ là kĩ nữ, có ca múa giỏi hay không cũng như nhau cả, khác nhau chẳng qua giá tiền. Bề ngoài thêm chút danh hiệu, thực ra đều "tiếp khách" hàng ngày.

Nơi này là một hiên nhỏ, cạnh song gỗ có ghế ngồi, phía ngoài bóng trúc xanh mát. Một thân ảnh thướt tha đang ngồi gảy cổ cẩm, từng tiếng đàn vang lên trong không gian hơi tịch mịch.

Một phụ nhân ăn mặc diêm dúa hớt hơ hớt hải chạy vào phòng phá vỡ không khí.

- Sư Sư, Sư Sư, có chuyện không hay rồi.

- Mụ mụ a, có chuyện gì từ từ nói không được sao? - Cô gái kia vẫn cúi đầu đánh đàn.

- Con có biết ngoài phố đang đồn gì không?

Cô gái nọ cười nhẹ, ánh mắt lộ vẻ cô đơn :

- Sư Sư suốt ngày ở trong này, làm sao biết ngoài kia có cái gì?

"Mụ mụ" kia rót chén trà uống, ngồi xuống vừa vỗ ngực vừa nói :

- Ngươi có nhớ vị Triệu quan nhân giàu có tháng trước?

- Triệu quan nhân? Triệu Ất?

- Đúng vậy, đúng vậy. Ta nghe ngoài phố đồn, người đó chính là ... chính là ... Đạo Quân, là Quan gia.

Cô gái tên Sư Sư nghe vậy vẫn khá bình thản, chỉ cười đáp :

- Vậy thì sao?

- Ài ... ngươi ... đứa nhỏ này. Lần đó ta và ngươi đều lãnh đạm với ... người kia. Nếu đúng ông ta là ... là ... thì chúng ta sẽ bị diệt cả ba họ mất.

- Mụ mụ đừng lo. Người kia lần đó chỉ chăm chú nghe đàn, cũng không làm gì khác. Xem ra vì tiếng đàn mà đến, không độc ác như vậy đâu.

"Mụ mụ" kia thở dài, nhưng vẫn tiếp tục than vãn.