Chương 112: Lật lại sách sử

Bấy lâu Lăng Phong luôn nghĩ thế giới này không giống thế giới cũ, lịch sử hoàn toàn khác. Đây là ấn tượng lưu lại cho hắn ngay từ những ngày đầu đến đây. Cũng khiến Lăng Phong sống khả tự do thoải mái, không toan tính gì nhiều, theo kiểu một kẻ đang đi du lịch.

Nhưng vừa rồi, "hòa ước Thiền Uyên", 16 châu Yên Vân, "liên minh trên biển", những cụm từ này Lăng Phong dĩ nhiên có biết tới.

"Tĩnh Khang còn 3 năm nữa?" Đây là điều Lăng Phong lẩn quẩn mãi.

Liên minh trên biển Tống - Kim ký cách đây 2 năm, Lăng Phong đến đây hơn 2 năm. Hiệp ước kia trong lịch sử thật ký năm 1120, sự kiện Tĩnh Khang xảy ra năm 1126.

Lăng Phong tìm mượn Kha lão một vài tài liệu lịch sử, đây là thứ Mật Thám tự lưu trữ rất nhiều, tiện cho việc phán đoán suy luận và theo dõi. Chữ phồn thể khiến hắn khó khăn khi đọc, nhưng điểm qua con số và những danh tự, Lăng Phong đại loại đoán ra được.

Lịch sử chỗ giống chỗ không, bị xáo trộn loạn lên.

Không có Tam Hoàng Ngũ Đế, lịch sử được viết từ khi Hiên Viên Hoàng Đế lên ngôi, người này từ "không có gì cả" lập ra nhà Hạ, đều ghi rất sơ sài. Chủ yếu đều ca ngợi ông ta tài giỏi ngang ngửa thánh thần, cái gì cũng do ông ta sáng chế ra cả. Lăng Phong mỉa mai nghĩ thầm, điều này quá nửa do Hoàng Đế bắt kẻ sử quan sửa lại, hoặc thủ hạ của lão ta tự tung tự tác để "mị dân".

Kỳ lạ là Hiên Viên về cuối đời bị con trai Tây Bá hầu Cơ Xương là Cơ Phát lật đổ, lập ra nhà Chu. Lăng Phong đọc đi đọc lại, rất tiếc đoạn này chỉ ghi Hoàng Đế thấy Cơ Phát là người hiền tài nên nhường ngôi. Xem ra bí ẩn đằng sau đã bị xóa đi. Không có nhà Hạ của vua Kiệt, sau đó thậm chí mất luôn nhà Thương của vua Trụ, cả một giai đoạn dài đột nhiên bị cắt bỏ.

"Hoàng Đế cũng chính là vua Trụ?"

Lăng Phong không thể giải thích, tạm bỏ qua điều này. Thời kỳ cổ đại hồng hoang kia quá xa xôi, tư liệu thiếu sót, ngay cả người đời sau vẫn còn tranh cãi rất nhiều, chưa kể rất có thể bị triều đình Tống sửa lại gì đó.

Cơ Phát lên ngôi, chia nhà Chu ra nhiều vùng phân cho chư hầu, nhưng nhà Chu không kéo dài mấy trăm năm thành Tây Chu - Đông Chu. Ngay khi Cơ Phát mất, chư hầu đã sinh loạn. Tuy Xuân Thu - Chiến Quốc là khái niệm sau này đề ra, nhưng nhìn vào biên niên sử, Lăng Phong đại để đoán đây chính là thời Xuân Thu - Chiến Quốc, kết thúc khi Tần Thủy Hoàng thống nhất bảy nước.

Sau đó mọi thứ tưởng chừng đi đúng lịch sử mà Lăng Phong biết. Có Hán Sở tranh hùng. Có Tam Quốc, có Lưu Quan Trương. Cứ thế cho đến cuối nhà Tùy.

Người diệt nhà Tùy là Vũ Văn Hóa Cập, nhưng người xưng đế cuối cùng không phải Lý Uyên, mà là Chu Xán.

Lăng Phong không nhớ nổi Chu Xán trong lịch sử như thế nào, có thật hay không, kẻ này xem ra không nổi tiếng mấy. Bởi vậy Lăng Phong không so sánh rút ra được chỗ nào là mấu chốt của sự thay đổi. Chỉ biết trong thế giới này, Chu Xán khởi binh ở một nơi gần Sơn Đông, liên tiếp thắng trận, đánh bại tất cả các đối thủ, lập ra nhà Minh, lịch sử đến đây chính thức bị đảo lộn. Điều đặc biệt, vị vua này được tả rất tàn bạo, giết người không ghê tay, không hiểu sao có thể lên ngôi mà không bị dân chúng làm phản. Xem chừng vì sau này nhà Tống diệt nhà Minh của họ Chu, nên tư liệu viết về Chu Xán mang màu sắc khá "độc ác tăm tối".

Nhà Minh của họ Chu thay cho nhà Đường của họ Lý. Không có sự biến cửa Huyền Vũ của Lý Thế Dân, không có An Lộc Sơn, Võ Tắc Thiên không xuất hiện, Thượng Quan Uyển Nhi, Dương Quý Phi đều không thấy đâu.

Lăng Phong đến đây nuối tiếc thở dài, chửi thầm không biết thằng nào làm bậy khiến lịch sử thay đổi, để các người đẹp không thể sinh ra, thật đáng chết.

Cũng không biết chừng chính Lăng Phong là người đó.

Kết cục của nhà Minh giống nhà Đường, thiên hạ phân chia loạn xạ, thời Ngũ Đại Thập Quốc, sau đó nhà Tống thống nhất lại đúng như lịch sử.

Nhưng vẫn có những chỗ không đúng. Những điều này lúc mới từ âm phủ tỉnh lại Lăng Phong đã xác nhận qua, hắn từng nghĩ dân chúng hiểu biết kém nên không biết, hóa ra không phải.

Kinh thành nhà Tống là phủ Khai Phong, biến Tĩnh Khang cũng ở Khai Phong, tại sao lại chuyển sang phủ Kinh Triệu của Trường An?

Ở xung quanh, Tây Hạ của tộc Đảng Hạng quả thật không tồn tại. Thay vào đó, tộc Thác Bạt còn từ thời Nam Bắc triều lại phục quốc, xưng Bắc Ngụy. Tống lớn mạnh muốn diệt Ngụy, liên tiếp gây ra xung đột. Nhưng về sau, người Tống bị Liêu đánh cho quốc lực bạc nhược, không còn hơi đâu đi lo Bắc Ngụy, quyết định ký kết "hòa ước Cảnh Đức" với Ngụy. Đồng thời cùng năm đó, tộc Nữ Chân ở Đông Bắc vùng dậy, lập nhà Kim tấn công nhà Liêu.

"Vậy cái gì đổi, cái gì không đổi?" Lăng Phong thực sự đau đầu.

Nếu lịch sử không thay đổi, Lăng Phong dĩ nhiên vui mừng hơn. Hắn không biết quá nhiều, nhưng ít nhất biết sự kiện Tĩnh Khang, tương lai Kim sẽ đánh Tống tan nát, chưa kể Mông Cổ sẽ diệt luôn nhà Tống. Nhưng xem chừng Lăng Phong sẽ không sống được đến lúc đó, hắn thở phào. Ngoài ra, Lăng Phong biết một vài cái tên nổi tiếng, trước kia từng hỏi qua Nhạc Phi Tần Cối, xem ra đúng là chưa đến thời hai người này, nhưng cũng sắp rồi.

Giả dụ vài chuyện lặt vặt "không đúng lịch sử" sẽ xảy ra, rất có thể những sự kiện lớn sẽ không đổi. Ít nhất "hòa ước Thiền Uyên" và "liên minh trên biển" kia là đúng, Lăng Phong biết trước một ít, "thà tin là có còn hơn không tin".

Hắn nên làm gì tiếp theo?

Lúc trước Lăng Phong từng thất vọng vì rơi vào dị giới, không nắm được tương lai, không làm "nhà tiên tri" được. Đại loại biết ai sẽ làm vua, chạy tới làm quen từ lúc thằng kia còn "chưa có lông". Hoặc muốn làm "đại nghiệp" gì đó, có bao nhiêu người tài chạy đi thu trước. Bây giờ dị giới không ra dị giới, khiến Lăng Phong tiến thoái lưỡng nan, không kịp chuẩn bị.

Kha lão nhìn tên thuộc hạ này mặt mày nhăn nhó "nghiên cứu lịch sử" mà buồn cười thay cho hắn.

Lão hắng giọng :

- Ngươi muốn thì cứ cầm về mà đọc. Ở đây còn có việc.

- A ... hêhê, đại nhân thứ lỗi, thuộc hạ có dự định thi lấy công danh, ài ... - Lăng Phong lại chém gió.

Kha lão không để ý lắm, nói tiếp trọng điểm :

- Về tổ mật thám mới của ngươi, muốn tên gì?

- Tên? Long đi. Long tổ. - Lăng Phong đáp luôn, cái "Long tổ" này hắn đọc truyện nghe nhiều lắm.

Kha lão trợn mắt, quá bá đạo, rồng là biểu trưng chỉ có hoàng tộc được dùng, thế mà thằng này dám lôi ra. Lão hắng giọng :

- E hèm. Không hay lắm. Sói tổ thế nào?

Lăng Phong không quan tâm lắm mấy cái tên lắm, nói :

- Sói? Cũng được. Nhưng thuộc hạ xin nói thẳng, thuộc hạ và Mã Đại chỉ e không thể làm việc chung.

Mật thám kinh thành hiện tại có ba tổ, đều chịu sự quản lý của Mã Đại. Nguyệt Dung tổ trưởng Ưng tổ, chuyên theo dõi "đeo bám". Trương Sinh tổ trưởng Khuyển tổ, chuyên nằm vùng "đánh hơi". Thạch Sơn tổ trưởng Hổ tổ, chuyên ám sát "vồ mồi".

Kha lão đành nói :

- Ài, chuyện này ta sẽ sắp xếp. Trước mắt ta sẽ quản lý trực tiếp Sói tổ.

- Vậy được.

- Vừa rồi hỏi ngươi về người Kim. Bởi ta muốn ngươi phụ trách gián điệp tại Kim. Chúng tự xưng mình là vua sói trên tuyết, ta muốn ngươi cho chúng xem đâu mới là sói thật sự.

Kha lão nói hùng hồn, nếu gặp kẻ khác không chừng đã nhiệt huyết xông lên sẵn sàng nhiệm vụ, chỉ tiếc đụng phải Lăng Phong. Hắn vừa nghe liền xua tay :

- Người Kim? Đại nhân xem thế nào chứ. Thuộc hạ ngay cả người Kim mặt mũi ra sao còn chưa thấy, làm sao chạy đi làm nhiệm vụ chống chọi chúng?

- Không sao, làm dần là quen thôi.

Lăng Phong vẫn lắc đầu xua tay. Kha lão đành đưa ra tuyệt chiêu :

- Tăng trợ cấp, thế nào?

- Bao nhiêu? - Lăng Phong mắt tỏa sáng, ghé đầu lại, hai tay xoa vào nhau.

- Trước mắt nói chuyện nhân sự cái đã. - Kha lão trái lại đứng thẳng nghiêm nghị.

- Đại nhân, người tính sau, tiền đi trước mới là chính đạo.

Kha lão hết chịu nổi tên này, nói :

- Hiện tại không có ai cho ngươi dùng, làm sao quy ra tiền trợ cấp?

- Ấy. Ý đại nhân là gì? - Lăng Phong dự cảm gì đó không ổn.

...

Trấn Vĩnh Lạc.

Hắc kỳ hiện tại không chỉ có 9 người như trước.

Một thời gian tranh đấu trên lôi đài, Hắc kỳ thu nhận thêm vài thiếu niên khác. Vào Hắc kỳ ngoài việc trở nên "oách" hơn, ngay cả ăn uống cũng tốt hơn nhiều. Những kẻ vào đây tuy vậy đều hạng cuồng đánh đấm, bởi chấp nhận thành đội viên Hắc kỳ là phải chấp nhận cường độ tu luyện gian khổ, không còn được tự do thoải mái như các đội khác.

Trong số các thành viên mới của Hắc kỳ, nổi bật có ba thiếu niên gồm Chu Tiểu Xuyên, Trương Báo và Lưu Bá Huy.

Chu Tiểu Xuyên là thiếu niên tiêu thám Lăng Phong từng gặp qua ở lần đi Lạc Dương, tầm mắt của kẻ này tốt hơn tất cả, có thể nhìn cả trong đêm, biệt danh "Kim Nhãn".

Lưu Bá Huy trước kia làm truyền tin cho Bão Độc trại, kẻ này có khả năng chạy nhảy luồn lách không nghỉ, vừa nhanh vừa dai, huynh đệ không ai theo kịp, biệt danh "Hắc Toàn Phong".

Trương Báo tuy trẻ nhưng rất to khỏe, cũng là người được Công Tôn gia hy vọng kế thừa tuyệt kỹ Thất Thấp Kim chùy của Bão Độc trại.

Biệt danh nhờ vậy trở nên thịnh hành, mấy huynh đệ khác trong Hắc kỳ cũng thi nhau đặt biệt danh. Ngay cả Lăng Phong trước kia lúc nào cũng hô hào hắn là "Phi Long Sát Thủ".

Tần Quyền tự nghĩ mình đẹp trai phong độ, xưng "Lãng Tử". Cao Diệp không hứng thú với bí danh, huynh đệ đều gọi thành "Lão Cao". Lăng Hổ người cứng như sắt, có biệt danh "Thiết Nhân". Triệu Tử Long, Chu Công Cẩn hai tên này ít học, mãi đến bây giờ mới biết tên mình trùng với hai đại tướng thời Tam Quốc, vì vậy không thèm bí danh gì, cứ để tên cũng đủ "oách" rồi.

Biệt đội các "anh hùng hảo hán" đang tự sướng đặt tên, không hề biết cả đội đang bị thủ lĩnh đem ra "rao bán" với giá bèo.