Chương 114: Cầu hôn

Lăng Phong cứ nghĩ Liễu Thanh Nghi là người khô khan không biết đùa, hóa ra hắn sai lầm, nàng ta đùa rất thâm sâu.

Cái quyển ghi chép kia, trang đầu ghi thân thể có 359 huyệt vị. "Tuyệt."

Trang thứ hai ghi nội lực có thể luyện bằng chính kinh 12 mạch. "Quá tuyệt."

Trang thứ ba lại ghi : nếu không đả thông hết 8 mạch của kỳ kinh thì không thể luyện chính kinh, sẽ sinh tác dụng ngược.

Lăng Phong bực tức suýt tắt thở, thế này chẳng khác nào đồ ăn trước mắt mà không lấy được, vô cùng uất ức, sao không ghi ngay trang đầu.

Chuyện này làm Lăng Phong nhớ một chuyện cười kiếp trước. Nghe nói có một tên lượm được bí kíp, hí hửng mở ra, trang đầu ghi "phải tự cung mới luyện được", gã ta nhịn đau "cắt". Trang thứ hai lại nói "thực ra không tự cung cũng được", gã kia uất ức đem bí kíp đốt. Đốt gần xong lộ ra một trang cuối, "luyện xong, tự cung hay không cũng tự động mọc lại", gã kia tắt thở.

Liễu Thanh Nghi để lại quyển ghi chép, khiến Lăng Phong nhớ ra hắn còn một bức thư của Tô Đóa Nhi chưa đọc. Nhưng lục tìm thì không thấy đâu, thầm nghĩ chắc cũng không có gì quan trọng, hắn đành bỏ qua.

Lăng Phong vừa cất đồ vật đi, Công Tôn Dao đi vào :

- Huynh ... sắp đi phương bắc?

- Ừm, ta có việc cần đi.

Chuyện Mật Thám tự, Lăng Phong không tiết lộ cho một ai. Sắp tới phải quay lại Vĩnh Lạc thông báo mấy huynh đệ Hắc kỳ, ai muốn đi cùng thì đi, hắn sẽ không ép tất cả.

Công Tôn Dao bộ dáng đáng yêu, ngước mắt nói :

- Muội muốn đi cùng huynh, được không?

- Điều này ... - Lăng Phong chần chừ, không biết trả lời thế nào. Lần này cũng không phải đi chơi.

Công Tôn Dao phì cười :

- Muội đùa đấy, muội sẽ ở lại chăm sóc cho bá mẫu, huynh cứ đi đi.

Lăng Phong ngẩn ra.

Vẫn nụ cười này. Lần đầu tiên gặp ở Bão Độc trại, có một cô gái hồn nhiên tiếp chuyện bên đường, khiến Lăng Phong bối rối mấy lần.

Lăng Phong không ngốc đến mức không nhận ra tình cảm của Công Tôn Dao dành cho mình, hắn cũng không rõ giữa hai người chính thức "hẹn hò" từ lúc nào, lần đi Lạc Dương hay lần cưỡi ngựa dưới ánh nắng chiều kia? Đây là một vấn đề cần lưu tâm, lỡ sau này nàng ấy hỏi đến hắn lại ấp úng không đáp được là tiêu, rất dễ chia tay.

Dù sao, Lăng Phong cũng đã rung động với Công Tôn Dao. Chẳng qua nhiều chuyện xảy ra khiến hắn cứ cố lờ đi, nén tình cảm xuống.

Có những thứ ở ngay bên cạnh, chỉ khi mất đi mới hiểu được. Chuyện của Lâm Nghi Anh khiến Lăng Phong tỉnh ra nhiều, hắn tự nhủ đừng bao giờ để những thứ đó trôi qua trong nuối tiếc.

Lăng Phong bỗng quyết định. Hắn bước tới, đưa tay ôm Công Tôn Dao vào lòng, nói :

- Dao, đi Hà Bắc về, nàng gả cho ta, được không?

Lăng Phong đang tự chửi, đáng ra nên mua cái nhẫn, làm kiểu quỳ xuống cho nó lãng mạn. Thôi tình hình gấp gáp, sau này làm lại.

Công Tôn Dao cả người căng cứng. Lần đầu tiên nàng bị nam nhân ôm thế này, đầu óc nàng mơ màng, lại nghe tiếp câu kia, tất cả trống rỗng.

Cảm nhận cô gái nhỏ trong vòng tay đang run rẩy, Lăng Phong cũng mất bình tĩnh theo. Không biết nàng ấy sẽ đồng ý hay chấp nhận.

Công Tôn Dao cũng dần đưa tay vòng ra sau ôm lưng Lăng Phong, đầu ngả vào vai hắn. Nàng lúc đầu bị bất ngờ, nhưng sau đó mê mẩn cái cảm giác này, muốn cứ thế này mãi, quên luôn chuyện trả lời Lăng Phong. Có lẽ động tác của nàng đã thay cho câu trả lời.

Nhưng Lăng Phong thì không ổn, mùi hương xử nữ từ mái tóc, từ thân thể Công Tôn Dao tỏa thẳng vào mũi hắn, khiến Lăng Phong đang từ đoạn cầu hôn vô cùng nghiêm túc chuyển sang mùi mẫn, "tiểu huynh đệ" dần dà có phản ứng. Nói mới nhớ, tiểu huynh đệ sống 20 năm khổ cực "ăn chay", mãi mới được "ăn thịt" một lần, còn chưa đã thì lại phải quay về núi "tu" đến hôm nay, rất dễ bị kích động.

Công Tôn Dao đang mơ màng xúc động, bỗng nàng cảm nhận được thứ đồ vật gì đó dưới bụng mình. Nàng lúc đầu hơi ngẩn ra, sau đó liền biết là chuyện gì. Bão Độc trại nam thanh nữ tú đều rất cởi mở, Công Tôn Dao cũng không phải thơ ngây đến cả "đồ chơi" nam nhân là gì cũng không biết.

Công Tôn Dao đỏ bừng mặt, đẩy Lăng Phong ra, chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa nói :

- Huynh ... rất xấu.

"Ta xấu?" Lăng Phong không hiểu, "tiểu huynh đệ" vừa rồi hình như tìm được chỗ nào đó "tiếp xúc", tâm trạng lâng lâng trên mây, khiến đầu óc hắn cũng chậm hẳn ra.

Lăng Phong hỏi với theo :

- Dao, muội đồng ý hay không?

- Huynh từ phương bắc về, muội sẽ nói.

- A.

Lăng Phong mừng thầm, như vậy tám phần là đồng ý rồi. Bởi nếu từ chối nàng ấy sẽ không phản ứng như vậy, trực tiếp đạp Lăng Phong ra từ đầu.

...

Ngày hôm sau, Hắc kỳ đã có mặt đầy đủ ở kinh thành, tổng cộng 15 người.

Lăng Phong rất vui vẻ, hắn để cho huynh đệ quyết định, cuối cùng tất cả đều đi. Thực tế trong thư Lăng Phong không nói rõ ra ba chữ Mật Thám tự, chỉ nói quan phủ muốn thuê đội. Bởi nếu ghi rõ Mật Thám tự ra, lỡ như có người không chịu đi theo, chuyện Lăng Phong nằm trong Mật Thám tự sẽ bị lộ.

Phong Vân đoàn ở Vĩnh Lạc hoàn toàn trở thành một công ty chỉ lo kiếm tiền, gồm tiền trang, tiêu cục và đội khai khoáng. Tiền trang tạm thời đang xây dựng, chưa thể đi vào hoạt động, dù sao một cái ngân hàng muốn có khách cũng không thể vội, hơn nữa Lăng Phong chưa tìm ra ai đứng đầu tiền trang cả. Chỗ vàng Hoàng kỳ kiếm được từ mỏ vẫn đang dồn ứ ở Vĩnh Lạc. Vàng đào được, muốn tiêu cũng không dễ, Lăng Phong là dân làm ăn, hắn dĩ nhiên tính toán chi li về lợi nhuận, không thể nào cầm vàng ra chợ trời bán lẻ được.

Buổi sáng, các huynh đệ tập trung ở sân nhỏ trong Lăng phủ, Lăng Phong giao cho họ một ít đồ vật.

Kha lão chuyển cho Lăng Phong vài thứ trang bị, lão còn nói đều là hàng tốt từ Quân Khí giám lấy ra, không phải đồ chợ trời, khiến Lăng Phong vô cùng thích thú.

Trong đó đáng kể nhất là chục bộ Nhu Đằng Giáp Y, làm bằng da tốt, vừa mỏng mềm nhẹ, mặc vào như không mặc. Điểm kỳ lạ là không biết chất da là gì, nhưng không hề gây mùi, thấm mồ hôi cực tốt, lại có màu sẫm như da người, rất thích hợp cho mật thám dùng đến khi bí mật. Mỗi thành viên còn được giao lệnh bài bằng gỗ, một cây chủy thủ, riêng Lăng Phong có một bộ phi đao, xem chừng Kha lão đặc biệt chuyển cho hắn.

Vào cơ quan chuyên nghiệp có khác, đồ đạc chất lượng hẳn.

Sắp xếp dặn dò xong, Lăng Phong quay qua Tần Quyền :

- Lục đệ, đi cùng ta tới Thông Thiên Các một chuyến.

Tần Quyền nghĩ một lúc mới nhớ ra :

- Huynh muốn đi tìm Tiểu Hoa?

- Ừm, chuyện này đáng lẽ phải làm từ lâu.

Lăng Phong biết chuyến đi Hà Bắc lần này không đơn giản, hắn muốn giải quyết những chuyện nhỏ cho xong. Lăng Phong thầm nghĩ, nếu gặp Tiểu Hoa sống không tốt lắm, hắn sẽ kéo cô bé về chỗ mình. Dù sao bây giờ những nguy cơ như Triệu Hanh không còn, Lăng Phong lại dư tiền để nuôi một cô gái nhỏ như Tiểu Hoa. Ngoài ra, Công Tôn Dao một mình ở lại phủ cũng rất buồn bã, có thêm một muội muội như Tiểu Hoa, nàng ấy cũng sẽ vui hơn.

...

Phía bên kia Trường An, tây thành.

Vài tiểu cô nương mang kiếm trên lưng đang trò chuyện.

- Uyển sư tỷ, trước kia tỷ ở đây à?

- Ừm. Trước kia tỷ làm ăn mày đấy. Sợ không? - Tiểu Uyển chun mũi muốn đùa.

- Hìhi, ăn mày có gì mà phải sợ. Muội cũng muốn làm ăn mày thử một lần đây? - Tiểu Bích tinh nghịch đáp.

Tiểu Uyển lần này cùng vài tỷ muội xin Dương Thanh Phong xuống núi mua sắm vật dụng.

Một đám ăn mày thấy có vài tiểu đạo sĩ đi vào, đều dạt cả ra. Hiện tại trong kinh thành, ai ai cũng biiết, công tử thiếu gia có thể đụng đến, nhưng đạo sĩ tuyệt đối không nên đụng.

Tiểu Uyển nhìn một lượt thấy người quen, liền đi tới gọi :

- Sinh ca, Sinh ca ...

Kẻ này tên Trương Hóa Sinh, chính là tên ăn mày Lăng Phong hỏi lần trước. Trương Hóa Sinh trong đám ăn mày là đứa nhanh nhẹn nhất, nghe nói đã thành Hành khất đệ tử của Cái Bang. Cái Bang chia đệ tử thành 10 đại, từ Cửu đại đến Vô đại, Hành Khất đệ tử là hàng thấp nhất, thuộc vô đại, đại loại giống đệ tử ký danh như Tiểu Uyển trước kia.

Trương Hóa Sinh chớp chớp mắt, nhìn mãi vẫn không biết Tiểu Uyên là ai, hỏi :

- Ngươi là ...

- Ta là "tiểu ăn mày", Tiểu Hoa.

- Tiểu Hoa? ... Tiểu Hoa? Ngươi không phải bị bắt đi sao?

Trương Hóa Sinh hỏi đến hai lần, lần đầu là vì vẫn chưa nhớ ra, lần hai là vì nhớ ra nhưng quá bất ngờ. Tiểu cô nương trước mắt mà là "Tiểu Hoa" trước kia? Rõ ràng hai người khác nhau, trước kia một dạng rách rưới tóc tai ngắn củn, còn bây giờ sạch sẽ trổ mã thành thiếu nữ, nhìn chả khác gì tiểu thư nhà giàu nào đó.

Tiểu Uyển kể qua loa, cô hỏi tiếp :

- Lâu nay, có ai tìm ta không?

- Tìm ngươi? Không có ... À, có một lần.

- Là đại ca đúng không? - Tiểu Uyển tim nhảy lên, đại ca rút cục vẫn còn nhớ đến mình, đã đến tìm.

Trương Hóa Sinh buột miệng :

- Đúng, là tên điên kia ...

- Ngươi, không được nói đại ca như vậy. - Tiểu Uyển xụ mặt tức giận.

Cô hỏi dồn dập :

- Đại ca nói những gì? Khoan đã, huynh ấy trông thế nào? Có khỏe mạnh không, còn nữa ...

- Ài ài, từ từ đã. Hình như không tệ lắm, ăn mặc khá hơn trước.

Tiểu Uyển hơi thất vọng nhưng vẫn hỏi :

- Vậy ... vậy, huynh ấy nói những gì?

- Hỏi ngươi ở đâu, sau đó rời đi.

- Vậy ngươi nói thế nào? - Tiểu Uyển hỏi lại.

- Không nhớ.

Tiểu Uyển chính thức thất vọng.

Tiểu Bích bên cạnh bực dọc nói :

- Này, ngươi cái đồ đầu heo, cái gì cũng không nhớ.

- Ông suốt ngày phải đi xin ăn, hơi đâu mà nhớ nổi chuyện cả năm trước. - Trương Hóa Sinh phản bác.

- Ngươi ... - Tiểu Bích trừng mắt.

- Tiểu Bích ...

Tiểu Uyển ngăn lại. Xem chừng không thể hỏi ra gì thêm, dù sao biết đại ca sống tốt, nghe nói ăn mặc sạch sẽ hơn là đủ rồi. Quan trọng nhất, đại ca không hề quên cô là được.

Ông trời nếu có mắt, chắc chắn còn gặp lại.